Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Sách nhỏ màu vàng

Sáng sớm ngày hôm đó, An Bình dậy thật sớm.

Nàng suy nghĩ suốt một đêm, cẩn thận so sánh các việc lớn nhỏ trong viện, rốt cuộc nghĩ ra một địa phương khổ nhất mệt nhất, thích hợp nhất cho người nào đó.

Hậu Lâm Viên!

Tiểu thư ưa thích thanh tĩnh, Tả phủ tuy lớn, nhưng hạ nhân lại không có nhiều, dùng mười đầu ngón tay cũng có thể tính ra, cho nên khu vườn lớn như thế, không thiếu bị hoang phế.

Hậu Lâm Viên càng thêm hoang phế, lúc này cỏ dại đã mọc, có thể cao ngang người.

-          Ngươi phải dọn dẹp sạch sẽ khu vườn này, không thể để lại một gốc cỏ dại nào! – An Bình chỉ vào khu vườn đã bị cỏ dại che lấp không thấy cả góc tường, lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.

Phải biết rằng muốn dọn hết cỏ dại này, ít nhất cũng phải mất trên mười ngày nửa tháng.

Tiêu Phương Hoa nhìn nhìn cái cuốc trên tay, lại ngắm nghía cỏ dại vô tận trước mắt, như là đang do dự điều gì.

An Bình lập tức cảm thấy vô cùng vui vẻ, buồn đi buồn đi! Buồn đến nỗi ngươi chịu không được liền rời đi cho ta.

-          Vườn này bình thường là nơi dùng để phơi thuốc, nhưng sau khi lão gia qua đời, nơi này liền hoang phế! – Nàng thuận miệng giải thích. – Hiện tại tuy tiểu thư sửa lại quy củ, không cần dùng nhiều thuốc như vậy, phơi thuốc cũng dời đến sân trước, nhưng bởi vì nhân thủ trong phủ không đủ, bình thường phân không ra người đến dọn dẹp, bây giờ ngươi đã đến, nơi này liền về ngươi quản!

-          Chỉ cần diệt cỏ là được sao? – Hắn hỏi.

-          Đương nhiên! – An Bình gật đầu, ánh mắt ngược lại hung ác. – Ngươi làm xong việc này trước, làm xong ta lại sắp xếp ngươi làm việc khác! Nhưng nhất định phải dọn sạch sẽ, để tránh đến lúc đó phơi thuốc bị  trộn lẫn, ảnh hưởng đến chất lượng thuốc mà nhục uy danh của tiểu thư nhà ta, hơn nữa…này này này, ngươi đi đâu vậy?

Nàng còn chưa nói hết, đã thấy đối phương đột nhiên ném ra cái cuốc vạch mở mảng lớn cỏ dại, đi vào chính giữa. Hắn sẽ không nhanh như vậy liền buông tha đi?

-          Diệt cỏ! – Hắn đứng dưới một tán cây liễu.

-          Diệt cỏ, ngươi không cầm cuốc làm sao diệt?

Hắn với tay bẻ một cành liễu, nắm ở trong tay đo chiều dài, thuận miệng trả lời. – Vẫn có phương pháp của nó.

Đang muốn mở miệng hỏi, đã thấy hắn xiết chặt tay, tùy ý phất cành liễu trong tay. Lập tức nàng cảm thấy đối diện một luồng gió mạnh quét tới, giống như là ngọn đao thẳng tắp cắt qua bên cạnh.

Ngây người, một khắc sau nàng liền thấy được, một màn đáng sợ nhất trong cuộc đời.

Toàn bộ Hậu Lâm Viên, như là cuồng phong bao phủ, bóng kiếm mù mịt, thoáng hiện khắp nơi, bất cứ nơi nào, mảng lớn cỏ dại đều bị cắt tận gốc. Mà Tiêu Phương Hoa cũng không thấy bóng người, chỉ có từng vệt màu xanh, không ngừng thoáng hiện ở trước mắt, chợt cao chợt thấp, chợt trái chợt phải, ánh mắt đều nhìn không kịp tốc độ đó.

Kiếm khí bỗng càng thêm mạnh mẽ, gầm thét mà đến, như một thanh đao sắc từ bên cạnh thân, khuôn mặt, cuốn tới. An Bình lập tức cứng ngắc toàn thân, kiếm khí kia, gần ở bên tai, có vẻ như chỉ cần nàng giẫm ra một bước, sẽ như những ngọn cỏ dại kia giống nhau, lập tức đứt gãy.

Trong nhất thời, bóng cỏ khắp nơi, như là Hậu Lâm Viên nổi lên mưa to tuyệt đẹp,  bay lượn đầy trời. An Bình sợ tới mức đã quên hô hấp.

Hồi lâu…

Tiêu Phương Hoa mới xoay tròn một cái, bóng xanh đứng ở sát mép vườn, một luồng gió mạnh quét tới, đoạn cỏ còn đang bay múa chưa kịp rơi xuống kia, đều bị cơn gió này thổi hướng về phía góc tường, nhẹ nhàng rơi xuống.

Hậu Lâm Viên vừa mới còn mọc đầy cỏ dại, lúc này đã tìm không ra nửa gốc. Một khối mặt đất trơn bóng bỗng nhiên hiện ra trước mắt.

Trước sau không đến một khắc thời gian.

Mà Tiêu Phương Hoa đứng phủi tay ở trước vườn, trong tay vẫn cầm cành liễu nhỏ, quan sát kiệt tác của mình, thì thào tự nói.

-          Ừ, địa phương nhỏ chút,  bộ kiếm pháp này ta chỉ mới múa được một nửa!

Giọng nói có vài phần hương vị chưa đủ ghiền, sâu kín quay đầu, nhìn thấy An Bình sau lưng, hơi sững sờ, tiếp theo há miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng sáng lạn, làm như lúc này mới phát hiện. – A, cô nương vẫn còn nha!

Khóe miệng An Bình co giật, người này…đây là người sao? Chậm rãi nhìn hắn một cái, lại chậm rãi nhìn về phía đống cỏ cao góc tường, thừa dịp còn một tia lý trí, rung động vịn tường mà ra.

-          Ta…ta lại đi nghỉ chút! – Nàng nhất định chưa tỉnh ngủ, nhất định chưa tỉnh ngủ !

Vì vậy, buổi chiều trong phòng Tây Viện của Quân Tư.

Người nào đó đang ôm đùi khóc lóc kể lể.

-          Ô ô, tiểu thư, người kia không phải người, nhất định không phải người! Cứ cho là người, thì chính là người không bình thường. Ai lại có thể luyện võ công đến loại trình độ này, không có người , cho nên hắn không phải người! Ô ô..tiểu thư, tiểu thư phải thay nô tì làm chủ a!

-          Ừ! – Quân Tư ngồi ở trên ghế dài, vẫn là một tay chống dưới cằm, vẫn là cầm quyển sách trong tay không chú ý, từ từ lật qua một trang, trả lời rõ ràng có chút qua loa.

-          Tiểu thư, tiểu thư biết không? Nô tì để cho hắn dọn dẹp Hậu Lâm Viên! Hắn chỉ dùng một cành liễu, chỉ bá bá bá vài cái liền đem toàn bộ vườn trừ bỏ một lượt, không còn một cọng cỏ, ngay cả nhánh cây cũng chỉ còn trơ cành. – An Bình khóc lóc nức nở.

-          Ừ! – Tiếp tục lật sách.

-          Hắn diệt cỏ coi như xong, còn dùng phương pháp dọa người như vậy, tiểu thư không thấy được, lúc ấy hắn dùng lực đạo, ngay cả vách tường cũng bị hắn chém tạo vết cắt! Dù cho là có võ công cũng không làm thành như vậy được! – Chùi nước mũi tiếp tục. -  Đáng sợ hơn chính là, lúc ấy nô tì đang đứng bên cạnh, tiểu thư có biết…tiểu thư có biết về sau hắn nói cái gì không?

-          Ừ! – Lại lật một tờ.

-          Hắn lại còn nói,…lại còn nói…nô tì vẫn còn sống! Ô ô…tiểu thư, kiếm khí lúc ấy, như là nhằm vào nô tì mà tới! Nếu không phải vận khí của nô tì tốt, hắn ý định đem nô tì cùng cỏ giống nhau trừ bỏ...

-          Ừ!

-          Nhớ tới tình cảnh đó, bây giờ chân của An Bình vẫn còn run đây! Ô ô…tiểu thư, tiểu thư phải thay An Bình làm chủ a!

-          Ừ!

-          Tiểu thư phải đi nhìn xem Hậu Lâm Viên, nơi đó đã trở thành  một khối đất trống rồi.

Nâng lên khuôn mặt đẫm lệ, đã thấy tiểu thư nhà mình, vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt chăm chú vào quyển sách trong tay, thần sắc bình tĩnh, không có nửa điểm phập phồng, lập tức càng thêm rơi lệ đầy mặt.

-          Tiểu thư! – Đem sách trong tay tiểu thư đoạt lấy. – Đến cùng là tiểu thư có nghe thấy nô tì đang nói không?

Trên tay trống không, ánh mắt lúc này mới nhìn vào khuôn mặt tràn ngập nước mắt của nàng, nhẹ nhàng nói.

-          Ngươi nói!

-          Ô ô…! – Nàng càng thêm buồn bực oan ức, đưa tay chỉ hướng Hậu Lâm Viên, lặp lại nói. – khu Hậu Viên hiện tại đã biến thành một mảnh đất trống rồi!

Quân Tư lúc này mới tùy ý nhìn ra bên ngoài, đầu vẫn là tựa vào tay, hoàn toàn một vẻ lười biếng nhàn hạ.

-          Hiện tại ngay cả lá cây cũng không còn một mảnh! – An Bình tiếp tục kể, một vẻ nếu tiểu thư không có biện pháp, nàng liền một đường khóc xuống. – Tiểu thư, tiểu thư phải cho ý kiến đi!

-          Ah! – Quân Tư đáp nhẹ một tiếng, chậm rãi nói. – Vậy thì trồng khoai tây đi!

-          …

An Bình tự nhận nàng là một người có tính tình rất tốt, tuy nhiên không thể so với tiểu thư lòng dạ rộng lớn như vậy, gợn sóng không vui, song khả năng chịu đựng vẫn là có, cho nên đối với người kia mặt dày mày dạn, chọc giận chết người không thường mạng, lại thêm đe dọa bức hiếp người, nàng cũng chỉ có thể cắn răng bỏ qua

Dù sao, người cũng thành thực không sai, chỉ là đối với tiểu thư nhà mình vừa gặp đã thương, tìm cách tiếp cận tiểu thư, cũng hợp tình hợp lý. Nhưng…nhưng không cần dùng loại phương pháp này a!

An Bình không hài lòng, khóe miệng đã cau lại thành thói quen, nhìn ra ngoài xem người kia, bị hắn từ cửa ra vào đuổi tới cửa sổ, từ cửa sổ đuổi tới cổng, cổng đuổi tới đầu tường. Lúc này chính là đứng trên cây, hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm tiểu thư nhà mình, ha ha cười ngây ngô cho tới trưa, lý trí triệt để sụp đổ.

Nàng đã gặp qua nhiều người, nhưng mặt dày mày dạn như vậy thì nàng biết đến lần thứ nhất.

Ở trong phòng nhân vật chính bị hắn nhìn chăm chú hết lần này đến lần khác, vẫn vẻ mặt tập trung nhìn chăm chú quyển sách trong tay, nhìn thật thoải mái, không chút cảm giác. Một ngày hai ngày coi như xong, nàng xem như không phát hiện. Nhưng hắn đã ở nơi này nhìn lén năm ngày rồi, suốt năm ngày! Hắn không phiền, nàng cũng thấy phiền rồi.

Nàng không chỉ một lần nhắc nhở tiểu thư, nhưng đổi lấy, đều là Quân Tư, một tiếng như có như không lẩm bẩm. – Ah!

Lòng bàn tay nắm chặt, buông lỏng, lại nắm chặt, hít sâu một hơi, nàng mang một tia hi vọng cuối cùng nhắc nhở.

-          Tiểu thư, đóa Tiểu Hoàng Hoa kia, lại âm thầm đến rồi! – Một lần cuối cùng, một lần nhắc nhở cuối cùng.

Có lẽ là ngữ điệu mỗi chữ mỗi câu của nàng, quá mức cẩn thận, người nào đó đang xem sách, lần đầu tiên ngẩng đầu lên, thắc mắc nhìn về phía nàng.

Nàng lập tức tim nhỏ máu, tiểu thư cuối cùng nghe thấy lời của nàng. Lòng tràn đầy cảm khái chỉ chỉ vào trên cây bên ngoài.

Quân Tư cũng không phụ hi vọng nhìn theo phương hướng nàng chỉ, vừa vặn nhìn thẳng vào ánh mắt sáng rực rỡ của Tiêu Phương Hoa. Song song sững sờ, đón lấy hoa vàng đang cúi mình cười ngây ngô, liền lập tức rực rỡ như ánh mặt trời, cười càng thêm vui vẻ. Quân Tư đọc sách nơi này, bàn tay khẽ nắm.

Sau đó…

-          Ah! – Uống một hớp trà, tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Phảng phất như chuyện gì cũng chưa phát sinh, người đọc sách như trước đọc sách, người nhìn lén như trước đang nhìn lén.

Thế này thế này thế này…Thế này bình thường sao?

Bá một tiếng!

Trong đầu như có cái gì bị kéo đứt trong nháy mắt, An Bình lần nữa vịn tường mà ra. Chẳng lẽ không bình thường chính là nàng?

Nằm chốc lát, nàng muốn nằm chốc lát!

An Bình vừa đi, Tây Chu lập tức yên tĩnh lại.

Quân Tư trong phòng, giở từng trang sách, rắc…rắc.

Ngoài phòng một đóa Tiểu Hoàng Hoa cúi người, đôi mắt nháy nháy.

Trong nháy mắt, thế gian trở nên quỷ dị, hai người hết lần này tới lần khác đều không có tự giác. Mãi đến, hai canh giờ sau. Người trong phòng cuối cùng xem hết sách trong tay, thả xuống, ý định thay đổi một quyển.

Lúc rảnh rỗi, nhấp một ngụm trà, ánh mánh lơ đãng quét đến đóa Tiểu Hoàng Hoa trên ngọn cây kia, vì vậy trầm mặc đánh gãy.

Buông trà, nhẹ giọng hỏi.

-          Muốn vào sao?

Đối phương sững sờ, mặt mũi tràn đầy mừng rỡ.

-          Tốt!

Vì vậy liền bay vào rồi!

Đi vào một bước, lại tiến thêm một bước, đến địa phương cách nàng ba bước dừng lại, nghe thấy hương thơm nhàn nhạt mùi cỏ thuốc trên người nàng, lại bắt đầu ngây người, quả nhiên vẫn là loại hương thơm hắn thích nhất.

-          Ngồi đi! – Nàng thuận miệng mời, thuận tay cầm một quyển sách khác bên cạnh, đọc rất nghiêm túc.

-          Ừ! – Tiêu Phương Hoa đáp nhẹ một tiếng, lui ra phía sau một bước ngồi trên ghế, nhìn ngắm nàng, lại nhìn xem khoảng cách xa bốn bước, con mắt đảo một vòng, bắt lấy mép ghế dựa, không để lại dấu vết, di chuyển một chút, lại di chuyển một chút.

Một bên ha ha cười ngây ngô, không nói lời nào, chỉ là xem xem sắc mặt lạnh nhạt của nàng, trong mắt tràn đầy là si mê. Trong lòng từng đóa từng đóa hoa nở rộ.

Có vẻ như ánh mắt kia quá mức rõ ràng, Quân Tư hơi ngẩng đầu lên, hơi sững sờ, lại nhìn thấy cái đuôi to lắc lư sau lưng hắn. Nhìn sách trong tay, đưa tới nói.

-          Muốn đọc sao?

-          Ơ! Nhưng…nhưng được sao? – Nhìn vào quyển sách được đưa tới, sửng sốt.

-          Vì sao không thể?

Sách của Tiểu…Tiểu Hoa, chưa bao giờ cho ta xem. – Hắn nhỏ giọng nhắc nhở, sợ hãi nhìn về phía nàng.

-          Sách nơi này, ngươi muốn đọc, cứ lấy đọc! – Nàng không để ý nói.

Chuyển thành vui mừng.

-          Tốt! – Vừa mừng vừa lo đón lấy, khóe miệng mở hết mức, đón lấy sách, mở ra một tờ!

Tùy ý nghiêng mắt nhìn một đoạn trong đó…

Cứng đờ!

Hắn há miệng cứng lưỡi lật xem mặt bìa, chỉ thấy nơi đó viết “Ma khoa hoạt nhân toàn thư”

Lại đờ người!

Nhớ rõ, Tiểu Hoa thích đọc sách, rất thích đọc sách, một lần đọc liền đọc được cả ngày.

Quân Tư cũng thích đọc sách, rất thích đọc sách, một lần đọc liền cũng đọc được cả ngày.

Hắn vẫn cho rằng nàng đọc chính là loại sách thuốc nàng ưa thích, tên quyển sách này, cũng chính là sách thuốc, nhưng hắn vẫn là đoán sai.

Chỉ thấy một đoạn kia ghi là:

Vương công tử lửa lòng khó nhịn, lại nhịn không được bắt lấy thân thể phía trước, đè nàng họ Lý trên đất, ngón tay khẽ dời, lụa mỏng nhẹ mở, một thân thể tuyết trắng như ngọc hiện ra, nàng họ Lý cảm thấy một loại cảm giác tê dại trải rộng toàn thân, vì vậy..(phía sau lược bỏ N chữ)

Lại ngẩng đầu nhìn một quyển khác trong tay nàng – “Tế âm đề cương”.

Chợt cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, không dám nghĩ đến, nội dung ghi bên trong quyển sách kia là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hoa#tựa