Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nhà và sự cô độc

Sau khi kết thúc buổi họp, Song In Ha quay trở lại nhà chính. Quản gia đã sớm nhận tin chờ sẵn ở cửa, ông nhẹ nhàng đón áo khoác từ tay ông chủ và treo vào nơi thường thấy.

Sau đó ông ra hiệu hầu nữ mang khăn và chậu nước ấm vào, tận tay nhận lấy, tận tay đưa cho chủ nhân của mình. Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi dần dần giãn ra, đôi mày nhíu lại đã thả lỏng ông mới thở phào nhẹ nhõm.

"Jae Won dạo gần đây đã làm gì? "
"Cậu chủ đang tập luyện ở tháp Tây "
"Ông bảo phía tháp Tây tăng cường cường độ huấn luyện của nó lên gấp 3 lần ngay.
Con trai của Song In Ha này phải là Đại tế tư mà không phải là ai khác..."

Lão quản gia nhìn vẻ mặt của ông chủ muốn nói lại thôi "Vâng thưa ông chủ"
Song In Ha nhìn ra được tâm trạng của lão quản gia "Lão đầu này, ông thấy tôi làm vậy có quá đáng với thằng bé sao? Chúng ta đã quen biết nhau hơn nửa đời người, tâm tư của tôi không thể giấu được ông cũng như chính tôi cũng hiểu rõ ông vậy. Tấm lòng cha mẹ con cái không hiểu, nhưng gia tộc này cần nó gánh vác hơn ai hết."

Nhìn gương mặt đầy suy tư của người bạn già lão quản gia không kiềm lòng được mà nói "Tôi nghĩ thằng bé sau này sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của ông thôi, ông chủ."

Song In Ha chậm rãi ngước nhìn lão quản gia đã đi theo mình trải qua thanh xuân tuổi trẻ,  vượt qua bao phong ba sóng gió giờ đây chỉ còn lại vết tích lắng đọng năm tháng bỗng trái tim của ông rung lên 1 nhịp gì kì lạ như trở về hồi ức năm đó.
Nhưng lại giật mình tỉnh giấc khỏi cơn mê, ông lại nói " Từ bao giờ ông lại gọi tôi là ông chủ mà không gọi tôi là In Ha nữa. Chẳng lẽ địa vị của chúng ta làm mất đi tình bạn năm nào rồi sao."

"Xin lỗi ông chủ."

Nhìn ánh mắt né tránh của ông bạn già, tim của Song In Ha như thắt lại, tự cười khổ, miệng đắng ngắt chỉ nói một câu " Đi thôi, đi xem Jae Won tập luyện như thế nào rồi!"

Nhìn bóng lưng cô độc của ông chủ, nhớ tới trách nhiệm mà ông ấy đang gồng gánh, lại nhớ năm ấy chàng thanh niên In Ha đầy nhiệt huyết tuổi trẻ từng chút từng chút bị tranh đấu gia tộc, âm mưu hãm hại, ám sát không ngừng ăn mòn thành kẻ chỉ biết lạnh lùng, tàn độc hôm nay. Mắt bỗng nhiên có chút chua xót, môi ngập ngừng muốn gọi tên nhưng giọng nói dịu dàng bỗng vang lên trong đầu "Xin anh, xin anh hãy hứa với em chỉ chăm sóc anh ấy với cách là một người bạn, 1 người quản gia có được không", lời hứa năm nào đã trói buộc ông ấy chỉ có thể lặng im ở bên cạnh mà thôi.

Tháp phía Tây gia tộc Song- phòng rèn luyện đặc biệt

Song Jae Won đang chịu đựng  sự tra tấn từ những dòng điện được lấy trực tiếp từ sấm sét tự nhiên, thông qua điều chỉnh thích hợp sẽ được đưa vào để rèn luyện thân thể. Vốn dĩ Jae Won đang luyện tập ở mức cao nhất đã đủ khủng bố các quản lý ở đây, nhưng cách đây 1 giờ đồng hồ tộc trưởng càng điên cuồng hơn đã ra lệnh tăng cấp độ gấp 10 lần và hiện tại chúng ta đang có cảnh này.

Dù bị tra tấn đến mức cơ bắp căng chặt, môi cắn bật máu nhưng Song Jae Won vẫn không rên la một tiếng nào. Dòng máu Phụ Thần Ara chảy trong người khiến cậu không chết đi vì dòng sét khủng khiếp này mà lại mang đến sự tra tấn sống không bằng chết, các vết thương cứ liên tục xuất hiện máu tươi liên tục bắn ra nhưng máu Phụ Thần sẽ giúp chữa trị vết thương ngay lập tức, nỗi thống khổ này không ai có thể hiểu được.

Cảnh này đập vào mắt Song In Ha khi vừa bước chân vào phòng tập, đôi mắt ông ánh lên sự lo lắng thoáng qua nhưng sau đó lại trở bề sự tĩnh lặng thường ngày. Song Jae Won dù bị tra tấn nhưng từ khi nhìn thấy cha mình bước vào chỉ lặng im nhìn mình bị tra tấn mà không không khỏi chua xót, nhưng phần nhiều hơn là chết lặng. Cậu ta đã quá quen thuộc với sự lạnh băng của cha, của gia tộc này. Hơn ai hết cậu biết cha mình tàn nhẫn ra sao, tâm của người đàn ông được gọi là tộc trưởng sắt đá đến thế nào.

Nhớ lúc nhỏ khi sinh nhật 5 tuổi cậu đã chứng kiến người đàn ông đó dùng 1 thanh kiếm Katana bọc sét chém giết sạch 254 họ hàng lẫn sát thủ trong tay.
Khi cậu nhóc 5 tuổi vẫn đang sợ hãi cần sự an ủi từ người cha đáng kính thì người cha ấy dùng đôi mắt lạnh lẽo đó nhìn cậu, và dùng thanh kiếm sét đó đâm chết mẹ cậu 1 cách tàn nhẫn nhất. Song Jae Won 5 tuổi ngày hôm ấy đã tắm mình trong dòng sông máu của chính những người thân nhất của mình, đôi mắt cậu bị nhuộm đỏ bởi máu của người mẹ dịu dàng vẫn luôn gọi cậu là "Won ah~, Won ah~"

"Umma...." Tiếng thét tuyệt vọng cuối cùng trước khi lâm vào hôn mê sâu của cậu bé ấy.

Sau khi tỉnh dậy việc đầu tiên cậu làm là tìm mẹ, tiếng gọi non nớt "umma~" trong tiếng nấc nghẹn ngào làm đau  lòng biết bao người, như tiếng kêu chú cáo nhỏ lạc mẹ trong cánh đồng cỏ hoang vô tận không lối về.

Lúc ấy cậu bé Jae Won cứ khóc rồi lại ngất, tỉnh rồi lại gọi mẹ mặc cho những vết thương chồng chéo thi nhau rách toạc chảy máu vẫn không màng đến đi tìm mẹ. Các bác sĩ không còn cách nào khác phải tiêm 1 liều an thần để cậu bé không tiếp tục tự làm hại mình.

Sang ngày hôm sau khi tỉnh lại cậu bé Jae Won không khóc nháo nữa mà yên tĩnh một cách kỳ lạ, cậu tự ăn tự uống, tự sinh hoạt một cách lặng lẽ, hiểu chuyện đến đau lòng như vậy làm các bác sĩ và đại pháp sư điều trị không khỏi thổn thức. Thà rằng cậu bé cứ khóc nháo như bình thường sẽ khiến người ta bớt đau lòng hơn không, nhưng cậu bé chỉ trả lời "Mẹ bảo em đứa bé ngoan thì ba mẹ dù đi xa cũng sẽ quay lại. Em phải ngoan thì mẹ em mới quay lại với em".

Ngày xuất viện trở về nhà, căn nhà không còn nhộn nhịp tiếng cười đùa của trẻ em hay âm thanh náo nhiệt của các chi thứ mà chỉ còn lại chút mùi tanh nồng của máu và sự tịch mịch lạnh lẽo.

Người ra đón Jae Won là quản gia thân cận không phải ba như mọi ngày, cậu cảm thấy tủi thân nhưng nén nước mắt vào trong, tự động viên mình là bé ngoan sau đó chạy đi tìm ba để hỏi sự việc.
Khi mở cánh cửa thư phòng đập vào mắt là hình ảnh ba cậu đang bận rộn, khi nghe tiếng cửa mở thì ông lập tức ngẩng đầu nhìn với đôi mắt lạnh lẽo cùng sát khí toả ra khiến Jae Won nhớ lại những ký ức kinh hoàng hôm ấy.

Cả đời cậu cũng sẽ không quên câu nói ngày hôm ấy cùng với cái nhìn đầy miệt thị của ông ta "Song Jae Won thân là con trai của tộc trưởng ta chỉ vì nhìn thấy máu mà sợ chết khiếp thật đúng là không còn mặt mũi nào. Đúng là ta không nên cho ả đàn bà kia nuôi dạy con, bây giờ nhìn lại không ra thể thống gì cả, chết là đáng. Còn cả lũ chi thứ ngu ngốc kia cũng xứng đáng để chơi với con trai ta sao? Hừ!!
Từ ngày mai con bắt buộc phải học tất cả các bài học về con trai tộc trưởng, luyện tập sức mạnh và ma pháp đến khi thuần thục thì thôi. Còn người hầu và quản gia nữa nếu thấy nó lười biếng thì không cho nó ăn cơm.
Từ nay con sẽ chỉ được chơi chung với những người xứng tầm với con. Ta sẽ liên hệ cho các tộc khác để lên lịch hẹn cho con vào Chủ Nhật tuần tới.
Quản gia mau đưa nó về phòng đi."

Hôm ấy là ngày 1/5 tròn 1 tuần sau sinh nhật của Jae Won, hôm đó cậu ấy chính thức mất đi tất cả mọi thứ thuộc về mình. Hôm ấy cũng là một ngày mưa phùn lất phất, phía sau biệt viện nơi có mộ của cố phu nhân tộc trưởng có 2 bóng dáng lặng lẽ đứng, giọt nước trên mặt là mưa hay nước mắt. Chỉ biết hai bên tường hoa hồng đua nhau khoe sắc đỏ rực góc trời và tường vi đỏ toả mùi hương như chia buồn thay họ.

***

Song Jae Won như trở về thực tại nhìn về phía ba mình đầy khiêu khích rồi khép hờ đôi mắt, giọt mồ hôi lăn dài trên má rơi vào góc áo phía dưới cầm, cảnh xuân vô hạn như mê hoặc như quyến rũ....

*** Còn 14 ngày nữa là đến Đại lễ trăm năm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro