Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Haunted Doll

[ Chanbaek ] : Haunted Doll .
Author : Kana Wang
Rating : T
Khụ... cái này thực sự rất nhăng, tui không hiểu tại sao mình viết được như thế này, mấy thím thỉnh mở cái part tiếp theo đọc nha, cái phần này... àm, đừng đọc.

.
Ánh trăng lành lạnh bao phủ toà bộ khu rừng âm u heo hút đến đáng sợ. Gió như đứng lặng không tồn tại ở nơi này khiến mọi thứ gần như bất động . Ngôi biệt thự cổ kính màu đen huyền bí bị nhấn chìm hoàn toàn vào sự rùng rợn của máu .
"...Thật lạnh lẽo .
Máu từng giọt từng giọt rơi xuống vùng đất lạnh .
Anh là người mà em yêu nhất .
Thật lạnh lẽo .
Cả đêm dài này em luôn đứng trước cửa nhà anh .
Em vẫn cứ si tình chờ đợi .
Máu từng giọt từng giọt rơi xuống .
Thêu dệt nên duyên phận đôi ta .
Sợi chỉ đỏ đã đứt .
Tình yêu của em vì anh mà chìm vào bóng tối .
Đôi bàn tay ấy liệu có còn một chút hơi ấm áp cho em ?
Máu tràn ly từng giọt rơi xuống .
Tạo từng mảng màu máu trong khoảng không cô độc .
Ngày mới đã sắp đến rồi .
Ánh dương tàn độc không muốn em ở lại .
Và khi đó chính em cũng chẳng còn tồn tại trên thế gian này nữa..."

Tiếng hát nhẹ nhàng nhưng thấm đẫm cảm giác lạnh lẽo cứ thế vang lên từ một chiếc hộp nhạc cũ lan tỏa khắp căn nhà . Ở đâu đó trên tầng cao nhất, một con người ngồi thẫn thờ dựa mình trên tường, đôi mắt mơ hồ như không có tiêu cự. Tiếng hát lạnh lẽo vừa dứt, trên khoé môi người đó cong lên tạo thành một nụ cười, một nụ cười méo mó.
"...Huân, em xin lỗi..."

Trong bóng đêm tịch mịch, Thường Ân đi lò dò từng bước cố gắng không bị ngã. Một tay anh chỉ cầm cái chân nến đang sắp tàn, tay kia bận mang khay thức ăn lạnh . Gió từ khe cửa luồn vào làm anh có chút rùng mình vội hạ thấp nến xuống . Quên đi. Quen rồi.
Bước chân chậm rãi xuống tầng hầm của biệt thự, Thường Ân nhẹ nhàng đặt khay thức ăn xuống cái bàn nhỏ, mắt hướng về một bóng người đang ngồi thu mình trên giường trong góc tối.
"Ăn đi em"
"..."
"Đừng để bản thân gục ngã" - Thường Ân quay mặt đi định đi lên trên thì tiếng động gai sắc khiến anh phải quay lại.
"Anh... con... búp bê... đâu rồi? "
Trong góc khuất, chàng trai ấy ngước khuôn mặt nhuốm đầy máu tươi khiến Thường Ân không khỏi giật mình, vội đi tới gần dùng khăn lau vết thương và băng lại. Trên tấm thảm trải giường là những mảnh thủy tinh lớn đâm nát vào một con búp bê nhỏ . Thứ chất lỏng màu đen nhầy nhụa bê bết toàn thân con búp bê ấy .

"Nó... không còn ở nơi đây nữa... "

 Tiếng cười lạnh lẽo cất lên từ tầng cao nhất của căn biệt thự vang vọng xuống căn tầng hầm khiến người con trai ấy liền thu người vào một góc, mặc kệ vết thương trên tay đang rỉ máu mà điên cuồng cọ xát vào tường rêu. Lại đến nữa rồi. Thường Ân khẽ co người, từ sau lưng xuất hiện đôi cánh đen, trước khi biến mất trong đêm tối anh lặng lẽ nhìn nó . Anh không thể làm gì để giúp đứa em trai bất hạnh này, hàng đêm chỉ có thể đến đây cố gắng vết thương ngoài da cho nó. Thật là một kẻ thừa thãi vô dụng nhưng anh hết cách rồi. Mọi thứ đã chẳng thể nào cứu vãn được nữa, chỉ còn biết cầm cự qua ngày chờ người đó trở lại. Nhưng có ai biết là bao giờ chứ!? Thường Ân nhanh chóng rời đi để lại chàng trai một mình trong bóng tối, cái không khí lạnh băng cùng qủy dị cứ bao bọc lấy cậu không cho cậu thoát ra khỏi nó, tiếng cười ấy ngày một đến gần khiến cậu thấy trái tim mình như không còn trong lồng ngực, nước mắt màu đỏ ngạch sớm đã tràn ra khỏi khoé mắt rạn nứt. Bóng tối là thứ quyền lực và khủng khiếp nhất bao trùm trong cái thế giới Vampire này, thống trị và làm chủ tất cả mọi thứ, kể cả cậu, Thập Hoàng Tử Vương Ân. 

 Tiếng cười đứt quãng, lặp lại rồi tiếp diễn, ánh sáng léo lắt chập chờn thỉnh thoảng rọi xuống căn hầm lướt qua mọi thứ dừng lại tại phía căn giường nơi cậu dựa

Cậu cúi gằm mặt xuống thu người lại lo sợ không dám đối mặt. Nó rất đáng sợ, rất đáng sợ. Đừng... đừng qua đây mà ! 

"Vương Ân!"

 "Không... không... đừng đến đây... cầu xin anh đấy... đừng..." 

 " Tiếc rằng em đã không còn tư cách gì để nói với tôi câu đó!" 

 Trong chớp mắt chỉ còn thấy làn khí đen bay vòng vòng trong không khí, tiếng cười vẫn lạnh lẽo như thế như cuốn mọi thứ vào hố sâu không đáy. Kể cả tiếng khóc đau đớn. 

 "Đừng... buông ra... đừng mà... buông tôi... ra"

 "Em vẫn đẹp như thế, mùi vị máu vẫn ngọt thơm như vậy. Haha, Vương Ân, à không Biện Bạch Hiền em cũng nên thưởng thức chút nhỉ?" 

"Đừng... tôi xin anh... tha cho tôi" 

"Tha? Cho dù ánh sáng có xuất hiện trở lại tôi cũng không bao giờ ! Không bao giờ ! Vương Ân, em đã làm sai phải nhận lỗi đi chứ! Tôi phải gọi em là gì nhỉ? Vương Ân hay là Biện Bạch Hiền?"

 "Tôi cầu xin anh đừng... Á!"

 Ánh sáng duy nhất trong căn hầm vụt tắt như dập tắt toàn bộ hy vọng còn sót lại trong đầu óc cậu. Áo trắng cùng quần dài lần lượt bị xé rách nằm nhăn nhúm dưới nền đất ẩm. Tiếng xích sắt rợn người vang lên giam cậu vào thành giường. Máu từ vết thương ở tay lại tuôn ra nhiều hơn kích thích từng tế bào trong cơ thể của hắn, một vampire đế vương. Từng cái cắn mút mạnh bạo đáp xuống toàn bộ lớp da thịt trắng bạch chưa từng tiếp xúc với ánh sáng khiến cậu đau đớn, hắn không hôn cậu , cậu biết, vì hắn ghê tởm cậu, coi cậu chỉ là vật thế thân. Từng cái va chạm một chỉ khiến cậu vừa run rẩy vừa tổn thương đau đớn cùng cực. 

"Á! ... đừng... tha... cho... tôi... đi..."

 Không màn dạo đầu, hắn trực tiếp đâm thẳng vào trong hậu duyệt. Máu cùng thủy dâm tràn ra ngoài khiến cự vật nhanh chóng trượt sâu vào tận cùng . Hai đoá thù du trước ngực sớm bị hắn dày vò đến chảy máu, ngọc hành bị trêu đùa đến khi cương cứng, hậu huyệt không tự chủ co rút kịch liệt. Mắt nhắm nghiền, cậu cắn chặt răng cố không kêu rên. Cậu đã không còn gì là của riêng mình nữa rồi, chẳng lẽ cả lòng tự trọng duy nhất cũng không giữ được hay sao?

 "Hừ! Vẫn ương ngạnh như thế, em là cố tình làm giống Bạch Hiền sao?" 

Cậu vẫn cắn răng mặc hắn lăng mạ. Hắn luân động đâm liên tục vào điểm nhạy cảm khiến cậu không tự chủ run rẩy kịch liệt, môi duới bị cắn đến bật máu. 

"Chống lại tôi chỉ có kết cục thảm khốc, sao? Em muốn như thế?"

 "Không... a... không... tôi... a ...xin anh...... dừng... lại..." 

Thúc mạnh nhiều lần, tay hắn lần mò khắp cơ thể gầy yếu của Vương Ân, bàn tay lạnh lẽo ma sát da thịt đem theo khoái cảm chết người xông thẳng lên bộ não kích thích từng dây thần kinh đang căng lên. Tiếng rên rỉ cố nén xuống không thành kêu lên đạp đổ mọi bức tường thành kiên kố trong tâm trí hắn khiến hắn điên lên như mãnh thú mà điên cuồng ra vào. Máu cùng dâm dịch hoà trộn lại tạo nên một mùi tanh kinh dị. Tiếng thở dốc, tiếng rên ma mị kích tình dồn dập, lên cao trào rồi lại tiếp tục không ngừng nghỉ. Bóng đêm tồn tại chiếm lấy cả ánh sáng mặt trời. Không có lối thoát.

 Tội lỗi ư?

Haha, hãy trách chính cái số phận, trách rằng tại sao lại sinh ra ở cái thế giới này, tại sao lại sống cái thân phận bị trị, bị đối xử như kẻ rác rưởi . Ở trong cái thế giới bóng tối này, chẳng có cái gì gọi là công bằng, lẽ phải cả, chỉ đơn giản rằng : Kẻ mạnh có vương quyền sẽ có tất cả .

Đau đớn, bị hành hạ cả thể xác và tâm trí, tuyệt vọng, máu, mồ hôi, nước mắt, bi kịch không thể trốn tránh. Số phận của cậu còn mùi vị gì chưa nếm qua không nhỉ? À có chứ, đó là ngọt ngào, nhưng cậu có thể sao? Thứ cảm xúc hạnh phúc ngọt ngào là quá xa vời chỉ xuất hiện trong tích tắc đồng hồ. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ tồn tại. Ha! Vương Ân! Mày còn ngu ngốc mà nghĩ đến hạnh phúc nữa sao? Sẽ chẳng bao giờ đến lượt mày đâu! Nước mắt đắng chát là gia vị duy nhất mà cậu nếm được khi cậu ở bên cạnh hắn, Phác Xán Liệt. 

Vampire không bao giờ chết, cho dù thể xác có thối rữa bước vào quá trình phân hủy thì linh khí của họ cũng sẽ không tan biến nếu đủ sức mạnh không lâu sau cũng có thể tái tạo lại cơ thể, cũng có thể gọi là bất tử. 

Cậu thì khác, bởi vì trong cơ thể cậu tồn tại cả âm khí của ma giới và dương khí của thiên giới, hoà trộn lại với linh khí của một vampire hoàng tộc, kể cả các anh ruột và phụ hoàng cũng không thể lý giải nổi việc này. Mang trong mình sự khác lạ, vẻ ngoài của cậu cũng khiến người khác kinh ngạc, sắc đẹp có thể khiến cả một thành trì, một quốc gia sụp đổ trong ánh mắt . Nhưng cậu không hạnh phúc! Cha chết, các anh ruột mình vì cái quyền lực bóng tối mà ghen ghét tranh giành mỗi người một ngả. Bi kịch xảy ra với vương quốc vampire khiến người người tham danh vọng tìm cách leo lên cái ngai vàng chói mắt ấy. Khi những tưởng không cứu vãn được gì thì hắn tới, thống trị tất cả. Vương quốc được hắn sắp xếp lại thì đã yên bình hơn nhưng từ đó trở đi cậu không còn cái gọi là yên bình. Hắn ra tay với tất cả anh của cậu khiến họ chỉ còn là linh khí yếu ớt, chỉ có Thường Ân là hắn để lại mạng sống. Cậu bị hắn giam lỏng trong căn biệt thự kinh khủng này, cắt bỏ đôi cánh khiến cậu không trốn thoát ra được. Hai chữ tự do đã bị thiêu rụi hoàn toàn bởi một ngọn lửa vô hình ngăn cách cậu với thế giới bên ngoài. Lý do hả? Chỉ vì hắn yêu Biện Bạch Hiền. Cậu chưa từng gặp Biện Bạch Hiền, càng không biết người đó là ai. Cậu chỉ biết, người đó giống hệt mình, từ ngoại hình đến cả âm dương khí trong người. Nhưng Bạch Hiền đã chết, mặc dù người đó cũng là một vampire. Và hắn, Phác Xán Liệt thì xem cậu như kẻ thù, hắn cho rằng cậu đã dùng phép thuật của hoàng tộc để giết Bạch Hiền, cướp lấy vẻ ngoài và dòng chân khí ấy. Thật nực cười đúng không!? 

 __________________________________________________

 Vampire, không có tình yêu, không có cảm xúc, không có linh tính. Nhưng họ cũng phải trải qua một quá trình trưởng thành bình thường , từ khi sinh ra đến lúc trưởng thành, rồi bất tử. Trong quá khứ Hoàng Tử cũng vậy, cậu có một con búp bê rất lớn. Nó tượng trưng cho niềm vui, tuổi thơ ắm áp, và đơn giản rằng, nó thay thế cho một người bạn thân duy nhất. Và đặc biệt, vào mỗi đêm trăng tròn, con búp bê ấy lại mở mắt và cười thật hồn nhiên với cậuQúa khứ ấy, có bao giờ còn không ?

Một bóng ma, một kẻ khát máu , không bao giờ tồn tại điều gì cả, chắc chỉ có hận thù . Con búp bê ấy là thứ liên kết duy nhất giữa tôi và hắn ta, cũng kết thúc sinh mệnh mong manh trong vũng máu băng lạnh . Kết thúc tất cả .'' Xán Liệt, cho ta con búp bê đó đi !!! '''' Tiểu Ân , người muốn gì ta đều đồng ý ''

Đã từng hạnh phúc như thế mà, tiếc thật , nhưng vốn không thể thay đổi được điều gì .

'' Đừng buồn Tiểu Ân , cha người chết rồi , ta nhất định sẽ thay người đứng đầu vương quốc''
'' Xán Liệt , ta tin tưởng ngươi ''

Đã từng tin tưởng nhau như thế.....

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro