Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31 + 32

Anh chính là quy tắc.

Căn nhà còn lớn hơn cả khu dân cư, các món ăn ngon xa xỉ đều đặt trên bàn, ly thủy tinh lịch sự va vào nhau, những bộ dạ hội xinh đẹp thướt tha, Biện Bạch Hiền chăm chú quan sát, giống như cảnh chỉ có trong phim vậy. Ra khỏi cửa, cậu đã sửa sang rất nhiều lần quần áo, âm thầm tự dặn mình, phải ở bên cạnh Phác Xán Liệt, không thể để đám tiểu nhận có thời cơ làm trò, sau lại nghĩ chính mình cũng có thể gây phiền toái, nghĩ đến chính là không sai, hiện giờ đứng ở chỗ xa hoa như vậy, Biện Bạch Hiền cảm thấy xem ra chính mình quan tâm những thứ không đâu, khi đó còn nghĩ sẽ giáo huấn những ai bắt nạt Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt đi chào hỏi mọi người, như thế nào lại chưa trở về, không quen biết ai, cũng chỉ chạm cốc nói chuyện xã giao, bưng một ly nước trái cây chậm rãi bước đi, sợ Xán Liệt không thấy mình thỉnh thoảng nhìn đông nhìn tây.

Dàn nhạc bên bể bơi diễn tấu, thanh âm đàn vi-ô-lông vang lên uyển chuyển đa tình, kỳ thực ban đêm ánh trăng ở đây cực kỳ đẹp, Biện Bạch hiền ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đáng tiếc mọi người xung quanh chỉ mải ăn uống linh đình, chính là có người trên tầng đang nhinfc ậu, ngón tay thon dài chỉ thẳng vào Biện Bạch Hiền hỏi:

" Cậu ta là ai vậy?"

Người được hỏi hoang mang bối rối nhìn theo ngón tay sau đó trả lời:

" Tôi cũng không rõ lắm, đại khái là bạn cùng đến đi."

Rõ ràng mang theo ý cười nhưng người này thanh âm lại có chút phát run.

"Đại khái? Mỗi tháng cho cậu nhiều tiền như vậy, bây giờ lại nói đại khái sao?"

" Đúng, để tôi đi hỏi."

Không kiên nhẫn phẩy tay:

" Không cần, để tôi tư vui đùa một chút."

Nói xong đi vào phòng dùng đôi đồng tử nóng bỏng nhìn theo con mồi một cách đầy dã tâm.

Cậu không biết cậu có bao nhiêu xinh đẹp đâu, nền cỏ nhiều người như vậy, tôi chỉ nhìn thấy cậu, xung quanh như vậy, mà không hiểu sao biểu tình của cậu lại có chút đau lòng, có lẽ là do gương mặt đang hướng mắt nhìn lên bầu trời, trên mặt có nét cô đơn, ngay cả trong đáy mắt cũng cô quạnh đến đáng thương, đột nhiên tìm thấy chút vui thú, còn muốn đi vội lại chỗ cậu, nhìn xem cậu bị đùa giỡn kinh ngạc, biểu tình tức giận sẽ thế nào. Kinh nghiệm nhiều năm, lại không thể đoán được chuẩn xác biểu tình ấy, tựa như thế giới đầy hào quang bây giờ có một mảng bí ẩn thâm sâu, nguyên lai là nhất kiến chung tình, tái kiến ái mộ.

Vì thế, có người chờ ở một chỗ, lo lắng không thôi, có người hứng thú tràn đầy, nóng lòng muốn thử, còn có người, ở trong bóng tối nắm chặt bàn tay, mong ngóng thời cơ.

Bị người phía sau vỗ vỗ bả vai, Biện Bạch hiền hoảng sợ phát nhẹ một tiếng, nhìn lại là Phác Xán Liệt, lo lắng vừa rồi chuyển thành vui vẻ. Không đợi nói gì, Phác Xán Liệt đã bắt lấy cánh tay cậu, run nhè nhẹ:

" Bạch Hiền.. tôi... USB của tôi bị rơi xuống hồ bơi, báo cáo phân tích ở đó." Vừa dứt lời, người trước mắt liền cởi áo khoác, chỉ nghe thấy tiếng nhảy xuống hồ nước văng ra, Phác Xán Liệt vừa lòng nhìn thấy người phía xa nhíu nhẹ long mày, tập trung nhìn qua bên này.

Nước rất lạnh, thoạt nhìn rất cạn nhưng nguyên lai kỳ thực khá sâu, Phác Xán Liệt không có khả năng bơi lội, thực ra chính mình cũng không khác gì, nhưng Xán Liệt mấy ngày nay thiếu ngủ, không thể nhảy xuống tìm, huống chi nhiều người như vậy. Biện Bạch Hiền gian nan sờ soạng, đáy hồ màu trắng, rốt cuộc cũng nhìn thấy USB màu đen, sau đó chạm vào, nắm chặt trong tay. Biện Bạch Hiền theo dòng nước đứng lên, lau sạch mặt, tìm kiếm phương hướng Xán Liệt, lúc này âm nhạc đã sớm ngừng lại, mọi người kinh ngạc nhìn cậu, Biện Bạch hiền hiện tại mới ý thức được việc mình làm có phần không phù hợp. Muốn tìm kiếm Xán Liệt để an ủi, lại thật vất vả, thời điểm tìm thấy người kia lại có ý trốn tránh.

Thực sự sốt ruột, chính mình lại phát ngốc gây phiền toái rồi, trường hợp này chắc chắn khiến hắn mất mặt, không đáng được đồng tình, càng không đáng được người kia chạy ra đỡ dậy, sau đó cho mình một cái cười vui vẻ. Chính là, thực lạnh, lạnh đến tận xương tủy, bọt nước trên tóc chảy chầm chậm xuống, ánh mắt vẫn nhìn người kia chờ mong.

Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền đứng trong nước, toàn thân ướt đẫm lạnh đến phát run, tóc mái phủ xuống trán, trong tay cầm chặt chiếc USB, đột nhiên có chút nhụt chí, bằng không coi như không đi, tay đặt lên áo, nghĩ muốn cởi áo sau đó đem cậu kéo lên, rồi nhanh dẫn về nhà, rời khỏi chỗ này.

CHính là một thân ảnh đã đến nhanh hơn, thật tốt, so với kế hoạch thì rất hoàn mỹ, còn rất tự nhiên, đang lúc tự an ủi chính mình, cánh tay hắn không biết từ lúc nào đã gắt gao nắm lại.

" Cậu có ổn không?"

Hướng đến chính mình là cánh tay thon dài sạch sẽ, giương mắt lên nhìn, khuôn mặt thanh tú dễ nhìn, trong nháy mắt muốn khóc, miệng mập máy nghẹn xuống, cám ơn anh, không giống những người khác cười nhạo tôi.

Sau đó, tôi cũng sẽ cười tôi.

Biện Bạch Hiền cả người bao chăn, co lại thành một góc, trong phòng cửa rất lớn nên gió rất lạnh, đập vào mắt chính là đồ đạc sang trọng đắt tiền. Lúc này, người kia cũng tầm tuổi cậu đứng dựa vào cửa sổ, cầm một chiếc ly nhẹ nhàng đưa đưa, tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu. Đột nhiên cảm giác ngượng ngùng, rốt cuộc vừa rồi đã nghĩ cái gì, lý trí so với hành động đều chậm hơn nửa nhịp. Chính mình âm thầm ảo não, sau đó cảm thấy trước mắt tối đi, có cái gì đó đặt lên đầu, một lúc sau mới biết đó là bàn tay người kia đang xoa đầu chính mình, cách một lớp khăn, Biện Bạch Hiền cảm thấy có chút đâu, lại có chút kinh ngạc xấu hổ, nghĩ muốn ngăn hắn lại nhưng không biết nói thế nào, chỉ có thể âm thầm chịu đựng, mặt cũng đã đỏ bừng, vừa thấy người khác gọi hán là thiếu gia, nên cảm thấy có phần kính trọng.

Động tác rất mạnh khiến cậu đau, đại khái cảm thấy được Biện Bạch hiền có chút tránh né, hắn bắt đầu giảm lực một chút, chính là càng thêm xấu hổ.

Cách rất nhiều người nhìn cậu ngẩng đầu ánh mắt đầy cô đơn, ở bên bơi nhìn cậu đứng trong nước, bị cậu nắm chặt tay, nước lạnh như vậy, sau đó hắn đưa cậu rời khỏi mặt nước, ở trước mặt rất nhiều người. Không nghĩ tới khi ngồi trên ghế sô pha, cậu co lại một góc nhỏ, ánh mắt trống rỗng không biết nghĩ gì, rất ngạc nhiên,cũng có chút không hiểu mà lo lắng.

Bên ngoài bữa tiệc đang đến đoạn cao trào, đàn vi-ô- lông tiết tấu nhanh hơn, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng hò reo bên dưới.

" Cậu có ổn không?"

Biện Bạch Hiền nhịn không được cười ra tiếng, như thế nào vẫn là câu này, vừa mới bị cậu làm hại không đủ thảm sao, tôi tốt lắm a, rơi xuống nước còn có được anh giúp, thái tử gia của E.S, không bị trách cứ còn được hộ tống đến căn phòng xa hoa này hưởng thụ ấm áp, như thế nào không tốt được, nên vô cùng cao hứng cám ơn mới đúng chính là, trong đầu lúc này chỉ cảm thấy khó xử, biểu tình mỉm cười cảm thấy thật có lỗi.

Trong nháy mắt, vừa rồi thật sự muốn ngâm mình ở trong nước, lạnh đến thấm đượm xương tủy, chính mình ở trong đó luôn cho rồi, nhưng cuối cùng vẫn được lôi lên, hắn ta đi đến, cùng mọi người nói.

" Thật sự xin lỗi, đây là người em họ của tôi, vô tình mạo phạm rồi..."

Đám người khi đó rất nhanh tản đi.

Tiếng cười ngưng lại, không khí có chút căng thẳng, Biện Bạch Hiền vẫn cười:

" Cám ơn anh, tôi rất tốt, nhưng vừa rồi, thực sự có lỗi."

Không nên hỏi vừa rồi tại sao nắm chặt tay anh, làm ơn, không nên hỏi.

" Không sao"

Hai chữ làm sự lo lắng của Biện Bạch Hiền thoáng chốc vơi đi rất nhiều.

Phác Xán Liệt cùng đồng nghiệp trò chuyện vui vẻ ở bên dưới, làm ở công ty đã nửa năm, cho nên đã sớm hòa nhập, thỉnh thoảng bởi vì nghe bọn họ nói chuyện mà ôm bụng cười, nhiệt tình lại lương thiện, ánh mắt thỉnh thoảng vẫn hướng đến phía trên, nhưng cái gì cũng không thấy.

Trong lòng bối rối, kế hoạch đó, giống như bị rối loạn, nhìn người nọ hướng tay về phía Biện Bạch Hiền, nhìn người nọ bị cậu dụ dỗ, nhìn Biện Bạch Hiền nắm tay người kia đi về phía phòng riêng, hết thảy đều trong dự đoán, chính là không hiểu còn phiền toái gì, hắn nên cao hứng mới phải, bởi vì không có cái gì sai cả. Nhưng bản thân đứng ngồi không yên.

Đại khái không cần phỏng đoán nữa, mọi chuyện sẽ như ý hắn.

...

Khăn trên đầu bị kéo xuống, Biện Bạch Hiền giờ này tóc đã rối bù. Nhìn bộ dáng của cậu, hắn có chút khó thở, vội vã đem khăn đặt lại lên đầu Biện Bạch Hiền, cuống quýt xoay người làm bộ đi rót nước.

" Thật có lỗi, làm phiền anh, Xán Liệt của chúng tôi phiền anh chiếu cố... tôi ... tôi đi trước."

Nhưng sau đó lại bị kéo cổ tay lại.

" Có chuyện gì vậy." Biện Bạch hiền nghi hoặc hỏi.

" Tôi là Ngô Diệc Phàm, còn em?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro