Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 : Hồi ức còn nhỏ

Vào 17 năm trước

Đó là lần đầu tiên hắn gặp cậu

...

" Mẹ ơi ! Mẹ đâu rồi . Tiểu Liệt sợ a " Hắn lo lắng nhìn xung quanh mà khóc sướt mướt . Mọi người ở đây tuy là nhìn thấy hắn nhưng không ai đi ra giúp đỡ . Mặc cho hắn khóc muốn lụt nhà .

Trong đầu hắn rất hoảng loạn . Không biết nên làm thế nào hắn đành tìm một chiếc ghế đá để nghỉ chân . Tinh thần hắn hiện giờ đang rất suy sụp , lại thêm lo lắng mình mãi mãi sẽ lạc ở khu vui chơi . Nghĩ đến đó , nước mắt của hắn tuôn ra nhiều hơn . Tới khi khóc muốn sưng cả mắt thì bỗng có một bàn tay nhỏ nhắn chìa ra trước mặt hắn . Thấy lạ hắn ngước mặt lên nhìn thử , trước mặt hắn là một cậu bé nhỏ hơn hắn khoảng 2, 3 tuổi . Khuôn mặt nhỏ nhắn , đôi mắt to hồn nhiên và đôi môi đỏ mọng đang cười với hắn
( Nhi : M.n biết ai ròi đúg ko ! 😆😆😆)
" Anh ơi , tại sao anh lại ngồi ở đâu khóc vậy ? "

Hắn im lặng không trả lời , tinh thần suy sụp thì ai mà có sức để trả lời chứ !

" Chắc anh bị lạc . Không sao ! Em sẽ giúp anh tìm lại mẹ ! " Dứt câu , Bạch Hiền nói lớn về phía một người phụ nữ trung niên
" Mẹ ơi ! Anh này bị lạc rồi . Hiền nhi giúp anh ấy tìm lại ba mẹ được không ạ ? "

" Đương nhiên là được rồi ! Thấy người cần giúp thì phải giúp đỡ người ta chứ . " Nói xong người phụ nữ đó nhìn hắn mà nở nụ cười hiền dịu
" Cháu tên gì vậy ? "

" Phác Xán Liệt ạ ! " Hắn lúng túng trả lời

" Được rồi ! Tiểu Liệt ...À , cô có thể gọi con là Tiểu Liệt không ? "

" Được ạ " Hắn gật đầu

Trả lời xong , bỗng cậu nắm lấy tay của hắn mà kéo đi , cậu cười tươi
" Vậy chúng mình đi thôi ! "

Mặc cho cậu có kéo hắn đi đâu không biết nhưng hắn thật sự không muốn rời xa bàn tay mềm mại này . Bàn tay ấm áp đó khiến hắn nhẹ lòng hẳn . Không hiểu từ khi nào hắn đã cười . Hắn cũng không biết nụ cười này là vì cái gì nhưng có lẽ nụ cười này là từ cậu đã truyền cho hắn .
( Nhi : Cảm nắng con nhà ng ta ròi 😝😝😝)

Hắn và cậu đi khắp nơi để tìm vậy mà chỉ toàn là chơi rồi lại ăn . Hai người cứ thế vui vẻ không biết thời gian là gì , tới khi mặt trời đang dần lặn xuống thì mẹ hắn mới tìm thấy hắn
" Xán Liệt ! Con đây rồi . Làm mẹ lo chết mất ! " Mẹ hắn ôm chầm lấy hắn , nước mắt cứ thế thi nhau tuôn ra . Nhìn Bạch Hiền và mẹ cậu trước mặt , bà liền tới cúi đầu cảm ơn
" Cảm ơn hai người nhiều lắm ! Tôi thật sự không biết nên trả ơn hai người làm sao cho đủ . "

" Không cần đâu ! Chuyện nên làm mà "

Sau khi cảm ơn xong , mẹ hắn dắt hắn đi về . Giọng nói dễ thương của cậu vang lại đằng sau hắn
" Tạm biệt anh nha ! "

Nghe giọng nói dễ thương đó của cậu hắn có chút không nỡ mà đi . Nhưng hắn bây giờ có thể làm gì , tạm biệt thì cũng tạm biệt , chia tay cũng chia tay rồi thì không cầm luyến tiếc nữa . Hắn và mẹ hắn leo lên chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn trước khu vui chơi . Chiếc xe đó khuất dần sau lớp bụi mờ mịt .

...

Hắn nãy giờ ở trên xe đều không nói gì . Lo hắn còn sợ chuyện ở khu vui chơi , mẹ hắn liền hỏi
" Tiểu Liệt à ! Hồi nãy chắc con sợ lắm . Cũng hên là có hai người họ giúp ! "

Bỗng hắn sựt nhớ ra một điều , hắn quên hỏi tên cậu . Trời ơi ! Quên gì không quên khi không lại quên hỏi tên cậu

Haizz

Khẽ thở dài rồi đôi mắt hắn nhìn về phía bầu trời hoàng hôn kia , nghĩ lại thì quả thật có chút hối hận . Không sao ! Hắn sau này cũng sẽ gặp lại cậu thôi . Thế mới nói người ta thường có câu :
Có duyên gặp nhau một lần thì sau này chúng ta sẽ gặp nhau thêm lần nữa .

Và đúng như người ta nói , hắn và cậu đã gặp nhau thêm lần nữa

-------------------------

Thêm lần nữa ta tặng riêng cho Thuanchan_22 vì đã đóng góp rất nhiều trong chương 5 😌😌😌

Bởi vì mấy hôm nay ta đang dần cạn thiệt ý tưởng nên đăng trễ 😭😭😭 . 
Ta vừa mới viết một fic mới về HunHan nek . Nếu ai thích couple này thì nhớ ủng hộ cho ta nhe😁😁

Hôm nay là sinh nhật của jungkook rồi , sẵn ta nói luôn . Ta là một Army và là một Exo - L 😊😊😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro