Chương 136
Lộc Hàm vẫn cùng Thế Huân đi dạo trên tuyết, dần dần hai người đều trở nên im lặng.
Bông tuyết thật đẹp, nói chuyện sẽ quấy rầy đến cảnh đẹp này. Thế Huân chợt phát hiện mình đã thật lâu không được ở cùng một cô gái hưởng không khí yên tĩnh như vậy. Quay đầu quan sát Lộc Hàm, Lộc Hàm tínhnết vẫn như trẻ con vươn tay, muốn đón bông tuyết đang bay xuống.
"Lộc Hàm."
"Hả?"
"Em có biết động tác này của em rất hồn nhiên không?" Bộ mặt Thế Huân phớt tỉnh nói.
"Anh!" Lộc Hàm ngồi chồm hổm xuống, nắm lên một nắm tuyết vo lại thành một quả cầu Tuyết, ném vào người Thế Huân.
Thế Huân tránh né không kịp, Cầu Tuyết chui vào cổ, lạnh đến nỗi hắn khẽ run rẩy.
"Được, em dám đánh lén! Xem tôi đối phó em như thế nào!" Thế Huân cũng nắm lên một nắm tuyết, hướng Lộc Hàm ném tới.
Lộc Hàm cười ha ha, chạy về phía trước, lại bị Thế Huân đột ngột ôm từ phía sau.
Thân thể mềm mại nhất thời trở nên cứng ngắc.
Thế Huân không cho cô thời gian để phản ứng, cánh tay nhốt chặt thân thể của cô, đem cô nhẹ nhàng xoay lại, hai người mặt đối mặt, cự ly chỉ cách 1 cm.
Lộc Hàm chợt phản ứng, muốn đẩy ra Thế Huân.
Đôi môi Thế Huân đã áp xuống rồi. Bờ môi ấm áp mềm mại, nhẹ nhàng ngậm vào cái miệng nhỏ nhắn của Lộc Hàm.
Như chạm vào bàn ủi nóng, Lộc Hàm chợt run lên. Muốn tránh thoát.
Thé Huân ôm thật chặt vào hông Lộc Hàm, bóng đêm quá đẹp, hắn không nhịn được sự hấp dẫn như vậy. Trong khoảng thời gian này vì quá bận rộn, thường xuyên đi công tác, hắn đã thật lâu không có chạm qua người phụ nữ nào.
Đầu lưỡi ấm áp linh hoạt như con rắn nhỏ chui vào trong miệng Lộc Hàm. Lộc Hàm đối với Thế Huân cũng có chút hảo cảm, giữa khung cảnh yên tĩnh của đêm cũng có mơ mộng với Thế Huân.
Nhưng Thế Huân chợt hôn cô, khiến cô cảm thấy rất đột ngột.
Miệng chi chi ngô ngô muốn nói chuyện, lại bị Thế Huân chận lại. Bàn tay từ phía sau lưng lách vào áo choàng tắm của cô, ở trên lưng của cô di chuyển, vuốt ve.
Toàn thân Lộc Hàm trở nên càng lúc càng bỏng. Thế Huân hôn dịu dàng vô cùng, đầu lưỡi linh hoạt không thể tưởng tượng, Lộc Hàm cảm giác mình sắp hít thở không thông.
Thế Huân không thỏa mãn với những vuốt ve, tới một chỗ ngoặt, ôm Lộc Hàm lên, đi vào ngôi đình nhỏ bên cạnh.
Thời tiết rất lạnh, nhưng trong đình lại ấm, sàn gỗ sạch sẽ ấm áp, so với đứng ở trong tuyết thoải mái hơn.
——————————————-
Thế Huân sờ sờ sàn nhà, cảm thấy nhiệt độ rất thích hợp, trực tiếp đặt Lộc Hàm lên trên áo choàng tắm.
Lộc Hàm có cảm giác có gì đó không đúng, giùng giằng muốn đứng dậy: "Anh muốn làm gì?" "Hôn em." Thế Huân vẫn phong lưu không kềm chế được cười cười, thân thể cường tráng trực tiếp bao trùm lên cơ thể Lộc Hàm.
Nụ hôn nóng bỏng lại bắt đầu, Lộc Hàm cảm thấy trời đất quay cuồng. Thân thể cũng càng ngày càng mềm, càng ngày càng nóng.
Bởi vì đi tắm suối nước nóng, Lộc Hàm không mặc gì ngoài áo choàng tắm. Tay Thế Huân tìm tòi liền phát hiện ra điểm này, bộ vị nào đó nhất thời trở nên hưng phấn ngóc đầu lên!
Vật to lớn của hắn đã từ từ ngẩng đầu, hơn nữa càng ngày càng cứng hơn, càng lúc càng lớn. Cách hai tầng vải vóc, nơi cứng rắn đâm vào giữa hai chân Lộc Hàm.
Tính tình Lộc Hàm giống con trai, nhưng cho tới bây giờ chưa cùng bạn trai làm loại chuyện như vậy, nhất thời đỏ bừng cả mặt, muốn đẩy Thế Huân ra.
"Lộc Hàm, tôi biết em thích tôi. Không cần cự tuyệt tôi. Tôi thật sự muốn em......" Lời nói của Thế Huân mang theo dụ dỗ, giống như một liều thuốc mê, phản kháng của Lộc Hàm trở nên yếu ớt rất nhiều.
Cô quả thật có cảm tình với Thế Huân. Lần đầu tiên gặp mặt hắn đã có cảm tình rồi.
Thế Huân hôn càng ngày càng nhanh, bàn tay cũng càng ngày càng tham lam, từ trên xuống dưới đều bị hắn sờ soạng một lần, bao gồm dãy núi cùng sân cỏ, bàn tay to của hắn đều nhất nhất du lịch, không buông tha Lộc Hàm bất luận một chỗ nhạy cảm nào.
Tiếng thở dốc của Lộc Hàm càng ngày càng lớn. Cô đã vừa ướt vừa trơn rồi. Cô cũng khát vọng Thế Huân.
Thế nhưng đang ở bên ngoài! Mặc dù bây giờ mọi người đã đi hồ tắm bên kia, nhưng khó khẳng định sẽ không có người đi qua đây!
Lộc Hàm ngăn cản Thế Huân tiến công: "Không cần...... Ở bên ngoài làm cái này, thật là nguy hiểm......"
Nghe thấy lời nói của Lộc Hàm, Thế Huân lại cảm thấy kích thích hơn. Trong màn đêm huyền bí như thế, bên ngoài đình có tuyết rơi, trong đình hai người ôm nhau thật chặt, từng đường cong của cơ thể cũng dính sát vào nhau, nếu hắn không làm, vậy thì rất xin lỗi chính mình.
Tay trực tiếp vén vạt áo choàng tắm lên, vật to lớn kia của Thế Huân không chút do dự nhắm ngay giữa hai chân Lộc Hàm đâm vào.
Mới vừa rồi còn cách hai tầng vải vóc, bây giờ là hoàn toàn là dán sát rồi. Vật nóng rực và to lớn kinh người áp vào, nóng đến độ Lộc Hàm kêu lên tiếng!
Vừa sợ lại vừa muốn, hai bắp đùi trắng như tuyết lại không tự chủ được từ từ mở ra, dường như đang nghênh tiếp Thế Huân.
Nhận thấy sự chủ động của Lộc Hàm, Thế Huân càng thêm hưng phấn đến nổi điên. Hắn thật sắp không nhịn được!
Nhưng hắn vẫn tận lực đè nén khát vọng vọt vào, chỉ dùng nó cọ cọ êm ái ở nơi mềm mại ướt át kia của Lộc Hàm.
Lộc Hàm đã ướt đẫm rồi, nước chảy theo hai chân đã nhỏ giọt trên sàn nhà, ở trên sàn nhà đọng lại thành một cái đầm xuân thủy.
Thế Huân tà ác cười một tiếng, duỗi ngón tay chạm vào cái đầm xuân thủy đó, rồi đưa vào trong miệng mình liếm láp. Nhỏ giọng trêu chọc: "Rất ngọt!"
Lại đưa một ngón tay khác chạm vào đầm xuân thủy, rồi đưa đến khóe miệng Lộc Hàm: "Lộc Hàm, nếm thử một chút mùi vị của chính em......"
"Ưmh...... Không cần! Thật buồn nôn!" Lộc Hàm thẹn thùng mặt đỏ bừng, quay đầu ra, né ngón tay đầy nước trong suốt của Thế Huân.
"Sao lại buồn nôn? Em nếm thử một chút a, thật rất ngọt!" Thế Huân không nói dối, hắn thật cảm thấy rất ngọt. Hắn rất thích mùi vị của Lộc Hàm.
Nhẹ nhàng đẩy áo choàng tắm lên trên, Lộc Hàm chợt cúi đầu xuống, bờ môi ấm áp trực tiếp bao trùm lên cánh rừng ướt át kia.
Đầu lưỡi linh hoạt vạch ra hai cánh hoa tươi đẹp, tìm được viên trân châu cứng cáp, dùng đầu lưỡi đè ép, liếm láp trêu chọc.
Lộc Hàm bị Thế Huân làm cho chết đi sống lại, đã sắp khống chế không được mình, muốn kêu lên thành tiếng rồi!
Tay của cô nắm chặt tóc Thế Huân, uốn éo phải trái, thân thể còn thuần khiết sao có thể chịu đựng được kiểu đùa giỡn này.
Một lúc lâu, cảm nhận được vách tường co rút lại từng hồi, biết Lộc Hàm đã đạt tới đỉnh điểm của thỏa mãn, Thế Huân mới lưu luyến từ mảnh rừng xinh đẹp kia ngẩng đầu lên.
Khẽ mỉm cười, giọng nói trầm thấp nhưng từ tính: "Tiểu nha đầu, cái này mà cũng không chịu nổi?"
Lộc Hàm cảm nhận sự sung sướng trí mạng này, hết sức đè nén tiếng kêu của mình, căn bản không cách nào nói ra được một chữ!
"Sẽ còn thoải mái hơn......" Đầu lưỡi Thế Huân lần nữa trượt vào trong miệng Lộc Hàm. Miêu tả hình dáng khoang miệng của cô.
Bàn tay mang theo sức lực nhẹ nhàng, khắp nơi quạt gió thổi lửa.
Cả người Lộc Hàm run rẩy giống như chiếc lá non đang phất phơ trong gió.
Thế Huân rốt cuộc không nhịn được nơi dục vọng sắp nổ tung. Hung hăng đâm vào!
"A......" Lộc Hàm nhỏ giọng la. Thật kỳ quái, tại sao không có sự đau đớn như trong truyền thuyết? Một chút xíu cũng không đau! Hoàn toàn không đau!
Trong cô chỉ cảm nhận được vừa mỏi vừa sưng, cảm giác tê tê ngứa một chút khiến cô không chịu được nhỏ giọng rên thành tiếng!
Muốn nhiều hơn, còn muốn nhiều hơn. hai chân Lộc Hàm nhếch lên, vuông góc 90° so với sàn nhà, chừa lại cho Thế Huân đầy đủ không gian rong ruổi tung hoành.
Cổ họng Thế Huân bật ra một tiếng cười khẽ, tiểu nha đầu này, thật đúng là tính tình siêu cường. Còn có thể dùng cái tư thế này!
Êm ái dây dưa, gương mặt đẹp trai của Thế Huân vì dục vọng mà rịn ra mồ hôi hột!
Theo cổ, nhỏ xuống đến vùng ngực trắng nõn của Lộc Hàm!
Đang đến thời khắc tình nồng, từ xa bỗng nhiên có giọng nói truyền đến! Lộc Hàm sợ tới mức đột ngột đẩy Thế Huân. Muốn đứng dậy.
Thế Huân cũng bị dọa, nhưng không chút nào hốt hoảng, trực tiếp ôm Lộc Hàm lên, hướng cái ghế khuất ở cây cột góc đình đi tới.
Cơ thể hai người vẫn kết nối cùng một chỗ, giữa những nhịp châm đi lại, cảm giác ma sát đó càng thêm mãnh liệt. Lộc Hàm cắn chặt môi của mình, chỉ sợ không nhịn được la to lên.
Tiếng người càng ngày càng gần, Thế Huân ôm Lộc Hàm ngồi trên ghế gỗ. May mắn hai người vẫn còn mặc áo choàng tắm.
Người ở bên ngoài nhìn vào, chỉ nghĩ đây là một đôi tình nhân yêu nhau như keo sơn, sợ lạnh mà ngồi ở trong đình ôm nhau mà thôi.
Lộc Hàm vừa sợ vừa cảm thấy kích thích, nơi mềm mại kia cũng bởi vì lo âu và kích thích mà hút chặt từng trận, kích thích Thế Huân không ngừng hít hà.
Thật sự muốn chết, loại cảm giác này, là thỏa mãn cực hạn và đau khổ cực hạn kết hợp lại!
Thỏa mãn là cảm giác sảng khoái vô cùng, đau khổ là bởi vì không thể đâm vào và rút ra!
Mấy người kia làm như cố tình lại đi rất chậm, Thế Huân cảm thấy trên đời này chưa từng trải qua sự sung sướng như vậy, cũng chưa từng đau khổ như vậy!
Nơi kia của Lộc Hàm cắn hắn thật chặt. Hai người cứ như vậy ôm chặt nhau ngồi ở trên ghế, không nhúc nhích chờ mấy người kia đi tới.
"Ai, bên kia có một cái đình! Chúng ta qua bên đó ngồi một lát đi! Chân của tôi không quen đi guốc gỗ, bị trầy da rồi!" Một cô bé xinh đẹp nói.
Thế Huân và Lộc Hàm cùng lúc trợn to hai mắt, liếc nhìn nhau.
Trời ạ! Họ muốn đi qua! Vậy làm sao bây giờ! Hai người bọn họ phía dưới còn kẹp thật chặt! Coi như bọn họ có thể nhanh chóng nhân dịp họ chưa đến đây tách ra, nhưng tiếng rút ra này cũng sẽ làm cho các cô hoài nghi!
Nơi đó của Lộc Hàm vô cùng chặt, mỗi lần Thế Huân đem vật to lớn của mình rút ra cũng sẽ phát ra "Cạch" một tiếng.
Thế Huân cũng không dám làm động tác nguy hiểm đó. Lộc Hàm gấp đến độ sắp khóc lên.
Nhưng cô càng căng thẳng, chỗ đó bao phủ Thế Huân càng chặt, Thế Huân cảm giác mình sắp không chịu nổi, sắp bộc phát ra!
"A, bên kia hình như có hai người......" Một cô gái khác chần chờ nói.
"A, thật! Không nhìn kỹ đúng là không thấy!"
"Lạnh như thế, bọn họ ngồi ở chỗ đó làm cái gì a!"
"Người ta là tình nhân nha, đương nhiên là muốn làm chuyện tình nhân nên làm á! Chúng ta nên đi chỗ khác chớ quấy rầy họ!"
Mấy cô gái rốt cuộc đi xa, Thế Huân và Lộc Hàm cuối cùng cũng thở phào.
Thế Huân không thể tiếp tục nhẫn nại chịu đựng cảm giác cắm vào nhưng không thể động này, đôi tay đè chặt hông của Lộc Hàm, dùng sức đè xuống dưới, Lộc Hàm nhất thời bị vật nóng bỏng của Thế Huân đâm vào sâu hơn.
Hai người từ từ cùng nhau luật động, dần dần, động tác càng nhanh. Chờ đã, chờ đã có tiếng......
Tuyết vẫn còn rơi, ngoài trời rét lạnh nhưng không làm cho không khí nóng bỏng trong đình dịu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro