Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Khách đến thăm Tả phủ

Gió xuân nhẹ thổi, nắng ấm chiếu vào phòng,vàng óng rải trên mặt đất. Mùa xuân dường như bất tri bất giác đã đến rồi.

Bên ngoài chim sơn ca kêu ba tiếng.

Người trong phòng đang bình thản ngồi, thả xuống quyển sách đã lật được một nửa trong tay, ánh mắt nhìn ra ngoài phòng, nhẹ nhàng nhíu mắt một thoáng. Vẻ như khó được tâm trạng tốt, đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Tuyết đã tan toàn bộ, mặt đất đều là nước đọng, lại như cũ thấm lạnh như ngày đông . Nàng bước chân đi qua, đi thật chậm, như cố ý thưởng thức cảnh sắc xung quanh, vượt qua một con đường nhỏ, đi qua cửa cổng, sau đó đứng trước một gốc mai vàng.

Trong vườn trồng hoa rất nhiều, đa số vẫn chưa bắt đầu nảy mầm, duy chỉ có mai vàng nở sớm, đầu cành đã lộ ra chút ít nụ, không sợ giá rét. Đột nhiên trong đầu hiển hiện một người, cũng có tính tình ngoan cố như vậy, đưa tay chạm lên nụ hoa, không khỏi cười khẽ.

Hồi lâu, một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo tiếng động rất nhỏ. Nàng mới chậm rãi thu tay lại.

Trầm ngâm hồi lâu.

-          Chuyện gì? – Không quay lại, đối với khu vườn yên tĩnh mở miệng nói.

Trên tường bay xuống một bóng đen, một thân trang phục, che mặt nhìn không rõ khuôn mặt, nhìn nàng một cái, hai tay ôm quyền hành lễ, thái độ cực kỳ cung kính.

-          Công tử lệnh thuộc hạ thông báo cho tiểu thư, Viên Bất Khiêm ở hai ngày trước, chết đột ngột!

Nàng cả kinh, nếp nhăn càng chặt, trầm giọng nói.

-          Hắn chết ở nơi nào?

-          Giang Bắc!

-          Giang Bắc? – Trầm tư một thoáng. – Vùng đất do Mộ Tịch Phong phụ trách?

-          Vâng!

-          Tên đó bị chết thật đúng lúc! – Nàng khẽ cười một tiếng, ánh mắt nheo lại.

-          Công tử cũng hiểu được chuyện này có kỳ lạ, không khỏi quá mức trùng hợp, cho nên mới sai thuộc hạ đến hỏi ý kiến của tiểu thư!

-          Trùng hợp? – Nàng sửa lại góc áo, phủi đi sương sớm bám ở bên trên. – Mộ Tịch Phong là tâm phúc của Viên Bất Khiêm, một hòn đá ném hai con chim như thế, sao lại trùng hợp, Lăng gia…thật là tiến triển không ít!

-          Công tử đi bước tiếp theo…

-          … - Nàng không đáp, ánh mắt dần dần trầm xuống, ngẩng đầu ngắm nhìn phía chân trời, thở dài một tiếng, việc này hoàn toàn khó giải quyết - Đợi ta nghĩ lại!

-          Vâng! – Người nọ khom mình hành lễ, nhìn nàng một cái, nghiêng người từ bên hông lấy ra một vật, đưa tới nói. – Đây là công tử, sai thuộc hạ chuyển giao cho tiểu thư.

Người phía trước lúc này mới nghiêng người tới, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cái hộp trong tay hắn, hồi lâu mới đưa tay tiếp nhận. Mở ra, hơi sửng sờ, đôi mắt bình thản lộ ra vài tia sáng mềm mại, bên trong hộp, là ngân châm lớn nhỏ dài ngắn không đồng đều, chế tạo cực kỳ tinh tế, đầu châm, còn có hoa văn tinh xảo.

-          Tiểu thư học y, vật ấy chính là dùng thích hợp. – Người nọ trầm giọng giải thích. – Công tử nói, hôm nay họ Viên gặp chuyện này, xác thực cũng không đi được, tất nhiên là không thể nào tới được. Cho nên mới bí mật sai người chế tạo vật này! Coi như… - Hắn ngẩng đầu nhìn nàng một cái, thấy nàng không có ý tứ từ chối, mới tiếp tục nói. – Coi như là tặng quà sinh nhật cho tiểu thư.

-          Sinh nhật… - Nàng thì thào nhớ kỹ hai chữ này, như là nhớ tới điều gì, có chút xuất thần. Cách đó không xa truyền đến bước chân dồn dập, nàng thuận thế đóng lại nắp hộp, đặt trong tay áo, ánh mắt sai khiến hướng người nọ, nhàn nhạt thanh âm. – Ta đã biết.

Người áo đen hành lễ lần nữa, sau đó thân hình lóe lên, không thấy bóng dáng.

Hồi lâu ở đầu đường mới vội vã chạy tới một bóng người, nhìn thấy nàng, ngẩn người, kêu một tiếng nét mặt lo lắng.

- Tiểu thư, sao tiểu thư  ở chỗ này!

Anh Bình chạy đến nỗi thở hổn hển , ai oán đi tới – Nô tì tìm tiểu thư mãi, đều đã lật tung hết cả nhà rồi!

-          Ah! – Quân Tư đáp nhẹ một tiếng, thói quen cong lên khóe miệng, lại khôi phục bộ dáng không chút quan tâm. – Là có việc gì?

Nàng lúc này mới nhớ đến mục đích của mình, nghiêm mặt nói.

-          Họ Chúc đến cầu y mấy ngày hôm trước, vừa mới xông vào! – Chỉ vào phương hướng phòng khách, vẻ mặt tức giận bất bình.

-          Họ Chúc sao? – Đó là ai?

-          Chính là Chúc Nguyên của Nghĩa Kiếm sơn trang bị trúng độc, vài ngày trước, Chúc Khiên đệ đệ của hắn, không phải mang hắn đến cầu y sao ? Tiểu thư còn nhớ rõ ?

-          Ừ ! – Quân Tư nghĩ nghĩ. – Không nhớ rõ !

-          ... – An Bình cứng đờ khóe miệng.

Mắt thấy ánh mắt của nàng càng ngày càng ai oán, Quân Tư mới tiếp tục mở miệng nói. – Sau đó thì sao?

-          Sau đó tiểu thư lệnh cho nô tì đuổi hắn đi? – Rõ ràng chỉ mới vài ngày trước, tiểu thư đã quên không còn một mảnh. – Về sau người đó còn đến ba lần, mỗi một lần tiểu thư đều sai người đuổi ra ngoài, về sau người đó không có cách nào, dứt khoát đem người để lại trong nhà của chúng ta, ý định bắt buộc tiểu thư phải ra tay cứu người.

-          Ừ, sau đó thì sao?

-          Sau đó… - Nàng nhìn tiểu thư một cái, khóe miệng cau lại một cái - Sau đó tiểu thư mắt cũng không nhìn, sai người đem hắn theo đầu tường ném ra.

-          Ah! – Nàng vẫn là nhàn nhạt lên tiếng, phảng phất cái người phân phó ném người không phải nàng.

-          Bây giờ người ta tìm tới cửa, vốn là người đó chỉ trúng độc, kết quả bị ném ra, bị ngã đã gãy thêm mấy cây xương sườn! Phải không? Thật sự là muốn tìm tiểu thư đòi giải thích! – Nhóm người kia cũng quá vô lại, thế mà bọn hắn còn tự xưng là danh môn chính phái. – Hôm nay mang người ở phòng khách gây  rối, nói nếu tiểu thư không ra, liền một mồi lửa đem nơi này đốt.

-          Ah! – Quân Tư vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt.

An Bình đã lo đến độ xoay quanh, nếu lỡ thật sự đánh nhau, nàng cũng không có võ công,

-          Tiểu thư nói làm sao bây giờ? Bọn họ là bắt buộc tiểu thư đi ra ngoài!

-          Ừ! – Nàng trầm ngâm một lúc. – Vậy thì đi ra xem một chút.

-          Ự…c! – Dễ dàng mà đi như vậy? An Bình sững sờ, vốn tưởng rằng tiểu thư sẽ như trước, không để ý không hỏi, lập tức có chút kinh ngạc, đã thấy tiểu thư hướng phòng khách đi, chỉ có thể đi theo.

Âm thầm cắn môi, nếu vạn nhất một lời không thể giải quyết mà xảy ra đánh nhau, như vậy nàng...Ô ô tiểu thư, tiểu thư phải bảo vệ nô tì!

Cùng lúc đó, ở bên trong Tây viện, trên cây to, một bóng dáng màu xanh, đang ngồi trên cành, nôn nóng chờ đợi. Vừa lôi kéo lá cây bên cạnh, vừa liên tiếp hướng căn phòng trước mặt nhìn.

Hái một mảnh lá cây, liếc qua, không có người vào phòng.

Lại hái một mảnh lá cây, liếc qua, vẫn là không tới.

Tiếp tục hái…

Vì vậy lá cây ào ào, rơi rụng lả tả, thẳng đến xung quanh hắn không còn lá cây có thể hái. Đứng dậy di chuyển hai bước, tiếp tục hái. = =!

Hôm nay hắn dậy thật sớm, chính là muốn đến nhìn xem nàng, tuy rằng hiện tại, khác với trước kia. Nàng sẽ không lại dùng ánh mắt muốn bóp cổ người nhìn hắn, dĩ nhiên nàng cũng không ra tay. Nhưng tuyệt đối sẽ không như bây giờ, bây giờ nàng ôn hòa có chút quá mức, tựa như…tựa như lúc trước nàng nhìn sư phụ cùng những người khác giống nhau. Nhàn nhạt, không một tia gợn sóng.

Như vậy hắn tình nguyện nàng véo hắn!

Ý nghĩ xoay chuyển, lại bình thường trở lại, kỳ thật chỉ cần nàng ở chỗ này, ở nơi hắn có thể nhìn thấy, cho dù chỉ có thể đứng xa xa nhìn nàng, cũng là đủ rồi. Tất nhiên phải là còn sống, còn sống thì  sẽ có hy vọng, còn sống so với cái gì cũng tốt.

Hắn từng ở trong cốc chờ đợi ngày qua ngày, đợi đến lúc kiên nhẫn của hắn đều mất dần đi, đợi đến lúc hắn muốn điên lên, đợi đến lúc hắn thậm chí muốn từ trên vách núi kia nhảy xuống.

Bất quá cũng may, cũng may hắn không nhảy, hiện tại có chút may mắn lúc ấy sư phụ không chút lưu tình đánh ngất hắn, mặc dù cú đánh đó khiến hắn hôn mê ba ngày, nhưng cuối cùng là không nhảy. Bằng không thì đã đến phiên hồn phách của hắn đi vào giấc mộng rồi.

Cố gắng lại hướng trong phòng xem xét, vẫn chưa tới, vẫn chưa tới, vẫn chưa tới…

Càng đợi lại càng lo lắng, càng lúc càng thấy hoảng hốt, phảng phất nhớ tới đoạn thời gian đó, hắn ngồi ở nơi vách núi sâu không thấy đáy, mờ mịt chờ đợi, gió bên tai như dao găm, lầm rầm cắt lấy sự kiên nhẫn không còn nhiều của hắn. Mặc dù trong lòng tự nói với mình trăm ngàn lần, đã không phải là lúc ấy, hết thảy đều không giống, nhưng vẫn không cách nào bổ khuyết, khoảng trống càng lúc càng lớn trong lòng.

Tìm nàng, ngay lập tức tìm nàng! Lập tức!

Tiếng bước chân từ đầu đường vội vã chạy đến, đang muốn nhảy xuống, lại dừng lại, quay đầu nhìn lại, người tới có chút quen thuộc, nhưng không phải là Quân Tư. Vóc dáng nhỏ, váy xanh, chính là người trong phủ. Do dự một chút, đợi nàng tới gần, nghiêng người ngã xuống.

-          Này…!

-          Nha! – tiểu Ngũ dừng lại bước chân vội vã, bị bất ngờ ở giữa đường, lộn ngược rơi xuống một người làm hoảng sợ, nhìn kỹ mới nhận ra. Nghe nói là bị tiểu thư tự mình “đưa” trở về, nhưng lại không có gì báo đáp ân nhân cứu mạng, liền lấy thân báo đáp Tiểu Hoàng Hoa. – Là ngươi sao! Ngươi làm gì vậy? Làm ta sợ muốn chết!

-          Ơ! Cô nương biết ta sao? – Tiêu Phương Hoa ngẩn người, xem xét nàng một lần, mờ mịt.

-          Ta là Tiểu Ngũ !

-          Tiểu Ngũ... – Vẫn là mờ mịt.

-          ... – Cảm tình ngoại trừ tiểu thư, những người khác trong mắt hắn đều là củ cải sao ?

Thật sự nhớ không ra, hắn từ trên cây nhảy xuống.

-          Cô nương bận rộn như vậy là muốn đi đâu ? – Hắn nhoẻn miệng cười, vốn là khuôn mặt khôi ngô, lập tức như là nở đầy hoa cúc.

Nụ cười kia quả thực sáng lạn, trái tim Tiểu Ngũ run lên, không khỏi liền đỏ mặt, chuyện về người này quấn quýt si mê tiểu thư, cao thấp trong Tả phủ đều biết. Vốn là nàng chỉ thấy buồn cười, nhìn kỹ lại, hắn nhìn khá tốt, đẹp hơn nhiều so với một số nhân vật võ lâm nàng từng gặp.

Ho khan, hoàn hồn.

-          Ta đang muốn đến phòng khách ! Nơi đó xảy ra chuyện rồi !

-          Ah ! – Hắn liếc nhìn phương hướng phòng khách một cái, vẻ như đối với việc ở nơi đó không chút để ý, đôi mắt vụt sáng ngời quay đầu lại, tràn đầy chờ mong hỏi. – Cô nương có nhìn thấy tiểu..không, là Quân Tư, tiểu thư nhà cô nương, có nhìn thấy hay không ?

-          Cái gì gọi là tiểu thư nhà cô nương, ngươi bây giờ không phải là người hầu Tả phủ sao ! – Đối với việc hắn gọi thẳng tục danh của tiểu thư, có vài phần bất mãn.

-          Đúng đúng đúng, tiểu thư, tiểu thư ! – Hắn muốn biết đáp án gấp, cũng không cùng nàng tranh luận. – Nàng bây giờ đang ở sao ? Ở nơi nào ?

-          Còn không phải là ở phòng khách ! – Nàng trả lời. – Có mấy người vừa tới phòng khách, nghe nói đến từ Nghĩa Kiếm sơn trang, bởi vì trước đây tiểu thư không chịu vì công tử của bọn họ giải độc, đám người đó liền mạnh mẽ xông vào, hiện tại đang buộc tiểu thư xem bệnh ! – Vẻ mặt oán giận, khinh thường nói. – Hừ, ngạo mạn như vậy, còn tự xưng danh môn chính phái. Tiếc là, tiểu thư nhà ta không biết võ công, nếu thật muốn đánh nhau, chỉ sợ....Cho nên ta mới vội vã chạy tới, không thể giúp đỡ, tốt xấu cũng khí thế mạnh mẽ không phải, nói sau...Ơ, người đâu ?

Nhìn mọi nơi, làm sao còn có bóng dáng Tiêu Phương Hoa, trước mắt chỉ còn lá rụng trên đất mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hoa#tựa