Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Lời tỏ tình trực diện

Đăng Duy không định xuất hiện lúc này. Cậu không phải quân tử, nhưng cũng không phải kẻ thích tranh thủ đục nước béo cò. Nhưng nhìn Thùy Anh đau khổ cậu không chịu được. Đăng Duy chìa ra 1 chiếc khăn mùi xoa rất đẹp:

- Cậu lau nước mắt đi.

Thùy Anh hơi cúi xuống để tóc mái chê gần hết khuôn mặt, cô không muốn cho cậu ta thấy nước mắt vẫn đang ứa ra:

- Tôi đâu có khóc.

Một cơn gió lạnh thổi đến, hất tung mái tóc của Thùy Anh, rồi lại vô tư chơi đùa cùng vạt áo khiến cơ thể Thùy Anh khẽ run lên vì lạnh.

Đăng Duy xót xa, vội vã lại gần vòng tay ôm chặt lấy cô. Thùy Anh giật mình, nhanh chóng đẩy cậu ta ra, tặng ngay 1 cái tát đau điếng. Nhanh như cắt, Đăng Duy cầm tay cô lôi lại, và ôm cô càng chặt hơn. Thùy Anh gắng sức đẩy ra nhưng vô vọng. Bây giờ Thùy Anh mới biết từ trước đến nay cậu ta đều nhường cô. Thùy Anh tự cười chua chát. Đây mà gọi là đối thủ ư? Cậu ta vượt xa cô. Tại sao lần nào gặp cô, cậu ta cũng chịu no đòn? Đúng là đồ lừa bịp.

Tâm trạng đang hoang mang rối bời thì có tiếng nói cất lên, hòa vào tiếng gió.

- Anh yêu em.

Câu nói đơn giản ấy vang lên từ miệng Đăng Duy làm cho Thùy Anh choáng váng. Cộng thêm cái ôm quá chặt của Duy khiến cô cảm thấy nghẹt thở. Cảm xúc của cô hỗn độn như 1 mớ bòng bong, càng gỡ càng rối. Đăng Duy chưa từng đùa với cô. Cậu ta thực sự nặng tình với cô. Vậy mà cô luôn luôn đối xử tệ bạc với cậu ta.

Hôm nay, Thùy Anh đã được nếm mùi vị thất tình, cũng chính lúc này, cô cũng hiểu cảm giác của Duy bấy lâu nay. Cô khóc như chưa từng được khóc, cả cơ thể mềm nhũn, không còn chút sức lực nào. Cô chẳng buồn đẩy Duy ra nữa.

Đăng Duy cúi xuống hôn nồng nhiệt lên môi Thùy Anh, mặc kệ bao nhiêu ánh mắt tò mò của người đi đường và cả các cặp tình nhân trong quán cà phê. Khi đôi môi Duy chạm vào môi Thùy Anh, cô như sực tỉnh. Đăng Duy điên cuồng tách môi cô ra, đưa đầu lưỡi vào khám phá khoang miệng cô. Cậu ta dám đi quá xa như vậy sao?

Thùy Anh càng cố đẩy Duy ra thì cậu ta càng ôm chặt hơn. Bắt đắc dĩ, Thùy Anh cắn mạnh vào môi Duy. Đến khi máu chảy ra thành giọt, Đăng Duy mới sực tỉnh cơn mê, cậu buông Thùy Anh ra. Có lẽ Thùy Anh đánh giá cậu không sai, cậu thiếu sự từng trải để cư xử 1 cách tế nhị. Lúc này cậu chẳng biết phải làm thế nào cho đúng, nhìn gương mặt Thùy Anh tái đi, cậu biết cậu nên nói 1 lời xin lỗi.

- Xin lỗi.

Thùy Anh tròn mắt nhìn Duy. Cô vừa xấu hổ, vừa sợ hãi, vừa tức giận. Nụ hôn đầu đời của cô lại bị cướp đi 1 cách trắng trợn như vậy sao, kẻ có được nó lại là... Thùy Anh thở mạnh, trái tim đập dữ dội trong lồng ngực. Cô tự trách mình quá yếu đuối, yếu đuối cả về tinh thần lẫn thể xác.

Cô quay lưng bỏ chạy.

Đăng Duy sờ tay lên môi, lau giọt máu vẫn còn đọng lại. Cậu ngẩn ngơ nhìn theo Thùy Anh. Mặc dù biết cậu vừa làm 1 chuyện điên rồ nhưng cậu không hề hối hận.

Trên đường, từng cặp tình nhân sánh bước bên nhau, 2 tay đan xen, miệng cười hạnh phúc. Đăng Duy bất giác cảm thấy ghen tị. Cậu với Thùy Anh sao mà giống nhau đến thế. Cứ cố chấp theo đuổi người không thuộc về mình, như đuổi theo 1 thứ ảo ảnh mị hoặc, như tự giam mình vào gông cùm tuổi xuân. Khiến trái tim bị vò nát đau đớn. Muốn buông lại không nỡ, tiếp tục lại chỉ thấy đau.

Đăng Duy lấy hộp quà valentine trong túi quần ra. Món quà vô tình đã bị vò nát từ lúc nào.

Đang là tháng 2, đường phố dường như được bao phủ bởi lớp màu xám u ám của trời đông u tịch. Cậu ngẩng lên trời thổn thức.

Tôi tìm em, em tìm ai...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro