Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15 + 16 + 17 +18

Chap 15: Học sinh mới

 Sáng sớm. Một ngày trời thật âm u và ảm đạm. Mây đen kéo đến, gió lồng lộng báo hiệu một ngày u ám. . . Vẫn như thường lệ Puny và Lin đến trường từ sớm. Hôm nay 2 cô bé này không bị trễ xe bus nên rất thanh thản ngồi trong lớp tám chuyện. Tiếng chuông báo vào tiết đầu tiên – tiết của cô chủ nhiệm

Mọi việc vẫn sẽ như mọi ngày nếu như không có sự xuất hiện của 1 nhân vật mới nhưng quen này.

- H-Hoa Phương sao ????

- Lin, chúng ta có nhầm không??? – Puny ngạc nhiên không kém Lin là mấy quay sang ngơ ngác

- 2 người quen cậu ta hả? – Gum thấy mặt 2 đứa khác lạ quay xuống hỏi han

- Cô tiểu thư tự kiêu này không muốn cũng phải quen. Học cùng mấy năm trời mà cô ta luôn cho mình là hoa khôi. Tuy rằng cô ta cũng không đến nỗi tệ nhưng phô trương vậy khiến người ta phát ghét .Haizzzz – Lin than thở khi nhìn bộ dạng hớn hở của cô ta

Cô chủ nhiệm sau khi nhắc nhở lớp xong cô mới nhìn về cô học sinh mới giới thiệu

- Đây là bạn mới của lớp ta. Các em hãy giúp đỡ bạn nhé. Em tự giới thiệu với cả lớp đi

Nhân vật này chưa nhận được đồng phục của trường nên vẫn mặc đầm đi học. May cho cô là học sinh mới chứ không thì chắc giờ này đang ở phòng bảo vệ lập biên bản rồi. Cô nàng bắt đầu giở cái giọng ngọt sớt ra :

- Chào các bạn. Tớ là Hoa Phương. Rất vui vì được biết mọi người

Đương nhiên là cả đám con trai trong lớp hét ầm lên, vỗ tay rất cuồng nhiệt, ai nấy cũng mong sẽ được ngồi cạnh hoa khôi . . .

 _____________

Hoa Phương

Là hoa khôi của trường cũ - nơi Puny, Lin từng học, dù không có cuộc thi gì hết nhưng cô vẫn luôn tự cho mình là hoa khôi của trường

Gia đình:Ông nội là người làm ăn lớn và có tiếng

Vị tiểu thư này có tính cách hơi đỏng đảnh một tí, hay nổi nóng với người khác và không bao giờ chịu nhún nhường ẩn sâu có gì đó rất mạnh mẽ không để thua kém ai

 _____________________

Cô chủ nhiệm tiếp:

- Em tự chọn chỗ nhé. Có rất nhiều bàn trống

Cô nàng nhìn lướt quanh phòng. Và ánh mắt dừng lại ở phía bàn năm . Hoa Phương đi xuống và ngồi ngay sau bàn Lin và Puny. Còn vỗ vai hai đứa nó tỏ vẻ “ thân thiện”

- Trùng hợp thật. Chúng ta lại học cùng nhau. Còn ngồi gần nữa chứ

Trùng hợp gì chứ!! Rõ ràng là một sự trùng hợp có chủ ý !! Mà cũng phải thôi,tiểu thư như Hoa Phương thì rõ ràng chỉ có Ko- san này mới đáp ứng được!!

Có lẽ nhiều người thắc mắc tại sao một đứa như Puny lại được học ở đây thì thực sự không có gì đáng ngạc nhiên khi ban C: Nghệ thuật của trường không có nhiều học sinh. . . Cô bé tuy học không được tốt để có thể vào được Ban A hay Ban B nhưng cô bé có thể hát vì thế có thể dựa vào năng khiếu đó để vào được Ko - san

Lin thì khỏi nói, nhà cô bé ấy tuy không thuộc hạng giàu có như Hoa Phương nhưng nếu cần, nhà cô đủ có khả năng để vào học. . .Và Lin học cũng rất khá nên chỉ cần xét về học lực ở trường cũ là có thể vào ban B rồi!!! Nhưng Lin đương nhiên là thích học Nghệ Thuật giống Puny nên cả hai đã học ban C và được làm quen với Prince. . .

Nhiều khi Puny cũng hơi tự ti khi đứng trước những cô cậu thiếu gia - tiểu thư ở đây. Mà lâu dần rồi, cũng phải làm quen, giờ thì cô bé thấy những người đó cũng không đến nỗi nào. . . Hay là do cô chưa được gặp người đến - nỗi - nào nhỉ??

Tiếp theo thời điểm vừa nãy, hai cô bé phải nói là THẢM hơn ai hết. Chuyển khỏi trường cũ tưởng tránh được cô ta rồi ai dè lại gặp lại cô ta. Xui hết biết.

Chúng nó cũng chỉ cười nhẹ 1 cái rồi quay lên không muốn thấy bản mặt tự đắc của cô nàng chút nào. Cả buổi học ảm đạm và giông tố y như cảnh tượng ngoài trời vậy (trong tư tưởng của 2 cô bạn thôi). Chắc là bão về nên trời mới nổi gió vậy. Sao chổi chuyển tới chả trách ông trời được.

- Hai cậu hôm nay sao thế ? Cả buổi cứ nghĩ vẩn vơ nhăn nhó vậy?– Gum chạy tới khoác vai 2 cô bạn

Hai đứa nó cũng chả muốn nói gì lúc này chỉ thở dài 1 tiếng

- Nói đi. 1 người vì Zita, 1 người vì Vyl, phải không???

- Không phải – cả 2 đứa đồng thanh và Puny gào to hơn >__<

- Thế chuyện gì?

Đang định mở miệng thì Prince tới. Lin đang u sầu nhìn thấy Zita, cô bé như từ cõi âm trở về mặt vui hết biết. Con người ta có người yêu là thay đổi như chong chóng vậy. Khó hiểu !!

- Lin. Mặt em sao nhợt nhạt thế?  - Zita ôm mặt Lin hỏi trước cả đám

Lin lắc lắc đầu ôm Zita. . . Chẳng lạ gì trước hai cái người này bởi vì không hôm nào không thể hiện tình cảm trước đám độc thân này. Hôm nay là còn kìm nén lắm rồi đó !!!

- Hai cái đứa này. Anh bảo thế nào? Không được hành động tình cảm trước mặt mọi người cơ mà – Tan nhăn nhó quát 2 đứa đang tình tứ

- Vyl ,anh đã làm gì Puny dễ thương của tôi để cậu ấy thế này hả? – Gum nhìn Vyl hạch sách

Cái đám này cứ hết lượt mâu thuẫn này đến mâu thuẫn khác. . . Từ nãy tới giờ Hoa Phương vẫn đang chăm chú quan sát hết tất cả. . . Cô nàng đặc biệt để ý Vyl - một chàng trai lạnh lùng quyến rũ

- Sao “nữa”???– Vyl hất mặt về phía Puny hỏi Gum

Nữa cơ á? Có nghĩa là bình thường cũng hay như thế vì Vyl. . .Ý này rốt cuộc là gì đây???

- Cả buổi ngồi thẫn thờ tội nghiệp Puny dễ thương của tớ – Gum ôm lấy Puny thương thương

Gum quý Puny nên rất lo cho cô bạn. Chắc là kẻ đáng chết kia làm Puny buồn nữa. . .

- Mới rời tôi 1 ngày mà nhớ thế cơ à? – Vyl trêu chọc cô bé

Một khi Hoàng Tử đã lên tiếng thì bất kì tình trạng nào bạn Puny cũng sẽ trở lại để xù lông lên đấu tranh cho công cuộc đáp trả này !!!

- Đồ đáng ghét kia ! Đừng ăn nói lung tung. Ai thèm nhớ anh – Puny cãi lại

Cô tiểu thư tự kiêu mới chuyển tới không biết từ đâu chạy ra hớn hở :

- Ôi ! Chào mọi người ! hì hì - Cười rất hiền ạ

Prince nhìn sang 3 cô bé tất nhiên trừ Vyl ra :

- Bạn các em hả?

- C-Các anh là bạn của Uyên và Hân thì cũng là bạn của em. Em là Hoa Phương mới chuyển tới có gì các anh giúp đỡ nhé!

Các anh chàng gật đầu có mỗi Vyl là không nói năng gì chỉ nhìn về phía nào đó có người đang khó chịu. Điều này làm cô chú ý đến. Cô ta tiếp tục đon đả:

- A! Bạn trai hai cậu hả? Đẹp đôi thật đấy!

- Đâu có – Puny phản bác

- Vậy không phải là hai cậu . . . – Cô ta nhìn Gum nói

Cả đám lại bị 1 phen sốc lâm sàng. Vụ lần trước của Huan đã khổ lắm rồi giờ lại thêm cô ta nữa. Gum ơi là Gum !!!! Lẽ ra nên tìm hiểu thật kĩ bạn cùng lớp chứ nhỉ?  

- Hoa Phương ! Cậu nhầm rồi . Bạn trai của Puny là Vyl người đứng đối diện cậu kia kìa – Lin chút bực bội nén nhịn

Nghe vậy, Vyl khẽ nhếch môi còn Puny thì ngờ nghệch nhìn Vyl !! Ai thèm làm bạn gái của anh chứ?? ( thế mà có người vẫn làm bạn gái người ta đấy thôi?)

- Thế . . . thế sao ?? – Cô ta đang có ý định tiếp cận Vyl thì nghe thấy tin như bị đâm 1 phát sau lưng

- Lin ! Cậu nói gì thế ! Không phải vậy đâu – Puny không cam chịu bị hiểu lầm nữa

- Thật vậy sao Uyên ? – Hoa Phương nghe vậy hí hửng hơn hẳn

Lin nhìn dáng vẻ vui mừng của cô ta mà thấy chướng mắt chỉ mong thoát cô nàng này ngay lập tức. Tan và Huan đi về trước nên chỉ còn Vyl ở lại đó. Zita cũng đưa Lin về. . .

Lúc này, Hoa Phương kéo Puny ra 1 góc nói gì đó xem ra rất bí mật

- Bảo Uyên à! Chúng ta là bạn mà phải không?

- Ừ. Có gì cậu nói đi

- Tớ biết là cậu tốt với tớ mà. Cậu giúp tớ làm quen với Vyl đi. Tớ rất thích Vyl

- Nhưng cậu và anh ta mới chỉ. . . vừa mới gặp

- Thì cậu không nghe tiếng sét ái tình đó à!

Mới lần đầu tiên đã thích người ta xem ra bà cô này rất là khôn nha !! Nhưng mà Lin cũng thích Zita ngay từ lần đầu còn gì. Hoa Phương thích Vyl cũng có gì là lạ mà cô bé có vẻ rất sốc. . . Mà thôi, cô cũng chẳng cần gì phải nghĩ ngợi. Cô nàng thích Vyl thì liên quan gì chứ. . .


- Cậu có thể tự làm quen mà. Tớ không thích anh ta cho lắm

Nói chung là cô chả thích ai cả. Hai người tự đi mà làm quen. . . Cô có phải sinh ra để làm bà mối đâu

- Không được. Anh ấy còn không thèm nhìn tớ nữa. Đi mà. . .

Puny gật gù. Khẳng định một điều đã là chân lí do chính cô trải nghiệm:

- Anh ta vốn là thế. Không quan tâm tới con gái đâu. Vì bản tính anh ta kiêu ngạo mà

- Tớ sẽ làm được. Tớ thích vẻ lạnh lùng ấy

- Tùy cậu thôi

Có người lại thích cái vẻ đó đấy! Cô bé thì ghét cay ghét đắng. Người gì mà không chút lương tâm chỉ biết làm người ta khóc thôi T___T. Đã thế người ta khóc còn không dỗ nữa. . . Đồ vô tâm - Puny gắt trong suy nghĩ

- Cậu hứa giúp tớ đi mà Uyên !!!

- Bằng cách nào???

- Giúp tớ hẹn hò ở công viên. Giúp tớ nhé !

Công viên sao? Đó chẳng phải là nơi cô bé và Vyl tới lần trước. Cô bé ghét Vyl mà. Giúp cô ta hẹn hò với Vyl thì có gì đâu. Nhưng sao lại có chút hối tiếc khi nhận lời nhỉ? Tại sao lại thấy hơi nhói ở trong lòng. Tự nhủ bản thân không sao cả cô bé quyết định giúp Hoa Phương. . .

- Puny ! Đi lâu vậy? Làm người ta lo quá đi – Gum chạy tới ôm Puny

Có ngày nào mà hai đứa này không ôm nhau đâu. Puny cũng ôm lại Gum làm ai đó hiểu lầm , ai đó thấy không thích thú !!!

- Tình cảm quá – Hoa Phương nhìn 2 đứa và buông câu nói làm Vyl hơi bật cười

Anh giả vờ ho vài tiếng để che dấu mình đang cười. Thật lòng anh cũng thấy khó hiểu với Gum khi cô bé cứ một câu Puny của tôi, hai câu Puny dễ thương của tôi.

Anh có làm gì Puny dễ thương của cô bé đâu cơ chứ! Nếu có trách thì phải trách Puny ngang bướng để anh phải dùng biện pháp mạnh thôi. Vyl cứ mải suy nghĩ nên không để ý Hoa Phương đã ngồi xuống cạnh anh từ bao giờ

- Chào anh. Em là Hoa Phương. Rất vui được biết anh

Anh không nói gì vẫn im lặng. Cái kiểu này không thiếu lần anh gặp phải nên cũng chẳng có gì làm ngạc nhiên. Và tất nhiên là không bao giờ anh nói chuyện với người lạ. . .

Hoa Phương ta biết anh không thích và không quan tâm đến con gái theo lời của Puny. Nhưng cô vẫn thắc mắc tại sao anh lại quen với Lin và Puny. Cô nghĩ anh sẽ nói chuyện khi nhắc tới Puny:

- À ! Em là bạn của Bảo Uyên và Linh Hân

- Thì sao??? – Anh đáp lại

Puny nhìn về phía đó cô bé thấy anh và Hoa Phương đang ngồi cạnh nhau. Tại sao lại đau lòng vậy chứ !!!!

- Trời sắp mưa rồi. Em không đem áo mưa. Hay là anh . . .

- Tôi cũng không

- Vậy anh đưa em về được không?

- Tôi thích đi 1 mình

Anh không muốn nói nữa bước đi ra phía nhà xe. Để mặc Hoa Phương chết đứng ở đó. Đúng là viện cớ này nọ trong khi tài xế của cô đã tới từ lâu rồi. Cô nàng lên xe về luôn. Trong lòng ruột gan lộn hết lên. . .

* * *

 Gum và Puny đang đứng chờ xe bus. Nhưng vì Gum đi tuyến khác nên Puny đành đứng đợi 1 mình. Trời bắt đầu mưa rồi mà xe vẫn chưa tới. Có lẽ cô bé lại bị lỡ xe bus rồi. Cô không đem theo ô hay là áo mưa gì cả. Mưa đang ngày một to dần. Cô đứng lép vào 1 góc có mái che thỉnh thoảng mưa lại hắt vào người

- Lên đi

- A-Anh vẫn chưa về sao? - Puny ngạc nhiên

- Cô cũng vậy

- Tôi bị lỡ xe bus

- Tôi đưa cô về

- Không cần đâu. Anh về nhanh đi mưa to rồi

- Cứng đầu. Cô có lên không? - Anh bắt đầu mất bình tĩnh. Tử tế không muốn cứ thích “ hành hạ” mới chịu hà !!!

- Không. Tôi không đi

Puny vẫn cứng đầu cứng cổ ngoan cố không chịu lên xe. Trừng trị 1 cô bé cứng đầu thế này Vyl phải dùng biện pháp mạnh thôi. Anh xuống xe, cởi áo khoác ngoài ra trước mặt cô bé :

- Này ! Anh định làm gì. Tôi . . . tôi hét lên đấy – Puny thấy hành động vô cùng táo bạo này của Vyl thì hoảng loạn lùi lại về phía sau vài bước người hơi run

- Thật là . . cái đầu cô nghĩ cái quỷ gì thế ! – Vyl hơi thất vọng khi hình tượng Hoàng tử bấy lâu nay của mình trong mắt Puny lại là tên lưu manh như thế

Mà cô nghĩ vậy cũng phải thôi. Người ta trong sáng, thuần khiết như vậy mà đụng một chút là anh thân thiết quá mức rồi vờ là trừng phạt làm cô sợ hãi cũng chẳng có gì làm lạ cả

- V-Vậy anh cởi áo là ý gì ?  – Cô bé vẫn lắp bắp

Anh cười rồi khoác áo của mình cho cô bé:

- Trời lạnh !! - Câu nói ấm áp này có thể phát ra từ 1 tên lạnh như băng ấy sao??

- C-Cảm ơn

- Cô có lên không?

- Chắc xe tới rồi. Anh cứ về đi – Puny vẫn ngoan cố

Cô bé chạy đi nhưng bị anh kéo lại tí thì ngã vào lòng người ta may mà kịp giữ thăng bằng. . . Cái tên vô lại, xấu xa đó cứ phải bạo lực thế này sao?

- Cô muốn tự lên xe hay là để tôi bế cô lên !!!

Puny lại một lần nữa bị Vyl làm cho đứng tim. Sao anh cứ như vậy với cô chứ! Anh luôn làm cô không thể không đồng ý nghe lời anh. . .  

- Sao anh . . . cứ như vậy nhỉ? Hành hạ tôi làm vui lắm hả (không phải HÀNH HẠ mà là yêu thương, yêu thương đó >”<)

- Đúng vậy. Rất vui

- Tôi biết mà. Anh đâu thể tốt đến vậy

Vyl đưa cô bé về tới nhà. Mẹ cô bé ra mở cửa và thấy Vyl. Bà Lan thấy Vyl bị ướt nên bảo anh vào nhà đợi tạnh mưa rồi về. Vyl định từ chối nhưng Puny lên tiếng:

- Anh vào nhà đi. Trời mưa to lắm rồi. Không về được đâu

Vyl vào nhà. Mẹ cô bé dường như rất thích anh chỉ ngay lần đầu gặp mặt:

- Cháu giống bố lắm đấy. Bác là bạn của bố mẹ cháu. Giờ mới được gặp và nói chuyện. Hôm bố mẹ cháu về bác không tới được nên nhờ cái Uyên tới. Nó không làm phiền cháu chứ?

- Không phiền đâu ạ

Cô thấy làm lạ. Bình thường cao giọng như thế mà trước mặt mẹ cô lại con ngoan hay sao?? Người này rốt cuộc trong đầu nghĩ cái gì vậy chứ!

Mẹ Puny kêu cô bé đi pha trà nóng mời khách. Cô bé bực bội lê bước xuống nhà bếp , mặt phụng phịu khó chịu làm ai đó cũng phải hơi bật cười

- Nghe mẹ cháu nói thì hai đứa đang hẹn hò hả?

Vừa đi thì nghe được câu đó, Puny vội quay trở lại phản bác :

- Mẹ !!!!! Mẹ lại thế rồi !!! Con với anh ta à quên anh ấy không có gì đâu phải không?? – Cô bé nháy mắt ra dấu với anh

- Con bé này ! Mẹ không hỏi con. Cháu cứ nói đi kệ nó

Cô bé ra dấu nhưng anh chỉ cười không tỏ ý hợp tác. Theo cô bé anh rất thích trêu chọc và hành hạ mình. Vì vậy nếu không thỏa thuận thì chắc chắn anh ta sẽ nói với mẹ cô bé là hai người đang hẹn hò. Mà mẹ cô thì mong chuyện đó lâu lắm rồi. Sao mẹ lại thế chứ !!!!! Sợ con mình ế tới vậy sao?

- Mẹ à ! Con muốn nói chuyện riêng với Vyl

- Ờ được rồi. Hai đứa nói tự nhiên nha. Mẹ đi đây

Cô bé cố gặng nhẹ nhàng nhất có thể trong khi cô cực kì khó chịu với cái tên này :

- Anh đừng nói với mẹ tôi chuyện đó là thật vì dù gì cũng chỉ là hiểu lầm mà. Nha - Kéo dài từ “ nha”

Anh cười gian :

-Tôi không thích

Cô bé sợ hãi năn nỉ:

- Anh mà nói là tôi chết đấy. Mẹ tôi sẽ bám anh cho mà xem

Anh hơi khó hiểu :

- Vậy sao??

 - Mẹ tôi là vậy đấy. Anh đừng làm liều. Với cả tôi với anh ghét nhau thế này nhận làm gì cho mệt phải không? Chi bằng anh nói là anh đã có người yêu rồi

- Tôi không hứng thú với ai cả

- Vậy sao anh còn ám tôi hoài vậy

- Là cô tự nguyện thôi

Puny ỉu xìu. . . Cũng tại cô tốt bụng và thích lo chuyện nhà người khác . . .

- Để tôi giới thiệu cho anh một cô gái nhé ! - Cô bé rất hào hứng

- Không thích

- Người đó rất xinh đẹp, tài năng , thông minh gia đình còn danh giá . . . Tiêu chuẩn vậy phù hợp với anh quá rồi !

- Tôi thiếu những thứ đó sao??

- . . . - Sao cô quên là anh ta cũng chán ghét mấy thứ đó rồi chứ !!!

Puny thấy anh cương quyết cô bé đành xuống giọng:

- Vậy tôi phải làm gì để anh tha cho tôi lần này. Anh cứ nói đi. Tôi sẽ làm mà. Dù có chết tôi cũng phải làm . . .

Anh thấy vẻ mặt quyết tâm của cô anh lên tiếng:

- Làm đồ ăn cho tôi . . .

- Được thôi. À khoan đã . . .

Puny chợt nhớ ra lời hứa của mình với cô tiểu thư Hoa Phương. Cô bé hứa sẽ giúp cô ta đi chơi cùng Vyl. Nếu cô đồng ý với Vyl thì sẽ là thất hứa với cô ta.

“ Hay là mình tới đưa đồ ăn cho anh ta rồi đi về để Hoa Phương tới”

Cô bé nghĩ vậy nhưng trong lòng cũng hơi rối. Dù sao làm vậy Vyl cũng sẽ khó chịu.Nhưng đầu cô bé không còn ý kiến nào hay hơn. Đành liều 1 phen vậy

- Sao??

- Nếu tôi đem đồ ăn tới thì anh sẽ tha cho tôi chứ !!

- Được thôi

- Vậy mai 7h30’ ở đường X nhé ! Tôi phải tự làm đồ ăn à?

- Còn phải hỏi

- Nhưng tôi nấu ăn tệ lắm. Anh đừng trách nhé!

Thực ra là cô chẳng biết nấu ăn gì cả. Nhưng nếu mà nói vậy thể nào anh ta cũng bắt ép cô làm những chuyện dở hơi hơn cả thế. . . Cho nên thà cứ nói thế còn hơn là để anh ta nghĩ ra cái gì kinh khủng hơn

- Không sao - Cô bé hí hửng chưa tận hưởng được niềm vui trọn vẹn thì anh tiếp tục:

- Ăn xong tôi sẽ xử cô

- . . . - Cứ làm người ta cứng họng hoài à !!

* * *

Trước khi đi ngủ. Puny nhận được tin nhắn từ Hoa Phương :

- Sao?? Chuyện của tớ thế nào rồi?

- Mai cậu tới công viên đi. Tớ sẽ đưa anh ta tới

- Cảm ơn cậu nha

- Tớ chỉ giúp cậu đến đó thôi. Lần sau những chuyện về Vyl đừng nhờ tớ nữa. Tớ không thể giúp cậu đâu

Puny tắt điện thoại đi ngủ. . . Cô mong là mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng tại sao cảm giác lại có chút lo lắng. . .

* * * 

 Chap 16 : Buổi hẹn đầu tiên

Sáng sớm cô bé đã dậy làm bánh theo như mẹ dạy. Chưa biết có ăn nổi không nhưng cô bé phải tới đúng giờ. Đến nơi cô bé đã thấy Vyl đứng đợi từ bao giờ rồi. Thể nào cũng bị anh nói móc gì đó. Cô bé lò rò đi tới. Nhưng anh chỉ cười với cô bé không trách móc như mọi hôm. Lạ thật.

Tới công viên. Cô bé nhớ ra là mình dặn Hoa Phương tới đây. Cô bé lén lút gọi cho Hoa Phương tới. Vyl đang ngồi ăn bánh của cô bé có vẻ tâm trạng anh vui lắm. Giờ mà cô bé trốn đi anh có buồn không nhỉ?

- Tôi đi có chút việc 1 lát nhé !!!

- Cô đi đâu?

- Tôi đi . . . có việc mà

- Cô định trốn về ?

- K-K-Không phải đâu – Ngoài miệng Puny nói vậy còn trong lòng cô bé cũng định đi về để anh và Hoa Phương đi với nhau

Không biết thế nào mà đám nhí nhố kia lại chạy tới. Sao họ tới không đúng lúc gì vậy!! Thế này làm sao mà trốn được đây

- Tới rủ hai người đi công viên mà đã bí mật hẹn nhau trước rồi – Lin trêu Vyl và Puny

- Tụi này thật là. Cứ kéo anh tới đây nhìn chúng nó hẹn hò à ?– Hội Trưởng Tan ca thán khi bị lũ nhóc kéo tới

- Anh là trưởng nhóm phải tới chứ - Zita lên tiếng

Gum thấy bánh để trên bàn lao tới ăn thử:

- Bánh ngon vậy

- Tớ làm đấy - Puny hãnh diện đáp

Lin hơi ngạc nhiên vì trước giờ chưa bao giờ thấy bạn mình đụng tay vào mấy cái khuôn làm bánh nhưng chợt nghĩ vì tình yêu con người thay đổi là chuyện bình thường mà !!!

- Oa ! Puny dễ thương của tớ làm cơ à!  Ngon thật đấy. Cho tớ ăn hết nhé?

Gum đang định cầm cả đĩa bánh lên thì :

- Của tôi – Vyl giằng lại

- Cái tên này. Của tôi mà - Gum kéo qua bên mình

- Của tôi - Vyl nhấn mạnh

- Puny cho tôi rồi !!! - Gum cũng khẳng định

Hai người giằng co nhau kịch liệt cả đám chỉ biết nhìn nhau cười :

- Puny của chúng ta được yêu quý thật đấy

Nhìn hai người tranh nhau thật trẻ con nhưng cũng dễ thương thật. Puny tự nhiên cũng cảm thấy vui. . . Lần đầu tiên cô có cảm giác Vyl thật dễ thương. Cả lũ đang vui vẻ thì sao chổi hắc ám tới

- A ! Mọi người tới hết cả sao???

- Sao cậu lại tới đây? – Lin ngạc nhiên khi thấy Hoa Phương ở đây

- Bảo Uyên rủ tớ tới đây, phải không?

- À ừ. Là tớ rủ cậu ấy !!!

Lin nhìn Puny với ánh mắt khó hiểu. Chẳng phải cả 2 đều không ưa cô ta từ lâu rồi sao? Giờ lại rủ cô ta tới. Chắc là có chuyện gì rồi

Sau khi tranh nhau đĩa bánh Gum và Vyl cuối cùng lại phải chia đôi. Cả 2 cứ đi cạnh Puny suốt làm cô bé bị sao chổi hắc ám nhìn với vẻ không ưa nhìn cho lắm.

Cô bé hứa giúp mà giờ lại đi cạnh Vyl thì thật là tệ. Cô bé cố tách Vyl ra nhưng anh không đồng ý. Cô bé đành kéo Gum đi chỗ khác:

- Gum tụi mình ra kia chơi đi

Gum thích chí đi theo Puny trước khi đi còn nhìn Vyl với ánh mắt châm chọc cộng với cái lè lưỡi trêu ngươi. Cô ta thấy vậy liền chạy tới chỗ Vyl:

- Anh Vyl. Mình ra kia chơi đi được không?

- Không

- Ai cũng đi hết rồi mà

- Tôi không thích

Mặc cho cô ta nài nỉ nhưng anh vẫn không chịu đi. . . Làm sao mà anh đi được khi không có cô gái ấy ở bên cạnh chứ!!!

- Puny ! Sao cậu lại dẫn cậu ta tới vậy?  – Lin lên tiếng

Puny đành thú nhận với Lin :

- Cậu ta thích Vyl nên bảo tớ giúp làm quen. Ai dè hôm qua anh ta lại bắt tớ đi cùng. Đành phải làm thế này!!!

Lin tức tối :

- Cậu với anh Vyl là hợp nhất rồi. Nhìn cái mặt cô ta phấn son kìa còn mặc váy ngắn nữa chứ. Đúng là khó ưa

- Anh ta có thể thích 1 người như cậu ta chứ. Có thể lắm - Puny cúi đầu đáp

Prince khoác vai nhau đi tới chỗ Puny đồng thanh :

- Vyl không thích những người như vậy đâu

( Eo ôi! 3 anh dễ thương quá! :3333~)

Ở cùng với cái tên lạnh lùng đó mấy năm rồi làm sao mà không biết sở thích của anh chứ! Những cô tiểu thư như thế kia không bao giờ anh quan tâm tới! Thực sự là chưa bao giờ !

- Đó thấy chưa! Puny à ! Anh Vyl thích cậu đấy! - Lin vỗ vai Puny khẳng định

Huan lên tiếng sau những chứng kiến về sự thay đổi tính cách của Vyl dạo gần đây đúng hơn là từ khi Puny xuất hiện :

- Nếu em thấy khó chịu khi Vyl đi cùng con bé kia thì em cũng thích Vyl đấy

- Không . Em còn giúp họ đến với nhau mà

- Em muốn giúp nhưng trong lòng lại thấy khó chịu đúng không? - Huan rất tâm lí

- Không đâu. Em thấy rất bình thường

Nói xong chính bản thân cô bé có cảm giác gì đó tựa như là dối lòng mình vậy. Rồi từ bao giờ lại đứng ngơ ngẩn ngắm dáng vẻ đẹp tuyệt của ai đó, mắt không rời dù chỉ là nửa giây

Gum chạy tới khi thấy đám kia tụ tập :

- Huan ! Anh đứng xa Puny của tôi ra nhá !!! - Nói xong còn đẩy Huan ra chỗ khác

- Puny của tôi cơ à?Theo tôi thấy thì Puny không bị les

- Im đi. Sao anh dám nói vậy hả?

- Sao lại không nhỉ?

- A-Anh chết với tôi

Cả 2 đuổi nhau mệt nghỉ rồi ra ngoài. Không ngày nào là không có cãi vã và đuổi nhau vòng quanh vài vòng. Dù lớn rồi nhưng cái đám nhí nhố này lại rất trẻ con. Hay cãi nhau vì những điều cỏn con và đôi khi cũng rất sâu sắc . . .

Puny cứ nghĩ mãi về câu nói của Huan. Cô bé có thấy khó chịu không nhỉ? Rốt cuộc có phải khó chịu không đây ???

- Sao lâu thế ? - Anh đi tới chỗ Puny giọng nói có vẻ trách móc

- Anh đợi tôi làm gì!!

- Cô nghĩ gì mà đẩy tôi đi cùng cô ta !!

- Anh . . . anh biết rồi sao??

Thì ra hôm qua cô buồn ngủ quá nên nhắn nhầm vào số của Vyl. Trời ơi là trời. Tự nhiên đúng lúc cô lưu số anh ta vào máy thì Hoa Phương nhắn tin thế là cô mắt nhắm mắt mở nhắn nhầm mà không biết !!! Cô lại trở thành kẻ xấu xa trong mắt anh rồi

- Tôi . . . xin lỗi đã không hỏi ý kiến của anh mà làm vậy nhưng mà. . . chúng ta đâu có than thiết tới mức cùng đi chơi thế này!! Hay là anh. . .

- Đừng có làm những chuyện tôi không thích

- Tôi chỉ là . . . không muốn cậu ấy bị anh phũ phàng thôi mà. . .

- Lời người khác yêu cậu cô đều tùy tiện nhận lời?

- Tôi muốn tốt cho họ mà. . .

- Cô đang để người khác bắt nạt thì có

- Đó không phải bắt nạt. . . Đó là mong muốn. . .Và tôi cũng chỉ là muốn giúp cậu ấy thôi! Có gì là sai? Cậu ấy muốn được đi chơi với anh thì có là sai???

Một phần kí ức của Vyl lại chợt ùa về. . . Chưa bao giờ lại rõ nét và chân thực đến thế. . . Anh nhớ cô bé Hạt Tiêu của anh !!!

- Hức hức . . .

- Hạt Tiêu!! Sao thế??

Cô bé nhỏ nhắn vừa nấc vừa giàn giụa nước mắt kể lể:

- Em . . .em bị ngã !!!

- Đã nói em cẩn thận cơ mà! Ngày nào cũng chỉ biết ngã thôi !!

- Nhưng mà. . .em chỉ muốn giúp mấy bạn đi muộn không bị cô phạt thôi.  Em đã giúp các bạn ấy trực nhật. Nhưng mà . . . cuối cùng tất cả các bạn ấy lại bị cô phạt nặng hơn !! Rồi . . .

- Ngốc, lần thứ mấy chúng nó nhờ em giúp rồi còn không sáng mắt ra! Sao cứ để người ta bắt nạt vậy hả?

- Anh Hạt Dẻ ! Em . . . không phải là đứa ngốc. . . Em làm vậy là vì muốn giúp đỡ người khác. . . Và các bạn ấy không phải bắt nạt mà là mong em giúp. . .Chỉ là em không biết cách nên làm các bạn ấy bị phạt nặng

- Hạt Tiêu ngốc, sau này không có anh ở bên cạnh phải mạnh mẽ lên biết chưa!

- Anh nói gì thế? Anh lúc nào cũng ở cạnh em mà. Em rất vui vì mỗi khi buồn gặp anh là lại hết ngay. Anh hứa phải luôn ở cạnh Hạt Tiêu nhé!

- . . .

- Anh hứa đi !! Hứa đi mà. Anh định bỏ rơi Hạt Tiêu à!! Em ứ chịu đâu

- Được rồi. . . Anh hứa!

                                                       ______________________________

 

Cô bé huơ tay trước mặt anh đến chục lần rồi mà vẫn chưa chịu tỉnh lại

- Này !! Anh nghĩ cái gì thế? Tôi là đang giúp đỡ . . . Còn cậu ấy là người muốn được giúp mà

- Cô không được nói thế !!!

- Tại sao?? Tôi nghĩ gì thì nói vậy ! Có gì sai mà không được chứ! Đến lời nói cũng cấm. . . Anh là loại người gì . . .

- Còn không im tôi HÀNH HẠ cô đấy !

- Hành hạ ??? Tôi . . . im lặng !! Không mở miệng nữa. . .  

Anh kéo Puny đi theo mình không để cô nói thêm lời nào nữa.

Dạo gần đây anh lại hay nhớ về quá khứ. . . Không phải anh muốn quên nó đi mà là vì nó là một phần trong tất cả những điều anh cảm thấy có lỗi !! Đó chính là bỏ rơi người anh thương yêu !! Lỗi đó không thể tha thứ . . . Có lẽ cô bé ấy vẫn sống tốt và quên anh rồi. . .

Nhưng . . . anh lại cảm thấy khó chịu khi Puny cứ như là hiện thân của Hạt Tiêu! Càng ngày lại càng giống. . . Từ cử chỉ, hành động, lời nói đều phảng phất đâu đây hình ảnh Hạt Tiêu !! Không được.  . . Anh sẽ không vì thế mà thích Puny!! Như vậy cô gái này chỉ là sự thay thế, anh sẽ không làm vậy. . .

- Đu quay !!!! Chẳng phải chỉ có các cặp đôi đi thôi sao?? – Puny nhìn Vyl ngạc nhiên

Nhưng vừa dứt câu thì nhận ra mình hứa là không nói gì rồi thế nên cô ngay sau đó im bặt

- Chúng ta khác sao?? - Anh chỉ về phía những cặp ngồi ở đó

- Anh khùng hả? Tôi không đi đâu - Cô vẫn không thể im lặng được

- Không đi thật sao?

- Thật . . .Nếu cùng đi cái đu quay ấy thì sẽ yêu nhau mãi mãi đấy!! Tôi và anh làm sao có thể

- Không thể thì đi có sao !!!

- Cũng . . . phải ~__~

* * *

Hoa Phương tức giận nhìn Vyl và Puny cười cười nói nói cùng nhau. Cô nàng bỏ về. Ngày hôm nay cuối cùng lại thành người chứng kiến cảnh tình tứ của hai người họ. . .

- Bỏ tôi ra. Puny dễ thương của tôi sao lại đi cùng tên đó

Tan và Huan đang đứng giữ cô bé nóng nảy này lại. Miệng không ngừng ca thán

- Em để tụi nó yên được không Gum?

- Đã nói là Puny không bị les mà ngoan cố vậy trời

- Huan. Anh dám nói tôi à?

- Cô nên biết điều đó

- Tôi thề không đội trời chung với anh

- Cám ơn. Tôi cũng vậy

- Lại đến 2 đứa cãi nhau à. Cẩn thận lại như 2 đứa nhóc kia thì anh cũng chịu mấy đứa. . .Chuyện tình oan gia rất Hot thì phải?

- Vyl cậu ta còn được Puny dễ thương chứ ai như em. Dính vào con bé trai gái lẫn lộn này. Có cho cũng không thèm nữa. . .

- Hứ. Anh tưởng tôi thích người yêu đơn phương bà chị lớn tuổi à?

- S-S-Sao cô lại . . .?

- Bà nói cho tôi nghe. Sẽ sao nếu đám nữ sinh trường này biết thành viên của Prince – Huan thích bà cô lớn tuổi nhỉ?

- N-Này ! Cô định nói cho họ biết à. Thôi được rồi.Tôi xin lỗi được chưa

- Tôi cũng không phải đứa nhỏ mọn gì. Miễn sao anh tử tế là được

- Hai đứa yên lặng đi. Anh chán muốn chết rồi đây

Gum không cãi với tên Huan đó nữa. Cô bé biết anh hội trưởng buồn vì ai cũng có đôi. Thảo nào mà cứ không chịu nổi khi thấy Lin và Zita hay Vyl và Puny dù là cãi nhau thì cũng có cặp nữa. . .

- Anh Tan. Anh chưa có bạn gái nữa hả?

Anh cười đáp:

- Không hoàn toàn là chưa

“ Là ý gì?” - Gum nghĩ ngợi đôi chút

Huan cười chọc Tan :

- Bạn gái Hội trưởng của chúng ta là hoa khôi của trường đấy!!

- WOW !! Thế mà Gum này không biết !! Là ai nhỉ??

Mặc kệ Tan, Huan vẫn thao thao bất tuyệt với chuyện tình của Hội trưởng:

- Quen nhau bí mật thì cô sao biết được !!

- Nói đi xem nào. . . hay anh cũng không biết?

- Vớ vẩn. . . Cô biết Jane không?

- Jane. . . Hội trưởng Hội học sinh đã đi du học . . .

Huan gật gật đầu

- Ra thế. Chị ấy là người duy nhất trong trường này tôi ngưỡng mộ đấy! Ngoài ra, hoa khôi toàn mấy tiểu thư đỏng đảnh. . .

- Cậu à quên cô không đỏng đảnh được nên ghen tức thôi

Nói xong, Huan vội chạy ngay trước khi cô nương này nổi giận:

- Anh . . . đứng lại cho tôi. . .

* * *

Chap 17: Cậu con rể dễ thương

Sau khi chào tạm biệt cả nhóm trở về nhà. Vyl đưa Puny về tới nơi cô bé mới nhớ ra chiếc áo khoác của anh cô chưa kịp trả lại lần trước:

- Áo khoác của anh. Cảm ơn nhé. Tôi đã giặt sạch nó rồi

Anh khoác áo có chút vui. Không biết mẹ cô từ đâu chạy tới :

- Con rể con tới chơi muộn vậy sao. Ở lại ăn cơm đã nhé!

Mẹ Puny tươi cười với anh rồi nài nỉ anh ở lại ăn cơm. Còn Puny thì bà tặng cho cô một cái lườm vì lí do “ Bắt con rể đứng ngoài”.

Vyl không phản ứng gì anh chỉ cười rồi theo mẹ cô đi vào trong

- Con ngồi đây đợi mẹ 1 lát nha ! – Mẹ Puny rất quý Vyl chiều hết mức luôn

- Haizzz ! Mẹ tôi là thế đấy . Anh tự chuốc lấy đừng oán tôi nhé ! Với lại, anh mà ở đây ăn cơm thì đừng đòi hỏi. Bởi nhà tôi không phải nhà anh không có mấy món sơn hào hải vị gì đâu . . . – Cô thở dài

- Cơm của mẹ chính là sơn hào hải vị - Anh lấy quyển vở ở trên ghế lật qua lật lại giọng nói không chút ngập ngừng

Tim cô bé chợt rung lên. Gì thế này?? Là do anh ta gọi mẹ cô là mẹ quá thân thiết hay tại anh ta nói một câu khiến cô sững sờ. . . Cô không rõ nữa chỉ thấy sau khi câu đó có cảm giác Vyl không hoàn toàn là loại công tử ăn chơi đua đòi mà là một người sinh ra đã “phải giàu có” ấy @@ !! Và hình như anh thích được ăn đồ ăn của mẹ !! Mà ai chẳng thế ! Anh ta đúng là có một nỗi niềm không phải ai cũng hiểu !!

Anh mở ra xem thử thì ra đó là vở của Puny. Cô học hành kiểu gì mà vở và sách lại vứt ở bàn ghế tùm lum tùm la thế này. Còn vẽ vào cuối vở và có khi là cả những chỗ thừa ở trong vở. Hầu hết là vẽ mặt gấu và đồ ăn. Anh lật tới trang cuối thì thấy cô vẽ mặt anh và kèm theo dòng chữ : “ Kẻ đáng ghét ! Sao anh cứ ám tôi vậy ! Điên mất”

Anh bật cười. Cô ngồi nhìn anh khó hiểu:

- Anh cười gì thế ! Truyện cười à ?– Puny nhìn vào quyển vở đó chưa định hình được

Anh giơ lên và đập vào mắt cô là quyển vở Văn cô đem xuống nhà để học hôm qua. Anh chắc chắn đã đọc cái dòng chữ đó. Trời ơi là trời !!!!!

- Vở Văn của tôi. Đưa đây

Thấy Puny chạy tới thì anh lại giơ cao lên làm cô phải nhảy nhảy lên vì chiều cao hạn chế

- Gấu, đồ ăn và tôi. Ý gì vậy? - Anh cố ý để vẻ mặt châm chọc cả về chiều cao lẫn suy nghĩ của Puny

Gần với được thì lại giơ cao hơn nữa. Haizzz . . . Cô không chịu thua đâu. Thế là vẫn nhảy cẫng lên vô cùng đáng yêu

- Không phải !! Gấu , đồ ăn và kẻ tôi ghét - Vừa nhảy vừa đáp

- Con gái thường nói những điều ngược lại cô không biết sao?

- Tôi không ở số đó. Anh đừng tưởng bở

- Vậy thì cô là loại ghét yêu rõ ràng?

- Còn phải nói. Tôi chính là như thế

- Cô ghét tôi không chừng “ ghét của nào trời trao của ấy”  - Vẻ mặt đắc ý hiện lên

Và vẻ mặt bất mãn cũng dần dần hiện ra nhưng sau đó đã được trả lại vở :

- AAA ! Anh là đồ đáng ghét mà ! Cái gì cũng nói được hết

Mẹ Puny bước ra từ trong phòng bếp đem theo một đĩa bánh rất thơm ngon làm mũi của đứa con gái nhích lên một chút

- Con rể ăn cái này trước nhé !

Anh gật đầu và cầm lên ăn thử. Đúng là rất ngon nhưng có lẽ mẹ cô bé ấy vô phúc khi con gái chẳng được thừa hưởng cái tài nấu ăn gì cả

Nhắc mới nhớ lại khi còn ở nhà anh sở dĩ bà quản gia không cho cô bé vào phòng bếp là vì hôm đầu tiên vào đã làm vỡ 2 cái đĩa, 1 cái bát , 4 cái li mới mua và làm loạn cả căn bếp. . . 

- Cô chủ à ! Xin cô cho chúng tôi đường sống đi !! Cậu chủ rất ghét thay đồ mới đó !!

- Cháu xin lỗi. . . Xin lỗi mọi người

Và hôm sau quên luôn vụ hôm qua, lại tiếp tục vào bếp “ giúp đỡ” . . . và đã thành “ phá giúp” . . . Món thì mặn chát lưỡi, món thì nhạt toẹt, món thì cháy xém. . . Đi tong luôn cả nồi niêu xong chảo nhà người ta !! Tất nhiên, nhà Vyl không thiếu tiền mua lại toàn bộ nhưng khổ nỗi người ta cứ thích đồ quen chứ không thích đồ mới !!

- Cháu xin lỗi ạ !! Cháu không nấu ăn giỏi lắm nên cháu giúp mọi người rửa bát thôi ạ

“ Rửa bát thôi ạ???”

- À à. . . thôi không cần đâu. Cô chủ mà làm thế này là chúng tôi bị trừ lương đấy! Cô cứ ngồi yên là chúng tôi cảm ơn lắm rồi !!

- Vậy ạ . . . Nhưng cháu chỉ muốn. . .

- Bảo Uyên này! Bà cảm ơn cháu nhưng mà mấy việc này cháu là cô chủ không cần làm đâu! Nghe lời bà đi

Cô bé ấy xịu mặt xuống đến là tôi:

- Cô chủ . . . cháu chẳng thích phân chia như vậy đâu! Cháu muốn bà và mọi người gọi cháu là Bảo Uyên !! Cũng muốn mọi người đối xử bình thường. Rõ ràng không cần nhìn thấy cháu là cúi đầu chào cũng không cần phải sợ cháu !! Híc !!

- Thôi nín đi. Bà không gọi cháu là cô chủ nữa. Gọi là Bảo Uyên, gọi là Bảo Uyên theo lời cháu!!!

- Vâng. Híc!

Từ sau lần đó mọi người rất quý Puny và đặc biệt là không còn ghét cô vì cái tính hậu đậu phá của kia nữa. . . Nhưng thi thoảng vẫn nghe câu :

- Cháu xin lỗi mọi người !! - Vì tội làm căn bếp bừa bộn như bãi chiến trường

- Không sao !! Không sao !! - tất cả đều xuề xòa đáp

- Đừng ăn cơm - Vyl bực mình nhìn Puny

-. . . - Bạn nào đó lúc ấy chỉ ước là mình đừng tốt bụng nấu ăn cho anh ta làm gì để anh ta phũ phàng buông ngay ra câu đó

                                                   _________________________


Trở lại nhà Puny, mẹ cô vẫn đang tận tình chăm sóc đứa con mới kia mà quên mất Puny đã ngồi hằn học nhìn hai người từ bao giờ

- Con ăn cái này nữa đi

- Mà thôi, cái này ngon hơn 

- Còn cả cái bên này nữa

Puny không thể ngồi yên được nữa, cô bực bội :

- Mẹ ! Của con đâu ?

- Con phải tự lấy chứ ! - Mắt vẫn gián vào Vyl

Puny chỉ tay vào Vyl hằn học :

- Vậy sao anh ta lại được ?

- Cái con bé này. Sao lại gọi con rể của mẹ là anh ta được. Mà còn nữa, chỉ tay vào mặt người lớn là không được , nghe chưa !!!  

“ Người lớn á?? Anh ta hơn con có 3 tuổi chứ mấy !!”

( Người ta hơn bạn nửa tháng cũng là lớn tuổi hơn roài nhá )

Mẹ cô bé rất quan tâm tới Vyl. Bỏ mặc con mình đang giận dữ nhìn Vyl bằng ánh mắt hình viên đạn. Đây rốt cuộc có phải sự trả thù vì tội phá nhà bếp của anh ta không?? Rất biết cách trả thù nha !Tên khó ưa - Cô bực bội cắn cái gối bên cạnh 

- Nào ! Để mẹ đút cho con rể ăn

- Cháu tự ăn được rồi - Anh có vẻ hơi ngại đáp

- Thích mà còn bày đặt - Puny cứ như kẻ xem phim ngồi bình phẩm về hai nhân vật chính 

- Con phải gọi mẹ là mẹ chứ. Phải không????

- . . . Mẹ

“ Anh ta điên thật rồi. Sao có thể nghe lời mẹ mình vậy chứ” – Cô không tin vào tai mình

Mẹ Puny hài lòng về cậu con rể :

- Hay là con ngủ luôn ở đây nhé

- MẸ - Cô bé hét lên

- Được rồi. Mẹ đùa vậy thôi. Con ăn xong rồi về vậy. Con bé này học đâu cái thói quát người thế chứ???

Mẹ cô có vẻ buồn. Anh lên tiếng:

- Lần sau con sẽ tới

Mẹ Puny ôm chầm lấy anh :

- Thật không? Mẹ vui quá. Ôi con rể đẹp trai của mẹ

Mẹ cô làm anh suýt thì nghẹt thở. Nhưng mà anh cũng thấy vui và thú vị. Mẹ cô quan tâm anh rất nhiều làm anh có cảm giác gia đình.

“ Mẹ làm con chết vì xấu hổ mất”

- Puny ! Con tiễn con rể của mẹ về nhé ! – Mẹ Puny lên tiếng

- Con rể về cẩn thận – Quay sang con rể trìu mến nói

Anh cũng cười chào mẹ cô 

- Mẹ cô vui thật đấy

- Anh đừng tưởng bở. Có lẽ mẹ tôi vì nhan sắc thôi. Anh mà xấu chắc mẹ tôi ko thèm nhìn chứ chả nói gì cưng chiều hơn cả con mình thế - Cô than vãn

- Cô ghen ??

- Đừng có mà đắc ý. Còn nữa, tôi không cho phép anh gọi mẹ tôi là mẹ !!!

- Tại sao không?

- Bởi đó là mẹ của tôi

- Không phải ! Là mẹ của chúng ta - Khuôn mặt vẫn chẳng có chút xấu hổ

- Anh . . . bị khùng rồi ! Tôi và anh không có quan hệ gì hết

- Cô cũng nhận mẹ tôi là mẹ đấy thôi

- Chuyện đó. . . là bởi mẹ anh. . .kêu tôi gọi nên . . .

- Mẹ cô cũng đâu khác

- Nếu vậy thì. . . tùy thôi !!! Anh thích gọi thế nào cũng được !! Thực đau đầu mà

- Ngoan, trẻ con phải nghe lời người lớn - Anh xoa đầu cô

Một lần nữa, trái tim bé nhỏ lại rung lên loạn nhịp trong giây lát. . . Chưa để Puny nói thêm lời nào Vyl đã phóng xe đi để cô bé đứng bơ vơ ngoài cửa với hàng ngàn cảm giác kì lạ !!!

“ Anh ta vừa nói ngoan. . . Tại sao câu nói đó lại quen thuộc đến thế?Tại sao lại nói câu đó chứ?”

* * * 

Chap 18 : Sao chổi hắc ám tỏ tình


Mấy ngày sau đó , Hoa Phương ngày nào cũng nhắc tới Vyl để cho Lin và Gum phát bệnh lên. Còn Puny thì cảm thấy kì lạ trong người. Mỗi lần nghe Hoa Phương nhắc tới Vyl cô thấy bản thân mình dâng lên cảm xúc kì lạ mà khó hiểu.

Và ngày hôm sau sau sau đó , cả 3 đứa thấy bộ dạng hí hửng xen lẫn hồi hộp của Hoa Phương khi bước tới cửa lớp

Sao chổi hắc ám vừa tới lớp 1 cái đã chạy ào ra phía ba đứa làm như thân lắm vậy. Dù tỏ thái độ không ưa nhưng cô ta vẫn giả bộ cười cười nói nói :

- Các cậu à. Tớ đã quyết định rồi !!!

Cả 3 chờ cái quyết định của mụ sao chổi mà đau tim. Không biết lại trò gì nữa.

Cả 3 đồng thanh: - Quyết định gì ?????

- Tỏ tình – Hoa Phương khẳng định

Dù cũng đoán ra được nhưng cả ba vẫn hỏi lại cô nàng: - Với ai????

- Tất nhiên là anh Vyl rồi

Câu nói làm cả ba sửng sốt. Dù biết Hoa Phương có tình ý với Vyl nhưng hôm đi chơi cô ta không thấy Vyl tỏ ra thế nào sao? Không hiểu sao Puny lại thấy nhói 1 chút. Chỉ 1 chút thôi nhưng cô bé thấy khó chịu. Cảm giác như không thể thở nổi.

Hoa Phương thấy cả ba im lặng liền lên tiếng:

- Sao thế!!! Ai trong các cậu cũng thích anh Vyl à !!!

Tất nhiên là Lin và Gum lắc đầu. Còn Puny cô bé đang có 1 xúc cảm kì lạ. Cô bé không để tâm tới lời nói của Hoa Phương. . . Mà dù cho cả ba có nói là thích đi chẳng nữa Hoa Phương sẽ vẫn tỏ tình thôi !!

- Bảo Uyên !!! Có phải cậu thích anh Vyl không???

Câu hỏi của cô ta đưa Puny về thực tại. Cô bé tất nhiên là sẽ nói : - Không phải. Nhưng sao giờ đây câu nói đó cất lên thật khó nhọc. Cô bé chỉ lắc đầu nhẹ 1 cái. Đầu hỗn loạn những suy nghĩ chen nhau len lỏi vào tâm trí.

Kết thúc buổi học. Sao chổi hắc ám nhanh chóng thu dọn sách vở. Cô nàng sẽ tới phòng tập của Prince nhanh nhất có thể để gặp Vyl. Trước khi đi cô còn quay lại nói với 3 đứa nó:

- Chúc tôi may mắn đi nào !!!!

Lin nhanh nhảu: - Chúc cậu may mắn . . . .

Cô ta nghe vậy phấn khởi chạy đi khi chưa nghe hết câu :

- Được anh Vyl từ chối

Lin cười hí hửng. Gum thì thế nào cũng được. Puny không thích Vyl thì càng tốt. Kẻ như thế , Gum không muốn Puny khổ tâm. . .Nhìn sang cô bạn chỉ thấy 1 màu u uất , sầu não :

- Puny dễ thương của tớ !!! Cậu sao thế ? – Gum lên tiếng

Puny chỉ lắc đầu. Làm sao mà cô bé có thể để cảm xúc này cho Lin và Gum biết được. Làm sao mà tự nhiên lại cứ thấy bản thân đau đớn thế này?

- Cậu thích Vyl phải không???? Nếu vậy thì phải tới và cho cô sao chổi đó 1 bài học chứ!!! - Lin bắt đầu thấy khó chịu

- Không phải – Puny vẫn khăng khăng

- Gum !! Chúng ta đi thôi. Kệ cậu ấy – Lin kéo Gum đi

- Nhưng mà . . . – Gum ngập ngừng

Lin kéo Gum tới phòng tập. Còn nói với Gum :

- Gum này, chúng ta phải để Puny một mình để cậu ấy suy nghĩ nữa

Hoa Phương đang cùng Vyl đi ra ngoài. Lạ thật. Vyl sẽ không đi nếu là lúc trước đâu. Cả đám vẫn không tin là như vậy. Đúng là dạo gần đây kẻ lạnh lùng này đã thay đổi rất nhiều

Lin và Gum đợi Hoa Phương đi rồi mới vào trong. Prince cũng đang ở trong đó ngẫm nghĩ. . .

- Hai đứa vào đây làm gì ??? – Anh Hội trưởng lên tiếng

- Cô ta định tỏ tình với anh Vyl đấy !!! – Lin liến thoắng

- C-C-Cái gì???- Cả đám ngạc nhiên

- Liệu anh ta có đồng ý không vậy? – Gum thắc mắc

- Tính thằng Vyl nó sẽ từ chối. Nhưng mà dạo này nó cũng thay đổi nhiều rồi. Khó đoán biết được – Huan hùng hồn suy đoán

Và Prince ngó nghiêng xung quanh không thấy cô bé Puny đâu. Lin nhà ta mạnh miệng bởi lẽ chơi cùng Puny bao năm nay cô bạn suy nghĩ gì Lin đều đoán biết được :   

- Phải để cậu ấy từ từ suy nghĩ. Em chắc chắn là Puny cũng thích anh Vyl mà chỉ là ngày thường hai người hay cãi vã nên không ngờ thôi. . .

Cả đám gật đầu hiểu có mỗi Gum là nhảy dựng lên:

- Sao lại thế !!! Puny thích cái tên cộc cằn, vô lí đó à !! Không thể nào. Tớ tin Puny không thích anh ta đâu

Huan đứng lên vỗ vai an ủi cô bé:

- Này nhóc ! Tôi đã nói là Puny với nhóc không có kết quả gì ngoài tình bạn rồi mà. Nhóc nên sống đúng với giới tính thì hơn

Gum bực tức với lời an ủi như đấm vào tai của Huan :

- Thứ nhất, tôi không phải nhóc. Thứ hai, tôi không có vấn đề về giới tính. Thứ ba , tôi chỉ mong Puny tìm được người tốt chứ không phải cái tên Vyl đó. Hiểu chưa đồ bệnh hoạn kia !!!!!

Huan gật gật đầu tỏ ý đã hiểu nhưng mặt cậu thì như châm chọc cô bé.

Anh Hội trưởng lên tiếng:

- Thôi kệ hai chúng nó. Chúng ta không nên can thiệp vào thì tốt hơn

Cả nhóm đồng tình quan điểm sáng suốt của anh Hội trưởng. Thế là cả bọn lại dắt nhau xuống canteen ăn uống. Không hiểu nhóm này nghĩ gì mà lúc nào cũng đi ăn mừng vì những sự kiện chẳng đâu với đâu. Điển hình là những việc liên quan tới Puny và Vyl. Phải nói rằng mấy người này luôn tách hai người đó ra để đi ăn mừng thì phải. Khó hiểu.


* * *

Lúc đó, Puny vẫn đứng chôn chân tại cửa lớp. Cô bé muốn chạy tới và ngăn Hoa Phương lại. Nhưng cô bé chợt nghĩ mình không có quyền gì để làm vậy. Hơn nữa, nếu Vyl nói đồng ý thì cô bé đâu có thể làm gì được. . .

Dù là người yêu giả cũng nên tôn trọng cô chút chứ ! Thật là quá đáng !!! Nghĩ mà lòng quặn đau. Lí trí không thể thắng được trái tim mình cô bé chạy về phía phòng tập.

Cô tự nhủ là mình đi xem thế nào thôi. Không làm gì hết. Chỉ đi xem thôi

Đến nơi, và cảnh tượng cô bé không mong đợi nhất đã đập vào mắt cô bé. Ở phía sân sau phòng tập, Hoa Phương đang ôm Vyl.

Không còn gì để nói nữa, cô bé chạy vụt đi. Puny cứ chạy, chạy và chỉ biết chạy. Nhưng cô không khóc, cho mãi đến khi vấp ngã nước mắt mới tuôn trào. Lau nhẹ hàng nước mắt, Puny kìm nén từng tiếng nấc nghẹn. Phải chăng cô đang cố tỏ ra mạnh mẽ ? Hay chỉ là cô không muốn khóc vì 1 chuyện như thế !!!! Cô chống tay định đứng dậy nhưng dường như chân cô bị vấp rất mạnh.

- Ngốc ! Sao lại chạy nhanh vậy hả?

Một bàn tay thật ấm đỡ cô bé đứng dậy. Phải. Cô bé biết chắc đó là Vyl. Nhưng cô không thể để anh nhìn thấy mình khóc được. Cô quay mặt đi lau vội nước mắt đang giàn giụa. Cố gắng không để anh nhận ra mình đang khóc cô bé đẩy anh ra :

- Anh ra đây làm gì? Thấy tôi thảm thế này anh vui phải không?

Anh nghe giọng của cô bé có gì đó là lạ. Còn tránh mặt anh nữa. Vyl chạy lại xoay người cô bé về phía mình

- Cô khóc đấy à !!!

Puny tránh ánh mắt đang nhìn thẳng vào mình. Khẽ nhích người khỏi anh nhưng dường như anh không có ý định thả cô bé ra.

- Nói đi. Cô khóc đúng không? - Vyl vòng tay ôm cô

Bao nhiêu cố gắng chả lẽ lại để anh thấy mình khóc. Cô bé nhắm mắt mím môi chịu đựng.  Mùi hương của anh lại làm cô bé nhớ tới lần học thể dục. Cô bé đã tới và ôm lấy anh cũng vẫn mùi hương này. Tim cô bé khẽ đập lệch 1 nhịp.

Chỉ cần nhìn vào ánh mắt đang lo lắng của anh bao dồn nén lại tuôn trào. Cô bé  nức nở, nước mắt trào ra, như 1 đứa con nít khóc khi bị lạc mẹ. Chỉ lần này thôi cô bé sẽ không để anh thấy mình khóc nữa đâu.

Chạy tới mức chân bị vấp ngã sưng lên thế kia. Lại còn tỏ vẻ mạnh mẽ cam chịu.Anh trách:  

- Cô là đồ ngốc.

Càng nghe anh nói cô bé càng khóc to hơn. Vyl không biết là cô bé đau thế nào khi anh để người con gái đó ôm anh sao? Càng nghĩ càng muốn đánh anh. Mà ngay cả khi biểu hiện như thế cô bé vẫn không tin rằng mình đã có tình cảm với Vyl

- Anh là đồ đáng ghét

Cô bé đẩy anh ra chạy nhào đi. Nhưng 1 bên chân đau làm cô bé khuỵu xuống. Đến đi cũng khó nữa là chạy. Vyl chạy tới đỡ cô bé lên.

- Tôi cõng cô

- Không cần

- Cô mà còn cố chấp như vậy thì tôi sẽ bế cô lên đấy

- A- A- Anh . . .

Cô bé đành ngoan ngoãn nghe theo lời Vyl. Anh đưa cô bé về nhà khi chân đau của Puny được băng lại. Tất nhiên là mẹ của Puny rất hào hứng khi cậu con rể yêu quý lại tới.

- Con rể ! Con lại tới nữa hả? Mẹ vui quá

- Mẹ thôi đi. Con gái mẹ bị đau chân mà mẹ không quan tâm gì sao? – Puny trách móc

Cô bé đi cà nhắc trông đến là tội vào nhà. . . Mẹ cô bé thấy vậy vội vã đỡ lấy cô con gái bé nhỏ:

- Chết. Con Gấu của mẹ bị sao thế này. Thương quá đi. Vào nhà mẹ làm đồ ăn ngon cho nhé!!

Anh thấy bộ dạng hờn dỗi này cũng thật dễ thương. Mà đến cả mẹ cô bé cũng thật thú vị. Cả 3 cùng vào nhà

- Làm gì mà để bị thương thế hả? – Mẹ cô bé nhìn vết thương lên tiếng

- Con chẳng may bị vấp ngã thôi

- Con đi bình thường mà cũng vấp được à! Có chuyện gì kể mẹ nghe. Ai dám đánh con của mẹ?

- Làm gì đến mức đấy. Con chỉ vô ý nên vấp ngã thôi. Mẹ cứ làm quá lên

- Con rể à! Có chuyện gì kể mẹ nghe đi. Con bé này cứng đầu chẳng bao giờ kể chuyện gì hết!

- MẸ. Đừng hỏi nữa

- Thôi được rồi. Không có chuyện gì thì thôi. Chiều nay ở nhà nhé. Chân đau thế này không cần tới phòng tập đâu.

Cô bé đành nghỉ 1 buổi tập vì chân đau. Và bây giờ việc khiến cô bé đau đầu nhất là giải thích lí do bị đau chân này. Cái đám đó không ngốc tới mức nghĩ cô bé chỉ bị đau chân vì vấp ngã do bất cẩn đâu.

* * *

 Hoa Phương đang tức điên lên, cô ta đập phá mọi thứ trong phòng. Bao nhiều người thích cô, cô chẳng quan tâm. Bỏ hết tất cả mọi thứ để hôm nay tỏ tình với Vyl. Vậy mà anh nỡ từ chối phũ phàng 

1 tiếng trước khi Hoa Phương về nhà

- Anh Vyl. Em có 1 chuyện muốn nói với anh

Vyl không quan tâm cho lắm chỉ nhìn vào mắt cô ta với vẻ khó hiểu. Và điều này làm cô tỏ vẻ e thẹn, rụt rè như “ thiếu nữ” :

- Em . . . em rất thích anh Vyl. Anh có thể làm bạn trai của em được không?

Anh không có phản ứng gì. Bước đi lướt qua cô ta. Ngay cả 1 ánh mắt đơn điệu cũng không hề có. Vì sao ư? Vì đã có quá nhiều lần nghe cái câu này rồi. Quá nhạt nhẽo, quá nhàm chán. . .

- Khoan đã. Anh chưa trả lời mà

- Câu trả lời là KHÔNG – Anh kiên quyết

Hoa Phương chạy lại về phía Vyl. Rồi bất chợt ôm chầm lấy anh từ đằng sau. Ánh mắt lạnh lùng ấy dù một chút cũng không thay đổi

- Anh không thích em sao?? Ngay cả một chút cũng không sao??

Câu nói này. . . là của Hạt Tiêu !!

“ - Anh Hạt Dẻ, em thích anh. . . Anh không thích em sao??

- Anh cho dù có thích em cũng không thể ở đây

- Anh Hạt Dẻ. . .em bao giờ có thể lại được gặp anh?

- Có thể chúng ta sẽ không còn gặp lại nữa. Cho dù có gặp lại cũng chưa chắc nhận ra

- Không!!! Anh đừng đi mà . . .   ”

Lời nói ấy làm anh suy nghĩ nên không bận tâm tới việc Hoa Phương vẫn đang ôm mình. Mãi tới khi Puny xuất hiện, Vyl dường như trở về thực tại và đẩy Hoa Phương ra

- Sao lại là không. Anh đã thích ai rồi phải không? Cô gái đó là ai. Cô ta hơn em sao?

- Không phải chuyện của cô. Đừng bao giờ tới gần tôi

Vyl lên tiếng rồi một mực bước đi. Lần đầu tiên cô tiểu thư ấy biết thế nào là thất tình? Thế nào là bị từ chối. Trước nay chỉ có Hoa Phương từ chối chứ chưa ai từ chối Hoa Phương. Thế nên lần này là một nỗi đau rất lớn trong lòng cô. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro