Chương 21+22
Anh chạy trốn còn em ở chỗ này chờ đợi
Phác Xán Liệt dong xe đi về phía trước, bước đi có chút tức giận, mình nhất định là thiếu ngủ rồi, nhất định còn chưa thanh tỉnh, vừa rồi cự nhiên sợ Biện Bạch Hiền lạnh mà đưa áo cho cậu ta mặc, đầu thực sự bị đần độn rồi Phác Xán Liệt, nghĩ đến đi càng nhanh hơn, hận không thể đạp xe phi đi, rời khỏi cậu rời khỏi cảm xúc hoảng hốt này.
Biện Bạch hiền lảo đảo đi theo phía sau, chiếc áo quá rộng không vừa với cơ thể nhỏ gầy của cậu, nhưng trong đầu lại rất vui vẻ, chạy lại, bốn mắt nhìn nhau, hai má hơi ửng hồng. Kế hoạch sinh nhật, toàn bộ bị phá bở, hiện tại Phác Xán Liệt đang sinh khí, Biện Bạch Hiền cắn cắn môi dưới, vừa rồi hắn không phải còn lo lắng cho cậu sao? Chính là như vậy đi, hắc hắc, ở trong lòng trộm cảm thấy ngọt ngào, sinh nhật hôm nay quả thực thu được không ít.
Biện Bạch Hiền tâm tình thoải mái đứng lên, chạy chậm đuổi theo Phác Xán liệt.
"Xán Liệt à, Xán Liệt."
Tay thận trọng bắt lấy góc áo của hắn. " Cậu sinh khí sao?" Ngữ khí e dè, mang theo giọng mũi khàn khàn. "Tôi sai rồi, không nên dẫn cậu đến đây... Tôi..."
Phác Xán Liệt đột nhiên cảm thấy bất lực.
"Được rồi, cậu thật lắm chuyện." Nhìn Biện Bạch Hiền đột nhiên thanh âm nghẹn lại. "Hôm nay dù sao cũng là sinh nhật cậu." Biện Bạch Hiền nghe Phác Xán Liệt nói như vậy, biểu tình vui vẻ hẳn lên, khóe miệng đắc ý cười cười, nhìn Phác Xán Liệt, vội vàng đuổi theo.
"Cùng đi đi Xán Liệt, còn ăn bánh kem nữa. Quán ở kia rất ngon."
Sương mù sáng sớm cũng dần tiêu tán, ánh sáng xuyên xuống chiếu qua mây mù, mày tóc đen của thiếu niên càng lúc càng rõ hơn.
Sau này hắn tham gia rất nhiều bữa tiệc sinh nhật, Phác Xán Liệt đều ở nơi lưu quang mị ảnh ăn uống linh đình, mọi người ngẩng đầu nhìn hắn hâm mộ tài phú địa vị, đứng cách hắn một vài bước đều cảm thấy áp lực vì vẻ ngoài tiêu sái quý tộc, thành tựu cùng gia đình phi thường hoàn hảo. Câu chuyện của hắn được mọi người xem như truyền thuyết. Chính là, cuộc sống của hắn giống như vẫn thiếu đi gia vị gì đó, tựa như món ăn thượng hạng, thường nhân nhìn vào sẽ cảm thấy hương vị đầy đủ, rất muốn nhâm nhi thưởng thức, nhưng kì thực là thiếu gì đó không nhớ nổi,nguyên lai đồ gia vị không làm cho thức ăn thêm phần mĩ vị, nhưng thiếu lại không thể ngon được.
Chủ quán bánh ngọt nhiệt tình đón tiếp Biện Bạch Hiền.
"Tiểu tử tới lấy bánh sao?"
Trong tủ kính trong suốt, chiếc bánh được trang trí khéo léo, phía trên có một dòng chữ nhỏ bằng chocolate, chính là tên Biện Bạch hiề, còn có một hình nhỏ là một con chó, đương nhiên là Phác Xán lIệt rồi. không biết hắn nhìn thấy có tức giận nữa không, BIện Bạch Hiền tưởng tượng đến vẻ mặt Phác Xán Liệt sau khi thấy chiếc bánh, bất giác cười lên thành tiếng. Xán Liệt còn ở bờ sông đợi cậu, Bạch Hiền vội vã chào chủ quán, mang theo bánh ngọt đến chỗ Xán Liệt đợi mình.
Thế nhưng, đâu phải người nào nói một câu đợi là cũng có thể đợi được đâu,giống như, giọt sương tí tách rơi đọng lại trên cánh cửa, thấy không rõ nhưng người ngoài vẫn cố ý chạy, giống như sinh mệnh vẽ loạn lên màu sắc không nên có, cho nên không thể thấy nét hoa lệ.
Chỗ cũ không có một bóng người, chỉ còn chiếc xe đạp được dựa vào đó, Biện Bạch Hiền nhìn xung quanh, không tìm thấy thân ảnh hắn, Xán Liệt à, anh đi đâu rồi, chúng ta còn chưa ăn bánh kem.
Từ lúc ánh dương nhô lên đến khi hoàng hôn tà tà, Biện Bạch Hiền nhìn từng thay đổi của con sông, nghĩ gọi cho Phác Xán Liệt một cuộc, nhưng lại phát hiện di động để trong chiếc áo cũ, có phải hay không, Xán Liệt đang trốn ở góc nào đó nhìn cậu khẽ cười trộm, hay là đang chuẩn bị quà tặng sinh nhật, cứ nghĩ lung tung như vậy mà quên mất thời gian, cố gắng suy nghĩ suy nghĩ, đặt ra câu hỏi cuối cùng lại không tìm được câu trả lời.
Anh đang ở nơi nào, đang làm cái gì, em không muốn biết, em chỉ đang đợi, đợi anh trở về, cứ như vậy chờ đợi.
Đèn đường tắt hẳn, Biện Bạch Hiền mở hộp bánh kém, đốt nến, xa xa tiếng chuông vang lên rầu rĩ. Biện Bạch Hiền, vậy...chúc mừng sinh nhật tôi đi, Bạch Hiền, sinh nhật 18 tuổi khoái hoạt.
Còn nữa, phải ước, giống như đại đa số các thiếu niên, cõi lòng bỗng nhiên vui sướng, như vậy, ước nguyện duy nhất của tôi là đem mộng đẹp kia có thể trở thành sự thật, cho dù sau bao lâu, qua bao nhiêu năm tháng.
Im lặng là ngụy trang tốt nhất.
Phác Xán Liệt về nhà vào lúc bốn giờ sáng, phòng ngủ vẫn đóng chặt, trong phòng bếp vẫn bật đèn, trên bàn ăn có một chiếc bánh, trên mặt còn lưu lại dòng chữ Biện Bạch hiền, bên cạnh chính là một con cún nhỏ, bời vì để lâu mà bộ dạng có chút khó coi, Phác Xán Liệt bình tĩnh nhìn trong giây lát, tay cầm bánh lên, sau đó ném vào sọt rác, xoay người nhìn lại không biết người kia từ khi nào cầm cốc nước đang đứng ở phòng ngủ cũng nhìn mình.
Không gian yên tĩnh, chúng ta đứng bất động, anh đứng ở chỗ có ánh sáng hắt vào, tôi ở trong bóng tôi.
Anh có gì muốn giải thích với em, nếu như vậy, em sẽ bỏ qua, bất quá sẽ cười cười bắt anh bồi thường.
Chính là, anh lại chán ghét ném xuống, đem phần hy vọng tích lũy cuối cùng ném vứt.
Hít sâu, thay bằng khuôn mặt tươi cười: "A, tôi vừa muốn ném đi, cái kia thực sự ngọt muốn chết."
Này có tính là ngốc không?
Khiến cho người ta ngỡ ngàng, Phác Xán lIệt còn chưa phục hồi tinh thần, thực sự cảm thấy có lỗi, khuôn mặt tươi cười của cậu cũng không tồn tại nữa, không sao, vốn là không tình nguyện đi, huống chi là tình huống khẩn cấp.
Mặc kệ là như thế nào, cậu cũng sẽ không rời đi, cho nên, đem cậu đặt ở vị trí cuối cùng.
Xán Liệt, bằng không chúc em sinh nhật được không, lên kế hoạch đã lâu, không cần anh phải nói nhiều, chỉ cần một câu sinh nhật vui vẻ là được rồi.
Cái gì cũng không nói, hắn mệt mỏi tiêu sái đi qua người cậu, mang theo mùi nước hoa, hương vị kia, là mùi nước hoa phụ nữ.
Bằng hữu không thể yêu bằng hữu, Bạch Hiền nhớ rõ một câu trong một bộ phim, câu nói khiến cậu đau lòng, cuối cùng vẫn không trốn thoát kết quả này.
Cái này gọi là thất tình, lại thất tình rồi.
Hay là, không có cậu hắn mới có thể vui vẻ, chính là trong lòng luôn có một góc lớn, vĩnh viễn muốn trốn tránh việc hắn không yêu mình.
Vài ngày sau đó, khoảng cách giữa hai người trở nên càng lớn, Phác xán LIệt cầm sách đi học, cậu ở phòng hắn dọn dẹp chính là chỗ nào cũng có sách, hình như là sách quản trị kinh doanh, có rất nhiều số và biểu đồ, BIện Bạch Hiền không rõ hắn làm sao học những thứ buồn tẻ như vậy, mỗi lần tan tầm về nhà đều thấy hắn ngồi trên bàn đọc sách, sau đó một mình âm thầm cười. Biện Bạch hiền nghĩ đến, có chút thỏa mãn.
Sinh nhật ngày đó, Biện Bạch HIền dẫn hắn đến ngồi trên ghế băng gần bờ sông, cậu chạy đi lấy bánh, vốn thời gian không lâu, nhưng Phác Xán liệt cảm thấy có chút khó chịu, nhớ tới chuyện vừa xảy ra liền ảo não, cứ như vậy thong dong bước đi dọc theo bờ sông.
"Đừng chạy, bắt lấy cô ta mau."
Phác Xán liệt nhìn thấy một cô gái chạy, phía sau có một nam nhân đuổi theo, sáng sớm trên bờ sông cũng toàn người lớn tuổi, cô gái kia chỉ nhìn Phác Xán Liệt giống như cầu cứu, sau đó chạy nhanh lại núp sau người hắn. Còn chưa hiểu chuyện, hắn đã bị mấy người kia quây lại. Phác Xán LIệt nghĩ lại, chắc hôm nay bước chân trái ra ngoiaf, chính là gặp chuyện này cũng không thể chạy trốn, phía sau là nữ tử đang lạnh run, hẳn là muốn dùng bạo lực đi.
"Chú, không phải nói cục cảnh sát có việc sao, tại sao lại trở lại."
Phác Xán Liệt giữ mình thật bình tĩnh đối nam nhân kia nói chuyện, ngay lúc bọn họ còn đang mải suy tính, Phác Xán Liệt kéo cổ tay cô gái kia chạy nhanh về phía trước, bọn người đó không bỏ qua, Phác Xán Liệt kéo nhanh cô ấy vào đám đông đang chạy bộ, bọn người kia không phát hiện ra nên chạy qua, lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở phào, cúi đầu, nhìn cô gái đó tháo mũ xuống, mái tóc dài mượt, khuôn mặt thanh tú, Phác Xán LIệt đột nhiên có chút ngượng ngùng, đang còn cầm tay cô lập tức buông ra.
"Ngạch. em ... em không sao chứ."
"Không sao, vừa rồi cảm ơn anh, nếu không có anh thì em không xong rồi."
Ngữ khí nghịch ngợm, tươi cười thoải mái, Phác Xán LIệt nháy mắt cảm thấy bộ dạng như vậy thật khả ái.
Bất tri bất giác, không có cự tuyệt lời mời của cô gái, dắt cô ấy đi dạo quanh phố, nói chuyện phiếm, ẩn ẩn đau lòng khi nghe cô kể chuyện của mình, bởi vì không muốn nhìn mẹ kế lấy tiền ba tiêu xàu mà muốn bỏ nhà đi bụi, mới bị người truy đuổi, lúc đó Phác Xán Liệt còn chưa biết, vận mệnh này làm thay đổi cả cuộc đợi mình, khiến hắn không còn để ý đến vừa rồi trái tim mình rung động, sau đó ôn nhu đem thiếu niên không rành thế sự kia đẩy xuống vạn kiếp bất phục vực sâu.
Cô gái kia, chính là Đỗ Nhược Hi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro