
Chương 15: Nỗ lực thay đổi
Ngày Thuỳ Anh bảo vệ tốt nghiệp,
Thùy Anh tự tin bước lên bục, cô đã có 1 sự chuẩn bị hoàn hảo. Trong mắt cô là 1 tương lai ngập đầy ánh sáng. Khi Thùy Anh bảo vệ xong, người thân và bạn bè đều lại gần tặng hoa cho cô.
Thùy Anh đặt mấy bó hoa to lên trên ghế đá. Cô không đi xem bạn bè bảo vệ mà ngồi ngắm ngôi trường thân yêu đã gắn bó với cô 4 năm qua. Cô đã có đủ hành trang để vào đời, nhưng cô vẫn không muốn rời khỏi nơi này. Lát nữa, bạn bè cô bảo vệ xong, cả lớp sẽ tụ tập liên hoan. Sau này có trở về trường thì cảm giác cũng khác rồi. Màu của hoa phượng, màu nắng tháng 6 cứ thiêu đốt lòng cô.
- Tặng cậu. Chúc mừng cậu đã bảo vệ xuất sắc.
Cô giật mình nhìn người con trai đang đứng trước mặt cô. Vẫn là dáng hình cao lớn quen thuộc ấy, bây giờ lại khoác lên mình vẻ ngoài trầm ổn khác hẳn. Cậu ta vứt bỏ phong cách bụi bặm ngày xưa, khoác lên mình toàn đồ tối màu lịch sự, không hiểu đang âm mưu điều gì. Cậu ta đúng là lắm trò, thoắt ẩn thoắt hiện như bóng ma, và đặc biệt thích phá ngang khoảng thời gian tâm hồn cô tĩnh lặng. Cô đưa tay đón bó hoa đắt tiền, được gói khá đẹp mắt.
Cô ngồi dịch ra ngoài, dọn cho Duy 1 chỗ và mời cậu ta ngồi xuống.
Duy thấy bất ngờ trước thái độ quá tử tế của Thùy Anh. Cậu cố kìm lòng mình để không tỏ ra sung sướng ngay lúc này. Nhỡ cậu ăn phải dưa bở thì sao.
Thùy Anh nhìn ánh nắng đang trải vàng sân trường và nụ cười rạng rỡ của sinh viên đang nhận lời chúc tụng của người thân. Cô mỉm cười, hỏi vu vơ:
- Tại sao yêu tôi?
Duy ngồi cạnh Thùy Anh, không quá gần đủ để Thùy Anh không mất tự nhiên. Cậu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Thùy Anh. Đôi mắt ấy vốn dĩ đã có nét buồn mênh mang. Giờ đây cái ánh nhìn xa xôi quá đỗi, lại càng khiến cho đôi mắt thêm buồn. Cậu biết trả lời thế nào đây? Vì Thùy Anh xinh đẹp? Vì Thùy Anh cá tính? Vì đôi mắt buồn hút hồn người khác? Hay vì sự trong sáng lương thiện?... Có quá nhiều điều cậu có thể kể ra. Nhưng vì sao yêu thì chính cậu cũng không trả lời được. Có lẽ là vì tất cả những yếu tố đã tạo nên 1 con người như Thuỳ Anh.
- Quên tôi đi được không?
Duy gạt mạnh tay, vô tình làm mấy bó hoa rơi xuống đất. Cậu đứng dậy, mặt đối mặt với Thùy Anh:
- Tại sao tôi phải quên?
Hình như quen với Huy lâu, Thùy Anh cũng bị ảnh hưởng. Cách ứng xử có phần giống Huy. Cô trầm tĩnh, giọng nói nhẹ như 1 vài đợt gió thổi qua:
- Có rất nhiều cô gái trẻ đẹp, phù hợp với cậu ở ngoài kia. Sao phải cố chấp?
Duy chìa ra chiếc chứng minh thư:
- Tôi đã sửa lại toàn bộ giấy tờ. Bây giờ tôi hơn em 2 tuổi. Tôi đã đăng ký học kín thời gian. Và tôi rút ngắn được 2 năm đại học. Tôi cũng vừa bảo vệ tốt nghiệp xong. Bây giờ tôi xứng với em chưa?
Thùy Anh á khẩu, không nói được gì nữa. Người này điên rồi, thực sự điên rồi. Chẳng lẽ cậu ta thay đổi ngoại hình cũng là để "xứng" với cô. Hóa ra suốt thời gian qua, cậu ta không làm những việc ngốc ngếch mà tập trung vào học để vượt qua cô. Một người luôn dẫn đầu về thành tích học tập như cô, ấy vậy mà cậu ta có thể đuổi kịp và thậm chí vượt qua. Tự nhiên cô cảm thấy mình tầm thường và nhỏ bé. Cậu ta đã theo đuổi cô từ thời trung học, rõ ràng không phải là kiểu tình cảm trẻ con bốc đồng. Cô phải làm thế nào đây? Cho cậu ta cơ hội, cô cũng đâu mất gì.
Cô tự hỏi nếu trước đây cậu ta không nhường nhịn cô thì cô có yêu cậu ta không? Con gái dù mạnh mẽ đến mấy cũng thích cảm giác mình được là phái yếu. Nhưng lần nào gặp cô, cậu ta cũng chịu ăn đòn, khiến cô lầm tưởng cậu ta thua kém cô. IQ của cô đâu có thấp, sao có lúc lại ngốc nghếch đến thế. Xét về thể lực, cô làm sao bằng cậu ta được. Thêm nữa, cậu ta suốt ngày chơi bời, đánh đấm. Thua cô làm sao được. Nhưng cậu ta chưa bao giờ nặng tay với cô, có lẽ cậu ta không muốn cô bị thương. Và giả sử trước đây cô yêu cậu ta, thì cho đến bây giờ cậu ta còn yêu cô không? Những tình cảm phù du có mãnh liệt đến mấy cũng tạo cảm giác không an toàn. Cô không thích chuyện tình cảm có nhiều sóng gió.
Thùy Anh đang cúi đầu suy nghĩ thì 1 bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên. Tiếp đó là 1 nụ hôn nhẹ nhưng đầy say mê của Duy. Thùy Anh mở to mắt, không đáp ứng cũng không chống cự. Lát sau cô từ từ nhắm mắt. Nụ hôn có mùi, có vị mới dễ chịu làm sao. Có thể nào cô yêu Duy không?
Trái tim 1 cô gái dù sắt đá đến đâu thì cũng có những lúc yếu mềm. Trái tim Thùy Anh cũng vậy. Cô không biết là sai hay đúng, nhưng có lẽ cô nợ Duy tình cảm. Có nợ thì phải trả. Quy luật ở đời vẫn vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro