Chương 5: Tiêu Tiểu Hoàng Hoa
- Uyên ương ngõa lãnh sương hoa trọng,
(ngói uyên ương lạnh, sương rơi nặng)
Phỉ thúy khần hàn thùy dữ cộng.
(chăn phỉ thúy lạnh cùng ai chung)
Du du sanh tử biệt kinh niên,
(sống chết chia cách dài mãi mãi)
Hồn phách bất tằng lại nhập mộng.
(hồn phách không từng vào giấc mơ)
(trích Trường Hận Ca – Bạch Cư Dị)
Trong phòng truyền đến thanh âm vui sướng! Mỗi chữ mỗi câu, không giống ca hát, không giống ngâm, giống như là đang đọc sách.
Hồn phách bất tằng lai nhập mộng, thì ra người vốn đang ở nơi này, lấy đâu ra hồn phách đi vào giấc mộng. Nhếch miệng cười cười, tiếp tục đọc.
- ... hồn phách bất tằng lai nhập mộng.
Lâm cung đạo sĩ... lâm cung đạo sĩ... lâm cung đạo cái gì nữa nhỉ?
Hỏng bét, đã quên!
Lập tức một cái thẳng người ngồi dậy, thần sắc khẩn trương xem xét bốn phía, thật tốt thật tốt không có người! Thở phào nhẹ nhõm, thiếu chút cho rằng nhìn thấy, khóe miệng Tiểu Hoa co rút!
Nàng nếu biết rõ, hắn đọc ba năm cũng không đọc hết bài thơ này, không chuẩn sẽ phạt hắn. May mắn, may mắn!
Một lần nữa nằm lại trên giường, sờ lên dải vải băng trước người, đến cùng hôn mê mất bao lâu, chính hắn cũng không rõ ràng, miệng vết thương ngứa ngáy, nghĩ thầm vết thương đại khái đã tốt được bảy tám phần, chỉ là có điểm không rõ, hắn rõ ràng bị thương tại lồng ngực, vì sao sau khi tỉnh lại, toàn thân cao thấp đều đau nhức, còn mang theo nhiều vết thâm tím to nhỏ, giống như lăn một vòng từ trên sườn núi xuống?
Bất quá nghi vấn này, cũng chỉ là trong thoáng chốc. Bởi vì ngày đó khi tỉnh lại, hắn đã nghe được là Quân Tư tự mình cứu hắn trở về! Là tự mình cứu! Hắn hoàn toàn không nhớ rõ, nhưng trong nội tâm cũng là vui mừng, trong đầu tự động hiển hiện gương mặt lạnh nhạt của ai đó, trên mặt ngăn không được nụ cười.
Ha…ha ha..tự mình…ha.
An Bình đi vào chính là nhìn thấy tình cảnh như vậy, một đại nam nhân, nằm yên tĩnh trên giường, nhìn qua rèm che, không biết là nghĩ đến điều gì, phát ra từng đợt cười ngây ngô quỷ dị, có thể vẫn còn thích thú, càng không thể ngừng lại.
Chợt cảm thấy sống lưng chợt lạnh, khóe miệng co rút mạnh, nhìn nhìn thuốc trong tay, do dự muốn hay không đi vào?
- Ơ! – Tiêu Phương Hoa quay đầu, sững sờ một thoáng, dường như là lúc này mới phát hiện nàng đã đến, dừng cười ngây ngô, bắt đầu liên tiếp hướng nàng phía sau nhìn quanh. – Quân Tư đâu?
An Bình nhướng mày, đối với việc hắn gọi thẳng tên tiểu thư rất là bất mãn.
- Tiểu thư bận rộn, làm sao có thời gian đến hậu viện?
Bước đi vào, hung hăng cầm chén đặt xuống bàn, phát ra một tiếng vang.
- Ah! – có chút thất vọng, xem xét thuốc trên bàn hỏi –Uống thuốc sao?
- Ngươi cho rằng đâu! – An Bình trừng mắt liếc hắn một cái, hiển nhiên nàng đối với hắn không có ấn tượng tốt, tức giận đưa chén thuốc qua. – Uống nhanh, uống xong ta còn có việc đây!
Tiêu Phương Hoa tiếp nhận chén thuốc, cũng không uống liền lập tức, ngẩng đầu ngó ngó An Bình sắc mặt không tốt, con mắt đảo hai vòng, lại nhíu mày, thật sự nghĩ không ra, nơi nào đắc tội nàng.
- Người rốt cuộc là uống hay không uống? – An Bình đợi không kiên nhẫn.
- Uống uống uống! – Quân Tư kê đơn thuốc, hắn làm sao sẽ không uống, gật đầu liên tục, đưa lên đến miệng, thổi thổi hai cái.
Đột nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi.
- Cô nương, cô nương có biết, bao phục của tại hạ ở đâu không? – Lúc ấy hắn vòng trong tay, có lẽ vẫn còn!
Mạng chỉ mới giữ lại, đã nhớ thương đến bao phục, thật là một người thô tục, vì vậy An Bình lại khinh bỉ hắn thâm sâu thêm một tầng, lành lạnh trừng hắn một cái, hướng giường chỉ.
- Không phải ở trên giường của ngươi sao?
Tiêu Phương Hoa quay người, lúc này mới nhìn thấy phía trong giường nằm một cái bao phục màu xám, lập tức vui vẻ, buông cái chén trong tay, bắt đầu lục lọi.
An Bình cho là hắn trước tiên sẽ lấy ngân lượng ra kiểm tra, lại thấy hắn thuận tay móc ra một quyển sách nhỏ, bắt đầu chăm chú xem từng trang từng trang.
- Đó là cái gì? – Nàng không khỏi tò mò.
- Quyển sách! – Hắn không ngẩng đầu lên, thuận miệng trả lời.
An Bình càng thêm không hiểu, nghiêng mắt nhìn nhìn, chỉ thấy bên trên quyển sách chữ viết chằng chịt, hơn nữa từng dòng từng dòng rõ ràng, là sổ ghi chép không có phép tính, chỉ là nội dung bên trong…
Mùng năm tháng giêng, ta thiếu nợ Tiểu Hoa một con thỏ, không bắt, tính gộp là sáu con thỏ.
Mùng sáu tháng giêng, ta thiếu nợ Tiểu Hoa tám bài thơ cổ, không đọc, tính gộp lại là một tập thơ Tống.
Mùng bảy tháng giêng, ta thiếu nợ Tiểu Hoa một cây Tiên Hương Thảo, không hái, tính gộp lại…đã quên một chút hỏi Tiểu Hoa.
Tháng giêng…
An Bình khóe miệng một trận run rẩy, đây đều là nhớ lại cái gì với cái gì nha?
Hắn lật tới lật lui nửa ngày, sửng sốt một chút, đột nhiên quay đầu, nhếch miệng lộ ra vẻ tươi cười ý xin lỗi. – Đúng rồi, quên hỏi cô nương tên gì?
- Ngươi hỏi cái này làm gì? – An Bình một bụng thắc mắc.
Hắn vẫn là chăm chú tìm kiếm. – Ta nhìn xem có phải là thiếu nợ cô nương hay không?
- Thiếu nợ?
- Bởi vì cô nương từ lúc bắt đầu vào cửa, liền một vẻ ta nợ cô nương, vẻ bị táo bón tám đời không trả . – Hắn nói ra.
- Ngươi…- An Bình giờ mới hiểu được, lập tức nổi trận lôi đình. – Ai nói ngươi thiếu nợ ta!
- Ơ, không có sao? – hắn tìm tòi quyển sổ ghi chép tràn ngập Tiểu Hoa, ánh mắt híp híp. – Không lẽ thật sự là táo…bón?
- Ngươi mới táo bón! Thật đáng ghét! Ngươi…ngươi! – Nàng càng thêm tức, trong mắt nổi lửa, hắn là cố ý sỉ nhục!
- Ta..Ta uống thuốc! – Mắt thấy nàng tức giận càng lúc càng lớn, hắn ném quyển sách đang mở, bưng lên chén thuốc uống thật nhanh, rõ ràng hắn chỉ là nói lời thật, vì sao tức giận như vậy? Ai, vẫn là Tiểu Hoa nhà hắn tốt.
Uống một hơi cạn sạch, yếu ớt đưa chén thuốc qua. Đối phương vẫn là tức giận chưa nguôi, hừ lạnh một tiếng giật lấy chén thuốc trong tay hắn, tức giận xoay người mà đi.
Bước chân giẫm xuống rất nặng giống như muốn phát tiết, phát ra tiếng vang đông đông đông, hắn vội vã hướng sàn nhà nhìn với ánh mắt đồng tình.
- Ngươi! – An Bình đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại, thái độ đối với hắn lúc này đã không phải là lãnh đạm mà là giận dữ– Tiểu thư để cho ta hỏi, ngươi còn có chỗ nào không thoải mái hay không! Có thể chết sao?
Hắn liên tục lắc đầu, làm sao có thể không thoải mái, chỉ cần ở chỗ này, cùng Quân Tư ở cùng một chỗ, hắn đã cảm thấy toàn thân đều thoải mái.
- Tốt lắm! Nếu như là như vậy, tiểu thư nói ngày mai ngươi có thể đi rồi! – Nói xong dậm chân từng bước rời đi.
- Đi? – Tiêu Phương Hoa sửng sốt, thương thế tốt lên phải đi sao? Sờ sờ dải vải băng trên ngực, con mắt lại một trận loạn chuyển, ừ…giống như, tựa hồ, có lẽ, có thể, hắn còn không có tốt đâu!
Lập tức, đi lại phía sau, một lần nữa yên tĩnh nằm lỳ trên giường, hít sâu một hơi, chuẩn bị trong cổ họng, sau đó phát ra một tiếng hét “quỷ khóc thần gào”.
- Đau quá! Đau quá đi! Thương thế của ta vẫn chưa tốt!
Vì vậy, thương thế của hắn lại tái phát!
- Tiểu thư, tiểu thư, người nọ có phải hay không là rất quá phận! Ô ô..- Tây viện, An Bình chính là nước mắt nước mũi kể chuyện chua xót của nàng.
- Ừ! – Người nghiêng vào bên trên ghế dựa, một thân quần áo trắng như tuyết, một tay chống dưới cằm, một tay cầm sách, thần sắc bình thản như thường lệ, lại mang theo chút lười biếng. Nghe lời kể của nha hoàn, ánh mắt lại tập trung vào quyển sách, rõ ràng là không chút kinh ngạc.
- Hắn rõ ràng là tốt rồi, lại từ chối không đi, ba ngày hai đầu tái phát, vẫn là nằm ở trong phòng hậu viện không đứng dậy.
- Ừ! – Thò tay lật trang tiếp theo.
- Tiểu thư, tiểu thư thế nào cũng phải đưa ra ý kiến chứ?
- Ừ!
- Nô tì hi vọng tiểu thư đuổi hắn đi! – An Bình nắm tay, nghiến răng nghiến lợi. – Nhưng lại sợ, hắn đi ra ngoài nói lung tung Tả gia không chữa khỏi bệnh cho hắn, lại hủy thanh danh của tiểu thư.
- Ừ! – Lại lật một trang sách.
- Nhưng mà người này thật đáng ghét, lần trước hắn rõ ràng còn nói nô tì, nô tì…táo bón! Ô ô! – dùng sức dụi dụi con mắt, đều không có ẩm ướt, càng thêm ra sức dụi. Chính vì câu nói này, bọn họ mâu thuẫn thành lớn.
- Ừ! – Lại lật sách.
- Tiểu thư nói, nô tì nên làm cái gì bây giờ? – An Bình cũng không muốn lại đi đưa thuốc, chẳng may Tiểu Ngũ đều có việc bận.
- Ừ…- Nàng nhẹ ừ, ánh mắt vẫn nhìn trang sách, không chút ý tứ muốn buông ra, rõ ràng tâm tư hoàn toàn không ở trên người An Bình.
Ngẩng đầu xem xét, Quân Tư vẫn bình tĩnh đọc sách, An Bình lập tức nước mắt nhỏ giọt trong lòng, vì vậy càng thêm oán hận, cũng không quản nhiều như vậy, một tay đoạt lấy quyển sách trong tay nàng, cao giọng nói.
- Tiểu thư, tiểu thư không nghe lời nói của nô tì sao?
Quân Tư lúc này mới quay đầu, nhìn về phía An Bình đang hồng đôi mắt như con thỏ bị dày vò, chậm rãi buông thỏng tay lên tiếng.
- Ừ!
- Tiểu thư, tiểu thư liền sớm chút đưa ra ý kiến nha! Tiểu thư nói nên làm cái gì bây giờ? Nô tì chịu không nổi rồi! – Nàng cũng không có tính tình tốt như tiểu thư.
Quân Tư trầm ngâm một lúc, mới không để ý nói ra một vài tên thuốc.
- Bạch thuật, bạch thược, liên kiều, xa tiền tử, côn bố…
An Bình nháy mắt, vẻ mặt không hiểu.
- Tiểu thư, những….thứ này…
Lại nghe nàng thong thả nói ra một câu.
- Những…thứ này…đều có thể trị táo bón!
- …
Làm cho nàng chết đi! Tiểu thư căn bản cũng không có nghe, ô ô, thế gian này đều là những người gì nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro