Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

_4_


P'CHAN

Vẫn như mọi ngày tôi đến bệnh viện chăm sóc em ấy, ngắm em ấy, trò chuyện với em ấy. Việc chạy đi chạy lại giữa chính gia và bệnh viện trong nhiều ngày khiến cơ thể tôi xém chút nữa thì không trụ vững. Bác sĩ có nói sẽ giúp tôi trông em ấy nhưng tôi muốn tự mình chăm sóc em ấy hơn, ông chủ cũng nói sẽ cho tôi nghĩ phép nhưng tôi không muốn vì việc riêng mà ảnh hưởng đến công việc, dù sao đưa ra quyết định tha mạng cho em ấy đã là làm khó ông chủ rồi, bây giờ tôi mà nghỉ phép nữa thì chắc trong ngoài chính gia không tránh khỏi việc xuất hiện nhiều chuyện không hay.

Tôi ngủ quên từ lúc nào không hay. Trong lúc mơ ngủ tôi cảm nhận được vật mà tôi đang áp má lên bỗng nhiên chuyển động, theo phản xạ tôi giật mình tỉnh dậy. Đập vào mắt tôi là Big đang mở mắt nhìn tôi đầy ngạc nhiên, tôi còn chưa kịp vui mừng khi em ấy chịu tỉnh lại thì em ấy đã hỏi một tràng làm não tôi không kịp tiếp nhận. Tiếp theo đó là một loạt hành động ngu ngốc diễn ra, em ấy định leo xuống giường còn định tháo kim truyền dịch ra, cũng may mà tôi phản xạ nhanh kịp thời giữ tay em ấy lại.

Nhóc con này đến lúc nào mới thôi làm tôi lo lắng và tức giận đây, thật sự thì tôi đã quá quen với việc em ấy lo lắng cho cậu Kinn hơn cả bản thân mình rồi, em ấy luôn thể hiện việc đó ra một cách rõ rãng nhất có thể và đặc biệt là ở trước mặt tôi.

Tôi không biết là do em ấy vô tư hay là do tui đặc biệt để ý nữa. Tôi tức giận vì tôi mới là người cứu cái mạng em ấy, không phải cậu Kinn, người chăm sóc em ấy cũng là tôi, người lo lắng cho em ấy cũng là tôi, lý nào khi vừa tỉnh dậy là lại nghĩ đến người đàn ông khác, còn làm ra mấy hành động đó trước mặt tôi nữa chứ, rõ rãng là đang chọc điên tôi mà, nếu không phải do em ấy vừa mới tỉnh lại cơ thể còn chưa phục hồi thì tôi đã cởi quần em ấy ra mà đánh vào mông cho thật mạnh, nói vậy thôi chứ cũng không có nở.

Lần này cướp được em ấy từ tay thần chết cũng không dễ dàng gì, tôi quyết tâm dù cho em ấy có chịu hay không cũng đem em ấy trở thành người của mình, để em ấy mãi mãi ở bên cạnh tôi, để cho tâm trí em ấy chỉ có một mình tôi, dựa dẫm phụ thuộc và ỷ lại vào tôi, em ấy không chịu cũng buộc phải chịu.

Khi tôi hét lên làm em ấy có vẻ sợ, cũng may em ấy vẫn còn biết sợ tôi, nếu không công cuộc dạy vợ nhỏ này của tôi càng thêm khó khăn, nhìn hình ảnh em ấy giật mình rồi nhanh chóng trở lại giường trùm chăn kín mặt thật sự rất dễ thương, em ấy trong mắt tôi lúc nào cũng như vậy. Nhưng lần này dù em ấy có dễ thương đến đâu tôi cũng không mền lòng đâu, dù không muốn nhưng tôi vẫn phải mặt lạnh tiếp tục đe dọa em ấy, tôi quá hiểu tính cách của em, rất bướng và cứng đầu nếu tôi không lạnh lùng và nghiêm khắc có lẽ sau khi tôi rời khỏi phòng bệnh em ấy sẽ tìm cách mà trốn về chính gia.

Tôi đi ra ngoài gọi bác sĩ vào kiểm tra, sẵn tiện mua cháo cho em ấy, ngủ lâu như vậy tỉnh dậy phải ăn cái gì đó mới được, lẽ ra tôi định về nhà nấu cháo cho em ấy nhưng hiện tại chắc là không kịp nên đành để em ấy chịu thiệt ăn ở ngoài một bữa vậy.

Tình trạng của em ấy nói tệ thì cũng không đến nổi mà nói tốt thì càng không phải, có ai mà bị tra tấn đến thừa chết thiếu sống mà khi tỉnh lại được phục hồi như người bình thường đâu cơ chứ, giữ được cái mạng đã là may mắn lắm rồi. Vấn đề khó ở đây là tôi không biết phải nói với em ấy như thế nào, cũng không chắc em ấy sẽ chấp nhận được tình trạng hiện tại của bản thân, tôi biết thế nào em ấy cũng sẽ đòi quay lại chính gia để tiếp tục làm vệ sĩ.

Theo như lời bác sĩ đã nói, chân đang bị thương đó của em ấy nếu như vận động mạnh mà lại bị thương một lần nữa thì khả năng cao cái chân đó sẽ bị phế và không có cơ hội thứ hai để cứu chữa. Khi đó có khi em ấy càng suy sụp hơn nữa.

Sau khi trở về tôi chỉ lẵng lặng cho cháo ra chén rồi quay sang đút cho em ấy ăn. Em ấy không chịu ăn mà bắt tôi kể rõ mọi chuyện, tôi biết mọi chuyện trước sau gì em ấy cũng sẽ biết thôi nên tôi đành chấp nhận vậy, nhưng với điều kiện nếu em ấy chịu ngoan ngoãn ăn thì tôi sẽ kể, nếu không thì vừa phải ăn và không được biết gì hết. Người như em ấy không cứng hơn thì không trị được đâu.

- Muốn biết chuyện gì?

- Anh còn giả vờ, vì sao em vẫn còn sống, có phải cậu Kinn đã đồng ý tha mạng cho em không?

Em ấy đang ghẹo gan tôi đấy, không đùa đâu, thiệt tình.

- Không, là tôi đã cầu xin ông chủ để giữ lại mạng sống cho em.

- Ông chủ dễ dàng tha cho em vậy sao?

- Em còn biết bản thân đã làm nhưng việc tài trời như thế nào à, từ lúc bước chân vào chính gia tôi đã nói gì với em, đã dạy em những gì, em đều không để trong đầu, tôi không ngờ em lại làm ra những chuyện như vậy, nếu tôi không cứu em thì....

Thật ra lúc đầu tôi không định nổi nóng với em ấy đâu nhưng do tôi nhớ lại tối hôm đó, nhớ đến cảnh em xém chết trên tay tôi, nổi sợ lại một lần nữa khiến tim tôi muốn ngừng đập, tôi chỉ muốn em ấy biết bản thân đã dạy dột như thế nào thôi.

- Tại sao anh lại cứu em, vì sao lại đối tốt với em như vậy, em không tin anh chỉ cầu xin mà giữ lại được mạng của em.

- Tôi có cách của tôi, em không cần bận tâm. Hiện tại em không còn là vệ sĩ của chính gia nữa mà em là người của tôi.

- Tại sao vậy ạ? Em không muốn làm người của anh, em muốn quay về chính gia, em muốn xin lỗi cậu Kinn, em muốn chuộc lỗi, bảo em làm cái gì cũng được.

- Nhưng cơ thể em không cho phép và tôi cũng không cho phép, chính gia càng không muốn nhận em.

Khi tôi nói câu "cơ thể em không cho phép" thì em ấy mới để ý đến cơ thể của bản thân.

- Em sẽ khỏe lại mà

- Đúng vậy, em sẽ khỏe lại, mọi thứ rồi sẽ ổn, nhưng chân em thì không, nó không cho phép em trở lại làm vệ sĩ nếu không em sẽ vĩnh viễn mất đi nó.

- Tại sao vậy chứ, không thể như thế được.

Em ấy khóc rồi, đã đoán trước được nhưng lại không khỏi đau lòng, từng là vệ sĩ tín nhiệm của chính gia, do một tay tôi đào tạo, làm sao mà không biết năng lực hiếm có của em ấy, tất cả mọi kĩ năng em ấy đều vượt trội, với tính cách kiêu ngạo đó thì làm sao mà dễ dàng chấp nhận được việc bản thân mình trở nên vô dụng cơ chứ.

- Không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận, hiện tại em đã không còn chỗ nào để đi, nếu không muốn chết dưới tay những kẻ mà em đã từng hợp tác thì ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, ngoan ngoãn nghe lời tôi. À không, bắt buộc phải nghe lời tôi, vì tôi là người đã cứu mạng em, nếu không có tôi, em không sống được đến ngày hôm nay đâu.

Tôi biết hiện tại không nên nói những lời thực tế đầy tính sát thương như vậy với em ấy, nhưng nếu không làm vậy em ấy vẫn sẽ ảo tưởng, vẫn sẽ không bỏ ý định quay về chính gia, càng không an phận ở bên cạnh tôi. Càng tổn thương em ấy sẽ càng từ bỏ cái hy vọng đó thôi, mặc dù cách này cũng khiến tôi đau lòng, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.

- Hiện tại em vô dụng như vậy, sao anh lại cần em?

Tôi bất ngờ trước câu hỏi của em ấy, tôi cứ tưởng em ấy sẽ ghét tôi chứ.

- Tôi thích

- Hả, thích... thích cái gì ạ?

- À không, ý tôi là thích có một người trông nhà không cần trả lương.

Tôi thích, rất thích em ấy. Nhìn đi cái biểu cảm vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ vừa né tránh câu trả lời tôi vừa nói kìa. Làm sao mà tôi có thể nói thẳng ra ngay bây giờ được chứ.

- Trông nhà hả?

- Đúng vậy, sau khi em khỏe lại tôi sẽ đưa em đến ở nhà tôi. Em sẽ trông nhà cho tôi.

- Dạ

- Ngoan vậy sao? Không giống tính cách thường ngày của em.

- P'Chan nói đúng hiện tại không ở bên cạnh anh thì em chả còn biết phải đi đâu nữa, nếu không làm vệ sĩ em cũng chẳng biết làm gì để sống nữa. Được anh nhận nuôi như vầy là em đã may mắn lắm rồi, trông nhà dùm anh cũng tốt mà. Với lại mạng của em là do anh cứu về, bây giờ nó là của anh, anh muốn lấy lại lúc nào cũng được hết. Em....

"Tôi không cần em phải trả cái gì cho tôi cả, chỉ cần ở bên cạnh tôi là đủ rồi" tôi đưa tay lau đi từng giọt nước mắt còn vươn trên gương mắt xinh đẹp của em. Nghe những lời em ấy nói mà lòng tôi không kiềm được muốn hôn lên đôi môi đang nói không ngừng đó, nhưng nếu làm như thế em ấy sẽ hoảng sợ mất, nên tôi chỉ đành ôm chặt em ấy vào lòng. Yêu em chết mất, đứa nhỏ này.

BIG

Tôi thật sự rất muốn quay trở lại chính gia để mong có được cơ hội chuộc lỗi. Nhưng tôi biết điều đó là không thể, phản bội lại chủ nhân, phản bội gia tộc là tội lớn không thể tha thứ, một khi đã phạm phải chỉ có con đường chết. Hiện tại tôi được ngồi đây tất cả đều nhờ có anh ấy.

Từ lúc tôi được vào chính gia tôi đã không ít lần chứng kiến cảnh P'Chan xử tử những kẻ phản bội gia tộc, tôi cũng đã từng là người đứng ra xử tử những tên có ý định phản bội. Đáng lẽ bản thân tôi phải hiểu rõ kết cục của kẻ phản bội là như thế nào nhưng vì cái tình yêu ngu ngốc khi đã che mắt tôi mất rồi.

Tôi được tha chết có lẽ là sự việc hiếm có nhất từ trước đến giờ ở chính gia và có lẽ nó sẽ không bao giờ tái diễn lại một lần nữa. Tôi thừa biết P'Chan không chỉ dễ dàng cầu xin vài câu mà giữ lại được mạng sống của tôi, anh ấy đã phải đánh đổi cái gì đó để làm yên lòng tất cả mọi người trên dưới chính gia thì may ra.

Tôi biết dù có hỏi anh ấy cũng không nói đâu, nên thôi vậy khi nào anh ấy muốn cho tôi biết thì tự khắc tôi sẽ biết thôi. Dù sao nhờ anh ấy tôi mới có cơ hội được sống lại một lần nữa, tôi muốn từ bỏ thứ tình cảm không có kết quả này, tôi muốn làm lại, tôi còn trẻ mà tôi còn tương lai phía trước cơ mà.

P'Chan nói đúng hiện tại chân tôi không còn bình thường như trước nữa, còn sống là may lắm rồi, tôi như vầy là còn nhẹ đấy, tôi nhớ lúc trước tôi từng chứng kiến cảnh tra tấn một tên phản bội đến không còn ra con người, dù có được cứu chắc cũng không ngon lành như tôi hiện giờ đâu.

Nếu bây giờ tôi không ở cùng P'Chan thì biết làm gì để sống đây, ba mẹ tôi đã mất lúc tôi còn nhỏ rồi, không nhà cửa không họ hàng, không học hành không bằng cấp, ngoài đánh đấm và sử dụng vũ khí ra thì tôi chả biết làm gì cả, như vậy thì biết kiếm tiền như nào đây, hơn hết tôi sẽ bị bắn bỏ rồi chết ở một xó nào đó bởi những tên mà tôi đã từng hợp tác lúc trước.

Với cả ở bên cạnh P'Chan tôi lời quá trời rồi còn gì, có người chăm sóc, có nhà để ở, còn được bao ăn bao uống. Trông nhà không lương cũng được nha, mạng tôi là do anh ấy cứu về tôi phải làm cái gì đó để báo đáp lại ơn cứu mạng chứ. Làm osin cũng được, từ từ rồi tính tiếp.




Cứ tưởng là làm osin nhưng đâu ngờ sẽ làm chủ ngờ. HAHAAHAAHA

______ xin 1 vote và nhiều cmt nha ______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro