Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11+12


Chương 11: Yêu em.

Đỗ Nhược Hi tỉnh dậy rất sớm, vừa sờ bên người, thấy trống không, vì thế vội xuống giường xỏ dép đi tìm Phác Xán Liệt, rèm cửa màu tím nhẹ nhàng phiêu bồng trong gió, Độ Nhược Hi thích nhất là màu tím, lúc trước kết hôn cùng nhau trang hoàng biệt thư, Xán Liệt luôn hỏi cô thích cái gì, hắn cho tới bây giờ vẫn không biểu hiện rõ bản thân thích những gì, cho nên chuyện trang trí nhà đều dựa trên sở thích của cô, Xán Liệt đối với Nhược Hi thực sự rất tốt.

Cảm giác vẫn chưa đủ, cái cách hắn mỗi lần đứng trước cửa, dưới tia nắng sớm ban mai hút thuốc, ánh mắt phóng ra vô định, có sự tình, khi đó, Phác Xán LIệt lại không giống với Phác Xán Liệt chồng cô, thật sự là một người sao?

Phác Xán Liệt dí điếu thuốc xuống gạt tàn, quay đầu lại nhìn Đỗ Nhược Chi, cô thực sự cần bảo dưỡng, mang thái ba tháng cũng chưa nhìn thấy bụng, nhưng cũng là đang mang thai. Phác Xán Liệt nhẹ nhàng ôm ĐỖ nHược Hy quay về phòng ngủ, một bên nhẹ nhàng nói: "Sáng sớm không thể chịu lạnh, em như thế nào mặc ít quần áo, bảo bối cũng sẽ lạnh.."

Đỗ Nhược Hi nhỏ giọng than thở: "Người ta sáng sớm không nhìn thấy anh liền lo thôi"

Phác xán Liệt cười cười xoa đầu cô, trong lòng có một cỗ vui vẻ thoả mãn, đây chính là vợ của hắn, dựa vào hắn, ngưỡng mộ hắn, không cần biết hắn đã chịu những gì, trải qua những gì...

Phác Xán Liệt cùng ĐỖ Nhược Hi đưa hai đưuá trẻ đi công viên chơi, cho nên qua loa dùng bữa sáng, bọn họ đơn giản chuẩn bị một số thứ, lên xe đi đến công viên.

Trên đường, hắn dặn dò đủ thứ, Nhược Hi cũng không rời mắt khỏi hắn, hoà vào đám người trong công viên, ĐỖ Nhược Hi cùng bọn trẻ cười đùa, hắn đứng ngoài ha ha cười thoải mái.

Phác Xán Liệt khát vọng có một gia đình bình thường, loại khát vọng này, ngay từ nhỏ đã có, Hoàn hảo, Đỗ Nhược Hi đã thoả mãn mơ ước của hắn, hai bảo bối tinh nghịch, đều là con trai, Phác Xán Liệt trong lòng muốn đứa nhỏ trong bụng cô là một tiểu công chúa

Bạch Hiền đang lau dọn chiếc bàn trong quán ăn, thì chủ quán vội vàng đi đến: "Bạch Hiền, con tôi ở đội quảng cáo tại công viên, chính là đột nhiên bị bệnh không thể tham gia, cậu có thể thay thế nó được không?

Bạch Hiền không nghĩ ngợi đồng ý, dù sao chủ quán cũng rất tốt với mình. Thay quần áo, Bạch Hiền đón xe bus đến thẳng công viên giải trí.

Chương 12: Không muốn mở mắt.

Thời tiết trong lành, công viên trò chơi cũng rất đông người. Đoạn đường nhốn nháo, người yêu, người nhà, bạn bè, tươi cười vui vẻ, những hành động thân mật, lời nói ấm áp. Thực sự khung cảnh rất đẹp.

Bạch HIền mặc một bộ đồ Panda, trên đầu có mang một cái mũ rất lớn, thức ăn được chủ quán bày ra để quảng cáo phía dưới, lần này tại công viên tổ chức quảng cáo, muốn mượn chỗ đông người để quán ăn có thể biết đến rộng hơn, Biện Bạch Hiền phải mặc bộ đồ nặng nề nóng nực, còn phải đứng giữa chốn đông người quat đầu, lắc hông, không đến vài phút đã cảm thấy mệt mỏi, mọi người ngửa đầu nhìn cậu, nóng lòng muốn thử món ăn, nét mặt hưng phấn khen ngon.

Bạch Hiền không ngừng đưa cho khách hàng tờ giấy quảng bá quán ăn, còn cùng với họ chụp ảnh, bày ra đủ loại tư thế, nhìn bộ dạng mọi người vui vẻ như vậy, cậu cũng cảm thấy rất thoải mái, trên người mặc đồ nặng nề, thật vất vả đám người mới rẽ ra hai bên, Bạch Hiền định tháo chiếc mũ xuống để nghỉ ngơi thì lại có hia đứa nhỏ hào hứng chạy đến.

"Ô... chờ em một chút"

"Em mau đến xem, Panda này"

Hai tiểu tử một lớn một nhỏ vui vẻ nói. Hai mắt tròn xoe, giống ... Biểu tình kỳ quái, Biện Bạch Hiền ở bên trong liền nở nụ cười ngốc.

"Mẫn Xán.. Duẫn Liệt.. Không được chạy loạn, mẹ đuổi không kịp" Biện Bạch Hiền theo hướng tiếng nói nhìn đến, đây là mẹ của hai tiểu tử này đi. Bộ dáng nhẹ nhàng ung dung, lộ ra khí chất tao nhã, Đỗ Nhược Hi bước đến trước mặt cậu, mang theo nụ cười lịch sự nói: "Thực xin lỗi, hai đứa nhỏ nghịch quá"

Bạch Hiền vội vàng lắc đầu, quơ quơ tay. Hai đứa nhỏ vẫn không ngừng lại, còn kéo cậu chụp hình, có cả ĐỖ Nhược Hi nữa.

Phác Xán Liệt đi mua kem, trơ về đã nhìn thấy ba mẹ con đang chụp hình, liền mỉm cười cầm kem chạy lại.

Đến nơi, hai tiêu tử nhìn thấy vội vàng sà vào chỗ hắn, nắm chặt góc áo Phác Xán Liệt, làm nũng" Ba ba.. chúng ta chụp ảnh .."

"Ba ba cùng chụp với Panda đi"

Là Xán Liệt. Là nụ cười ôn nhu của Phác Xán Liệt. Cùng với vợ và hai đứa con. Thời tiết tốt như vậy, trách không được, cả nhà muốn đến công viên chơi. Nguyên lai, đây chính là vợ của hắn, tiểu thư khuê các, thấy thế nào cũng không thể ghét bỏ chê bai ở điểm nào, còn có hai đứa nhỏ, hoạt bát đáng yêu, Biện Bạch Hiền trên ngực gắt gao thắt lại, không có cách nào hô hấp bình thường. Thất tốt. Phác Xán Liệt, thực hạnh phúc, Cậu không được ghen tị. Nên đứng ở đây, vị trí này, ẩn thân trong đám người, nếu bên cạnh hắn, mặt cũng phải che đi, còn có thể nhìn thấy hắn hạnh phúc, với cậu mà nói, tốt rồi.

Phác Xán Liệt rốt cuộc không thể ngăn được hai hài tử đang làm nũng kia, vừa định nghiêm túc lườm chúng một hồi nhưng hai tiểu tử đã cầm kem chạy mất.

Công viên nhiều người như vậy, một đám đông đột nhiên chạy đến chỗ Biện Bạch Hiền xô đẩy, va vào cậu khiến cậu không cẩn thận loạng choạng muốn ngã. Biện Bạch Hiền bị đâm mạnh êề phía trước, mắt lại thấy hai tiểu tử đang đùa nghịch, cậu ăn mặc như vậy có lẽ không đau đi, nghĩ thế vội ôm Duẫn Liệt vào lòng, ngã phịch một cái xuống đất. Bạch Hiền động đậy, tình thế cấp bách vội vàng kéo mũ xuống hỏi Duẫn Liệt có bị thương không? Tiểu Duẫn Liệt bị doạ nên khóc lớn, Đỗ Nhược Hi vội chạy đến ôm cậu bé dỗ dành. Nhưng lúc đó, cậu mới phát hiện, chiếc mũ che mặt cũng đã kéo xuống, đột nhiên phát hiện ánh sáng mặt trời hắt vào má, thời gian dài mặt bộ đồ dày nặng, mặt cũng tái nhợt, mồ hôi làm ướt đẫm tóc, tóc mái bếp trên trán, Bạch Hiền bối rối ngồi xuống tìm mũ, không muốn Phác Xán Liệt nhìn thấy.

Nhưng chính là, thượng đế bài trí một tiết mục dở khóc dở cười, bi thương không thể đình chỉ. Càng muốn trốn tránh, Người càng muốn dùng ánh sáng bại lộ, càng muốn tỏ ra kiên cường, Người càng muốn một chưởng đánh đến làm trái tim yếu đuối.

Phác Xán Liệt đứng đó cách có vài bước, nhìn thấy bộ dạng luống cuống của Biện Bạch Hiền, chung quanh vẫn ồn áo, hắn đưa máy ảnh chầm chậm buông xuống, mọi thứ xung quanh trở thành mơ hồ không rõ, chỉ có thê thấy thân ảnh nhỏ gầy bị bao kín bởi bộ đồ lềnh kềnh nặng nề.

Rõ ràng khoảng cách gần như vậy, sao lại muốn trốn, cậu ta hẳn nên giống như trước kia, xông lên chất vẫn hắn, vì cái gì kết hôn, vì cái gì sinh con, vì cái gì, dựa vào cái gì, lại có được hạnh phúc.

hiện tại hắn cùng Đỗ Nhược Chi trai tài gái sắc, khí phách tại thương trường. Ngày đó, tám năm trước, có ai thèm để ý đến hắn.

Lừa chính mình, không nên nghĩ nữa, không thể nghĩ những gì liên quan đến cậu, Biện Bạch Hiền, là cấm kị. Vì thế, nên thưởng thức những gì mình đã đạt được.

Phác Xán Liệt nghĩ muốn tiến dến, nhưng không tài nào cử động được hai chân. Đỗ Nhược Hi nghĩ hắn đang sinh khí, chạy nhanh dẫn hai đứa nhỏ trở về xe, Phác Xán Liệt gọi điện cho quản gia đưa bọn họ về nhà, sau đó thở dài, nắm chặt hai tay, cố gắng bình tĩnh đi đến chỗ Biện Bạch Hiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro