Chương 6+7
Chương 6: Cậu ấy nói cảm ơn, tạm biệt.
Biện Bạch HIền nhàm chán đứng dưới đèn đường, gọi cho người kia cũng đã được hai mươi phút, nghe thanh âm, hắn chắc chắn rất kinh ngạc.. Là vì đúng ra cậu nửa năm nữa mới ra tù.
Chúng ta,... xán liệt a. còn có thể giống như trước đây không?
thời điểm Phác Xán Liệt chạy xe đến căn nhà nhỏ, đã nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng: Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, một thân ảnh gầy yếu, đầu cúi gục xuống, chân đá đá xuống dưới đất, giống như đang làm một chuyện rất thú vị, nhìn vào, cảm thấy toàn bộ thế giới của cậu đều chẳng liên quan mình, thê nên Phác Xán Liệt nhanh chóng đi đến trước mặt cậu, Biện Bạch Hiền lại không để ý chỉ chăm chú nhìn xuống dưới.
"Biện Bạch HIền"
Phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu gặp ngay ánh mắt của người kia.
"Ai nha! Phác Xán liệt, đau chết mất, anh lớn như vậy a, trả đây" Lúc cậu chỉ là một đứa nhỏ, Phác Xán Liệt cướp đi đồ ăn của mình, hắn so với cậu cao hơn, cường tráng hơn rất nhiều nên Bạch Hiền toàn bị bắt nạt. Phác Xán Liệt nâng thức ăn lên, Bạch Hiền hàm hồ nghe thấy hắn nói gì đó, liền tiến đến nghe cho rõ hơn, ai ngờ Phác Xán Liệt đột ngột ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau, Bạch Hiền nhất thời đỏ mặt, vừa muốn nói gì đến lúc đó liền quên hết, Phác Xán Liệt rốt cuộc cũng phá tan im lặng : "Bạch Hiền, cậu làm cơm thật ngon a"
Vẫn là khuôn mắt thanh tú đó, ánh mắt giống như cất giấu trong đó sao trời, sáng trong suốt, tám năm, thời gian để lại trên người hắn nhiều vết tích trưởng thành, làm cho hắn mang đậm khí chất trầm ổn, chính xác vẫn là Phác Xán Liệt.
cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, giống như ánh mắt của một người bạn nhiều năm không nhìn thấy bằng hữu, cậu lại thấp như vậy, trước kia vẫn thường dùng cái này nhạo báng cậu, nhưng Biện Bạch Hiền sẽ đánh tôi một trận sau đó bắt tôi nấu cơm giặt giũ.
Khuôn mặt có đôi điểm nhỏ đi, gầy guộc, hai má cũng hóp lại, nhưng cũng không nhiều thay đổi, rõ ràng cảm thấy vẫn không đúng, a. ánh mắt của cậu, trước kia luôn luôn cao hứng phấn chấn, nhìn thấy hắn hai mắt sẽ sáng lên tỏ vẻ vui mừng, nhưng hiện tại đã không còn.
cậu chỉ ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt trong suốt trời sinh kia, tôi còn chưa kịp hiểu được ánh nhìn này, cậu liền nhanh chóng rũ mắt xuống.
"Thực xin lỗi, Xán... Phác tổng, đã trễ như vậy, phiền anh đến đây, tôi nghe bảo vệ nói đã có người mua lại nhà, tôi đoán là anh, tôi bây giờ không có việc làm, chờ tôi tìm được việc rồi, nhất định trả lại tiền cho anh"
Biện Bạch hiền nói xong, Phác Xán Liệt liền đưa tay giờ lên chiếc chìa khoá trước mặt cậu, đợi nửa ngày vẫn bất động, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên biểu tình của Phác xán Liệt chính là ghê tởm, đáng ghét.
"Cậu không cần phải trả tiền, dù sao trước kia tôi cũng ở đó vài năm, coi như tiền thuê"
Thân ảnh nhỏ gầy in trong mắt Phác Xán Liệt, nghe xong giống như không điều chỉnh được, run rẩy một chút, mắt vội rũ xuống, nhẹ nhàng mở lời: "Cảm ơn anh, Tạm biệt"
Chương 7: Kỉ niệm cũng không thể an ủi được.
Ánh sáng hắt đến hành lang mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ, Phác xán Liệt hơi tức giận đi về phía trước, Biện Bạch Hiền cúi đầu, lẳng lặng theo sau, vừa rồi cầm trên tay chìa khoá, cũng đã nói tạm biệt, chính mình muốn xoay người đi, Phác Xán Liệt đột nhiên đi đến đoạt lấy chiếc chìa khoá lại, nói rắng muốn qua đó đi nhờ WC, Biện Bạch Hiền có chút sock, liền gật đầu đồng ý cùng hắn tiến lên.
Mở cửa, mùi mốc sộc đến mũi, Phác xán Liệt sờ soạng mở cửa ra, liền tiến đến nhà vệ sinh đóng cửa lại, để mặc Biện Bạch Hiền đứng trước cửa.
Đập vào mắt chính là mấy đồ dùng nội thất đều được phủ kín tấm khăn đã dính đầy bụi., diện tích không lớn, chỉ là một căn phòng nhỏ có thể ở, bên phải là cửa sổ, Biện Bạch Hiền nhớ rõ nơi này mỗi sáng đều tràn vào đầy tia nắng mặt trời. Nhưng hiện tại là buổi tối, hơn nữa còn bị che bởi tấm rèm, cho nên không thể nhìn phong cách bên ngoài, phòng khách vốn hẹp, Phác Xán Liệt còn đặt thêm một chiếc bàn lớn giống quầy uống rượu, kỳ thực trước kia cũng chỉ dùng để uống trà và cà phê, Phác Xán Liệt khi đó thường đứng trước bàn giả bộ là người pha chế trong bar, Biện Bạch Hiền ở một bên phối hợp, sau đó đưa cho hắn một cốc coca.
Phác Xán Liệt từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn Biện Bạch Hiền còn đứng ở cửa, tóc mái thưa thớt che đi ánh mắt của hắn, thấy không rõ biểu tình, không hiểu tại sao, Phác Xán Liệt có chút run run trong lòng, vì thế đưa tay lên ho khan một tiếng.
Biện Bạch Hiền rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, mang theo gói cơm vừa rồi vào phòng bếp, sau đó rất nhanh mang ra ăn, vén tay áo, chuẩn bị thu thập, dọn dẹp một chút trước, một bên Phác xán Liệt có chút không đứng yên nổi, liền cởi áo vest tuỳ ý đưa tay dọn dẹp vài chỗ cùng Biện Bạch HIền.
Trong nhà vệ sinh, máy giặt bởi vì đã lâu nên cũng hỏng, Biện Bạch Hiền tìm cái thau lớn vất quần áo đã phủ kín bụi bặm vào, sau đó bật nước, lại chạy vội xuống lầu mua một ít đồ dùng cần thiết, Phác Xán Liệt đứng đó, liền nhìn thấy Biện Bạch Hiền vào trong giặt quấn áo, hắn vốn định gọi thư kí tìm người đến làm, ngẫm lại liền mau chóng mang ý niệm đó ra khỏi đầu, Biện Bạch Hiền chắc chắn sẽ không đồng ý.
Bạch Hiền giặt được một hồi lâu, tay đều phủ kín bọt trắng, sau còn đem ga giường cùng máy bộ quần áo nữa vào trong, tiếng nước ào ào chảy, Phác xán Liệt thấy hơi nóng đi đến mở cửa sổ, đêm hè mát mẻ gió theo đó thốc vào, không khí được lưu thông, dần dần nhìn lại sắp đặt trong phòng cũng trở nên giống chỗ có người ở, hắn lấy ra một điếu thuốc, trong lòng có gì đó nói không nên lời, tựa như bão táp đã qua đi những vẫn lưu lại vô số tàn tích, nghẹn khuất lại khó chịu, Biện Bạch Hiền từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Phác Xán Liệt đang hút thuốc, cũng không nói gì, đi đến phòng bếp sửa soạn lại một chút, Phác xán Liệt nghe tiếng bát đũa, trí nhớ dội lại, thân ảnh nhỏ gầy kia đứng trong phòng bếp, mặc chiếc áo T- shirrt trắng rộng thùng thình, sau đó nghe thấy âm thanh bên trong, Phác Xán Liệt đều nhớ lại quá khứ Biện Bạch Hiền nấu cơm cho hắn ăn mỗi ngày, Khi đó Phác Xán Liệt chỉ là một tiểu tử nghèo, cùng Biện Bạch Hiền thuê một căn phòng có thể tránh mưa tránh gió, trên thực tế, tiền cũng chỉ có Bạch Hiền bỏ ra.
Thu lưu hắn, không cần lấy tiền thuê nhà, cho hắn ăn uống miễn phí, trong ấn tượng, Biện Bạch Hiền cho tới bây giờ so với trước kia thật khác, ríu ra ríu rít không bao giờ im lặng, Phác xán Liệt phiền hà muốn chết nhiều lúc không để ý đến, Biện Bạch Hiền khi đó sẽ khó chịu cười mắng hắn, sau đó tất cả liền như cũ.
Không giống bây giờ, quá im lặng.
Cậu không phải là một sinh mệnh ngang bướng đầy sức sống sao? Như thế nào cũng không tể làm khó Biện Bạch Hiền,
Chính là thời gian lạnh lẽo giống như lời ma trú cẩu huyết, mỗi chút mang đi che dấu cảm tình thành thật, còn làm cho mọi việc dường như trở thành những mối nghi hoặc đầy giả dối, hoặc là lựa chọn vật chất xem nhẹ những rung động nội tâm với đối phương, tuy không ai có thể chạm vào vết sẹo đó, nhưng vẫn ẩn ẩn nhói lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro