Chap 23+24+25
23.Quan tâm thì có thể làm gì đây.
Lớp học phụ đạo so với lớp học ở trường rất khác biệt, thứ bảy chủ nhật đều chật kín chỗ, thời gian trong tuần học thì người đến liền thưa thớt, đại đa số người đến đây đăng kí đều là sinh viên, nhưng trong số ít kia có Phác Xán liệt không phải.
Ngày đó lúc chia tay, Đỗ Nhược Hi chủ động xin số điện thoại của Phác Xán lIệt, làm cho hắn có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn ánh mắt sáng trong suốt của Đỗ Nhược Hi Phác Xán Liệt trong lòng thầm mắng mình không nên nghĩ nhiều, vì thế đã để lại số liên lạc Đỗ Nhược Hi thường xuyên nói chuyện mình với mẹ kế cho hắn nghe, hai người cứ như vậy, sau đó trở nên thân thiết. Lúc Phác Xán Liệt nói hắn muốn đăng kí vào thi, Đỗ Nhược Hi không biết bằng cách nào cũng đến đăng kí, hiện tại đang an vị bên cạnh Phác Xán liệt cùng hắn nghe giảng.
Trong phòng học, học viên rất ít giảng viên cũng chán trường nội dung kì thực đều chuẩn bị cho hai ngày thứ bảy chủ nhật, bình thường những ngày này đều để học viên làm bài tập.
Đỗ Nhược Hi nhàm chán đến phát điên, nhìn bộ dạng nghiêm túc của Phác Xán Liệt, có điểm xem thường chính mình nhưng lại không biết làm gì khác, liền cười cười trêu chọc Phác Xán LIệt, hắn lại không làm ngơ được, nên dễ dàng bị cô chọc cười, quay đầu nhìn người con gái bên cạnh, đôi mắt trong sáng lương thiện, tươi cười long lanh, là loại con gái được nhiều người thích, nhưng có lẽ gia đình cô bất hạnh nên Phác xán Liệt đối với cô không hiểu là loại cảm tình gì, chung quy là tuổi trẻ cho nên không phân rõ được, phần tình cảm này tột cùng là tình yêu hay bằng hữu, vẫn phải chờ xem thời gian kế tiếp thế nào.
hai người, một bức tường, ngăn cách nhau nhưng vẫn hiện diện, nếu thế giới nhỏ như vậy thì tốt rồi, Biện Bạch Hiền thường thường nghĩ, anh sẽ luôn thấy tôi đứng đằng sau anh cười tươi, cứ như vậy, hai người bên cạnh nhau, bình thản cùng năm tháng.
Ngày mai sẽ công bố thành tích trong lòng thật khẩn trương Xán Liệt của tôi nhất định sẽ đỗ Biện Bạch Hiền bất an suốt buổi tối, nửa ngủ nửa thức, trong đầu đều là bộ dạng đang đọc sách của Phác xán Liệt, biểu tình đáng yêu nhu thuận, nếu có thể ở trong trường ngồi trên ghế thư viện đọc sách không biết sẽ làm mê mẩn bao nhiêu người, như vậy, thì chuyện hắn cùng cậu ở một chỗ sẽ càng xa vời a, còn được như trước không, tình yêu có lẽ luôn ích kỉ như vậy, Phác Xán Liệt của cậu.
Biện bạch Hiền cầm di động, cả ngày thất thần chờ đợi, mặc kệ có phải tin tốt hay không, cậu muốn làm người đầu tiên biết được, ít nhất sẽ là người đầu tiên chia sẻ cùng hắn, nhiều lần kiềm chế, muốn gọi cho hắn, lại ngay lập tức tự ngăn lại, Xán Liệt lúc này rất khẩn trương đi, không thể làm phiền hắn.
Mãi cho đến khi Biện Bạch Hiền tan tầm, cậu cũng không nhận được điện thoại của Phác Xán Liệt, dọc đường đi, Bạch Hiền chạy rất nhanh, trong bóng đêm nghe thấy nhịp tim của mình đập rất nhanh, cảm giác lo lắng lại thêm chút tư vị ngọt ngào. Người kia chính là người cậu quan tâm, phương hướng cậu đặt tình yêu, cho dù có phải bôn ba tìm kiếm nắm bắt, cuối cùng vẫn đến nơi cùng nhau hưởng hạnh phúc.
Không bật đèn, giường Phác xán LIệt vẫn nguyên như cũ lúc sáng Bạch Hiền sửa soạn, phòng bếp không có ai, Phác xán Liệt chưa về nhà.
TRong điện thoại là tiếng nữ nhân ôn nhu đều đều lặp đi lặp lại "Thực xin lỗi, không liên lạc được đến số máy này, xin vui lòng gọi lại." Biện Bạch Hiền bắt đầu lo lắng, có thể là điểm không tốt, sau đó hắn bỏ trốn đâu đó đau đớn, hay là mượn rượu giải sầu, Biện Bạch Hiền hoảng hốt, thân thể không kìm được mà lao ra cửa.
Chạy xuống dưới lầu, cậu ngay lập tức dừng lại suy nghĩ, Xán Liệt, giờ có thể đi đến chỗ nào, nghĩ một hồi liền theo hướng quán bar gần đây đi đến.
Thanh âm mê hoặc, ngọn đèn mờ ảo, đám người không ngừng lắc lư, Biện Bạch Hiền gian nan chen vào, Xán Liệt rất cao sẽ dễ nhận ra, chính là đi vài quán bar vẫn không thấy Phác Xán Liêt, đứng trước cửa quán thở không ra hơi, Biện Bạch Hiền cắn môi, buồn khổ đén phát khóc.
Xán Liệt à, không sao đâu, cho dù có trượt thì sao chứ, anh còn trẻ, em cũng còn trẻ, tương lai còn nhiều cơ hội, sớm hay muộn không quan trọng, em sẽ ở cạnh anh, đừng uổng công gục ngã như vậy.
Nếu đơn giản như vậy thì tốt biết bao, dốc sức sẽ nhận được thu hoạch, bỏ tình cảm sẽ được hạnh phúc, em vẫn còn là em, anh vẫn còn là anh, anh vẫn là người em yêu, chính là, thượng đế chỉ cần vung nhẹ tay một cái, liền khiến tình cảm trở nên phức tạp, đánh vỡ tất cả, chúng ta lại cứ như vậy cùng nhau lừa mình dối người.
Điều em sợ nhất không phải là anh không yêu em.
Mái tóc mềm mại, thân hình nữ nhân xinh đẹp, rúc vào bên người thiếu niên, hai người giờ phút này đắm chìm trong giai điệu đạm lòng người, giống như xung quanh không có cái gì quan trọng.
Biện bạch Hiền tìm các quán bar không tìm thấy người kia Xán Liệt lại tắt điện thoại, nóng vội muốn gọi đến sở cảnh sát lại đột nhiên nghĩ đến, Phác xán Liệt nhất định có đến chỗ lớp học, có thể gọi đến cho thầy giáo tìm manh mối, chạy vào lớp phụ đạo, nhanh chóng leo lên tầng ba, nếu nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của Phác Xán Liệt nhất định cậu sẽ hung hăng mắng hắn, mắng hắn bi quan, sau đó Phác Xán Liệt sẽ sống lại, có lẽ sẽ nghĩ thông sau đó trở về nhà, cũng có thể hắn sẽ tức giận, nhưng không sao, chỉ cần hắn không có bộ dạng đó là tốt rồi, cậu cho dù có bị hắn khi dễ cũng quen rồi.
Xán Liệt, từng nghe có người nói, nếu ai đó muốn khi dễ một người, thì chính là thích, cậu đương nhiên không biết có phải hắn muốn khi dễ cậu là do hắn thích cậu hay không, nhưng có lẽ khẳng định, thói quen muốn bị hắn khi dễ, nhất định là cậu yêu hắn đi.
Thời tiết rất nóng, một bạn học ngồi bên cạnh cửa sổ đưa tay mở cửa, gió mát thổi vào, thừa dịp thầy giáo không để ý, hai người thuận tiện nói chuyện tình tứ.
Cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì được gọi là tư vị của tình yêu đơn phương, chính là muốn mình được bước vào trái tim của người nọ, nhưng rốt cuộc vẫn phải tự mình lĩnh ngộ tất cả đều muộn màng.
Biện Bạch Hiền toàn thân dán vào tường, tay nắm chặt khung cửa,ngáy mắt trong đầu trống rỗng.
Trong túi Phác Xán Liệt, điện thoại rung không ngừng, gọi hết lần này đến lần khác,nhất định phải như vậy sao, không cần xem cũng biết là Biện Bạch Hiền,Phác Xán Liệt không muốn để ý, lập tức đưa tay tắt điện thoại, thế giới thanh tĩnh hẳn.
chính là , yêu, thường rất nhạy cảm, trong lúc đầu óc rối bời nhất luôn muốn nghe thấy âm vực của đối phương, cái này,khi nào hắn mới hiểu được đây.
Nếu hắn có thể gọi lại cho cậu thì tốt rồi, toàn bộ sẽ ổn cả,chỉ cần môt chút là đủ, cậu vừa đi vào trong quán bar truy lạc kia đã sợ đến run rẩy, chạy trên đường thưa người đã rơi nước mắt vì lo, bị người người vây quanh vẫn cố tìm hắn,nếu hắn có thể hiểu được cảm giác của cậu thì tốt rồi.
Phác Xán Liệt hơi nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh, thanh âm trong điện thoại vang lên theo quy luật, nụ cười kia thực đẹp.
Nếu như hắn quay đầu một chút nữa,chắc chắn sẽ nhìn thấy cậu đứng núp đằng sau cánh cửa, cắn môi không dám phát ra thanh âm, lệ lăn trên mặt ướt đầm, nhìn hắn bình yên vô sự như vậy nên vui mới phải.
Anh cảm thấy tốt như vậy, bình yên ngồi chỗ này, thế giới của em liền khôi phục như trước.
Cứ như vậy,bộ dạng như thế, chỉ cần em có thể nhìn thấy anh, có thể nghe được tiếng của anh.
Thanh âm, có thể hô hấp cùng không gian với anh, mặc kệ là khoảng cách bao xa,tâm đều sẽ yên ổn, lòng anh còn chỗ trống nào, em sẽ cố gắng bước vào.
Chính là, em sợ không phải anh không yêu em, mà là em chưa bao giờ chân chính tồn tại trong lòng anh.
Biết rõ đây không phải duyên phận.
Nếu biết trước toàn bộ tuổi thanh xuân cứ như vậy tịch liêu mà trôi qua, nên biết chấp nhận, cuộc sống không giống phim truyền hình, câu kịch đều chưa đựng tâm tư nhân vật. Nếu như vậy, có thể mọi chuyện sẽ diễn ra nhanh hơn, không cần mỗi đêm đều mộng sau đó vỡ mộng nhưng vẫn cơ cực nương tựa vào nó mà tiếp tục.
Giống như hiện tại, có thể cùng nhau nói chuyện tranh cãi, sau đó tha thứ cho nhau, dựa vào lý do còn nông nổi mà nói, chính là, sợ đó không phải trọng điểm.
Biện Bạch Hiền, mày có là cái gì đâu, bất quá cũng chỉ là bằng hữu, mà ngay cả quan hệ này cũng là do mày tự nghĩ đến, ngẫm lạ, có chút đáng buồn.
Nghe tiếng bước chân phía cầu thanh, Bạch Hiền chạy vào trong phòng, làm bộ đang rửa cốc, chỉ để lại Phác Xán liệt một mình ở ngoài.
"Biện Bạch Hiền, cậu còn chưa ngủ?" Gọi nhiều như vậy, có phải rất lo lắng....cho nên không ngủ,cũng bởi vì hắn không nghe máy.
"A...tôi ngủ sớm rồi, đột nhiên khát nước .. đi uống nước." Nói đến đây ,Biện Bạch Hiền nghiêng đầu nhìn Xán Liệt, ánh mắt tạo thành đường cong miệng cũng đồng dạng cong lên cười.
"Ừm"
vậy là tốt rồi, bằng không, thực sự nếu như hắn suy nghĩ, hắn sẽ sinh khí, nghĩ đến bộ dạng cả buổi gọi cho mình của cậu, hắn sẽ sinh khí.
" Cái kia. Tôi thi đậu rồi." Ngữ khí bình tĩnh nói.
Trước kia khi nói thành tích, Biện Bạch Hiền đều kèm theo khen ngợi, nhưng giờ phút này lại không nói nên lời.
Lảo đảo về đến nhà, Biện Bạch Hiền tê liệt ngồi xuống ghế...sẽ không bao giờ muốn xen vào chuyện của hắn nữa.
Nhưng vẫn mặc mệt mỏi đứng bên cửa sổ chờ hắn về nhà.
Chiếc xe màu đen, đậu dưới lầu nhà mình vô cùng tao nhã sang trong, Biện Bạch Hiền đối với xe không có hứng thú, chính là nhìn Phác Xán Liệt giống như nhân vật trong phim, Bạch Hiền mải mê nhìn, chiếc xe kia không phải loại thường, giá chắc rất đắt,cả đời cậu làm việc tích góp cũng không mua nổi.
Nhìn Phác Xán Liệt mở cửa xe đi ra, Biện Bạch hiền có chút khó có thể tin nổi, không biết người trong xe nói gì, Phác Xán Liệt đi đến mở cửa xe.
Là một cô gái tóc dài,không thấy rõ bộ dạng nhưng thực sự thu hút.
Không thể nói chúc mừng, có lẽ hắn cũng không quan tâm.
"Ừm, tôi nói rồi mà, cậu thực thông minh.. Nhất định sẽ thi đỗ."
Đem tên của anh giấu ở trong lòng, từ nay về sau em và anh sẽ là hai người ngoài có thể thân thiết nhưng kì thực thì rất xa cách.
Phác Xán Liệt sau đó rất bận rộn,càng lúc càng thường xuyên không có nhà, Biện Bạch hiền có hỏi hắn bận cái gì, mới biết được Phác Xán Liệt là muốn xin việc ở một công ty,nếu không hỏi, hắn vĩnh viễn cũng không nói đi.
Công ty kia rất danh tiếng, thậm chí ngay cả Bạch Hiền cũng đã nghe qua, rất nhanh đã có thể thực hiện được ước mơ rồi,chúc mừng anh, Xán Liệt.
Thích nhìn bộ dạng bận rộn của anh, tâm cũng theo đó mà bận rộn lên, liền không có thời gian nghĩ đến những việc khác.
Hy vọng thời gian chậm lại một chút, nhiều một chút, thời gian chúng ta chung sống với nhau.
Xán Liệt, anh cứ như vậy gấp gáp đoạt lấy hạnh phúc,còn em thì thế nào.
Bất động sắm vai bằng hữu, ở phía dưới nhìn anh vui vẻ, thống khoái.
Chỉ cần đừng bỏ em lại một mình, cho dù anh muốn thế nào cũng sẽ liều mạng thực hiện.
Tột cùng yêu là một trọng tội sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro