Chương 13+14+15
Chương 13: Gặp nhau trong lòng bị khuấy đảo
Gió ban đêm thực lạnh lẽo, thổi đi mọi sự khô nóng của ban ngày. Đêm, cuộc sống của mọi người giống như thực sự mới bắt đầu, đám đông tụ hội tại các điểm bờ hồ, ngắm những con thuyền thắp sáng bởi ánh đèn đang trôi lững thững dưới nước, Ngọn đèn trong trí theo phong cách Âu Mĩ toả ra hào quang đủ màu sắc, so với buổi sáng thực sự lãng mạn hơn rất nhiều. Biện Bạch Hiền ngồi trên thềm đá tạ bờ sông, híp mắt cảm thụ mọi thứ xung quanh, mà ngồi cạnh cậu là Phác Xán Liệt, ha ngón tay đang kẹp lại điếu thuốc thỉnh thoảng thổi ra hơi khói.
Vừa rồi Phác Xán Liệt từ xa đi đến muốn đỡ Biện Bạch Hiền đứng lên, lại bị Bạch Hiền kiên quyết cự tuyệt.
Sau đó Biện Bạch Hiền chạy vội về quán ăn, chào hỏi qua loa với đứa con của ông chủ, thay quần áo đi dọc đường bờ sông về nhà, nhưng vừa ra khỏi quán, Phác Xán Liệt đã đứng ở đây, Biện Bạch Hiền nắm chặt hai vạt áo sơ mi, môi hơi run rẩy, cúi đầu đi cạnh Phác Xán Liệt, nói cũng không biết mở miệng nói gì, hít sâu cố gắng giữ vững bộ dạng bình tĩnh, trong nháy mắt, tưởng chừng bản thân không kìm được mà rơi lệ, bả vai run nhẹ.
Cũng không nghĩ ra, Phác Xán Liệt cứ như vậy đi phía sau mình, không ai nói với ai một lời, tản bộ hóng gió bờ sông, cảnh đẹp giống như trong mơ. Không biết thanh âm từ chỗ nào, giọng nam nhân âm trầm buồn bã cất lên: " Không cho tôi cơ hội cũng không sao, dù sao tôi cũng chỉ có một đời không thể lãng phí, tôi chính là muốn ngang bướng, coi như đó là thế mạnh của tôi đi, không cần cảm thấy tôi đáng hổ thẹn, có lẽ tôi đã lãng phí tình yêu để thích anh, mặc kệ anh, cứ thế liều mạng yêu thương anh, tôi thế nào cũng thản nhiên đối mặt..."
Biện Bạch Hiền đột nhiên dừng bước quay đầu lại.
Phác Xán Liệt đi theo sau Biện Bạch Hiền, nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình bị gió đêm thổi đến bay phập phồng, bất quá người phía trước đột nhiên dừng bước, hắn không hiểu lý do bất ngờ có chút hoảng, Biện Bạch Hiền từ từ quay đầu, ánh sáng chiếu vào phản chiếu xuống một bên mặt, khuôn mặt cậu hiện lên có chút mơ hồ.
" Đừng theo tôi nữa, mau về nhà đi."
Mau trở về nhà đi, Xán Liệt, người nhà của anh đang chờ anh. hiện tại sao còn đứng ở đây, cảm thấy không thích hợp. Hiện tại đã không hận, không oán, tựa như không còn anh tồn tại trong lòng, muốn bảo trì như vậy, anh tiếp tục làm người mà bao nhiêu nhân sinh ngưỡng mộ, gia đình, tiền bạc, hài tử đều viên mãn, còn tôi, tiếp tục sống với cuộc sống bình thường.
Ngồi trên thềm đá, Phác Xán Liệt cũng đi đến ngồi xuống, rất nhanh, bóng đêm buông lại bao phủ toàn bộ thành phố, Phác Xán Liệt nhìn thấy cảnh tượng đó có chút ngơ ngác.
" Xán Liệt, đi theo anh, anh sẽ cố gắng kiếm tiền."
Tôi thực sự không thể gọi cậu là anh! nào có người anh như vậy.
Khi đó cả hai cùng sống một chỗ, giống như keo sơn không rời.
Phác Xán Liệt cứ như thế ỷ vào Biện Bạch Hiền, người đó rõ ràng lớn hơn mình nửa năm tuổi, thế nhưng lại vừa lùn vừa nhỏ hơn, được quan tâm, được yêu thương, cho nên cứ như vậy cho đó là điều đương nhiên, Biện Bạch hiền, vì biết em yêu tôi, cho nên tôi cứ thế thoải mái tận hưởng, sử dụng tình cảm này.
chính là, số mệnh trêu người, khi em do dự, tôi lạnh lùng xa lánh, em bàng hoàng, sợ hãi, tôi lại từng bước sát đến, cuối cùng em thuận theo tôi, tôi lại một mực muốn kết thúc.
Gặp lại em, tôi đã từng nghĩ rất nhiều tình huống, kì thực có thể đơn giản tranh cãi, trách móc tám năm quá oan ức, tôi cố gắng nghĩ ra làm thế nào để phản bác lại em, tôi không thể cho em thắng, tính đến bây giờ nếu cãi vã em đều không thắng được tôi, tôi sẽ lợi dụng tình yêu của em, đuổi em đi, đưa em đến nơi xa, sau đó một lần cũng không gặp lại.
Chính là, hết thảy đều lệch khỏi quỹ đạo, không có một chút chất vấn tranh cãi, em im lặng một cách kì cục, giống như với người hay cười hay nói kia là người khác, chẳng sợ tôi đem em bức em vào góc tường, em cũng chỉ nhìn tôi không lộ biểu tình.
Kỳ thực, theo tôi tưởng tượng, Biện Bạch Hiền a, tôi nghĩ em sẽ hung hăng đánh tôi, hung hăng trả thù tôi, tôi có thể chán ghét em, ghét bỏ em, đứng trên cao nhìn xuống em, như vậy tôi có thể mau chóng xoá sạch dấu vết của em, rất nhanh chúng ta sẽ toàn bộ thanh toán sạch sẽ, sau đó, tựa như một bước nhạc đệm, cuộc sống của tôi lập tức sẽ trở nên như cũ.
chương 14 Khoảng cách
Biện Bạch Hiền ở trong quán dọn dẹp vệ sinh, chủ quán về quê để thăm người thân, trước khi đi ông còn dặn dò phải trông nom cẩn thận cửa hàng, hiện tại không còn sớm nữa, quán ăn cũng không còn khách đến, Biện Bạch Hiền mệt mỏi xoa xoa cổ, ngồi trên quầy thu ngân, nhàm chán nhìn vào màn hình ti vi.
Tối hôm qua, chỉ nhớ cả hai đã ngồi ở bờ sông rất lâu, Phác Xán Liệt sau đó còn lôi thuốc la ra hút, khói thuốc lá nha ra mang đến một tư thái xinh đẹp, cuộc sống bình tĩnh giống như không dính một chút phiền muộn, mặc cho ai đều không thể làm phiền.
Trên bờ sống có vài thiếu niên lái xe chạy rất nhanh, có chỗ ồn ào ca hát sau đó cười lớn.
...
Phác Xán Liệt sống ở ngôi nhà nhỏ của Biện Bạch Hiền nửa năm, cậu bé có màu tóc nâu, luôn làm nũng, Xán Liệt nhất định là do thượng đế lạc mất mang đến một mồi lửa đến sưởi ấm cho trái tim cậu. Không biết từ lúc nào, luôn muốn hắn cười, giống như lúc đó sẽ vô cùng thoả mãn, toàn bộ thế giới sẽ tràn ngập hoài quang.
Chầm chậm, phần tình cảm tinh khiết như vậy cứ bị nhiễm một ý nghĩ tình tố khác, có lẽ đó chính là sự bắt đầu mới.
Mịt mờ không rõ có phải tình yêu hay không.
Trong truyện cổ tích, Cô bé lọ lem khiến người ta không khỏi ngưỡng mộ hy vọng. Rốt cuộc, Biện Bạch Hiền vẫn quyết định cất bước, nhưng mỗi một bước, một bước lại không khỏi khiến bản thân rơi vào vạn kiếp đau thương.
Đã là mùa đông, rất nhanh mở ra những ngày lãng mạn của cuộc sống, một lần nữa lại đến đêm giáng sinh, ngày này, có thể cùng người yêu thì thật rất ấm áp, nghĩ như vậy, Biện Bạch Hiền không kìm được mà cười một tiếng, sau đó mắt rũ xuống, buồn bã.
Đêm Giáng sinh năm ấy, Biện Bạch Hiền đưa Phác xán Liệt lên nóc nhà. " Xán Liệt" La lớn một tiếng, sau đó nắm lấy bàn tay hắn. Nhưng Phác xán Liệt nhu nhu nói nhỏ. " lên đấy làm gì a, rất lạnh đấy, tôi muốn ở dưới này chơi game." Phác xán Liệt than thở, Biện Bạch hiền từ phía sau đưa lên một cái hộp nhỏ.
" Xán Liệt, em thích anh." Thích anh nhìn em cười, thích anh làm nũng với em, thích anh thơ thẩn sau đó nhíu mày, thích bộ dạng cao hứng của anh.
Thích, rất thích, trái tim tất thảy mọi thứ đều có anh.
Cứ như thế có thế có thể vứt bỏ mọi thứ của mình.
Chiếc hộp màu lam nho nhỏ, bên trong là chiếc nhẫn bạc đơn giản, cậu cẩn thận nâng bàn tay phải lên, ngón tay áp út cũng có đeo một chiếc nhẫn như vậy.
Xán Liệt không nói được lời nào, có lẽ là bị cậu doạ đi. thời điểm đưa chiếc nhẫn tới hắn, cậu đã chuân bị sẵn, không muốn người kia lấp lửng, không phải trêu đùa, không thể qua loa, mà là một ước hẹn, vĩnh viễn.
Nhìn biểu tình cứng ngắc của hắn, Biện bạch Hiền cúi thấp đầu, không dám tiếp tục nhìn, cho nên biểu cảm trong mắt thiếu niên kia Biện Bạch Hiền cũng không thấy được.
Cảm nhận từ đỉnh đầu có hơi ấp càng lúc càng tiến gần, Biện Bạch Hiền kìm lòng không được lui vài bước, trên mái nhà, có vài mảnh tuyết đọng lên lún xuống, rất khó di chuyển, chính vì thế cậu không thể nào lui xa được, theo bản năng, Bạch Hiền đưa tay lên vơ lấy thứ gì đó có thể làm trụ, nhưng lại không có, cho nên cậu ngã phịch xuống, Phác xán Liệt cũng bất thình lình bị kéo theo ngã đè lên người cậu.
Tuyết còn bay lất phất trên không trung, cho tới bây giờ cậu chưa từng nhìn thấy cảnh nào đẹp như vậy, những bông tuyết rơi xuống đọng lại trên lọn tóc của người kia, khoảng cách không thể nào gần hơn, thậm chí trong đôi mắt của Phác xán Liệt còn có thê nhìn thấy chính mình, xa xa tiếng chuông báo 0 giờ, pháo hoa nở rộ thật rực rỡ trên bầu trời. Giáng sinh thực vui vẻ, tôi yêu Phác xán Liệt.
Nếu như được người đó nhẹ nhàng hôn một cái, mùa đông đó sẽ thực sự đẹp nhất, nhưng đó chỉ là ảo tưởng, chung quy không thể không có.
" Biện Bạch Hiền." Thanh âm nhẹ phát ra, cùng với ngón tay thô rạp xoa lên khuôn mặt, sau đó thoải mái vuốt ve, " Tôi muốn có một gia đình bình thường, em có thể cho tôi sao?"
Bỗng nhiên toàn bộ cơ thể không có khí lực, nằm thực lâu, tuyết cũng thụt xuống một hố sâu, quần áo bị ướt, có điểm lạnh.
Phác xán Liệt cầm chiếc hộp đựng nhẫn lên. " Đánh mất rồi, không cần hối tiếc."
Dưới thân là lớp tuyết ôm lấy cơ thể, người kia đứng lên, đi xuống không quay đầu lại.
Làm sao không nghĩ đến kết quả này, tình cảm bị cự tuyệt, chính là tôi nghĩ đến khao khát muốn cùng hắn một chỗ nếm thử mùi vị hạnh phúc, nhưng chính mình lại quên rằng, từ đầu đến cuối, tôi lại chỉ là đang chơi một trò chơi mạo hiểm. Trò chơi tình ái.
Chương 15 Tôi không nói sai.
Phác xán Liệt buồn phiền trở mình một cái, Đỗ Nhược Hi vẫn ngủ say, kích thượng cái bụng đã rõ ràng, còn ba tháng nữa sẽ sinh bảo bối, không muốn làm phiền cô ngủ, Phác xán Liệt chuẩn bị đến thư phòng nghỉ một đêm.
Mấy ngày nay ở công ty, công việc nhiều đến không thể nổi, rõ ràng rất nhiều việc có thể giao cho cấp dưới, nhưng Phác Xán Liệt đều nhận vào tay mình, thực sự hắn không muốn có thời gian rảnh rỗi, bởi vì như vậy nhất định sẽ nghĩ đến người kia. Có rất nhiều chuyện không hiểu được, hắn không biết tại sao lại luôn nhớ đến Biện Bạch hiền, hoặc là do hắn áy náy cũng có thể là tò mò.
Không có khả năng, đã yêu cậu ta, Phác Xán Liệt yêu Biện Bạch Hiền, như thế nào có thể phát sinh chuyện vô lý này, đều là nam nhân, thời thiếu niên còn lơ mơ chưa hiểu biết không xác nhận được, hiện tại đã lớn thế này rồi.
Tình yêu, nó sẽ âm thầm sinh trưởng trong lòng người, người ta bất tri bất giác đều không nhận a.
Biện Bạch hiền đang ở quán nhỏ kia làm công, mỗi ngày đều chăm chỉ đi làm, đến chín giờ mới xong việc, khi đó mới lò mò về nhà, mọi người trong quán rất thân thiện, nhưng cậu lại không muốn quá thân mật với người khác, quá khứ của cậu cũng không phải nhiều người có thể chấp nhận, chi bằng cứ giấu diếm để sống an ổn, không cần đi trêu chọc người khác.
Biện Bạch hiền theo phản xạ đưa chân đá hòn đá nhỏ trên đường, người qua lại cũng thưa thớt, sắp đến mùa thu rồi, còn chưa cảm nhận được nhiệt khí mùa hạ, thời gian thực sự là không chờ đợi con người.
Biện bạch hiền không biết cậu cứ đi theo ánh sáng phía trước, còn phía sau có một chiếc xe chầm chậm bám đuôi.
Chiếc xe màu đen chậm rãi đi, bên trong thoang thoáng có thể nhìn thấy mặt người nọ, là Phác Xán Liệt.
Vẫn có thói quen khẽ nhíu mày, nhếch môi, ánh mắt không ngừng tìm kiếm thân ảnh phía trước.
phác xán Liệt đi theo Bạch Hiền đến khi cậu quặt vào ngõ nhỏ, quang canh buổi tối chín giờ thanh vắng, trên đường không có nhiều người đi lại, Phác xán liệt im lặng nghe thanh âm phát ra từ các gia đình trong ngõ, tiếng cười vô tư, tiếng từ ti vi phát ra. Có chút hâm mộ, thực sự hâm mộ, không có người lúc nào cũng trầu chực lừa gạt, dối trá nịnh nọt, giống như lúc trước, hắn cũng từng trải qua.
Sáng sớm tỉnh lại, ngoài cửa đọng lại mảnh tuyết, không có ngọn đèn ấm áp sang trọng, thoạt nhìn chỉ là một mùa đông bình thường, Phác xán liệt đi đến trước cửa, vặn vẹo thắt lưng.
" Xán Liệt, đi ra đây."
Đi ra phòng khách, nhìn thấy Biện Bạch Hiền đang mặc tạp dề bận trộn chuẩn bị, trên bàn cơm có dọn vài món ăn vô cùng bắt mắt, Phác xán Liệt quan sát biểu tình của Biện Bạch Hiền, chuyện tối qua, xem ra không ảnh hưởng gì đến cậu, Biện Bạch Hiền vẫn như trước, mặt mày phấn khởi, vui vẻ với Phác xán Liệt, còn làm thức ăn cho hắn, xem ra cậu ấy thực sự thích mình, như vậy có thể hại người không ngại gì, như vậy, có thể vô tư lợi dụng kẻ luỵ tình này.
Phác xán Liệt bắt đầu đem nữ nhân về nhà, khuôn mặt anh tuấn, dáng người thon dài, có tư chất như thế, rất nhiều cô gái nguyện ý bám lấy. Thời điểm phóng túng, Phác xán Liệt luôn cố ý trêu chọc nữ nhân khiến cô ta lớn giọng nũng nịu, như sợ người khác không biết, sợ cậu không biết.
Tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Biện Bạch hiền đang ngồi trên ghế xem ti vi, cúi người liền lộ ra vùng cổ trắng nõn, trên ti vi chiếu một tiết mục giải trí, Phác Xán Liệt nhìn khuôn mặt người kia hiện lên một nụ cười giải tạo, Biện Bạch hiền muốn tiếp tục cười đến khi nào, ánh mắt khinh bỉ nhìn cậu, Phác Xán Liệt đi đến phía sau Biện Bạch hiền, cúi người ghé vào tai cậu nói " Biện Bạch Hiền, em sao lại giả tạo như vậy."[ Nguyên văn là Biện Bạch Hiền, sao ngươi thấp hèn như vậy"]
Nói xong liền xoa tóc trở về phòng ngủ, không ai biết thiếu niên ngồi trên ghế sô pha đã sớm rơi lệ đầy mặt, không còn muốn cười ra tiếng, thật khó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro