Buổi tối mùa đông,
Thùy Anh ngồi trong xe ngắm đường phố Hà Nội. Ở 1 góc đường có cô gái bán hoa đang đốt vía. Bên bờ hồ lại có 1 đôi tình nhân đang tựa vào nhau. Cô lén nhìn Huy trong gương rồi tự mỉm cười. Huy sở hữu gương mặt rất đẹp. Trên gương mặt ấn tượng nhất là đôi mắt sáng, lông mày rậm, lông mi dài, tiếp nữa là bờ môi trái tim rất gợi cảm, khép kiên định, chiếc mũi thẳng, tóc cắt ngắn, không tạo kiểu nhưng vẫn tôn lên gương mặt thanh tú, vừa manly vừa trí thức. Form người vừa vặn, bọc trong chiếc sơ mi trắng đóng thùng, thắt chiếc cà vạt đen sọc trắng, dáng vẻ sang trọng, lịch lãm. Cô với Huy cứ đi với nhau như thế này, cũng chẳng có chàng trai nào dám xen vào giữa. Mà thực ra cô cũng chẳng cần.
Chiếc BMW dừng ở trước cổng nhà Thùy Anh, cô xuống xe thì nhìn thấy chàng playboy đứng đợi từ bao giờ. Một buổi tối nhẹ nhàng với nhiều cảm xúc bình yên lại bị khuấy động. Trời rét thế này, cậu ta đứng ở cổng nhà cô làm gì chứ? Nhìn bộ quần áo hầm hố của cậu ta, nếu không phải nó đều là hàng hiệu thì chắc hẳn người qua đường sẽ nghĩ cậu ta là dân bụi đời, đang rình mò ăn trộm.
Như mọi khi, Huy chào Thùy Anh về trước. Anh không muốn tham gia vào thế giới riêng của cô. Nhưng anh chưa kịp lái xe đi thì chàng playboy đã ngăn lại.
Cậu ta bước tới, chìa 1 tập ảnh trước mặt Thùy Anh với vẻ mặt tự mãn:
- Hắn ta là gay.
Thùy Anh ngạc nhiên tột độ, cô lo lắng nhìn sang phía Huy. Đây là bí mật lớn nhất mà Huy luôn cố gắng che giấu. Ngoài cô ra, Huy không hề nói cho ai biết giới tính thật của mình. Gương mặt Huy vẫn chẳng thể hiện chút cảm xúc nào, anh điềm tĩnh lái xe đi.
Thùy Anh đưa tay giật những tấm ảnh mà Đăng Duy đưa cho. Cô lật xem từng tấm một. Cô cảm thấy khó thở. Đó là những tấm ảnh chụp đời sống riêng của Huy, chụp Huy thân mật với 1 thanh niên khác. Những tấm ảnh như xát muối vào trái tim cô. Mặc dù biết trước giới tính của Huy nhưng cô vẫn cảm thấy khó chấp nhận. Cô không định nghĩa được cảm giác của mình lúc này. Khinh bỉ Huy ư? Không. Huy chẳng làm gì có lỗi với cô cả. Đau đớn ư? Huy có là gì của cô đâu mà phải đau đớn? Xem hết xấp ảnh, cô cảm thấy hơi choáng váng. Cô nắm chặt những tấm ảnh trên tay. Lúc này cô cần 1 chỗ để trút giận. Cô đổ hết lỗi cho Đăng Duy. Cô hận giới tính của Huy, và trên hết cô giận Duy. Cô không thể chịu được cái tính trẻ con, bốc đồng, sốc nổi, ích kỷ của Duy. Cậu ta làm mọi việc theo ý cậu ta, và chẳng bao giờ thèm để ý xem người khác nghĩ gì.
Cô xét nát xấp ảnh, ném thẳng vào mặt Duy:
- Dù anh ấy là gay hay không thì tôi vẫn yêu anh ấy. Cậu đã vui chưa?
Nói xong Thùy Anh quay lưng, bước vào trong nhà.
Duy vẫn tưởng con thú trong người mình đã ngủ quên. Nhưng 1 lần nữa nó lại thức giấc, giày vò cậu mãnh liệt. Đăng Duy phẫn nộ, đập tan chiếc mũ bảo hiểm. Tại sao cậu lại không bằng 1 thằng gay? Hắn có tiền, cậu cũng có, hắn đẹp trai, cậu cũng chẳng thua kém. Từ nhỏ đến lớn, cậu sống trong thế giới "có tiền mua tiên cũng được". Ấy thế mà từ lúc quen biết đứa con gái này, cậu mới hiểu ra rằng có những thứ cậu không mua được. Cậu chẳng thiếu thốn thứ gì, chỉ thiếu trái tim Thùy Anh.
Thùy Anh lên phòng, đóng cửa, ngồi thừ suy nghĩ. Cô phải làm sao đây? Cô băn khoăn tự hỏi tình cảm của cô đối với Huy là gì? Có thật lời nói ban nãy chỉ để chấm dứt những việc làm điên rồ của Đăng Duy? Tại sao cô lại đau đớn đến vậy? Cô có nên tránh xa Huy để tìm đường rút cho mình trước khi quá muộn? Cô đủ thông minh để hiểu rằng cần từ bỏ những thứ không thuộc về mình.
Cô mở 1 vài bản nhạc không lời, nhắm mắt lắng nghe để tìm lại bình yên. Cô không muốn nghĩ điều gì nữa. Giá như lúc này cô có thể khóc, cô thể kêu gào, hay được đập phá. Nhưng không, cô cứ ngồi 1 chỗ, tay chân uể oải. Chưa bao giờ cô cảm thấy bế tắc như lúc này.
Sau khi chấn tĩnh lại, cô cầm điện thoại. Cô nghĩ cô nên gọi cho Huy. Cô hiểu anh là người trọng sĩ diện, anh sẽ khó có thể chấp nhận việc người khác phát hiện giới tính của mình. Chuyện hôm nay, cô cảm thấy mình có lỗi với Huy.
Vừa nghe thấy giọng nói của Huy, Thùy Anh cảm thấy như người chết đuối vớ được cọc. Giọng nói của anh lúc nào cũng thật vững chãi, êm đềm, khiến người khác tin cậy.
- Thùy Anh à. Gọi anh có việc gì?
Thùy Anh ấp úng:
- Anh Huy. Chuyện lúc nãy... em xin lỗi.
Giọng nói từ bên kia vẫn hết sức điềm đạm:
- Em có lỗi gì với anh đâu. Thôi muộn rồi em đi ngủ đi.
Thùy Anh đặt chiếc điện thoại xuống bàn. Tại sao lúc nào Huy cũng tỏ ra quá mạnh mẽ đến thế? Giá anh tin tưởng cô hơn, giá như anh thể hiện 1 chút cảm xúc ẩn sâu trong cái bề ngoài bình thản kia, giá như anh cần cô. Thùy Anh mở laptop và bắt đầu tìm hiểu về thế giới của Huy, thế giới của giới tính thứ 3. Cô muốn hiểu anh hơn, muốn tìm cách giúp anh, và có lẽ là giúp chính bản thân cô. Thùy Anh biết Huy yêu sự hoàn hảo. Vậy mà chính bản thân anh lại không thể thoát khỏi khiếm khuyết quá lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro