Chap 150: Hẹn đến nhà
"Cậung ty hiện đang đầu tư cho sự nghiệp diễn viên của cậu, mà giờ chuyện quá khứ của cậu bị đào bới lên khó xử thế này, cậu cảm thấy thế nào?"
"Với hình tượng đó của cậu, hơn nữa còn làm người đại diện cho 'Daisy Story', không sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của Thi thị sao?"
Sắc mặt Bạch Hiền khẽ biến đổi. Không ngờ, mới chỉ ra mắt đã gặp phải màn truy vấn khốc liệt thế này.
Giới truyền thông lợi hại thật, chuyện xa xưa cũ rích cỡ nào sớm muộn gì cũng sẽ bị đào bới lên. Nhưng cậu không ngờ nó lại đến nhanh như vậy...
So với lo lắng cho tương lai tiền đồ của mình, thì cậu thấy lo sợ ảnh hưởng đến 'Daisy Story' của Thi thị nhiều hơn.
Ngay sau đó, bao nhiêu câu hỏi cay nghiệt hơn nữa đều tuôn trào như thác lũ.
Lăng Phong vội vàng chạy tới, hiển nhiên anh ta rất có kinh nghiệm xử lý những vụ việc như thế này. Không chút lo lắng hay ái ngại mà còn chuẩn bị bước lên để giải quyết, nhưng lúc này bỗng nghe được giọng nam trầm ổn vang lên.
Trong nháy mắt...toàn bộ tiếng động như đông cứng lại.
"Quý vị, về chuyện Bạch Hiền bán cho tôi làm 'tình nhân' như quý vị vừa nói, dường như có phần không thỏa đáng lắm."
Là Phác Xán Liệt...
Anh từ tốn bước ra giữa đoàn người, chậm rãi đi tới. Từ xa nhìn thẳng tới Bạch Hiền.
Sao có thể là anh? Buổi họp hôm nay do Mike phụ trách, không phải anh đang chuẩn bị cho buổi hội nghị sao? Bạch Hiền ngỡ ngàng nhìn bóng dáng cao lớn được phong tỏa bởi luồng sáng của ánh đèn.
Trên người anh mặc bộ Âu phục cắt may tinh tế sang trọng, làm nổi bật dáng người cao ráo đĩnh đạc. Hai tay đút hờ hững trong túi, ung dung đi đến chỗ Bạch Hiền.
Khi tầm mắt hai người giao nhau. Anh âm thầm trao cho cậu ánh mắt như lời nhắn nhủ 'đừng lo lắng'.
Cảm nhận được ánh mắt đó, không hiểu sao trái tim Bạch Hiền bỗng nhiên thấy yên ổn lại. Giống như, anh thật sự có loại ma lực rất thần kỳ.
Cuối cùng anh dừng lại đứng ngay cạnh cậu. Đèn flash nhấp nháy, hàng loạt ống microphone chen chúc nhau đưa đến trước mặt Phác Xán Liệt.
"Hẳn quý vị cũng biết, không lâu trước đây, khi Bạch Hiền ra mắt bộ sưu tập ở sân khấu T của Thi thị chúng tôi. Nhưng ngày hôm đó..." Phác Xán Liệt ngừng một lúc, sau đó mới nói tiếp, giọng nói bất chợt chùng xuống, có vẻ như xót thương, "Thật đáng tiếc, bởi vì sự việc ngoài ý muốn nên đứa bé của tôi và Bạch Hiền cũng vì vậy mà không còn."
Đây là lần đầu tiên anh chủ động nhắc lại chuyện này ở trước mặt cậung chúng và giới truyền thông. Hiển nhiên...Giới truyền thông ngay lập tức hừng hực sôi trào như bị dội bom.
"Thời điểm đó, Bạch Hiền chính là vị hôn thê của tôi, sao qua lời quý vị lại chuyển thành 'nhân tình' vậy chứ?" Phác Xán Liệt giúp Bạch Hiền giải vây.
"Vậy, nếu sự thật là như vậy, xin hỏi tại sao sau đó hai người không đến với nhau?"
"Là vì Cảnh Bạch Hiền không còn đứa bé nữa, nên mới bị bỏ rơi hay sao?"
"Hôm nay Thi thị lại phá lệ tuyển chọn cậu ấy, hẳn là vì niệm tình xưa nghĩa cũ sao?"
... ... ...
Hàng loạt các vấn đề, Phác Xán Liệt đều đối đáp trôi chảy, "Thật ra thì, lý do mà khi đó chúng tôi không đến với nhau, không phải vì Bạch Hiền không còn đứa bé nữa, mà là..." Anh hơi ngập ngừng rồi nhìn sang Bạch Hiền.
Ánh mắt đó, khiến tất cả các phóng viên đều nín thở chờ đợi.
"Sự thật, người bị bỏ rơi chính là tôi!"
Lời vừa cất lên khiến cho bầu không khí dấy lên từng trận xôn xao.
Ngay cả Bạch Hiền cũng giật mình ngỡ ngàng.
"Nỗi đau mất con, tôi nghĩ, loại chuyện này, chắc hẳn mọi người ai cũng đều hiểu được. Không có người làm mẹ nào có thể chịu nổi đả kích như vậy."
Nhắc tới chuyện này, thần sắc Bạch Hiền lập tức ảm đạm buồn bã. Nếu đứa bé vẫn còn thì bây giờ có lẽ đã tròn ba tháng mười ngày rồi...
"Khi đó, bởi vì không bảo vệ tốt con của mình, cậu ấy cảm thấy tự trách, cuối cùng mới lựa chọn rời khỏi cái thành phố đau lòng này mà bỏ sang Hàn Quốc."
"Không ngờ trong một hoàn cảnh rất ngẫu nhiên, cậu ấy đã đầu quân sang cậung ty Wesley. Theo như lời cậu ấy nói, đó chính là nơi khởi đầu cho một cuộc sống mới."
Bạch Hiền lắng nghe câu chuyện cổ tích mà anh đã vì mình biên soạn, sau đó dò xét nhìn tới nhóm phóng viên ở phía trước.
Quả nhiên...Mọi người không ai còn đặt ra những câu hỏi cay nghiệt soi mói nữa. Ngược lại còn bắt đầu có phần cảm thông cho cảnh ngộ mất con của cậu.
"Về phần quý vị nói việc ấn định cậu làm người đại diện cho Thi thị lần thứ hai, đó hoàn toàn không phải là ý kiến của tôi. Sở dĩ tại sao phải lựa chọn cậu làm người mẫu cho bộ sưu tập mới lần nữa này, thì hãy để cho nhà thiết kế Mike tự nói lên suy nghĩ của mình, tiện thể cũng để cậu Cảnh đây lên tiếng nói xem cậu ấy có bí quyết gì." Dứt lời, Phác Xán Liệt khẽ gật đầu, rồi lách ra khỏi đám đông đi xuống.
Bạch Hiền nhìn bóng lưng biến mất trong tầm mắt mà trong lòng có loại an tâm thật khó diễn tả bằng lời.
Nam...Cảm ơn anh đã xuất hiện.
"Cảnh Bạch Hiền, lời của ông Thi nói đều là sự thật sao?"
Bạch Hiền không giỏi về khả năng nói dối. Lăng Phong ở phía dưới nháy mắt với cậu liên tục.
Bạch Hiền chỉ cười cười, ánh mắt chân thành nhìn mọi người, "Chuyện quá khứ đối với tôi mà nói, nó cũng như một vết sẹo vậy. Và hiện nay vết sẹo ấy đã lành miệng rồi. Mặc kệ như thế nào, dù trong quá khứ hay hiện tại, dù ở cuộc sống sinh hoạt hay trong cậung việc cũng thế, tôi cũng rất cảm ơn anh Thi. Đối tượng lần này cho bộ sưu tập 'Daisy Story', tôi tin chắc rằng không thể chỉ dựa trên mấy chữ 'tình xưa nghĩa cũ' mà quyết định. Xưa nay Thi tổng luôn là người cậung tư phân minh rõ ràng."
"Vì để cho mọi người tin tưởng tôi hơn, cũng tin tưởng quyết định của Thi thị, tôi sẽ gắng hết sức làm thật tốt cậung việc của mình sau này." Trong mắt cậu chấp chứa sự tự tin cùng kiên định.
Đến cả Lăng Phong mà cũng nhìn cậu thẫn thờ. Anh ta không thể không thừa nhận, đây chính là dũng khí và niềm tin mà Phác Xán Liệt mang đến cho cậu. Sức mạnh của tình yêu quả nhiên không thể xem thường...
"Lời cậu nói, đâu đâu cũng có ý đang muốn bảo vệ Thi tổng. Ngược lại Thi tổng cũng vậy. Phải chăng đến bây giờ hai người vẫn còn qua lại với nhau?" Có người đặt câu hỏi.
Bạch Hiền do dự một lúc, không biết mình có nên nói thật ra hay không nữa. Anh ấy...Nhất định anh ấy sẽ không thích cậung khai mối quan hệ của họ trước giới truyền thông? Dù cậung hay tư cũng đều không thể được.
"Xin lỗi quý vị. Hôm nay là buổi họp báo của Thi thị, hy vọng các bạn hãy hỏi đến những vấn đề có liên quan đến buổi trình diễn hoặc thiết kế được không?" Lăng Phong đứng ra ngăn ở trước mặt cậu. Tránh cho Bạch Hiền bị rơi vào những chủ đề khó xử.
... ... ...
Bạch Thiên Thiên ngồi trên ghế sofa ở nhà mình xem truyền hình trực tiếp đang phát sóng, im lặng rất lâu không lên tiếng.
"Cảnh Bạch Hiền này đúng là đồ không biết xấu hổ mà! Không ngờ cậu ta cướp anh Nam Sênh trên tay chị như vậy. Bây giờ chị tính làm sao?" Bạch Miểu Miểu hậm hực nhìn cậu bạn cùng lớp mình qua màn ảnh ti vi. Người mà ngày xưa lúc nào cũng bị cậu bắt chẹt, bây giờ xem ra tình thế đảo ngược rồi...
Vừa về nước đã trở thành diễn viên hàng đầu. Còn thường xuyên được xuất hiện trên ti vi nữa.
Hôm nay càng quá đáng hơn...
Được phát sóng trực tiếp ở kênh giải trí chính thức. Còn được quay suốt như thế! Khỏi cần nói cậu cũng có thể tưởng tượng ra được, ngày mai lớp học chắc chắn sẽ bàn tán xôn xao một trận cho mà xem...Lần trước khi nhìn thấy cậu ta xuất hiện trong bộ phim Hàn nào đó, khi ấy cả lớp còn vô cùng hâm mộ nữa chứ!
"Ai nói cậu ta cướp được? Chuyện còn chưa đến hồi kết thì chưag nói trước được chuyện gì đâu." Bạch Thiên Thiên lạnh nhạt nói. Trái ngược với sự mất bình tĩnh của Bạch Miểu Miểu, Bạch Thiên Thiên xem ra có vẻ khá là tự đắc.
Cầm ly rượu đỏ lên, tựa người vào ghế sofa nhìn chằm chằm màn hình, nhấp nhẹ ngụm rượu.
Hiếm khi có được một ngày không có họp báo, cũng không có lịch diễn, cậu có thể dành trọn thời gian ở nhà để thưởng thức chiêm ngưỡng buổi phỏng vấn này của Cảnh Bạch Hiền.
... ... ...
Sau khi vào xe riêng, Lăng Phong liền lên tiếng khen Bạch Hiền, "Hôm nay cậu biểu hiện rất tốt. Một lát nữa tôi sẽ đích thân thương lượng với giới truyền thông một chút, ngày mai trang đầu nhất định sẽ rất đặc sắc."
Bạch Hiền không nói gì, chỉ khẽ cười. Hôm nay biểu hiện tốt như vậy, toàn bộ cậung lao đều thuộc về Phác Xán Liệt...
Lấy điện thoại di động ra, cậu tìm trong danh bạ dãy số quen thuộc, sau đó gửi một tin nhắn đi, "Tối nay anh rảnh không? Em muốn mời anh đi ăn cơm."
Không lâu sau, tin nhắn từ số máy anh gửi lại: "Chỉ một bữa cơm thì không đủ để trả cậung. Trừ phi, cộng cả xem phim luôn thì được."
Đương nhiên cậu nghe hiểu được ám hiệu trong lời anh nói, nghĩ đến cảnh cùng anh triền miên dây dưa rồi ngủ ở rạp chiếu phim cho tới hừng sáng, mặt Bạch Hiền bỗng chốc đỏ lựng.
"Nếu anh có thời gian, tối nay gặp lại ở nhà em nhé." Còn lâu cậu mới bị mắc mưu anh, hừm!
Được đề xuất cho bạn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro