Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Âm Dương song sinh

Phụng Hòa năm thứ mười, mồng bảy tháng ba.

Cảnh ban đêm thâm trầm, trăng lạnh như nước.

Cửa lớn Phượng Nghi cung đóng chặt, bên ngoài phòng treo đèn lồng đỏ thẫm trên cao, vốn là màu sắc vui mừng, lúc này lại  có vẻ  lạnh lùng.

Yên tĩnh!

Làm cho người hít thở không thông yên tĩnh!

Trên điện, nam tử mặc long bào màu vàng, sắc mặt lo nghĩ, bước chân thong thả đi qua lại, tiếng bước chân đông đông đông, là thanh âm duy nhất trong lúc này.

Phía dưới quỳ sáu bảy người, dùng thái độ phủ phục nằm rạp trên mặt đất, cho dù trên trán đã sớm mồ hôi lạnh như mưa nhưng vẫn không ngăn được toàn thân đang run rẩy. Sự uy nghiêm của thiên tử tràn ngập toàn bộ trong điện, không người lên tiếng, càng không người dám ngẩng đầu. Chỉ có thể nghe thấy thanh âm bước chân như lấy mạng,  từng bước một vọng lại. Quay người, giẫm chân tại chỗ, dừng lại…

Ánh mắt ngẫu nhiên dừng lại một vật trên bàn. Ánh mắt đột nhiên chợt lạnh, một tay cầm lấy. Quay người đi xuống bậc thang, đứng ở bên cạnh một cung nữ ở ngoài cùng bên phải.

-          Nói, ngươi vừa mới nhìn thấy cái gì?

Nghe vậy, người nọ vốn đang cứng đờ , thân hình lại như lá rụng trong gió, run rẩy hết sức, sau nửa ngày mới tìm lại thanh âm.

-          Nô tì…xem…trông thấy hoàng hậu nương nương, sinh…sinh ra hai người…

Boong…!

Một tiếng rút kiếm nhẹ nhàmg, ngay lập tức máu bay bốn phía, nàng rốt cuộc đã ngừng lại được sự run rẩy không thể dừng ấy, dùng tính mạng đích thực là cái giá quá lớn. Máu bay tung tóe, không tránh khỏi văng lên người một cung nữ khác, phảng phất như là kế thừa sự sợ hãi, những người còn lại, sắc mặt lập tức tái nhợt như tuyết, vô lực quỳ sấp trên mặt đất, run rẩy gấp bội.

Nam tử vẫn không dừng lại cước bộ, đến gần cung nữ thứ hai, ngữ điệu như băng lạnh, vẫn là câu hỏi như trước.

-          Nói cho trẫm, ngươi vừa mới thấy cái gì?

-          Nô…nô tì….nhìn thấy, hoàng hậu…nương nương, sinh ra một nam một nữ…

Xoẹt…!

Lời chưa dứt, lại là một kiếm, mảng lớn mảng lớn vết máu phủ đầy đất, chảy xuôi trong điện.

Kế tiếp!

-          Nô tì chứng kiến…hoàng hậu nương nương, sinh ra hoàng tử…công chúa!

Xoẹt!

Lại một người!

-          Nô tì, cái gì cũng không phát hiện, cái gì cũng không có!

Xoẹt…!

Lại một người!

-          Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng!

Xoẹt…!

Hắn hỏi tiếp một người lại một người như vậy, thanh âm lãnh đạm giống như băng, cho dù là đưa ra bất cứ đáp án gì, đều sẽ không chút do dự vung thanh kiếm trong tay xuống, thẳng đến người cuối cùng.

Giống như một ác quỷ chuyên đi lấy mạng người, toàn thân tắm máu tươi, toàn bộ làm thực sạch sẽ. Chỉ còn lại máu đỏ như lửa thiêu đốt trên mặt đất.

Hết thảy xuất phát từ giờ hợi đêm nay.

Hoàng hậu nương nương mang thai mười tháng, cuối cùng truyền đến động tĩnh. Toàn bộ hoàng cung liền lập tức rối loạn lung tung, không ngừng có cung nữ ra vào Phượng Nghi cung, ngay cả Hoàng thượng cũng bỏ mặc phần đông đại thần đang nghị sự, vội chạy đến, ở bên ngoài tẩm cung lo lắng chờ đợi.

Cho đến khi một tiếng khóc vang lên. Tâm trạng mọi người mới thả lỏng. Thời gian gần đây hoàng thượng luôn nghiêm cẩn, bây giờ trên mặt như tràn đầy ánh sáng.

Treo đèn, đốt nến đỏ chúc mừng, khắp chốn mừng vui, bận rộn giống như còn hơn cả trước đó.

Hoàng thượng là người thứ nhất xông vào tẩm cung, trên người là nụ cười của người mới được làm cha, khóe miệng như là vĩnh viễn không khép lại được. Vội vã muốn ôm đứa con đầu tiên của hắn.

Sau đó, một tiếng khóc lại truyền ra, khiến cho hắn dừng lại đôi tay đang muốn duỗi ra. Như là gió thổi tới, tất cả hân hoan, vui mừng đang có toàn bộ biến mất.

Song sinh!

-          Hai…Hai người., Âm Dương Song…Song sinh! – Bà đỡ theo mép giường ngã xuống, tay run rẩy, chỉ vào vết máu loang lổ trên giường.

Hoàng thượng vốn đang mặt mày hồng hào, tức khắc một mảnh trắng bệch.

-          Hoàng Thượng, bên ngoài đã an bày thỏa đáng!. – Có người đẩy cửa bước vào, liếc nhìn trong điện, khẽ cau mày, một lần nữa khép lại cửa.

Bịch, trường kiếm rơi xuống đất, người kia toàn thân là máu, trong một thoáng tìm không thấy trọng tâm, ngã ngồi trên mặt đất. Bàn tay hơi lạnh, chạm được cái gì liền chuyển ra sau vài bước. Nhìn “luyện ngục” trước mắt do chính mình tạo ra, ngực xiết chặt.

Hồi lâu.

Thở dài một tiếng, một tay đỡ trán, vua Cảnh Minh tuổi trẻ chính trực, trong nháy mắt phảng phất già đi mười tuổi, sức lực toàn thân đều bị rút hết, trên mặt đều là sự mỏi mệt.

-          Hoàng thượng! – Tả Niệm Thanh tiến lên một bước, vẻ mặt nghiêm nghị nói: - Sự tình không nên phân vân, việc này vẫn là quyết định nhanh chóng mới tốt!

Vua Cảnh Minh ngẩng đầu, hai hàng long mày nhíu thành một  đoàn, quay đầu liếc nhìn phòng trong, sự giằng xé vô hạn lại trỗi dậy.

-          Ngươi…ngươi nói trẫm làm sao quyết định đây!

-          Hoàng thượng! – Tả Niệm Thanh thanh âm mạnh mẽ - Âm dương song sinh, từ xưa đã là tối kỵ, là điều không tốt. Nếu tình thế hôm nay để cho bè đảng Lăng Hoài Học biết được, chỉ sợ sẽ dùng lý do này hành động, sinh ra chém rất nhiều cái đầu!

-          Có thể…Nhưng đó cốt nhục của ta cùng Thanh nhi! – sự giằng xé trên mặt hắn càng tăng lên.

-          Nguyên nhân chính là như thế! – Tả Niệm Thanh tiếp tục khuyên nhủ - Lúc trước Hoàng thượng khư khư cố chấp, không để ý mọi người phản đối, lập nương nương làm hậu, từ đó chuyên sủng một người. Lăng gia sớm đã có dị nghị, hôm nay hoàng hậu sinh hạ song sinh, tương đương cho bọn hắn lấy cớ, bức Hoàng thượng phế hậu. Đến lúc đó Thanh nhi…

Vua Cảnh Minh sững sờ, sắc mặt càng trở nên khó coi.

-          Hoàng thượng, Thanh nhi…là muội muội của thần, công chúa cũng là cháu ruột của thần. thần cùng Hoàng thượng giống nhau không thể, nhưng tình thế hôm nay không được phép tiếp tục do dự. Coi như là vì Thanh nhi. – Tả Niệm Thanh tiếp tục nói.

-          Thanh nhi…- Hắn nhẹ giọng thì thào, quay đầu nhìn về tẩm cung,  ….

-          Từ lúc bắt đầu lập nước liền có chiếu lệnh, Âm Dương song sinh là thế gian họa lớn. Thậm chí là dân gian, chỉ cần là người có thai này, mẹ con đều  chém không tha. Hoàng thượng gọi thần vào cung, không phải là vì cứu tính mạng mẹ con các nàng sao?

 Trong lòng của hắn trầm xuống, bàn tay nắm chặt, tơ máu từ ngón giữa trợt xuống, không biết là của chính mình hay là của người khác.

-          Hôm nay trừ ra người, thần - Tả Niệm Thanh quay đầu nhìn về phía biển máu trên mặt đất. – Những người biết được việc này đã mất, chỉ cần công chúa theo thần xuất cung, như vậy hết thảy cũng còn không muộn, hết thảy đều có thể cứu vãn!

Hắn khẩn trương nhìn xem người ngồi trên mặt đất, tâm đã sớm treo trên dây cung. Nhưng muốn làm cho một người tự tay vứt bỏ nữ nhi vừa mới đến thế gian của chính mình, sẽ là hạng gì tàn nhẫn. Giãy giụa, thống khổ, không nỡ..toàn bộ đều lộ rõ trên mặt, đau khổ xoắn xuýt.

Thật lâu…

Người trên mặt đất cuối cùng làm quyết định, chậm rãi đứng lên, tay đã không chút cảm giác, hít sâu một cái, thanh âm thâm trầm như từ đáy cốc truyền đến

-          Mang công chúa…đi thôi!

Tả Niệm Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, theo hắn một đường vào tẩm cung.

Người nằm trên giường vẫn còn ngủ, sắc mặt tái nhợt, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi. Trên thảm trải giường loang lổ vết máu chưa kịp xử lý, những người kia vốn là đến để dọn dẹp, lúc này cũng giống nhau nằm trong vũng máu.

Thương yêu vén lên sợi tóc người nằm trên giường, với tay ôm lấy đứa bé bên cạnh, muốn giao cho người phía sau.

Người trên giường lại đột nhiên tỉnh, đôi mắt mệt mỏi chậm rãi mở ra.

-          Hoàng thượng…

Hơi thở mong manh, mí mắt đóng mở mấy lần, nhìn thấy hành động của hắn, đột nhiên cả kinh.

-          Hoàng thượng…Hoàng thượng,  người muốn làm gì?

Hắn thần sắc rùng mình, rất nhanh đem đưa bé cho Tả Niệm Thanh phía sau, lạnh lùng nói:

-          Mang nàng đi, càng xa càng tốt!

-          Cái gì? Hoàng thượng! – Nàng mở to hai mắt không dám tin, bản năng của người mẹ khiến nàng liều lĩnh nhào xuống giường – Các người muốn làm gì? Hoàng thượng? Đứa nhỏ…đứa nhỏ..đó là con của thiếp! Ca…! Mau đưa đứa nhỏ trả lại cho muội!

-          Đi mau! – Hắn tăng thêm âm lượng, hét thành tiếng.

Tả Niệm Thanh sững sờ, lúc này mới kịp phản ứng, ôm chặt đứa bé trong tay quay người chạy vội ra ngoài.

-          Không, đứa nhỏ, con của muội… - Bịch một tiếng, người trên giường ngã nhào trên mặt đất, máu lại chảy ra, đọng lại trên sàn, nàng theo bản băng muốn đuổi theo ra ngoài.

-          Thanh nhi, Thanh nhi! – Lòng hắn đau như cắt, ôm chặt người nằm trên mặt đất, chăm chú bế vào trong lòng – Nghe lời…chỉ có thể làm như vậy, chỉ có thể làm như vậy, tha thứ cho ta, tha thứ cho ta!

-          Không…không cần! – Nàng điên cuồng giãy giụa – Minh Diệc! Đó là con của thiếp, là con của chúng ta. Chàng làm sao có thể...làm sao có thể...Chàng trả lại cho thiếp ! Trả lại cho thiếp !

-          Thanh nhi...

Tiếng khóc nghẹn ngào, đáp lại bên trong tẩm cung vốn phải nên mừng vui. Đầy đất là màu đỏ tanh nồng như lửa, như muốn đem mặt đất thiêu đốt, nến đỏ, kết hoa, đèn lồng khiến cho toàn bộ Phượng Nghi thành một màu đỏ rực.

Vốn là vui mừng, lại trở thành lạnh lẽo, chỉ có tiếng khóc của một người mẹ đau đớn gần chết, không ngừng vọng lại.

Bầu trời chiếu xuống những tia sáng đầu tiên, một chiếc xe ngựa lặng lẽ chạy nhanh rời khỏi kinh thành.

Trên xe, một người nam tử ngồi dựa, ngắm đứa bé đang ôm cẩn thận, nét mặt thanh tú, hàng lông mày giống mẹ, đôi mắt như thủy tinh, đang tò mò đánh giá xung quanh.

Không khóc, không ồn ào, cũng không quậy.

-          Đứa nhỏ này, thật là nghe lời, dù bị di chuyển thường xuyên như vậy, cũng không khóc !

Nam tử cười khẽ một tiếng, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt ôn nhu.

-          Tương lai chắc chắn sẽ giống mẹ, trở thành một nữ tử hiếm thấy.

Vừa kéo tã lót của nàng, mỉm cười thuận miệng nói, lại như nghĩ đến điều gì, lông mày nhíu chặt, thở dài một tiếng.

-          Đáng tiếc, người vốn là lá ngọc cành vàng, hôm nay lại...Ai ! Đây chính là vận mệnh của người. Bất quá theo ta thấy, có thể rời xa thâm cung, chưa hẳn không là chuyện tốt.

Vương triều quốc khánh, Phụng Hòa năm thứ tám, vua Cảnh Minh không để ý mọi người khuyên can, cố ý lập một cô gái bình dân họ Tả làm hậu, vì vậy khiến cho triều đình bất mãn. Hai năm sau hoàng hậu họ Tả sinh được một người con trai, chính là con trai trưởng của vua Cảnh Minh. Cũng vì thế mà bị bệnh, cả ngày thuốc không rời miệng, lại không công hiệu, ở mùa đông giá rét cùng năm lên trời.

Vua Cảnh Minh tưởng nhớ không nguôi, từ đó không gần hậu cung nửa bước, cuối tùng tưởng niệm thành tật, Thái y nghĩ hết biện pháp, lại khổ là tâm bệnh khó chữa, Phụng Hòa tháng giêng năm thứ mười lăm, vua Cảnh Minh băng hà, cả nước buồn bã.

Năm sau, vua mới lên ngôi, sửa quốc hiệu thành Thiên Hưng, đại xá thiên hạ, xưng là Đức Hòa.

Vua mới tuổi còn nhỏ, không hiểu đạo trị quốc, triều chính bị nắm giữ trong tay đại thần. Trong có Thủ phụ đại thần Lăng Hoài Học, nắm giữ triều cương, một người trên vạn người. Ngoài có Bình Viễn tướng quân Viên Bất Khiêm, nắm giữ binh quyền, nắm hết binh mã trong thiên hạ.

Ngay cả người qua đường đều biết, hai đảng tranh giành thế lực, dần dần kịch liệt, không ai nhường ai. Ngôi vị hoàng đế của họ Hiên Viên, uy quyền có thể nguy ngập.

Nhưng, ....Thiên Hưng năm thứ mười ! Vua Đức Hòa mười lăm tuổi, mới lộ ra thực lực, một mặt âm thầm diệt trừ thế lực họ Lăng, một mặt thông minh khéo léo, sai phái Viên Bất Khiêm đóng ở biên quan, thu hồi phần lớn binh quyền.

Năm gần mười lăm tuổi, toàn thân đã cởi bỏ nét trẻ con, tự mình chấp chính, mà thủ đoạn lại cao siêu, bách quan thần phục.

Nhưng hai tộc Lăng, Viên chính là danh môn tộc lớn từ Thái Thủy Hoàng lập quốc đến nay, thế lực thâm căn cố đế, mặc dù mặt ngoài biểu lộ tuân theo vua Đức Hòa, bên trong lại vụng trộm chống lại, số lượng cũng không ít.

Bên trong hoàng thành, như cũ tiếp tục nổi lên sóng ngầm vĩnh viễn không ngừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hoa#tựa