Chap 120: Bị Trêu Ghẹo
Cầm lấy áo sơ mi cùng chiếc áo vest vừa mới mua ban nãy mặc lên người.
Áo vest màu xanh ngọc, cùng với chiếc váy xanh như nước hồ của cậu chính là một cặp hoàn hảo.
Anh cũng không hiểu tại sao mình lại chọn hai bộ trang phục này, lúc đó anh chỉ chọn theo bản năng thôi.
Giống như....thế này mới xứng đôi.
***
Bạch Hiền đi nhanh xuống lầu, rồi đi thẳng tới chỗ xe bảo mẫu.
Thợ trang điểm đã chuẩn bị sẵn sàng, nhìn bộ lễ phục trên người cậu mà không dằn được chắc lưỡi hít hà.
Làm trong ngành này chẳng có mấy người không nhận ra được các nhãn hiệu thời trang quốc tế.
"Gì đây chứ? Chỉ là lính mới mà còn đòi trang điểm đến hai lần! Phiền chết được! Có trang điểm nữa cũng không trở thành Lâm Thanh Hà(*) được đâu." Thợ trang điểm vừa oán trách, vừa lấy dụng cụ trang điểm ra.
(*) Lâm Thanh Hà: sinh ngày 3/11/1954, là một nữ diễn viên điện ảnh nổi tiếng người Đài Loan. Cậu được coi là một trong những nữ diễn viên hàng đầu trên màn ảnh Hồng Kông và Đài Loan trong suốt những năm 1980. (Nguồn: Wiki)
Bạch Hiền không phải không nghe ra lời châm chọc trong lời cậu ta nói, nhưng chỉ cười cười, "Làm phiền chị rồi. Có điều, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành Lâm Thanh Hà, tôi chỉ cần làm chính mình là tốt rồi." Lời nói hết sức nhẹ nhành, nhưng đủ để khiến thợ trang điểm nhất thời á khẩu không trả lời được.
Cậu ta hung dữ lườm cậu một cái, "Còn chưa nổi tiếng mà đã vênh mặt lên thế, bộ thật tưởng mình là minh tinh nổi tiếng chắc."
Bạch Hiền không muốn cãi vã với cậu ta. Từ xưa đến nay trong nghề này, người mới thì luôn bị bắt nạt. Thậm chí ngay cả người quét rác cũng xem thường những người mới vào nghề.
***
Sau khi trang điểm xong, Bạch Hiền cất túi thuốc vào túi xách xong mới đi vào phòng tiệc.
Lúc tới cửa, cậu nâng váy đang định bước vào. Hơi nghiêng đầu chợt thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trên hành lang.
Anh ấy....Không phải lúc này nên ở trong phòng sao? Tại sao lại đến phòng tiệc?
"Nhìn cái gì?" Phác Xán Liệt dập tắt điếu thuốc trong tay, miễn cưỡng nheo mắt nhìn cậu.
Lúc này Bạch Hiền mới chợt nhận ra mình đang nhìn anh đến mất cả hồn. Cậu vội cúi đầu, ho nhẹ một tiếng, "Không có gì. Chỉ ngạc nhiên khi thấy anh ở đây thôi."
"'Daisy Story' chưa chọn được người mẫu thích hợp, tôi đương nhiên vẫn phải xuất hiện." Trên thực tế, chuyện này giao lại cho Mike là được rồi, một mình cậu ta có thể giải quyết được, căn bản không cần anh ra mặt.
"À." Bạch Hiền đáp nhẹ một tiếng, "Vậy tôi đi vào trước."
Phác Xán Liệt không đáp lời, chỉ liếc cậu một cái, đẩy cửa vào.
Ngay lúc Bạch Hiền còn đang sững sờ, anh quay đầu lại, "Còn không đi vào?"
Bạch Hiền giật mình "Ồ" lên một tiếng, rồi đi nhanh về phía trước.
Tay của anh vẫn đang giữ cửa, Bạch Hiền khẽ khom người chui qua cánh tay anh đi vào.
Sợi tóc mềm mượt khẽ lướt qua cánh tay anh khiến anh cảm thấy ngưa ngứa, một đường len lỏi thẳng đến con tim. Nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của cậu, ánh mắt anh hơi dao động, nhưng rất nhanh đã bị giấu đi, chỉ còn vẻ bình tĩnh phẳng lặng.
Cùng cậu đi vào, cùng cậu sánh vai bước đi.
"Còn thấy chóng mặt không?" Anh đột nhiên hỏi bên tai cậu. Giọng nói trầm ấm, tầm mắt đang nhìn về hướng khác, như chỉ hỏi cho có lệ vậy, nhưng lại khiến lòng Bạch Hiền rung động, "Đã tốt hơn nhiều rồi."
Chỉ giống như tùy ý hỏi thăm một câu lại làm cho Bạch Hiền không nhịn được mà cong khóe môi.
Thấy Lăng Phong đang ở cách đấy không xa, cậu hơi liếc mắt sang, nói nhỏ: "Tôi đi trước."
"Ừ." Anh nhàn nhạt đáp một tiếng, Bạch Hiền liền đi tới chỗ Lăng Phong.
Lăng Phong đang cầm ly rượu trên tay, chợt thấy Bạch Hiền đi tới, nhìn cậu từ trên xuống dưới mấy lần, "Lễ phục là anh ta mua?"
"Hả? Vâng...." Bạch Hiền thản nhiên gật đầu.
Tầm mắt Lăng Phong thoáng lướt nhìn về phía Phác Xán Liệt, suy nghĩ gì đó, "Anh ta đối với cậu không tệ." Lăng Phong kết luận sau khi đánh giá cậu.
Không tệ? Cái gì gọi là không tệ đây?
Bạch Hiền cười khổ, "Anh ấy chỉ là không thể thấy chết mà không cứu. Đổi lại người khác, anh ấy cũng sẽ cứu thôi."
"Thật sao?" Lăng Phong cười như không cười. Nếu đổi lại là phụ nữ khác, anh ta cũng sẽ quan tâm như thế, chọn một bộ lễ phục vô cùng thích hợp như vậy sao?
"Đã nói với anh ta chưa?" Lăng Phong hỏi.
Bạch Hiền nhẹ đáp "Rồi" một tiếng, "Anh ấy chưa cho tôi câu trả lời chắc chắn nào cả."
"Tôi biết rồi." Lăng Phong gật đầu một cái, khẽ nhíu mày, dáng vẻ như đã đoán trước được, "Tôi sẽ nghĩ cách giành được cơ hội này, cậu không cần làm gì nữa."
Không tiếp tục đề tài này nữa, Lăng Phong dẫn Bạch Hiền đi quanh trong phòng tiệc chào hỏi.
Không muốn ngóng tìm bóng dáng quen thuộc kia, nhưng Bạch Hiền không ngờ Phác Xán Liệt lại có sức hút rất mạnh.
Cho dù lúc này xung quanh đang có rất nhiều người, nhưng vẫn dễ dàng thấy được anh vô cùng nổi bật giữa đám người đó.
Trong phòng tiệc có rất nhiều người, nhưng tầm mắt của Bạch Hiền chỉ vẻn vẹn đặt lên người anh, không cách nào rời đi được.
"Cậu Biện?" Đang nhìn anh đến mất hồn, phía sau chợt vang lên một giọng nói quen thuộc.
Giọng nói này....Bạch Hiền thoáng sững sờ.
Rất quen....Quen đến mức cậu không thể nào quên được.
Kinh ngạc xoay người lại, xuất hiện trước mặt là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Lục Yến Tùng....
Giọng nói này, tuy cậu chỉ nghe có mấy câu, nhưng đã khiến cậu nhớ rất rõ ràng.
Hơn nữa....Thân hình này...
Cho dù tối qua cậu chỉ nhìn thấy bóng lưng anh ta qua bóng đêm, nhưng cậu vẫn nhớ rõ như in.
"Có vẻ như cậu biết tôi?" Đối phương nheo mắt quan sát cậu. Ánh mắt sắc bén khiến lòng người run sợ.
Người đàn ông này thuộc tuýp người nào ấy nhỉ?
Gương mặt anh tuấn không thua kém gì Phác Xán Liệt, nhưng sự góc cạnh thâm thúy kia thì hơn hẳn Phác Xán Liệt, tạo cho người ta có cảm giác người này rất nguy hiểm.
Người đàn ông như vậy sao có thể quan biết với Vãn Tình được?
Vãn Tình dịu dàng, hiền lành, vốn dĩ không phải là người cùng một thế giới với anh ta.
"Cậu Biện?" Thấy Bạch Hiền không lên tiếng đáp, vẻ hoài nghi trong mắt anh ta càng sâu.
Lúc này Bạch Hiền mới hoàn hồn, "Xin lỗi, tôi không quen anh." Vẻ mặt thoáng chốc trở nên lạnh lùng. Đối với người đàn ông đã ép Vãn Tình phải theo mình, cậu không sao có cảm tình được.
"Thật sao? Nhưng tôi nhận ra cậu." Đối phương khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn Bạch Hiền như có thâm ý khác, "Người mới của Wesley, rất có tiềm năng."
"Cám ơn." Bạch Hiền không biết anh ta đang nghĩ gì, chỉ cảnh giác nhìn anh ta.
Đối phương dường như hoàn toàn không để ý đến vẻ phòng bị trong mắt Bạch Hiền, duỗi tay về phía cậu, "Tôi là Lục Yến Tùng, sau này có lẽ sẽ thường xuyên gặp mặt."
Lục Yến Tùng?
Quả nhiên là anh ta! Cậu đã không nhận nhầm.
Sợ anh ta nhận ra được điều gì, Bạch Hiền không dám lơ đãng nữa, đưa tay ra bắt tay anh ta, "Xin chào, tôi tên là Biện Bạch Hiền."
Cậu miễn cưỡng tự giới thiệu mình, định rút tay lại nhưng Lục Yến Tùng không chịu buông ra. Bạch Hiền nhíu mày cố giằng tay ra.
Cậu cảm thấy lòng bàn tay của anh ta vô cùng lạnh lẽo, giống như băng lạnh truyền sang khiến cậu lạnh cóng cả người.
"Anh Lục, mời anh buông tay!" Giằng ra hai lần nhưng không được, giọng nói của Bạch Hiền bỗng đanh lại.
Lục Yến Tùng vẫn coi như không nghe thấy cậu nói gì, khóe môi mỏng nhếch nhẹ, chẳng những không buông tay Bạch Hiền ra, ngược lại còn tăng sức kéo cậu ngã vào lòng anh ta.
Xung quanh bắt đầu phóng tới vô số ánh mắt hâm mộ.
Hơi thở nam tính mạnh mẽ xông tới, khiến Bạch Hiền lạ lẫm choáng váng.
Anh ta và Phác Xán Liệt hoàn toàn khác nhau, tuy cũng là ngang ngược không coi ai ra gì, nhưng sự ngang ngược của anh ta thì lạnh lẽo hơn Phác Xán Liệt rất nhiều.
"Anh... Anh buông ra!" Bạch Hiền không ngờ anh ta có thể làm ra chuyện lỗ mãng này, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.
Cậu theo phản xạ nhìn sang một hướng khác, thấy tầm mắt Phác Xán Liệt cũng đang nhìn về phía bên này, sâu thẳm tối đen, không biết anh đang nghĩ gì. Trong lòng đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Cậu cạy tay Lục Yến Tùng ra, "Anh làm gì vậy? Buông ra! Tôi không có quen biết anh."
Lục Yến Tùng bá đạo chụp lấy hai tay cậu giữ ở trước ngực. Bàn tay còn lại bóp vòng eo thon nhỏ của cậu, "Biết có thể làm sao để nhanh chóng nổi tiếng trong nghành này không?"
Giọng nói của anh ta vang trên đỉnh đầu cậu, rất từ tính truyền cảm.
Hơi cúi đầu, ánh mắt như cười như không nhìn cậu, vẻ đẹp trai nhưng không kém phần ngang tàng bông đùa của anh ta có nét gì đó tự nhiên phóng khoáng không nói thành lời.
Bạch Hiền không thể không thừa nhận người đàn ông này quả đúng thật rất quyến rũ.
Nhưng mà....
Vẻ quyến rũ này không thể mê hoặc được cậu! Hơn nữa, lúc này, cậu thật sự thấy không thể nào ưa nổi anh ta! Sao anh ta có thể vừa cùng với chị mình, bây giờ còn quay sang trêu chọc mình như vậy?
Hơn nữa, còn ở ngay trước mặt Phác Xán Liệt...
Có phải anh ấy đang hiểu lầm mình rồi không? Nghĩ tới chuyện này, trong lòng Bạch Hiền càng thêm tức giận và lo lắng.
"Anh Lục, chúng ta không quen, tôi không cần anh phải chỉ bảo chuyện gì cả. Mời anh buông tay, nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu!"
"Cậu nhóc nổi cáu rồi này." Anh ta không những không tức giận, lại còn cười lớn khoái chí. Dáng vẻ lúc anh ta cười cũng thật mê người, có điều....
Cũng rất vô sỉ!
"Mặc dù cậu không muốn nghe nhưng tôi vẫn muốn nói cho cậu biết... Trong ngành này, nếu muốn nhanh chóng nổi tiếng, hợp tác với tôi là con đường nhanh nhất."
Hợp tác với anh ta? Rốt cuộc anh ta là ai?
Anh ta tiếp cận Vãn Tình, giờ lại tiếp cận mình, rốt cuộc anh ta có mưu đồ gì?
"Cám ơn đã chỉ bảo, nhưng tôi không cần!" Bạch Hiền thấy người đàn ông này rất nguy hiểm, lúc này cậu chỉ muốn mau chóng thoát khỏi anh ta.
Cậu còn chưa kịp tìm cách thoát chạy, cổ tay lại bị anh ta giữ chặt. Hơi ấm truyền sang từ lòng bàn tay khiến cậu hơi giật mình.
Chưa biết phải phản ứng ra sao, thì nghe Lục Yến Tùng hô lên một tiếng, anh ta bị một quả đấm mạnh mẽ giáng tới, vội vàng lùi về sau một bước.
Bạch Hiền hoàn hồn quay lại, thấy mặt Phác Xán Liệt lúc này còn đen hơn cả đít nồi.
Cũng không đợi cho Lục Yến Tùng hoàn hồn, anh kéo Bạch Hiền đi thẳng ra ngoài.
"Anh Phác...."
Anh đi rất nhanh, rất vội, dáng vẻ vô cùng tức giận.
Bạch Hiền đi giày cao gót, cậu phải bước nhanh mới miễn cưỡng theo kịp anh.
"Em câm miệng!"
Cậu vốn định nói anh đi chậm lại một chút, lại bị tiếng quát này của anh làm cho ngậm miệng không nói được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro