Chương 18+19+20
Nhà hàng trang trí theo kiểu phương Tây sang trọng, ánh sáng tỏa ra từ ngọn đèn êm dịu, chạm trổ trên mặt bàn uyển chuyển tinh tế, ngọn gió tươi mát thổi vào, Biện Bạch Hiền thế nhưng lại cảm thấy hỗn loạn, rõ ràng bây giờ là ban ngày trời cũng rất đẹp, nhưng lại làm cho cậu có cảm giác của bóng đêm khiến bản thân lạc lối rối loạn.
Quả nhiên nữ nhân mang bụng bầu kia được ưu ái như nữ hoàng, Đỗ Nhược Hi không ngần ngại mời cậu đi dùng bữa trưa, cẩn thận nói cảm ơn chuyện trước, Phác Xán Liệt thế nhưng cũng không phản đối, ý tứ đồng ý.
Từ nhỏ người ta đã được sống đầy đủ, con nhà gia giáo, sinh hoạt trong biệt thự lớn giống như công chúa, chắc chắn thế gian đối với cô ta hết thảy đều tốt đẹp, đối diện lại khiến người ta phải cẩn thận che những khuyết điểm vì xấu hồ, có lẽ ai tiếp xúc cũng để ý cô, ngồi trước mặt hai người họ, cảm thấy, thực sự là một cặp rất đẹp đôi.
Biện Bạch Hiền câu nệ nói chuyện, cảm giác có chút căng thẳng bối rối, may mắn phục vụ đưa đến thực đơn cho bọn họ, nhìn đến bảng đồ ăn trước mặt, Bạch Hiền lại càng gượng gạo hơn, ngẩng đầu một chút, Phác Xán Liệt đang ân cần hỏi ĐỖ Nhược Hi thích ăn cái gì, biểu tình hắn rất ôn nhu, Đỗ Nhược Hi lại hạnh phúc mỉm cười động lòng người. Cậu nhìn hắn thấp giọng hỏi Đỗ Nhược Hi, ngay lúc đó lại không muốn tiếp tục dùng bữa với họ.
Phác Xán Liệt quả thực không để Biện Bạch hiền thất vọng, trước kia hắn đọc rất nhiều sách, bây giờ bộ dạng lịch thiệp thế này rồi.
Khi đó cậu sẽ cùng hắn trêu đùa: "Xán Liệt, thật thông minh, học tập như vậy mới tốt. về sau tôi phải dựa vào cậu rồi." Lời nói có ý tứ vui đùa thôi, nhưng cũng có chút mong đợi, Xán Liệt, có nghe rõ không?
"Cái gì a, này là kiến thức nhập môn thôi, nếu muốn học tốt còn phải học nữa." Ngữ khí hắn có vẻ phiền toái mà nói.
Có lẽ chỉ là một câu nói lơ đãng, có lẽ chính mình vượt qua tâm tình với hắn, sau đó bị thiệt thòi một chút, nhưng không trọng yếu.
Hắn muốn cái gì, đều liền biến thành giấc mộng của cậu.
Rốt cuộc, phục vụ cũng hỏi một tiếng "Quý khách, ngày muốn dùng cái gì?"
Kéo Biện Bạch Hiền trở lại với hiện thực, nháy mắt có chút xấu hổ, nhà hàng sang trọng như vậy là lần đầu tiên tới, vừa mới thoáng nhìn qua thực đơn đã hoa mắt, đặc biệt là giá cả ghi bên cạnh, cổ quái suy nghĩ món ăn sao có thể đắt như vậy, một lần nữa lật qua lật lại trang thực đơn, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy hắn, Biện Bạch hiền cảm thấy da mặt đã bị đốt đến nóng bừng.
"Tôi... tôi cái gì cũng được, không cần cái gì đặc biệt."
Ngồi ở chỗ này, giống như bị thẩm lý phán quyết vậy, còn đối diện với hai người kia, vô hình khiến cậu áp lực cực điểm. Biện Bạch Hiền nhìn thấy Phác Xán Liệt nhíu mày, chắc chắn hắn đang nhẫn nại kiềm chế đi.
Phác Xán Liệt không hiểu tâm trạng của bản thân hiện tại ra sao, có cảm giác trái tim đập nhanh một hồi, cảm giác rất hỗn loạn, trước kia Biện Bạch Hiền luôn bám lấy hắn làm phiền, mặc kệ hắn chê, vậy mà bây giờ người kia im lặng, khách sáo như vậy. Nháy mắt tâm tình có chút khó chịu.
Chắc sẽ khôi phục nhanh thôi, có thể an tĩnh loại trừ cảm xúc này.
Liều mạng muốn thoát khỏi một người, nhưng lại giống như kẹo cao su dính chặt trên giày, nóng lòng muốn lau vết ô uế, chán ghét rối rắm.
nếu là nữ nhân sẽ làm nũng, ngoan cố nài nỉ, nhưng lúc đó Biện Bạch Hiền cũng chỉ có thể ẩn nhẫn, cứ yêu như vậy, mong muốn hắn có thể chia một chút tình cảm cho mình không?
Thời điểm sợ hãi có thể nắm tay tôi, hoặc có thể cấp cho tôi một cái ôm, khiến tôi nhìn thấy ánh sáng ngoài cửa sổ, cũng không sợ ánh sáng mặt trời quá chói mắt khiến rơi lệ. Mong muốn làm cho tôi tình nguyện mà chật vật, làm cho tôi ở trong băng lạnh đêm tối vẫn mộng đến cảnh tượng ấm áp ấy.
Cái ước muốn vô lý, ngẫm lại cảm thấy áy náy, Biện Bạch hiền rũ mắt xuống dưới, đùa nghịch chiếc khăn nhỏ.
Bữa ăn này, có lẽ chỉ có Đỗ Nhược Hi cảm thấy ngon, Phác Xán Liệt im lặng, Đỗ Nhược Hi hướng cậu kể khổ, trong nhà hai tiểu tử nghịch ngợm như thế nào, trông chúng vất vả ra sao.
Phác Xán Liệt cũng cùng cô ấy than thở, mà Biện Bạch hiền chỉ lẳng lặng lắng nghe, qua chiếc bàn kính có thể nhìn thoáng thấy Biện Bạch Hiền hé miệng cười, ánh mắt trống rỗng, lại có chút tâm tình, vội vàng cố gắng che dấu, chính là cảm thấy không đúng, rõ ràng cùng trên một bàn ăn, nhưng Biện Bạch Hiền lại giống như người vô hình. Thế giới cách ly mọi thứ ở đầu bàn bên kia với cậu.
Chúng ta bị dồn vào đường cùng.
Sau khi xong việc, Biện Bạch Hiền chưa về nhà, mấy hôm trước đi bộ qua có nhìn thấy cửa hàng trên đường đang tuyển bồi bàn, BIện Bạch Hiền muốn thử xin xem, có thể kiếm được nhiều tiền, làm như vậy giúp Phác Xán Liệt học tập tốt hơn.
Tới văn phòng quản lý ở lầu hai, nam nhân đeo kính đưa cho Bạch hiền một tờ hồ sơ, đơn giản kinh nghiệm thế nào, gia đình ra sao, sau đó quản lý gọi cậu hỏi vài vấn đề khác, sau đó nói cậu thử việc một tháng.
Biện Bạch Hiền rất vui vẻ, không có bằng cấp tốt, không có kinh nghiệm, cho dù việc có điểm mệt, nhưng chính mình có thể kiếm tiền nuôi sống bản thân, còn có thể giúp Phác Xán Liệt, liền cứ thế bình bình đạm đạm mà làm, Biện Bạch Hiền thấy thực thỏa mãn.
Phòng ngủ cánh cửa khép hờ, trên ghế sô pha trên sàn nhà quần áo vứt lộn xộn, Biện Bạch Hiền rất nhanh hiểu được chuyện gì đang xảy ra, ở trong bóng tối đứng sững lại một chút, cầm theo mấy túi đồ hai chân cố gắng chống đỡ sức nặng đứng vững, sau đó nghe được tiếng mở cửa, Phác Xán Liệt từ phòng ngủ thân trên trần trụi đi ra, tóc tai rối loạn, Biện Bạch Hiền sửa lại biểu tình, đem đồ mua từ siêu thị đặt tren bàn, cúi người nhặt quần áo rơi trên mặt đất, Phác Xán Liệt dựa vào khung cửa nhìn Biện Bạch Hiền cầm từng đồ đạc dưới sàn nhặt lên, vừa muốn nói vài câu đùa với cậu, lại bởi vì thiếu niên đang quay bóng lưng gầy yếu cắm cúi bận rộn lại không có hứng tí nữa, trong phòng thoáng chút khơi lên xấu hổ.
Biện Bạch Hiền cảm nhận được ánh mắt của người nọ sau lưng, động tác có chút cứng ngắn, cân nhắc có nên nói cái gì không, kỳ thực vừa mới vào nhà đã nghĩ rất nhiều rồi, cuối tháng nhận tiền lương, dù không nhiều lắm, nhưng đủ để cấp Phác Xán Liệt tiền học, chính mình còn đến siêu thị mua bia, muốn cùng Phác Xán Liệt ăn mừng một bữa, nếu như vậy thật vui vẻ, Bạch Hiền nghĩ.
Biện Bạch Hiền quay người, đưa áo sơ mi cho Phác Xán Liệt. "Mặc áo rồi ra đây ăn chút đi."
"Làm sao cậu biết tôi đói bụng.. haha."
Biện Bạch Hiền quay đầu không nói gì, sau đó lại liếc Phác Xán Liệt một cái.
"Cậu mặc quần áo vào, cho rằng dáng mình tốt lắm sao, khoe khoang cái gì."
Miệng cười cười, giống như đang vô tư trêu đùa hắn, nhưng kì thưc tâm tình bi thương, che dấu hết xuống, nói vui đùa phát tiết một chút, sau đó cậu thậm chí còn cười tươi lấy tay đánh Phác Xán Liệt một cái.
Không có bật đèn, ánh sáng xuyên thấu cửa kính chiếu vào, dưới lầu không gian náo nhiệt, quán ăn vặt, bà bán hàng rong, Biện Bạch hiền cùng Phác xán LIệt ngồi trên sàn phòng khác, bên người là chai bia, Phác Xán Liệt tự xưng ngàn chén không say, hiện hại lại có chút mơ mơ hồ hồ, nhưng vẫn không quên nhạo báng Biện Bạch Hiền uống rượu, ánh mắt đầy mê lực lúc cười càng dễ thương hơn, thanh âm vốn đã trầm thấp giờ uống rượu âm cuối dắt theo ngữ khí khàn khàn, Biện Bạch hiền cảm thấy bản thân thực may mắn, chỉ cần gần gũi Phác Xán Liệt như vậy, lơ đãng đưa tay động vào lồng ngực. trái tim đập nhanh đến dữ dội.
Phác Xán Liệt đại khái cũng uống nhiều rồi, hắn kéo Biện Bạch Hiền lại đưa tay đặt lên mặt câu huyên thuyên nói cái gì đó, Biện Bạch Hiền chưa kịp phản ứng, hắn đã nghiêng đầu ngủ mất.
Đem tay rụt về, không nghĩ vai Phác Xán Liệt lại lấy chân mình làm gối.
Quên đi, ngủ ngon.
Căn phòng yên tĩnh, Biện Bạch Hiền kìm lòng không được, thẳng đến khi nương theo ánh trắng thấy rõ lông mi Phác Xán Liệt, nhẹ nhàng đem môi mình ấn nhẹ xuống môi hắn thẹn thùng không dám mở to mắt, cứ như vậy vụng trộm hưởng thụ độ ấm của người kia, Xán Liệt, nếu cứ như vậy thì tốt rồi, anh ngủ thế này mùi vị thật ngọt ngào, khoảnh khắc thế này, đủ để tôi nhớ cả đời.
Ai cũng không thể thấy được, thiếu niên say rượu bị hôn trộm kia thoáng cái mặt đỏ bừng lợi hại hơn.
đi ngang qua toàn bộ thế giới của em.
Có đôi khi chúng ta không có khả năng thừa nhận kết thúc đó, kỳ thực con người làm sao biết được, chính mình tự mình lạc vào thế giới đó, có lẽ thượng đế cũng không thể giải thích được triệt để về vận mệnh, chúng ta nhỏ bé nhưng vận mệnh lại vô cùng kì diệu.
Sinh nhật năm đó, bản thân quá tùy hứng, sau đó làm như không có gì, làm bộ như tương lai vẫn như vậy, mặc kệ thế giới biến hóa ra sao, chúng ta liền cứ sống thế thôi.
Xán Liệt, có hay không hắn đang vắt óc suy nghĩ chuẩn bị món quà cho cậu, Biện Bạch HIền suy đoán linh tinh, ngẫu nhiên tự mình đắm mình trong mộng, chính là Phác xán Liệt không nhớ rõ ngày sinh nhật của cậu, tại sao lại kinh hỉ làm gì?
Ngày đó Biện Bạch hiền dậy rất sớm, kỳ thực một đêm không ngủ, nghĩ cả ngày sẽ ở cùng Phác Xán liệt một chỗ, nghĩ như thế nào làm cho Xán Liệt vui vẻ, giống như quên đi ngày này ai mới nên lấy lòng người nào.
Cứ như vậy chốc lát cười ngây ngô, Phác Xán Liệt đọc sách đến khuya, Biện Bạch Hiền muốn cho hắn ngủ thêm nữa, nhưng vẫn không kìm được mà nhẹ gọi hắn.
"Xán Liệt à. Xán Liệt. Cậu tỉnh chưa, Tôi vào nhé." Phác xán Liệt còn chưa nói gì, Biện Bạch Hiền liền đẩy cửa sau đó ngồi lên giường hắn.
Phác Xán LIệt dứng ở cửa sổ, nắng sớm mang theo độ ấm nhu hòa chiếu trên người hắn, mặt nghiêng lộ ra đường cong khuôn mặt tuyệt đẹp, Biện Bạch hiền ngắm nhìn đến ngây ngốc, mặt cũng không chịu được nhiệt mà đỏ hồng lên, đối mắt với hắn vẫn luôn không tỉnh táo như vậy.
Sáng sớm bờ sông có chút lạnh, Biện Bạch hiền xoa xao mũi khụt khịt, sau đó hắt hơi một cái, Phác Xán liệt dong xe đạp đi bên cạnh cậu,một bộ biểu tình hững hờ:
"Sinh nhật đến bờ sông làm gì, sớm nói thì tôi đã mờ bạn đến tổ chức một party thì tốt rồi."
"Cậu không sợ lạnh à, mặc áo ngắn như vậy làm gì?"
Biện Bạch Hiền bị hắn chế nhạo, thế nhưng cảm thấy thật hạnh phúc, nhìn Phác Xán Liệt biểu tình thản nhiên nói không nhịn được cười một chút.
"Ai biết lại lạnh như vậy."
Biện Bạch Hiền quay đầu đi chỗ khác ngắm phong cảnh, mặc áo ngắn tay là bởi vì thấy hắn mặc áo màu lam, cho nên thừa dịp hắn vào nhà vệ sinh chạy vào phòng tìm một chiếc áo màu lam mặc vào, chính là chỉ có một chiếc áo ngắn tay, sau đó đi mượn một chiếc xe đạp, muộn được hắn chở, ở phía sau hắn, cảm thụ ngọn gió ve vãn trên mặt, sau đó tìm hơi ấm đem mặt dán vào lưng hắn, lúc hắn phàn nàn sẽ lấy cớ do hắn đạp xe nhanh quá, chính là hy vọng được cùng hắn ở một chỗ.
"Uy" Biện Bạch hiền vẻ mặt mê muội nhìn Phác Xán Liệt.
"Cậu mặc cái này đi." là áo khoác màu lam của Phác Xán Liệt hắn đưa qua chỗ cậu. "A, cho tôi mặc sao?"
Biểu tình khó tin được, Phác Xán Liệt nghĩ, nhìn Biện Bạch hiền ngơ ngốc, một tay kéo Biện Bạch Hiền qua, mở áo khóa khoác lên cho cậu.
"Đưa tay vào." Chậm rãi nói, khéo léo lướt qua chóp mũi cậu, bờ môi ...
ĐÚng là khi đó suốt ngày tơ tưởng, bản thân vì một chút mà kích thích sung sướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro