Chương 6: Lấy thân báo đáp
Chợt mở mắt ra.
Ánh mặt trời chiếu vào trên mặt, đâm vào mắt sinh ra đau nhức, đột nhiên hoảng sợ, lòng kêu một tiếng không xong.
- Thảm rồi đã trễ thế này, Tiểu Hoa nhất định đã đi phòng bếp!.
Sau đó nhất định sẽ không cẩn thận làm cháy phòng bếp, sau đó sư phụ nhất định treo ngược hắn lên!
Một cái thẳng người ngồi dậy, theo thói quen bước xuống phía bên trái giường chạy đi, lại đụng vào một bức tường trước mặt.
- Ai nha! – Một tiếng kêu đau đớn, xoa cái trán, sờ rồi lại sờ bức tường thẳng băng trước mắt, ai ngăn cách giường của hắn rồi. Nhìn nhìn khắp nơi, không đúng! Lúc này mới nhớ tới, hắn không ở trong cốc, giường chính là xoay về phía bên phải.
Vừa nhận ra sự thật, sờ ót quay đầu, lại không ngờ nhìn thấy, thân ảnh màu trắng đứng ở cửa ra vào. Ngẩn người vài giây đồng hồ, phải chăng hắn vẫn còn chưa tỉnh, tại sao lại nhìn thấy Tiểu Hoa đứng ở tại cửa.
Khuôn mặt thanh tú, ôn hòa, còn có đôi mắt thường xuyên nhíu lại, vẫn là quần áo tuyết trắng như trước, bị gió thổi phất lên, như là muốn bay đi, đôi môi hơi lộ ra ngữ khí lạnh nhạt thờ ơ.
- Tiêu công tử, chào buổi sáng!
- Chào buổi sáng, a! – Hắn ngơ ngác trả lời, nhìn vào thân ảnh đang bước vào, khóe miệng lại bắt đầu, cười ngây ngô ha ha ha.
- Tiểu thư nhà ta đến xem mạch cho ngươi, xem xem đến cùng là ngươi có chỗ nào không khỏe! – An Bình nổi giận đùng đùng tiến lên, trừng hắn một cái, nàng nói tốt nói xấu, thật vất vả mời tiểu thư tới đây, nhìn ngươi còn làm thế nào giả bệnh!
Hắn không trả lời, chỉ là chăm chú nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Quân Tư, ngây người không chớp mắt, đẹp mắt, thật là đẹp mắt!
An Bình nhấc lên một chiếc ghế bên cạnh, đặt ở trước giường, làm cho Quân Tư ngồi xuống. Vẫn là ngữ khí không tốt nói với người trên giường.
- Còn không vươn tay ra!
Đôi mắt của hắn không rời thân ảnh màu trắng, tựa như không hề nghe được lời của nàng.
- Này, mau đưa tay ra, tiểu thư nhà ta muốn xem mạch!
- … - Ngẩn người.
- Tiêu công tử! – Quân Tư bỗng nhúc nhích lông mày, mở miệng nói. – Có thể duỗi tay ra, để cho ta xem mạch?
- A, tốt…tốt! Ha ha! – Hắn lập tức gật đầu như cây hành ngược, An Bình thế mới biết, thì ra ngay từ đầu, trong mắt của hắn nhìn không thấy nàng. Tuy nhiên ngay từ đầu đã biết rõ, hắn đối với tiểu thư có tâm tư, lại không nghĩ là mê luyến đến mức độ này.
Tiêu Phương Hoa ngoan ngoãn giơ hai tay lên, hướng trước người nàng đưa tới.
Quân Tư sững sờ, đưa tay giữ chặt cổ tay phải của hắn, đè xuống đến mép giường.
- Một bên là được rồi!
- Ah ! – Lúc này hắn mới thu hồi tay kia, cười ngượng ngùng giấu ra phía sau, mắt hướng trên người nàng ngắm nhìn.
Quân Tư xem mạch rất nghiêm túc, hồi lâu lông mày hơi nhíu một chút, mạch đập dưới tay, hòa hoãn, vững vàng tìm không thấy một chút khác thường. Người này mới tỉnh lại được năm ngày, theo lý thuyết cho dù dùng thuốc tốt, hắn cũng không thể khôi phục nhanh đến như vậy.
- Thương thế của công tử đã không còn đáng ngại ! – Thu hồi tay xem mạch, Quân Tư nhẹ nhàng nói.
- Nhưng mà,...vẫn...vẫn đau nhức ! – Ánh mắt của hắn bất định, ngắm loạn bốn phía.
Nhìn ra cũng không phải là nói thật, Quân Tư lập tức khẽ cười một tiếng.
- Vậy sao ?
Vốn chỉ là thuận miệng một câu ngữ khí hoài nghi, hắn lại đột nhiên run lên, gấp gáp cúi đầu, như là một đứa nhỏ làm việc sai trái, lôi kéo một góc chăn.
- Cũng...cũng không phải rất đau...chỉ là...có như vậy...một chút ít !
- Ah, vị công tử này, như thế nào mới xem như tốt ? – Là nàng cảm giác sai sao ? Như thế nào cảm thấy hắn có vẻ rất sợ chính mình ?
- Khả năng lại...ở mấy ngày ! – Hắn ngẩng đầu yếu ớt liếc nhìn nàng một cái, lập tức lại cúi xuống, lại nhìn một cái, lại cúi xuống. – Qua một hồi...có lẽ. – Chỉ cần hiện tại không đuổi hắn đi.
- Không được ! –An Bình ở một bên chen vào nói. – Ngươi không phải đã khỏe rồi sao ? Khỏe rồi thì lập tức rời đi ngay !
- Cô nương không phải là thầy thuốc!
- Ngươi... – An Bình chán nản. – Ngươi rõ ràng đã khỏe rồi, vừa mới ở cửa ra vào, chúng ta đều nhìn đến người đứng lên !
Đôi mắt trong trẻo của hắn chợt lóe lên, hoàn toàn không có vẻ bối rối lúc nhìn nàng vừa rồi, đánh giá An Bình từ trên xuống dưới, đột nhiên mở miệng nói.
- Cô nương là giun đũa sao ?
- Ngươi mới là giun đũa ! – Nàng phản bác.
- Không phải giun đũa trong bụng của ta, cô nương làm sao biết ta khỏe rồi ?
- Ngươi...- Nàng tức giận đến giơ chân, lại tìm không ra câu nào phản bác. Đành phải quay đầu lại, vẻ mặt khóc lóc hướng tiểu thư xin giúp đỡ. – Tiểu thư.
- Khục khục ! – Quân Tư ho nhẹ hai tiếng, sắc mặt bình thường, hoàn toàn không có ý tứ rơi vào vũng nước đục giữa bọn họ, bưng lên chén trà, một mình uống lên. Thẳng đến ánh mắt bên kia, càng ngày càng ai oán, càng ngày càng không thể bỏ qua, tiếp tục như vậy An Bình không thể không trào máu. Lúc này mới thán một tiếng, chậm rì rì mở miệng, lại không như An Bình tưởng tượng.
- Công tử nếu thật sự để ý thương thế của mình, cũng không phải là không có phương pháp !
- Thật sự ! – Hắn vui mừng quay đầu lại, con mắt như ngọn đèn được thắp lên, ánh sáng lan tỏa một vùng.
- Quân Tư thoáng sững một phát, thấp thoáng như thấy được phía sau hắn có cái đuôi to đang lắc lư, lại khục !
- Tiểu thư ! – An Bình cũng gấp.
- Bất quá… - Lời nói của nàng thay đổi - Tả gia của ta cũng có quy củ của Tả gia.
An Bình sững sờ, lúc này mới nhớ tới quan hệ trước đó, tâm tình lập tức tốt.
- Đúng đúng đúng, Tả gia có gia quy, hơn nữa cũng không thu lưu người ngoài.
- Người ngoài! – Hắn sững sờ! Thì ra hắn bây giờ là người ngoài. Thần sắc hưng phấn, trong một thoáng liền mất tích, tia sáng trong mắt lập tức chuyển thành hơi nước, khóe miệng kéo kéo như muốn cười, lại hoàn toàn không có ý cười, cả khuôn mặt như là bông hoa vàng rơi xuống sau khi bị cơn mưa vùi dập. Ánh mắt đáng thương hề hề, liên tiếp hướng người đang uống trà liếc qua.
Khóe miệng cứng đờ, đó là…con chó nhỏ bị vứt bỏ sao?
Không hiểu sao Quân Tư bỗng nổi lên xúc động muốn đưa tay nhéo một cái, bàn tay nắm thật chặt, đè xuống, vẫn uống trà, im lặng, làm như không thấy!
An Bình cũng đã cao hứng ồn ào .
- Tả gia tuy là học y, lại cũng không dễ dãi cứu người, tiểu thư cứu ngươi, là vạn bất đắc dĩ. – Đột nhiên nhớ đến tình cảnh hắn bị tiểu thư đưa trở về ngày đó, trán nhỏ mồ hôi. – Hơn nữa Tả gia được xưng “thiên kim khó cứu”! Phàm là được tiểu thư chữa cho khỏi bệnh, nhất định phải trả hơn ngàn hoàng kim. Ngươi thật muốn chữa cho tốt, vậy thì dâng ngàn lượng hoàng kim đây! – Muốn lưu lại, phải đưa bạc, nếu không liền xéo đi.
- Ngàn lượng hoàng kim? – Quả nhiên hắn sững sờ, hoàng kim thì hắn có, chồng chất trong sơn động phía sau núi, chỉ là hắn không lấy! Sư phụ nói thứ đó là rác rưởi, có ai đi ra ngoài lại mang theo rác rưởi sao? Không rõ vì sao người bên ngoài cốc lại ưa thích như vậy.
Mặt hắn nhăn lại thành một đoàn, ngắm Quân Tư một cái, người này vẫn điềm nhiên uống trà như không có việc gì, coi như tất cả cùng nàng không quan hệ.
- Còn có phương pháp nào khác không? - Nhỏ giọng thương lượng.
- Có nha! – An Bình rất thỏa mãn với bộ dáng buồn rầu của hắn, trong lòng vô cùng thoải mái. – Không có tiền, bán mình là nô cũng có thể! – Nàng mở miệng cố ý giễu cợt, loại giang hồ công tử lên núi chơi xấu này, nàng nhìn thấy nhiều, chắc chắn hắn sẽ không tự hạ thấp giá trị bản thân.
- Tốt lắm! – Tiêu Phương Hoa không nghĩ ngợi trả lời
Quân Tư uống trà, sặc một cái!
An Bình bị sặc, thiếu chút nữa ngã sấp.
- Ngươi ngươi…ngươi nói gì? – Nàng nói mà không dám tin.
- Tốt. – Hắn mở miệng lần nữa.
- Ta nói là bán mình làm nô, ngươi nghe rõ chưa, là bán mình, cả đời ngươi về sau đều làm người hầu ở đây. – Đầu óc của người này phải chăng cháy hỏng rồi?
- Tốt lắm, tốt lắm! – Ánh mắt của hắn thoáng một phát, lòe lòe sáng lên, nhanh chóng bắt đầu gật đầu lia lịa, cả đời ở lại đây, là cả đời! Lặng lẽ đưa mắt nhìn phía trước, Quân Tư đã đặt chén trà xuống, nhếch miệng, cười như một cây nở đầy hoa vàng nhỏ.
Quân Tư giống như lại thấy được cái đuôi to lắc lư sau lưng của hắn.
- Ngươi ngươi..ngươi… - Biến cố đột nhiên, An Bình lập tức không biết làm sao, vốn là muốn cho hắn biết khó mà lui, hôm nay như vậy biến thành nàng đâm lao phải theo lao rồi. Lập tức dở khóc dở cười, xịu mặt nhìn về phía Quân Tư. – Tiểu thư…làm sao bây giờ?
Mắt phượng nhàn nhạt nhìn qua nhìn lại, Tiểu Hoàng Hoa vui mừng phấn khởi, cùng với An Bình vẻ mặt khóc lóc , than nhẹ một tiếng.
- Đã là như vậy, An Bình, chút nữa ngươi đến thư phòng cầm bản khế ước đi! – Nói xong, nàng cũng không lại ở lại, đứng dậy hướng ngoài phòng đi.
- Đợi một chút! – Tiêu Phương Hoa đột nhiên lên tiếng ngăn cản, tay chặt chẽ bên người nói. – Nếu như…làm người hầu mà nói, vậy có phải hay không…không tính người ngoài?
Hắn như là rất khẩn trương, hỏi cẩn thận từng li từng tí, có vẻ như phi thường sợ nàng cự tuyệt, đáy lòng không hiểu trầm xuống, một loại cảm giác khác thường nổi lên, ẩn ẩn có chút quen thuộc. Không khỏi mở miệng nói.
- Ngươi ký khế ước, liền là người của Tả gia, tự nhiên không tính là người ngoài.
- Thật vậy chăng? - Vui sướng trong mắt hắn, nhếch miệng cười với nàng, mắt híp lại thành sợi dây nhỏ, ngây ngốc mở miệng nỉ non. - Không phải người ngoài, ha ha, không phải người ngoài! – Khá tốt khá tốt.
Lại là loại cảm giác không hiểu này, lông mày cau lại, nàng không ở lại, quay người đi ra khỏi phòng.
- Tiểu thư… - An Bình nhìn nhìn qua lại, lần nữa dùng ánh mắt giết Tiểu Phương Hoa một cái , vội vàng đuổi theo. Người sau nhưng lại không chút cảm giác nhìn theo phương hướng Quân Tư đi ra ngoài, liên tục cười ngây ngô.
- Tiểu thư, tiểu thư thật sự giữ hắn làm người hầu sao!
- Ừ!
- Nhưng mà người này, lai lịch không rõ! Hơn nữa còn là bị trọng thương mà đến, Tả gia trước đến nay mặc kệ chuyện giang hồ, nếu là…
Mắt phượng nhàn nhạt nhìn qua.
- Đây không phải là đề nghị của ngươi đấy sao?
- … - Nàng nghẹn lời không nói, khóc không ra nước mắt, bầu trời lập tức biến thành một mảnh tối đen. – Nô tì chỉ là thuận miệng nói, loại này yêu cầu, là người đều sẽ không ở lại! – Giải thích duy nhất là họ Tiêu không phải người!
- Lời đã nói ra, tự nhiên là tính - nói ngược lại, nhiều lời vô nghĩa, kết cục đã định.
An Bình chợt cảm thấy nhân sinh vô vọng!
Người phía trước, lại nhàn nhạt nói thêm một câu.
- Vậy hắn về sau là người hầu ở đây, ngươi làm quản gia tự nhiên là muốn nhắc nhở nhiều chút.
Nhắc nhở!
Lập tức hai mắt tỏa sáng, đúng rồi, nàng mới là quản gia của Tả gia, còn hắn về sau là người hầu , như vậy là hắn chỉ có nghe lời. Nghĩ ra bầu trời lại sáng bừng lên.
- Tiểu thư, tiểu thư lưu truyền vĩnh viễn thiên thu muôn đời! – Thừa cơ vuốt mông ngựa, hắc hắc lên tiếng cười gian, coi như đã có tính toán bẻ gãy đóa Tiểu Hoàng Hoa như thế nào rồi.
Quân Tư bên cạnh, vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt, có vẻ như An Bình sắp xếp công việc chuẩn bị có sóng gió, đều cùng nàng không quan hệ, tiếp tục bước đi chậm rãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro