11
Nghe Ảnh Tùy ngang nhiên gọi không tên của chủ nhân mình, đám tay sai tức giận đá cho hắn mấy cú
-"Ngươi dám vô lễ với đại nhân! "
-Hự..! Ảnh Tùy vốn đã bị thương và mất sức từ trước rất nhiều giờ lại phải chịu thêm mấy cước thô bạo từ đám tay sai nhịn không được phun ra một búng máu lớn.
-" Các ngươi xử lí hắn đi" Không hề quan tâm tới thân ảnh thê thảm đằng sau, Phác Hữu Thiên quay ngắt lưng bỏ đi bỗng cổ chân như bị ai đó nắm chặt lại
-Hừ....không được.....! Hộc hự..! Ngươi...ngươi không thể đuổi ta ra khỏi nơi này vĩnh viễn..có người ...đang đợi ta..hắn sẽ đợi ta! Ta không thể bỏ mặc..hộc!
Ảnh Tùy nằm sấp trên mặt đất, mặt mũi bê bết máu, bàn tay run rẩy nắm chặt cổ chân Phác Hữu Thiên miệng không ngừng rên rỉ
- Ta...ta cầu xin ngươi...coi như trước đó ta và ngươi cũng có chút tình nghĩa...ngươi làm..ơn đừng đuổi ta khỏi đây vĩnh viễn..cầu xin...ngươi cứ lấy lại số tài sản ngươi đã cho ta..số mảnh đất đã cho ta..có điều đừng đuổi ta ra khỏi đây vĩnh viễn..
Càng nói máu mồm và mũi của Ảnh Tùy càng tuôn ra
Ánh mắt lạnh lùng của Phác Hữu Thiên có chút thay đổi
-"Đồ cẩu bần tiện! Bỏ bàn tay dơ bẩn ra khỏi đại nhân của bọn ta, đứng dậy!" hai gã tay sai lao tới thô bạo kéo Ảnh Tùy dậy
-Hừ...hộc bỏ ra ngay! Ảnh Tùy tuy đã rất thê thảm nhưng vẫn quyết định chống trả đến cùng.
Nhìn thấy ánh mắt kiên định và quyết liệt của Ảnh Tùy, Phác Hữu Thiên đứng ngẫm một lúc rồi cười khẩy nói :
-" Được rồi! Nể ta và ngươi dẫu sao cũng có chút duyên tình trước đó, ngươi không bị đuổi ra khỏi thành vĩnh viễn mà chỉ bị đuổi khỏi đây 3 năm! Số bất động sản ta cho ngươi sẽ bị thu hồi và ta nói trước! Trong 3 năm khi ngươi trở vào đây sẽ phải nộp một số tiền rất lớn mới có thể vào Thành! Ngươi nghe rõ rồi chứ!"
Ảnh Tùy có hơi choáng khi biết số mảnh đất Phác Hữu Thiên cho mình sẽ bị lấy lại, thậm chí còn phải trả thêm tiền mới được vào Thành nhưng nghĩ tới việc sau này có thể ở cạnh Bích Y thì lòng quyết tâm của y lại dâng lên ngùn ngụt
-Được! Ta đã rõ!
Ảnh Tùy dứt khoát trả lời
Phác Hữu Thiên cùng đám tay sai quay lưng bỏ đi chỉ còn lại Ảnh Tùy đứng đó.
_ Vậy là ta sẽ phải kiếm tiền bằng chính thực lực của mình...Bích Y chờ ta! Ta nhất định sẽ kiếm đủ số tiền để đưa ngươi ra!
•
Trong khoảng thời gian bị đuổi ra khỏi thành, cậu lao đầu vào những công việc làm thêm vất vả lao động kiếm tiền bằng chính tay chân mình với hy vọng kiếm được thật nhiều tiền mà cậu làm không nàng tới sức khỏe của mình Trong một lần vì làm tới kiệt sức, cậu ngất xỉu ngay trên đường thì được một lão ông đi ngang qua cứu.
Hóa ra ông lão đó chính là chủ nhân của tiệm bán vải Chôn Nguyệt.Do vừa mới mất con trai lại thấy Ảnh Tùy gương mặt sáng sủa, thông minh ông bèn để cậu ở lại thử dạy dỗ cậu.
Ảnh Tùy vốn rất có cái duyên với nghệ thuật, cậu sớm bộc lộ tài năng ở những bài thơ cậu viết, khả năng vẽ và đôi bàn tay rất khéo léo trong việc thêu thùa. Chỉ trong vòng 2 năm hơn, cậu đã lĩnh hội được gần hết kĩ thuật may áo, thêu thùa của lão ông. Cuối cùng do vốn đã lâm trọng bệnh từ lâu, ông lão ra đi để lại chức vị kế thừa tiệm vải Chôn Nguyệt cho Ảnh Tùy.
Ảnh Tùy không làm phụ lòng lão ông, cậu lại ngày đêm học hỏi, làm việc. Với lòng quyết tâm đến tận cùng, cậu đã làm vang danh Chôn Nguyệt một tiệm bán vải tầm thường nay trở thành một lựa chọn hàng đầu của những thương nhân giàu có, những vị quan to, lão lớn.
•
Cúi đầu nhìn chiếc rương chứa đầy vàng bạc, Ảnh Tùy khẽ mỉm cười
-Đủ rồi....Bích Y đợi ta.. Ta đến ngay đât
Trong suốt thời gian qua, tuy luôn vất vả kiếm tiền nhưng chưa bao giờ Ảnh Tùy ngừng nghĩ tới Bích Y, y chính là nguồn động lực lớn nhất của Ảnh Tùy. Lí do mà Ảnh Tùy có thể thành công như này chính là do cái tâm của y luôn hướng về Bích Y, khát khao được ở cạnh người mình thương đã khiến Ảnh Tùy trở thành một người thành công.
Ảnh Tùy cầm lên một thỏi vàng, miệng không ngừng mỉm cười, y đang suy nghĩ
Không biết Bích Y thế nào rồi.. ...thấy ta, đệ ấy sẽ nghĩ gì nhỉ? Chắc đôi mắt sẽ long lanh, hạnh phúc hệt như một chú thỏ con. Ta sẽ ôm lấy Bích Y, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp ấy rồi dẫn đi ăn cho đến khi không thể ăn được nữa mới thôi!
Ảnh Tùy ngồi một mình tưởng tượng rồi cười ngây ngốc làm đám gia nhân một phen sợ hãi, hai nữ gia nhân quay lại cười nói với nhau
-" Thật là..! Ta vốn biết lâu lâu Ảnh Tùy cậu chủ sẽ lại ngốc như thế này nà thực sự ta không tài nào quen nổi, ngày thường thì mặt lạnh như băng mà cứ lâu lâu lại giở bệnh"
-" Ừ! Thấy sợ quá đi a~!".
Nhìn thấy hai nữ gia nhân đang nhìn mình cười khúc khích, Ảnh Tùy giật mình, khuôn mặt đỏ như gấc
- N..này! Hai cô còn không mau đi làm việc đi! Còn d..dám cười ta!
-" Vâng! Vâng! Bọn tôi đi ngay đây! Mà cậu chủ này, ngày mai là cậu đi đón người tên Bích Y về đây phải không" hai nữ nhân vẫn đứng đó nói, miệng cười tủm tỉm
Ảnh Tùy cười vui vẻ, đưa tay xoa xoa đầu đáp
-Phải!
-"A ! Thật háo hức! Muốn gặp người đó quá đi! Hẳn là người có mị lực cao lắm mới đủ sức làm cậu chủ ngây ngốc như thế này! "
- Hừ! Còn phải nói! Bích Y của ta là xinh đẹp nhất! Dễ thương nhất!
-" Vâng vâng! Bọn tôi biết rồi! "
Ảnh Tùy đứng đó vui đùa với hai nữ gia nhân, miệng không ngừng cười hạnh phúc khi nghĩ về Bích Y nhưng nào có hay biết rằng....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro