Chương 16+17
Chương 16. Thời gian phủ đầy những thất thường khó đoán.
Nhắm mắt lại nghĩ về trước kia, buổi chiều năm mười sáu tuổi, cảnh sắc đẹp đẽ đầy sức sống như con người còn thiếu niên của chúng ta, vừa đi vừa hát, bộ dạng khờ khạo đầy dũng cảm, nghĩ như vậy là đủ rồi, đủ để giao toàn bộ tình yêu thực nặng cho đối phương, đủ để ứng phó với những biến ảo vô thường của sinh mạng, chỉ cần cả hai không thay đổi, dẫu cho vật đổi sao dời, thương hải tang điền, tôi yêu anh, anh yêu tôi, có cái gì là đáng sợ đâu.
Đêm đông phát sinh chuyện kia, giống như toàn bộ cảnh xuân trút xuống dần dần tan trong tuyết, giống như thế giới chẳng có gì thay đổi, không có khó khăn đối diện, không có cãi nhau vạch định quan hệ, chúng ta cùng nhau che dấu suy nghĩ, tình cảm mãnh liệt trong tum.
Biện Bạch Hiền tìm được công việc thêm nữa, mỗi sáng đều ra ngoài rất sớm, khi về nhà cũng là nửa đêm, cho dù mệt mỏi, nhưng nhìn thấy Phác Xán Liệt, cậu lại cố gượng vui vẻ cởi mở, đầy sức sống như Biện Bạch Hiền của trước kia. Coi như toàn bộ việc kia, cái gì cũng chưa từng xảy ra, Phác Xán Liệt cũng vui vẻ khi thấy Bạch Hiền biểu hiện như vậy, vẫn hưởng thụ sự quan tâm chiếu cố của cậu, ăn đồ ăn Bạch Hiền làm, không quan tâm trong mắt cậu có bao nhiêu chờ đợi, thay quần áo cũng đặt cạnh phòng Bạch Hiền, thậm chí còn cùng cậu nói về phụ nữ.
Mỗi khi Phác Xán Liệt nhắc tới chuyện đó, Biện Bạch Hiền cũng không quá khó chịu, chỉ cười ngốc, cùng hắn nói chọc vào cậu, Phác Xán Liệt cảm thất như vậy rất tốt, cậu ấy hẳn là không thể tiến thêm bước nào trong quan hệ, lại vẫn tốt ới hắn như cũ. có thể một mình cô độc, không thể đòi hắn cấp cho cái gì đáp lại tình cảm. Năm tháng qua đi, ai nghĩ đến, có một ngày, năm tháng đó khiến chúng ta đặt lên chúng một nỗi nhớ da diết, khiến chúng ta quay đầu nhìn lại, mới phát hiện, năm đó chính mình tự lừa gạt mình, không chịu nổi, nhưng vẫn làm bộ cùng nhau cười, giấu đau khổ, mà cậu ấy, giả vờ không hiểu hắn bạc tình.
Phác Xán liệt có chút chán ghét mà nghĩ về, giấc mộng về những ngày đó mỗi ngày một rõ ràng, tuổi trẻ không có khả năng chờ đợi, muốn có một cuốc sống tốt nhất.
Biện Bạch Hiền bắt đầu có thói quen nhìn trộm Phác Xán Liệt, những lời cậu muốn nói cũng không thể nói, không thể quang minh chính địa nhìn hắn, đem sự ôn nhu cưng chiều bình thường của hai người bạn tốt đối với hắn.
Hiện tại cái gì cũng không thể minh bạch, vô tư ở cạnh hắn giống như người bạn, mà cũng không phải bạn, có thể không bị phát hiện, không nhìn thấy ánh mắt tránh phiền phức của đối phương.
Phác Xán Liệt đối với ngành kinh tế đặc biệt có hứng thú, Biện Bạch Hiền thường thấy hắn trong đêm khuya đeo một cặp kính lớn đọc sách về kinh doanh, cậu không hiểu mấy thứ đó, với cậu mà nói, so với việc được ngắm người trước mặt thì không có gì khoái hoạt hơn, nhưng Phác Xán Liệt rất thông minh, hắn có lẽ rất học giỏi, Bạch Hiền nghĩ, sau đó còn ra siêu thị mua rất nhiều sữa, lặng lẽ đặt trước cửa phòng Phác xán Liệt.
Cứ như vậy, thời gian qua đi, bởi vì quá thản nhiên, bởi vì muốn tiến về phía trước, muốn cảm nhận cuộc sống bây giờ, không hề để tâm đến cuộc sống lúc đó, muốn được công thành danh toại mà hình như... đã mất ... cái gì đó không rõ ràng.
Chương 17. Tôi chính là bướng bỉnh như vậy.
Biện Bạch Hiền ở trong quán ăn làm chút gì đó mang đến bệnh viện, ông chủ tối qua không cẩn thẩn bị ngã, có tuôi rồi, buổi tối bị ngã nên nhanh chóng được đưa vào bệnh iện, Bạch Hiền sáng sớm đi làm nghe trong quán có người nói như vậy, nghĩ đến đứa con của ông chủ cũng bận rộn, liền làm vài thứ mang đến cho ông.
Bệnh viện quả nhiên lúc nào cũng đông đúc, Biện Bạch Hiền đứng trước thang máy đợi, nhìn con số kia vẫn đứng tại tầng 8, có thể là bệnh nhân nào đó bị bệnh ở trong đó đi, Biện Bạch Hiền sợ thức ăn bị nguội, hít sâu một hơi liền chạy bộ lên 7 tầng, tới phòng bệnh, phát hiện ông chủ đang nằm ngủ, bên giường cũng có người đnag chiếu cố, Bạch Hiền cùng bọn họ hàn huyên một lúc, ông ấy đại khái là bị gãy xương, nhưng lớn tuổi, ngã như vậy cũng nguy hiểm, huyết áp cao, người nhà sợ chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên mới muốn ông nằm lại viện vài ngày nữa, Bạch hiền nhìn ông không có gì đáng lo, thì yên tâm đứng dậy cáo từ.
Trên hành lang, người tới kẻ lui, chiếm đa phần là đến thăm bệnh nhân, Biện Bạch Hiền đột nhiên nghĩ đến, nếu mình bị bệnh, có ai đến thăm không, sợ là không có đi.
Biện Bạch Hiền muốn đứng đợi tháng máy thêm một chút, lại nhớ tới có nhiều người như vậy, có lẽ lại phải chen chúc, nên quay đầu đi thang bộ. Chậm rãi bước từng bước, đi đến tầng năm, Bạch Hiền quay đầu một cái liền vô tình nhìn thấy... Phác Xán Liệt cùng Đỗ Nhược Hi.
Phác Xán Liệt hôm nay đưa vợ mình đi kiểm tra, thật vất vả mới làm xong, Nhược Hy vì ngại đi thang máy bị chen chúc, nên hắn phải cùng cô đi thang bộ, Phác Xán Liệt vạn nhất thật cẩn thận đỡ cô, ngẩng đầu lại nhìn thấy Biện Bạch Hiền đứng ở gần đó, bộ dạng có chút lúng túng khiến ngực hắn cứng thắt lại.
Đỗ Nhược Hy ôm cái bụng hơi nhô lên, nụ cười rất nồng nàn, cô quay sang nhìn Phác xán Liệt tránh chồng mình sao lại đứng đờ ra đó, nghi hoặc nhìn theo hướng nhìn của hắn.
" Xán Liệt, anh nhìn gì vậy."
người này nhìn rất quen, có gặp ở đâu đó, Đỗ Nhược Hi rốt cuộc cũng nhớ ra cậu chính là con panda ở công viên.
" A, cậu là chú panda?"
nói xong lại ngượng ngùng cười " Thực xin lỗi, tôi không biết tên cậu, cho nên, ngày đó chưa kịp cảm ơn.."
Người phụ nữ kia trên người tản ra khí chất mê người, vừa nói chuyện vừa mỉm cười, như vậy, chằng thể nào không hạnh phúc được. Xuất thân giàu có, hôn nhân ngọt ngào, gia đình mỹ mãn. Thực sự ông trời rất biết chọn người mang đặc ân.
Biện Bạch Hiền giống như bị nụ cười kia làm cho đờ đẫn, trúc trắc cười nói" a, không có gì."
Nghĩ đến như vậy là xong, có thể không nhìn ánh mắt người kia nhanh chóng ly khai, nhưng bất ngờ lại bị Đỗ Nhược Hi kéo lại.
" Ai, cậu còn chưa nói cậu tên gì."
Đỗ Nhược hi đi đến đứng trước Bạch hiền, hướng cậu vươn tay, bàn tay được chăm sóc cẩn thận, làn da nhẵn mịn, móng tay được sơn mượt mà. Biện Bạch Hiền do dự, tự lui về phía sau một chút.
Làm sao vậy, Biện Bạch Hiền, làm gì cho xứng là nam nhân một chút đi, vươn tay ra, chào hỏi, kết giao bằng hữu.
Chính là, không thể cử động được, vừa hâm mộ, vừa tự ti, mỹ nhân hoàn mĩ trước mặt, cảm thấy bản thân rất nhỏ bé. Nhưng cuối cùng cậu cũng ươn tay ra, khắc chế sự thống khổ của mình.
Bàn tay cậu, cũng từng được cậu vì nó mà rất tự hào, còn bị Phác Xán Liệt nói giống tay của nữ nhân, nhưng hiện tại, ở trong tù tám năm, Biện Bạch Hiền ngày ngày phải làm việc, hiện giờ, hai bàn tay đã khắc đầy dấu vết mệt nhọc. chai sạn đến đáng sợ.
Phác Xán Liệt đem hết thảy biểu hiên của cậu thu vào đáy mắt, nhiều năm đứng trên thương trường, làm cho hắn có thể nhìn thấu cảm xúc của người khác. Hiện tại không cần động não nhiều cũng hiểu, hắn lần đầu tiên hận chính mình không nhìn ra, những dấu vết trên tay người kia. nhìn thấy hai bả vai người nọ run rẩy, nhìn thấy vẻ mặt kiên cường khi đối diện với vợ của hắn, không muốn thừa nhận, có thể nghe thấy đâu đó âm thanh suy sụp, thời gian ẩn giấu những bí mật, đợi một ngày gặp được ánh sáng mặt trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro