Chương 28+29+30
Nguyện nhìn vào mắt em.
Phác Xán Liệt nhìn lên tầng ba đang thắp đèn, thân ảnh Biện Bạch Hiền hiện ra bên cạnh cửa sổ, cầm bình nước tưới hoa, biểu tình tỉ mỉ. đến bây giờ vẫn còn trồng hoa sao?
Lái xe không mục đích, không biết đi đâu, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng cần một người bạn nói chuyện, cầm điện thoại, ngón tay ấn nhiều lần vào điện thoại vẫn là không làm được gì. Không thể nói gì,không thể thổ lộ là bằng hữu nhớ nhung, chính mình nên nói cái gì đây, bởi vì bị đè nén đến tột cùng, Phác Xán Liệt ngẩng đầu nhìn lại, cửa sổ đã bị che đi bởi rèm cửa.
Đột nhiên cảm thấy chính mình rất buồn cười, Phác Xán Liệt, hơn nửa đêm chạy tới đây làm gì, trong lồng ngực giống như bị cái gì đó cào nhè nhẹ, loạn thành một đoàn, tìm không thấy được, là gần đây công việc mệt mỏi, nhất định là như vậy, lấy tay chà chà mặt, nghĩ muốn thanh tỉnh một chút, Biện Bạch Hiền lại một lần nữa xuất hiện ở cửa sổ, Phác Xán Liệt trong nhá mắt choáng váng.Hắn nhìn Biện Bạch Hiền làm cái gì, sau đó tiếng điện thoại di động kêu.
" Phác Xán Liệt."
" À ừ."
Từ miệng của Biện Bạch Hiền nghe được tên mình, lại có chút xa lạ, có chút ôn nhu, cảm thấy sung sướng, có chút nũng nịu, ủy khuất. Không nắm bắt được cảm xúc khiến hắn không thoải mái.
" Anh tìm tôi có việc sao?"
Vừa kéo rèm cửa nhìn xuống dưới là một chiếc xe, loại tiểu khu nghèo này làm sao có thể có chiếc xe như vậy. Nhìn kỹ mới thấy người đang ngồi trên xe, mạnh mẽ hạ rèm cửa xuống, rồi lập tức cười nhạo chính mình kích động, nhất định có chuyện mới đến tìm cậu, rồi sau đó không biết mở miệng thế nào, tựa hồ chính mình suy nghĩ rất lâu, bình tĩnh một chút mới có thể gọi cho hắn.
Đợi Biện Bạch Hiền mặc áo ngồi lên ghế xe, Phác Xán Liệt bắt đầu cảm thấy khó khăn, nói có việc tìm cậu, bây giờ biết nói sao đây.
Không khí có chút xấu hổ, trên người Biện Bạch Hiền có mùi cỏ xanh, hẳn là vừa tắm xong, tóc xoa lung tung giống như con sư tử nhỏ, sợ cậu cảm lạnh, Phác Xán Liệt ấn nút hạ cửa kính xuống. Chiếc xe cách âm rất tốt, không gian bên ngoài ầm ĩ đều không nghe được. Chính là yên tĩnh càng không thoải mái, cảm lạnh hay không cảm lạnh, sao lại quan tâm, Phác Xán Liệt tự mình chất vấn.
Kỳ thật, vẫn là nhớ cậu ấy sợ lạnh, thời điểm mùa hè, ở trong phòng rất nóng cho nên hắn ra ngoài phòng khách ngủ. Biện Bạch Hiền cũng đi theo. Đêm đó đang ngủ nghiêng đầu nhìn thấy Biện Bạch Hiền nhìn chằm chằm mình.
" Cậu yêu quái a.Hơn nửa đêm con đi dọa người sao?" Ngoài miệng chế nhạo nhưng thực ra rất ngượng ngùng, sau đó dùng gối che đi tầm mắt cậu.
" Cậu tốt nhất đừng nháo nữa, Tôi muốn ngủ." Sau đó nghe được tiếng cười khánh khách đằng sau rồi Phác Xán Liệt dần ngủ say.
Nửa đêm tỉnh lại, thấy mình biến thành cái thảm, nhất định là Biện Bạch Hiền, nghĩ muốn mạnh mẽ xốc cậu xuống, nhưng thời điểm đụng tới thân thể người kia hắn lập tức ngừng ngay ý niệm đó. Rất lạnh, người này chính là xà tinh a, hắn đem chăn bên kia đắp lên trên người cho cậu. Thấy cậu ấy ngủ say mới an tâm mà ngủ tiếp.
Biện Bạch Hiền có chút chịu không được không khí này.
" Chuyện gì vậy?"
Hắn nói một câu xuống đây đi, có chuyện nói với cậu, cậu liền không kịp thay quần áo, khoác mỗi chiếc áo khoác rồi chạy xuống lầu, giống như muốn đuổi theo thần tượng vậy.
" A. là như vậy.."
Ánh mắt mơ hồ, xem chừng Phác Xán Liệt có chút cứng mặt suy nghĩ nên nói cái gì.
" Nhược Hy đang mang thai muốn tìm người trông hai đứa nhỏ, tôi liền nhớ đến cậu, cô ấy cảm thấy cậu rất đáng tin cậy, rất thiện lương, cô ấy thích cậu."
Cô ấy thấy như vậy, còn hắn thì sao?
" Cho nên cô ấy hỏi cậu có muốn làm việc này. Nếu được cô ấy sẽ trực tiếp gọi cho cậu. Nhưng tôi ngăn lại"
A, cố gắng để người thân không tiếp xúc với cậu, cậu hiểu được.
Từng không biết sợ, từng cứ điên cuồng như vậy, cũng chỉ là từng, hiện giờ, tôi vẫn ngốc đến mức không hiểu oán giận.
Không biết vì cái gì, nhìn Biện Bạch Hiền với Đỗ Nhược Hy ở một chỗ hắn lại muốn trốn tránh.
Càng ngày càng không hiểu chính mình, nói cũng loạn, bị ánh mắt vô tội của cậu nhìn chăm chú, liền giao toàn bộ cho Đỗ Nhược Hy.
"Ừ. Anh nói với Nhược Hy, mai xong việc tôi sẽ đến."
Không có lý do gì cự tuyệt, cho nên đồng ý thì tốt hơn.
Cự tuyệt ngược lại sẽ bị nghĩ là chấp nhặt, để ý chuyện trước, ý tứ đối nghịch với phụ nữ có thai/
Chờ đợi là thứ tuyệt vọng nhất.
Mùa hè là mùa nhẹ nhàng vui vẻ, trời mưa không báo trước, mưa rồi cứ xối xả ào ào, Biện bạch Hiền ngồi ở ghế sô pha, mũi ngửi thấy mùi nước mưa, đắp một chiếc chăn bông giày,vẫn còn lạnh, nhịn không được co thân lại một chút, chỉ để đầu ra ngoiaf.
Thất vất vả mới được ngày tan tầm sớm, muốn tìm ít chuyện làm,lại phát hiện chẳng có việc nào thú vị, nguyên lai, sở thích cảu cậu chỉ có một, chính là cùng hắn.
Mưa to, thú nghe tiếng nước mưa lách tách lách tách lãng mạn trở nên xa xỉ, ào ào như vậy không hề cảm thấy hay. Biện bạch hiền dùng bữa, căn phòng yên tĩnh tràn ngập mùi hương, nhớ đến vẻ mặt của Phác Xán Liệt, trong lòng một cỗ đau đớn, cho dù trước kia không đầy đủ cũng hay, hắn còn ở bên cậu.
Phác Xán Liệt ở trong công ty như cá gặp nước, xuất thân là nhân viên nhỏ khó tránh khỏi bị đánh giá ngông nghênh, ngược lại, Phác Xán Liệt lại rất cần cù thật thà, mọi người là như vậy, nguyên tắc vĩnh viễn chiến thắng cảm giác, thắng được người khác thì cảm thấy tốt, nhưng người khác thắng mình thì ... Đặc biệt người đi cửa sau càng khiến người ta không ưa.
Phác Xán Liệt từng bước từng bước lên cao, nhưng chính là không kịp, vì thế hắn theo chỉ thị của người nọ, nghiên cứu tư liệu về E.S,Trần Chu Địch cùng với tài phiệt cực lực che đậy bí mật mờ ám, tin tức nói Trần gia có mối quan hệ với Đỗ Đình Quân, Phác Xán Liệt chỉ nháy mắt là biết được tâm ý của Đỗ Đình Quân, chẳng qua là giới thương nhân, đâm sau lưng kẻ khác ích lợi cho mình.
Phác Xán Liệt dịu dàng cự tuyệt kế hoạch của Đỗ Nhược Hy, có chút khó xử, tiểu công chúa đáng thương tước vũ khí đầu hàng, chính là Đỗ Nhược Hy nhiều lần đề nghị muốn Phác Xán Liệt đến nhà.
Mới vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn, Biện Bạch hiền nghe được thanh âm cửa mở, vội ra đón hắn nói nhanh ăn cơm, quay đầu trở lại thì thấy không có động tĩnh. Bình thường cho dù ghét bỏ thế nào, ít nhất cơm vẫn ăn, nghi hoặc xoay người, nhìn biểu tình của Phác Xán Liệt chợt thấy lo lắng.
" Anh làm sao vậy? Xán Liệt."
Kiềm chế mà đi đến bên hắn, Biện Bạch hiền có chút run rẩy hỏi,chuyện của hắn cho dù nhỏ cũng là đại sự.
" ừ. Tôi không sao. tôi không ăn, cậu ăn trước đi."
Nói xong hắn liền lên phòng ngủ,Biện Bạch Hiền lúc đó làm sao ăn uống được gì, chính là hắn không vui.Cậu đi đến trước cửa phòng nhẹ nhàng gõ.
" Xán Liệt, tôi có thể vào không?"
Bất quá rất lâu sau, Biện Bạch Hiền mới nghe được thanh âm rầu rĩ. " Ừ/ vào đi."
Cuối cùng an tâm,không sợ bị cự tuyệt, một khắc kia, tôi thật sự nghĩ chính mình đã đi vào cánh cửa trái tim của anh ấy.
Phác Xán Liệt nằm trên giường, cặp bị rơi xuống đất, Biện Bạch hiền đem cặp đặt trên bàn, do dự ngồi xuống bên cạnh hắn.
" Này, anh khỏe không?"
Đánh bạo đưa tay đặt lên chỗ nhíu mày của hắn, nhưng sau đó lại dừng lại.
" Xán Liệt,tôi làm sườn xào chua ngọt, mau đứng lên, đi ăn đi, ăn xong tâm tình sẽ tốt hơn."
Đừng đau khổ,vì cái gì mà lại như vậy.
Rốt cuộc thử đưa tay lay lay hắn, ngay sau đó bị ôm một cái rất ấm áp, từ chính người tôi yêu, chính anh đang ôm tôi,lưng lập tức cứng đờ, tay nắm lấy mép giường, không biết phải phản ứng thế nào, cảm thấy được tình thế rồi, theo bản năng sau đó tôi đưa tay đặt lên thắt lưng Phác Xán Liệt.
Thế nhưng vì hắn không vui, tôi mới có thể thừa dịp nhận lấy ôn nhu đó. Nhưng, đừng không vui, chẳng sợ anh vĩnh vĩnh ở chân trời, ngẫu nhiên cho tôi một cái ngoái đầu, hy vọng có thể mỉm cười.
Trái tim đập mạnh, thức ăn ở phòng khách nghi ngút mùi hương, lúc này, nếu là mùi hoa thì hợp hơn, chính là hơi thở của người này có thể cảm nhận được, có thể ôm hắn, sau đó trải qua cảm giác tim đập nhanh, cho hắn vui cho hắn thoải mái, thật hạnh phúc
Nghĩ không ra lời gì an ủi, cứ như vậy mà phát ngốc, như hắn có thể cảm thấy tốt, cho dù lâu thế nào cũng có cái gì đáng nói đâu.
Qua đã lâu, bả vai của Biện Bạch Hiền có chút mỏi, Phác Xán Liệt ngẩng đầu lên, rõ ràng là đã khóc, cách không đến mười phân, trên mặt từng cái lông tơ cũng có thể thấy rõ ràng, lấy hết luôn dũng khí an ủi của Biện Bạch hiên, cậu bất an đứng lên, ánh mắt né tránh, đầu quay qua chỗ khác, trong lòng mặc niệm nên thoải mái một chút.
" Bạch Hiền."
" Hả?"
theo phản xạ mà đáp lại, sau đó đột nhiên đối phương khiến cậu nhìn không chớp mắt, Xán Liệt gọi cậu là Bạch Hiền, là Bạch Hiền không giống như trước đây lạnh lùng gọi Biện Bạch Hiền nữa.
" Công ty có tiệc rượu, vừa mới vào làm việc, tôi không thể không đi, chính là..."
"Làm sao vậy? bọn họ xá lánh anh?"
" ừ. tôi ở phòng vệ sinh nghe bọn họ nói phải cô lập tôi."
" Tại sao lại như vậy, Xán Liệt của chúng ta rất giỏi mà."
Có phải rất giỏi cho nên nhiều người đố kị, những người đó thật là, người tốt như Phác Xán Liệt phải thật trân trọng mới đúng.
Phác Xán Liệt mạnh mẽ nắm lấy bả vai cậu:
" Bạch hiền, ngày đó, theo giúp tôi đi." Ngữ khí chân thành, mắt nhìn cậu tha thiết, khó mà cự tuyệt, không muốn cự tuyệt, thế giới chính là hắn, tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh.
Biện Bạch Hiền chính là khôi phục lại tinh thần
" Ai, Xán Liệt, không được a, Anh đừng xúc động như vậy."
Sau đó lại cân nhắc nói.
" Tôi không phải không thể cùng anh đi,... tôi đương nhiên là nguyện ý..."
Nhìn ánh mắt ảm đạm của Phác Xán Liệt, vội vàng nhỏ giọng nói :
" Tôi dù sao cũng không phải là người có thể đến đó, như vậy đi có được không?"
Phác Xán Liệt ở trong lòng thở ra một tiếng, nguyên lai là vì cái này.
"Không sao, có thể đem theo bạn mà."
Vui sướng, đến đó sẽ được giới thiệu là bạn sao, quan hệ thân thiết như vậy, Xán Liệt, cũng giống cậu muốn bắt đầu nếm thử sao.
...
Thử qua rất nhiều bộ lễ phục cuối cùng cũng chọn được.
Đứng trước quầy bán hàng, Phác Xán Liệt thanh toán sau đó đi về.
" Rất đắt a. không cần mua bộ đắt như vậy đâu."
Vừa nhìn hắn vừa nói, số lẻ bộ đồ này cũng bằng tiền cậu và Xán Liệt ôống cả tháng,có thể mua cho hắn rất nhiều thứ.
" Tôi tặng cậu, thích là tốt rồi."
Là Xán Liệt đưa cho mình, sao có thể không kinh hỉ được.
Mang theo quần áo, hai người sóng vai đi trên đường, còn rất xa mới về nhà. đi bên nhau một cao một thấp,hai thân ảnh, cánh tay lỡ đãng cọ vào nhau, độ ấm của lòng bàn tay muốn cho hắn biết, muốn nắm tay hắn.
Chính là tới về tới nhà,Phác xán Liệt đưa đồ giao cho Biện Bạch hiền.
" Cậu lên nhà trước đi, tôi gọi điện cho cấp trên." Biện Bạch hiền ngoan ngoãn nghe theo.
" Được, anh lên sớm một nha."
Thẳng đến khi nhìn thấy thân ảnh nhỏ gầy đi lên lầu, Phác Xán Liệt mới lấy ra chiếc điện thoại.
" Được đều chuẩn bị tốt, tôi biết..."
Ẩn ẩn biểu tình trêu khuôn mặt, lạnh lùng sắt đá đến kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro