Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 117-120

Chương 117 : Bị sa thải

"Người nam nhân này, thật không biết phân biệt phải trái!" Phác Xán Liệt nhìn cậu chằm chằm rồi lạnh giọng nói.

Ánh mắt của hắn chiếu thẳng vào mặt cậu, có tính xâm lăng cực mạnh, khiến lòng cậu chút run sợ, khi Phác Xán Liệt nổi giận thì rất dọa người .

Yên lặng không nói thêm gì nữa, thang máy vững chãi đi lên.

Bốn vách thang máy được thiết kế bằng inox nên sáng choang như gương, có thể thấy rõ ràng bóng dáng của Phác Xán Liẹt. Hắn mặc áo sơ mi màu xám bạc, không thắt cà vạt, trước áo có hai nút không cài, cổ áo tùy tiện mở rộng ra.

Dáng người cao lớn khỏe mạnh, kiêu ngạo như hoàng tử vậy, hơn nữa ngũ quan cũng rất hài hòa, cả người tản mát ra sức hấp dẫn mê người

Đáng chết, Biện Bạch Hiền đột nhiên ý thức được sự thất thố của mình.

Cậu vậy mà lại nhìn bóng dáng Phác Xán Liệt đến ngây người. Vụng trộm liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt một cái, ánh mắt của hắn đang nhìn cái nút trong thang máy, không chú ý đến sự luống cuống của cậu.

Biện Bạch Hiền thở phào nhẹ nhõm, cậu có chút không tự nhiên mở miệng: "Tổng giám đốc, không cần anh đích thân đưa đi, tôi tự mình đi là được rồi."

Biện Bạch Hiền cảm giác giọng nói của mình đủ ngọt ngào rồi. Nhưng Phác Xán Liệt lại không thèm quan tâm, trực tiếp nói: "Câm miệng!"Biện Bạch Hiền chu mỏ, biết điều không nói thêm gì nữa. Cậu cũng không muốn chọc giận Phác Xán Liệt

Trong lòng cũng rất xem thường, đây là Phác Xán Liệt đang quan tâm cậu mà? Nhưng là tại sao kiểu quan tâm này lại làm cho người ta không thoải mái như vậy?

Không lĩnh hội được sự ấm áp của người quan tâm, mà lại thấy có cảm giác như bị uy hiếp.

Quan tâm người khác mà cũng bá đạo như vậy, Biện Bạch Hiền lắc đầu một cái, Phác Xán Liệt quả nhiên là người đàn ông kiêu căng tự phụ.

Biện Bạch Hiền vừa lắc đầu vừa than thở trong lòng, vẽ lên trong đầu hình ảnh Phác Xán Liệt có chữ "Ngạo Mạn" trên trán, trong lúc suy nghĩ, nét mặt của cậu vô cùng sinh động, Phác Xán Liệt quay đầu lại: "Biện Bạch Hiền, em đang nói thầm cái gì đó?"

"Hả? Tôi không có a!" Biện Bạch Hiền dĩ nhiên không thừa nhận cậu đang mắng thầm hắn.

"Thật không có?" Phác Xán Liệt khẽ nghiêng đầu nhìn Biện Bạch Hiền, mắt nhìn xuống cậu, giọng nói của hắn trầm thấp có từ tính, mang theo điểm cưng chiều, khiến cậu trong nháy mắt có chút mất phương hướng.

Xoay đầu qua chỗ khác, thoát khỏi tầm mắt Phán Xán Liệt. Biện Bạch Hiền dùng sức gật đầu, biểu đạt sự trong sạch của mình.

Phác Xán Liệt đột nhiên vươn tay, vỗ trên đầu Biện Bạch Hiền mấy cái: "Cậu bé ngốc, đến tầng 19 rồi!"

Biện Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, thang máy đã đến phòng y tế ở tầng 19.

Hai người theo ánh sáng đi đến phòng y tế.

Phác Xán Liệt cầm tay Biện Bạch Hiền, nâng lên nhìn: "Hôm nay em đã đắc tội thư ký Hướng sao?"

Biện Bạch Hiền nhanh chóng lắc đầu một cái, câku cũng không muốn ở trước mặt Phác Xám Liệy nói về sai trái của người khác: "Không có a, anh nghĩ nhiều rồi, thư ký Hướng chắc là không cẩn thận thôi."

"Bất kể là cô ta không cố ý, làm bỏng người của tôi, cô ta phải trả giá thật lớn" Phác Xán Liệt lạnh lùng nói. Trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.

"Xì...." Biện Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt xì một tiếng vẻ coi thường, "Tổng giám đốc đại nhân, anh nghĩ sai rồi. Hướng Uyển không phải người phụ nữ của anh sao? Nghe nói anh và cô ta đã từng có một thiên tình sử lãng mạn."

Người đàn ông này thật là vô tình a, rõ ràng là người phụ nữ hắn đã ngủ qua, lại xoay mặt không nhận người.

"Biện Bạch Hiền, em đang ghen phải không?" Phác Xán Liệt cúi đầu nhìn cậu, hơi thở nóng hổi phà vào tai cậu, mùi nước hoa nhàn nhạt trên người hắn len lỏi vào trong mũi cậu.

Biện Bạch Hiền vội vàng lui về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách giữa cậu và Phác Xán Liệt: "Đương nhiên là không phải ghen rồi. Tôi chỉ nhắc nhở ngài không nên quá vô tình."

Biện Bạch Hiền cũng biết giúp Hướng Uyển chẳng có tác dụng gì, ai mà không biết Phác Xán Liệt đối với phụ nữ luôn luôn lãnh khốc vô tình, vậy mà cô ta lại cố tình chui vào ngõ cụt không muốn ra.

"Có thật không?" Phác Xán Liệt không để ý tới lời nói có gai của Biện Bạch Hiền, ép cậu đến góc tường, giọng nói càng thêm trầm thấp mập mờ.

"Uy ~ uy ~ Phác Xán Liệt, anh đừng có làm loạn a! Đây là công ty! Anh không phải sợ nhân viên của anh gặp anh đang chọc ghẹo nhân viên sao?" Biện Bạch Hiền bị Phác Xán Liền dồn đến góc tường, hoàn toàn không thể trốn tránh!

Không thể làm gì khác hơn là dùng đôi tay chống đỡ lồng ngực của hắn, lồng ngực của hắn cứng rắn, cơ bắp căng đầy nhưng có độ co dãn, cảm giác vô cùng dễ chịu. Biện Bạch Hiền chợt có chút đỏ mặt. Cậu rốt cuộc đang làm gì đây!

Người đàn ông này đang đùa giỡn với cậu, cậu lại cảm nhận sự hấp dẫn ở lồng ngực của người đàn ông này!

Phán Xán Liệt thấy khuôn mặt Biện Bạch Hiền đỏ bừng, tâm trạng rất tốt. Cúi đầu đan tay vào bàn tay nhỏ bé của cậu, giọng nói mờ ám gần như mê hoặc: "Biện Bạch Hiền, mặt của em đỏ. Em đang tưởng tượng ra hình ảnh xấu xa gì đó?"

Ngất! Biện Bạch Hiền thật sự tức muốn chết rồi. Người đàn ông này thật khiến cho người ta hết ý kiến! Chỉ có hắn mới ngày ngày nghĩ tới những chuyện nhi đồng không nên xem gì đó chứ?

"Anh thật là nhàm chán!" Hung hăng vứt lại một câu rồi bỏ Phác Xán Liệt lại chạy về phía phòng y tế.

Thấy Tổng giám đốc tới, mấy bác sĩ trong phòng y tế vội vàng đứng lên chào: "Tổng giám đốc."

Phác Xán Liệt tùy tiện gật đầu một cái, kéo Biện Bạch Hiền ngồi xuống ghế sa lon, nâng cánh tay Biện Bạch Hiền lên: "Cậu ấy bị phỏng rồi, mau xử lý cho cậu ấy.."

Mấy bác sĩ nhìn nhau trao đổi ánh mắt, rồi nhìn Biện Bạch Hiền tràn ngập tò mò.

Phác Xán Liệt là người máu lạnh, ở Phác thị là đã có tên là tổng giám đốc băng sơn, rất ít khi nhìn thấy hắn thân thiết dịu dàng với người nào như vậy.

Vài đôi mắt quan sát Biện Bạch Hiền từ trên xuống dưới. Một cậu trai rất bình thường, cũng có vẻ thanh tú, nhưng tuyệt đối không phải là đệ nhất mỹ nhân.

Tổng giám đốc gần đây đổi tính rồi sao? Trước kia không phải chỉ thích những mỹ nữ có thân hình nóng bỏng sao? Có lẽ ăn tiệc lớn quá nhiều, thỉnh thoảng muốn thay đổi khẩu vị. Loại cháo trắng dưa muối này, bảo đảm thời gian tồn tại sẽ không quá dài. Mọi người đang âm thầm đưa ra án tử cho Biện Bạch Hiền. Kết luận thời gian cậu được cưng chiều sẽ không vượt qua một tuần lễ.

"Đứng thất thần ở đấy làm gì? Không phải nói các anh xử lý vết thương sao?" Phác Xán Liệt lạnh lùng mở miệng làm mấy bác sĩ sợ tới mức vội vàng xoay người đi lấy thuốc.

Loại thuốc này khi thoa vào vết thương rất xót, khi thoa lên cánh tay Biện Bạch Hiền thì cậu xót đến nhăn mặt nhăn mày lại.

"Xong rồi xong rồi, cố gắng chịu một chút." Phác Xán Liệt cúi đầu nhìn Biện Bạch Hiền, dùng giọng nói nhẹ nhàng dỗ cậu như dỗ một đứa bé.

Các bác sĩ thêm một lần nữa kinh hãi! Thì ra là Tổng giám đốc nói chuyện cũng dịu dàng như thế, thì ra giọng nói dịu dàng của tổng giám đốc có lực sát thương lớn đến như vậy! Trong mắt những nữ điều dưỡng toát ra muôn vàn trái tim hồng, đây quả thực là người đàn ông hoàn mỹ nhất mà! Có vẻ bá đạo, nhưng đối với người mình thích lại dịu dàng như nước. . . . . . Mấy nữ điều dưỡng không ngừng si mê . . . . . .

Thấy ánh mắt kinh ngạc của các bác sĩ xung quanh, Biện Bạch Hiền cảm thấy toàn thân không được tự nhiên. Đẩy Phác Xán Liệt đang cố gắng kéo tay của cậu, chân mày nhíu lại thật chặt.

Thật là đáng ghét, cậu mới đi làm ngày đầu tiên, cậu không muốn bị người ta nhìn như nhìn động vật hoang dã như vậy. Đều do Phác Xán Liệt, trước đây không phải nói chuyện cậu tới đây là chỉ đi làm sao? Phải đối đãi với cậu bình thường như những nhân viên khác. Nhưng hắn hoàn toàn không làm được!

Biện Bạch Hiền hung hăng trừng Phác Xán Liệt một cái, mặt không biến sắc bỏ Phác Xán Liệt lại rồi dời đi.

Biện Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt vẻ ghét bỏ rất rõ ràng, các bác sĩ xung quanh không chỉ là khiếp sợ, mà con ngươi đều như rớt ra ngoài!

Một cậu trai có dung mạo tầm thường mà thật đúng là lớn mật a! Thậm chí ngay cả Tổng giám đốc cũng dám ghét bỏ! Thật sâu trong lòng mọi người đang sùng bái Biện Bạch Hiền, hiện giờ trong lòng bọn họ, Biện Bạch Hiền là thần tượng!

Khi Phác Xán Liệt đưa Biện Bạch Hiền từ phòng y tế đi ra, cậu đã trở thành truyền thuyết ở Phác thị, trở thành tiêu điểm để mọi người bàn tán trong công ty.

Cả công ty giống như bị nổ tung, tất cả mọi người bàn tán về mối quan hệ giữ Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt.

Mấy bác sĩ phòng y tế, khi Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt vừa rời đi, liền lập tức thông qua mạng internet nội bộ của công ty thông báo động thái mới nhất của tổng giám đốc và Biện Bạch Hiền!

Bao gồm Tổng giám đốc muốn kéo tay cậu, lại bị cậu cự tuyệt cùng khinh thường. Bao gồm tổng giám đốc dịu dàng dụ dỗ cậu đừng sợ bôi thuốc, Phác Xán Liệt sủng ái và che chở Biện Bạch Hiền, bị mọi người phóng đại gấp mười lần sau khi thông báo, Biện Bạch Hiền trở thành thư ký nổi danh nhất trong lịch sử của công ty Phác thị!

Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt cùng trở lại phòng thư ký.

Trên đường đi rất nhiều lần Biện Bạch Hiền cầu khẩn Phác Xán Liệt: "Van cầu anh, đừng đi cùng tôi có được không? Vừa rồi đã đủ làm người khác chú ý rồi, bây giờ anh lại đưa tôi trở về, không biết người khác còn nói như thế nào nữa đây!"

Phác Xán Liệt nhướng đôi mày rậm lên: "Biện Bạch Hiền, đừng tự mình đa tình có được hay không? Tôi chỉ là thuận đường! Tôi trở về phòng làm việc cũng là đi đường này."

Biện Bạch Hiền gật đầu một cái: "Vậy cũng được! Vậy tôi đi cầu thang bộ?"

Phác Xán Liệt đưa tay ra trực tiếp kéo cổ áo cậu: "Cùng tôi đi thang máy!"

Trên đường đi Biện Bạch Hiền đón nhận biết bao nhiêu ánh mắt của mọi người, khi trở lại phòng thư ký, trong bụng đã tức đầy một bụng.

"Bạch Hiền, cậu trở lại rồi? Cánh tay thế nào?" Lộc Hàm thấy Biện Bạch Hiền trở lại, quan tâm chào đón hỏi.

"A, không có việc gì rồi, bôi thuốc xong tốt hơn nhiều. Đừng lo lắng." Biện Bạch Hiền nhìn Lộc Hàm cười một tiếng.

Hướng Uyển thấy Phác Xán Liệt cũng tới, trên mặt mang nụ cười sáng rỡ, cái mông uốn éo đi tới bên cạnh Biện Bạch Hiền, làm bộ quan tâm nói: "Bạch Hiền, thật là thật xin lỗi a, tôi thật sự là không là cố ý! Cậu không sao chứ?"

Biện Bạch Hiền liếc mắt Phác Xán Liệt, thấy hắn đang nhìn cánh tay mình chằm chằm, hai mắt sâu như nước, không có tiêu điểm quét qua mặt của Hướng Uyển, đáy mắt hắn không bởi vì cô xinh đẹp như búp bê mà có bất kỳ cảm xúc nào, trong mắt hắn chỉ có loại ánh sáng như dao nhọn.

Biện Bạch Hiền không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhàn nhạt nói: "Không có chuyện gì, dù sao cũng không đau lắm."

"Bạch Hiền, cậu thật rộng lượng a, tôi thật sự rất cảm động. . . . . ." Hướng Uyển giả mù sa mưa nói, nhưng đôi mắt to hoàn toàn không nhìn Biện Bạch Hiền, mọi ánh mắt đều quét qua người Phác Xán Liệt.

Đáy mắt Phác Xán Liệt thoáng qua vẻ châm chọc, thái độ càng thêm lạnh lùng, ngũ quan xinh xắn giống như hoàng tử u ám vô cùng, cả người chợt tản mát ra một loại khí lạnh lẽo.

"Thư ký Hướng, cô bị sa thải!" Lạnh lùng mở miệng, ánh mắt sắc bén nổi lên những tia sáng lạnh lẽo.

"Tổng giám đốc Phác!" Hướng Uyển bị lời nói của Phác Xán Liệt làm cho sợ tới ngây người, mở đôi mắt to không tin nhìn Phác Xán Liệt.

Cô dầu gì cũng đã từng là tình nhân của Phác Xán Liệt, sao hắn lại vì một thư ký tầm thường như Biện Bạch Hiền này mà sa thải mình?

"Tổng giám đốc, thư ký Hướng không phải cố ý, làm sao anh có thể xử phạt cô ấy nặng như vậy!" Đối với quyết định của Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền cũng cảm thấy thật bất ngờ

Chương 118: Tặng cậu hoa hồng

Trên gương mặt lạnh lùng của Phác Xán Liệt không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ lạnh lùng nhìn Hướng Uyển.

Hướng Uyển hoảng sợ kêu: "Tổng giám đốc, không phải như anh nghĩ đâu!" Trên mặt cô là sự khiếp sợ thật sâu, không thể tin được Phác Xán Liệt thật sự vì một chuyện nhỏ này mà sa thải mình.

Coi như chưa từng có đêm hôm đó thì dầu gì ba Hướng Uyển cũng là quản lý cao cấp của công ty, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật. Thằng nhãi này mới đến công ty có một ngày a!

Nhìn mặt mũi vặn vẹo của Hướng Uyển, Phác Xán Liệt không nhịn được cau mày, trầm giọng nói: "Đi thu thập đồ đạc, lập tức rời đi!"

Nước mắt Hướng Uyển lập tức chảy ra: "Tổng giám đốc, tôi sai lầm rồi! Tôi không dám nữa!" Cô lập tức quỳ xuống dưới chân Phác Xán Liệt.

"Đi ra ngoài! Ngay lập tức!" Phác Xán Liệt ghét nhất những người phụ nữ dây dưa không nghỉ, giọng nói lạnh đến không thể lạnh hơn được nữa.

Hướng Uyển biết không còn đường ở lại nữa, những giọt lệ trong mắt lưu chuyển, ánh mắt bắn ra những tia u ám, nhìn Phác Xán Liệt, tay run rẩy từ từ nắm lại thành nắm đấm: " Biện Bạch Hiền đối với anh mà nói quan trọng như vậy sao?"

"Đi ra ngoài!" Quát lạnh một tiếng.

Ánh mắt oán độc của Hướng Uyển quét qua gương mặt của Biện Bạch Hiền, khiến cậu không rét mà run!

Cũng chỉ là một nốt phỏng nho nhỏ, cứ coi như Hướng Uyển cố ý , nhưng hình phạt này đối với cô ta mà nói là quá nặng rồi.

Phác Xán Liệt muốn trả thù cho cô sao? Nhưng cô không cần trả thù như vậy!

Biện Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt một cái, ánh mắt phức tạp.

Ba ngày trôi qua, Biện Bạch Hiền ngồi ở trước bàn làm việc của mình xử lý văn kiện, nửa hàng chữ cũng chưa gõ xong, liền nghe thấy giọng nói kích động của Cố Cẩm Tâm: "Bạch Hiền! Có phải cậu có số đào hoa không?"

Biện Bạch Hiền kinh ngạc quay đầu: "Cái gì?"

Vẻ mặt Lộc Hàm đầy ý cười, băng băng đi đến trước mặt cậu, gương mặt xinh đẹp thần thần bí bí: "Bạch Hiền, nói, rốt cuộc cậu đang dính dáng đến tên nhà giàu nào hả?"

"Cái gì?" Trong lòng Biện Bạch Hiền co rụt lại, chẳng lẽ quan hệ của cậu và Phác Xán Liệt bị Lộc Hàm phát hiện?

Không thể nào a, cậu bình thường cũng rất cẩn thận, Lộc Hàmm hoàn toàn không thể phát hiện được.

Lộc Hàm như làm ảo thuật từ phía sau lấy ra một bó hoa hồng rất đẹp: "Tiệm bán hoa vừa đưa tới! Trên thẻ viết tên của cậu!"

Người nào tặng hoa đây? Biện Bạch Hiền cũng có chút kỳ quái.

Vội vàng đứng lên nhận hoa hồng, mùi thơm nồng nặc xông vào mũi, trên tấm danh thiếp màu hồng viết một câu: Biện Bạch Hiền, có phải rất vui mừng hay không?

Nét chữ viết bằng bút màu bạc, mạnh mẽ có lực. Là chữ viết của Phác Xán Liệt!

Vui mừng? Vui mừng cái đầu anh a! Phác Xán Liệt, người đàn ông ngây thơ này!

Cậu cũng không còn nam sinh nữa, một bó hoa hồng mà có thể khiến cậu vui mừng?

"A a a a. . . . . ."

"Oa oa oa oa. . . . . ."

Tiếng kêu kinh ngạc của đồng nghiệp ở phòng làm việc bên ngoài đua nhau truyền đến.

Biện Bạch Hiền xoa xoa lỗ tai đau nhức, cau mày nhìn ra cửa, rồi trợn tròn mắt, chỉ thấy một người mặc đồng phục của tiệm bán hoa xách một giỏ hoa hồng kết thành trái tim đỏ thẫm đi về phía bên này.

Kích thước trái tim quá lớn, cao gần tới 2m, phòng làm việc rộng rãi nhất thời có vẻ chật chội.

"Wow! Chuyện tình cảm trong phim thần tượng diễn ra sờ sờ trước mắt a! Một bó hoa hồng lớn như vậy, xài hết bao nhiêu tiền a?" Lộc Hàm đứng bên cạnh Biện Bạch Hiền liên tiếp sợ hãi than, trên gương mặt trắng nõn tràn đầy hâm mộ.

Biện Bạch Hiền im lặng.

"Thưa cậu, tổng cộng 9999 đóa hoa hồng, xin ký nhận." Nhân viên tiệm bán hoa lấy ra hóa đơn cho cậu ký nhận.

"Thật ngại quá, tôi không ký nhận đâu." Biện Bạch Hiền đem bó hoa hồng trên tay nhét trả lại: "Mời anh đem những bó hồng này trả lại hết đi."

Phác Xán Liệt rốt cuộc muốn làm gì? Không phải đi công tác rồi sao? Sao còn có thời gian rảnh rỗi tặng cậu hoa hồng?

"Thưa cậu, mời cậu ký nhận đi! Người tặng đã trả tiền xong rồi." Nhân viên làm việc ở tiệm bán hoa cho rằng Biện Bạch Hiền nghĩ mình phải trả tiền.

"Tôi bất kể, mang đi!" Biện Bạch Hiền lạnh mặt .

Phác Xán Liệt xem cậu là cái gì? Cố ý khiến cậu không còn cách nào sinh tồn ở công ty. Được lắm, một lần nữa cậu trở thành tiêu điểm của toàn bộ công ty!

Cậu không muốn như vậy! Cậu chỉ muốn yên lặng đi làm, cuộc sống bình bình thản thản! Hắn rốt cuộc có hiểu hay không!

"Bạch Hiền! Cậu ngốc à? Nhiều hoa hồng như vậy, để ở phòng làm việc nhìn cũng sướng mắt a!" Cố Cẩm Tâm kích động luôn miệng ngăn cản, đoạt lấy một cây viết soàn soạt soàn soạt thay Biện Bạch Hiền ký tên: "Tôi thay cậu ấy ký! Các anh đi thôi! Đi nhanh đi!"

Nhân viên làm việc lao ra khỏi tòa soạn tựa như chạy nạn, chỉ sợ một giây sau cậu sẽ đổi ý.

"Lộc Hàm!" Biện Bạch Hiền tức giận trừng Lộc Hàm.

Lộc Hàm là bạn tốt của cậu, hiểu rõ tánh cậu bướng bỉnh nói không cần là không cần, lại còn dám nhận hoa!

"Ai nha, đừng nóng giận! Nếu như cậu không thích, để bên này cũng được" Lộc Hàm vui sướng hài lòng dụ dỗ Biện Bạch Hiền, nhưng nói là nói như vậy chứ cơ thể không thèm nhúc nhích. Bát quái nhìn chằm chằm Biện Bạch Hiền: "Nói mau! Rốt cuộc người nào tặng hoa? Tại sao cậu không nhận?"

Tại sao không nhận?

Biện Bạch Hiền cười khổ một tiếng, nếu Lộc Hàm biết hoa này do ai tặng, đoán chừng sẽ không chỉ hỏi vấn đề này.

Biện Bạch Hiền tới Phác thị mới biết, Phác Xán Liệt trong suy nghĩ của nhân viên chính là thiên sứ và ma quỷ kết hợp lại.

Nói hắn là thiên sứ, thuần túy là bởi vì gương mặt rất đẹp trai của hắn, nói hắn là ma quỷ, là bởi vì tác phong làm việc quá quá lạnh lùng bá đạo. Gần như không ai chịu được sự cổ quái của hắn, thư ký bên cạnh hắn đổi mới như cơm bữa, Lộc Hàm coi như rất ngốc rồi.

"Bạch Hiền, người nào tặng? Mau nói nhỏ cho tớ biết, tớ bảo đảm không nói cho người khác!" Lộc Hàm vẫn đang cố gắng cầu khẩn Biện Bạch Hiền, máu bát quái đang thiêu đốt.

"Là một người đàn ông kiêu ngạo vừa già vừa lùn lại vác cái bụng bia, dù có phun nhiều nước hoa hơn nữa cũng không át được mùi hôi nách tặng tớ!" Biện Bạch Hiền cắn răng nghiến lợi nói.

Sau đó quay đầu xấu bụng đẩy Lộc Hàm rồi mỉm cười: "Cậu muốn hoa hồng này sao, tớ nói cho người đó biết số điện thoại của cậu nhé?"

"A! Tớ còn có chuyện phải làm, bái bai!" Lộc Hàm co cẳng chạy, dáng vẻ giả bộ rất bận rộn.

"Ha ha. . . . . ." Biện Bạch Hiền bị biểu tình Lộc Hàm chọc cho cười ha ha.

Phác Xán Liệt ngồi ở bên cạnh bàn suy nghĩ một chút, cầm điện thoại di động đi tới phòng nghỉ, bấm số điện thoại của Biện Bạch Hiền.

Tiếng chuông reo lặng lẽ vang lên thật lâu, một giọng nữ xa lạ từ trong điện thoại vang lên: "Xin chào! Xin hỏi ai đầu dây?"

". . . . . ."

Biện Bạch Hiền lập tức sửng sốt, một cảm giác khó hiểu tràn đến.

Giống như một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân, rét lạnh thấu xương, khiến cậu gần như không nói ra lời.

Hắn đi công tác mới có mấy ngày, vậy mà đã có người phụ nữ khác nhanh như vậy?

Đã như vậy, còn vụng về tặng cậu hoa hồng làm gì? Khiến cậu trở thành đầu đề câu chuyện của toàn bộ công ty?

Cậu nên sớm hiểu, loại người đàn ông như Phác Xán Liệt này, quan hệ mãi mãi vẫn tùy tiện như vậy, nam hay nữ đi qua đời hắn nhiều không kể xiết, Biện Bạch Hiền cậu, cũng chỉ là một món đồ chơi nhàm chán của hắn mà thôi.

Buồn cười, cậu còn tự coi mình quan trọng như vậy.

Biện Bạch Hiền nhìn điện thoại di động, nói không ra một câu, đang chuẩn bị cúp điện thoại, thì bên đầu kia điện thoại lại vang lên giọng nói như đã được lập trình hóa: "Là cậu Biện sao? Phác tổng bây giờ đang họp, không tiện nghe điện thoại, có cần tôi nhắc nhở ngài ấy gọi lại cho cậu không?"

Người phụ nữ này. . . . . . Biết sự tồn tại của cậu?

Còn hào phóng giúp cậu nói lại cho Phác Xán Liệt?

Biện Bạch Hiền ngạc nhiên mở miệng: "Xin hỏi cậu là?"

"Tôi là thư ký của Phác tổng ở Thượng Hải." Người phụ nữ trong điện thoại khẽ cười một tiếng, lễ phép giải thích: " Điện thoại của Phác tổng hết pin, vừa rồi kêu tôi cầm đi sạc pin, xin cậu Biện không nên hiểu lầm."

Lời giải thích hợp tình hợp lý như thế . . . . . . Nhuần nhuyễn như thế, dường như trước cậu đã giải thích rất nhiều lần rồi.

Là do ứng phó với rất nhiều người tình nhân sao?

Chợt nhớ tới lời Lộc Hàm cười giỡn: "Khi làm thư ký cho Phác Xán Liệt, phải chuẩn bị bản lính giúp hắn ứng phó với những loại khác nhau"

Biện Bạch Hiền yên lặng. . . . . .

"Bạch Hiền!" Lộc Hàm bưng ly nước chạy tới phòng nghỉ, "Mau! Cậu rốt cuộc có tham gia hay không tham gia! Đêm nay công ty S.T. tổ chức một cuộc xem mắt lớn ở thành phốC! Cậu nhất định phải đi a!"

Nói xong, lại chạy đi như một cơn gió, thuyết phục những đồng nghiệp khác.

Lộc Hàm có nói qua, mơ ước lớn nhất của cô ấy chính là trước 25 tuổi lấy chồng. Cho nên, đối với các hoạt động xem mắt, cho tới bây giờ cậu ấy đều chưa bỏ qua, theo lời nói của cậu ấy thì đúng là thà giết lầm chứ không buông tha!

Biện Bạch Hiền bất đắc dĩ bĩu môi, hướng về phía điện thoại di động hỏi tiếp: "Phác tổng đang họp đúng không? Vậy tôi gọi lại sau."

———————————————————————-

Văn phòng chi nhánh công ty Phác thị tại Thượng Hải nằm ở khu vực trung tâm sông Hoàng Phố. Phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng trên cùng, khi kéo rèm cửa sổ sát đất ra, phong cảnh toàn thành phố thu hết vào đáy mắt.

Duyệt xong văn kiện đã là 6 giờ chiều.

Phác Xán Liệt kéo ngăn kéo ra, trong ngăn kéo để một hình người bằng kim cương, mái tóc màu đen, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, chiếc cằm nhọn nhỏ xinh xắn, một đôi mắt to rất linh động làm bằng 2 viên thạch anh màu đen, lóe ra ánh sáng áp đảo người nhìn.

Đây là do Phác Xán Liệt cố ý làm một tượng người ở Swarovski vì Biện Bạch Hiền. Tượng người xinh đẹp đứng ở trên bàn, ở trong gian phòng tổng giám đốc luôn có hơi thở lạnh như băng này rất thích hợp, rất bắt mắt. . . . . .

Lần đầu tiên khi ở Chicago nhìn thấy tạo hình tượng người tương tự, hắn liền nghĩ đến Biện Bạch Hiền, những cậu bé rất thích những thứ đồ chơi sáng long lánh như thế này, Biện Bạch hiền nhất định cũng thích.

Đúng rồi, lần sau sẽ làm tượng của mình, để Biện Bạch Hiền mang theo bên người!

Đôi môi mỏng khiêu gợi của Phác Xán Liệt không nhịn được nâng lên thành một đường cong.

"Cốp cốp ——"

Cửa phòng làm việc bị gõ hai cái.

"Vào đi." Phác Xán Liệt dừng suy nghĩ, giọng nói lãnh đạm.

Một người phụ nữ trí thức tuổi chừng 30 cất bước đi vào, chính là thư ký của hắn ở chi nhánh công ty tại Thượng Hải, thư ký Trương.

"Phác tổng, cà phê của ngài." Thư ký Trương đem cà phê nóng hổi để trên bàn làm việc, thuận tiện báo cáo lịch làm việc, "Chín giờ tối Ngài và mấy vị quản lý sở nhà đất Đế Nghiệp có một bữa ăn tối, tôi đặt tại nhà hàng Tây Hoàn Quân Dương."

"Ừ." Phác Xán Liệt cầm chén cà phê nhấp nhẹ.

"Còn có. . . . . . Cô Lam, cậu Hứa, Cậu Biên, cô Phương, xin ngài lúc rảnh rỗi gọi điện thoại lại cho các người ấy." Thư ký đẩy đẩy gọng kính đen báo cáo chuyện riêng đâu ra đấy.

Phác Xán Liệt là tổng giám đốc Phác thị ở châu Á, tuổi trẻ tài cao, dáng dấp lại vô cùng anh tuấn, tình nhân bên cạnh rất nhiều.

Thư ký Trương có lúc cảm giác mình không phải thư ký, mà là bảo mẫu kiêm trưởng bối của hắn, còn phải thay hắn xử lý các loại quan hệ nam nữ. Động tác uống cà phê của Phác Xán Liệt dừng lại, "Cậu Biện?"

"Cậu Biện Bạch Hiền." Thư ký Trương không khỏi tò mò nhìn về phía Phác Xán Liệt, bốn người chỉ hỏi Cậu Biện? Xem ra Phác tổng đối với cậu Biện này yêu thương khác thường a. . . . . .

Biện Bạch Hiền ?

Lông mày Phác Xán Liệt nhướng nhẹ lên, cậu lại biết chủ động gọi điện thoại cho hắn, xem ra những bó hoa hồng kia đã có tác dụng, cho nên mới nói, hoa hồng có lực sát thương lớn nhất, Biện Bạch Hiền cũng không phải ngoại lệ.

Lần trước đưa chiếc nhẫn kim cương màu xanh cậu không cảm động lắm, nhất định có nguyên nhân khác.

Chương 119: Hội gặp mặt thân thiết

Trong tiệm bán quần áo, Biện Bạch Hiền đang cùng với Lộc Hàm chọn lựa y phục.

"Bạch Hiền, cậu xem tôi mặc bộ này có được hay không?" Lộc Hàm cầm lên một bộ đồ màu đen, ướm trên người rồi khoa tay múa chân cho Biện Bạch Hiền nhìn.

Biện Bạch Hiền lắc đầu. Màu da của Lộc Hàm là màu da lúa mạch trơn láng khỏe mạnh, mặc đồ đen vào sẽ khiến làn da đen thêm. Biện Bạch Hiền đi tới giá áo cầm lên một bộ đồ màu trắng đưa cho Lộc Hàm: "Lộc Hàm, thử cái này xem."

Lộc Hàm có chút do dự: "Da của tớ không trắng, mặc cái này sợ bị lộ làn da đen hay không?"

Biện Bạch Hiền cười lắc đầu: "Màu da của cậu là màu mật ong, mặc đồ màu trắng mới tôn lên được!".

Lộc Hàmm nửa tin nửa ngờ đi vào phòng thử quần áo. Biện Bạch Hiền tùy tiện quan sát các kiểu quần áo treo trên giá.

Đột nhiên một giọng nói quen thuộc ở sát vách vang lên, chỉ cách cậu một hàng quần áo.

"Hạo Khiêm, tức quá! Những bộ quần áo xinh đẹp này bây giờ người ta không mặc được! Đều tại anh á! Hại người ta mang thai, sanh xong bảo bối sẽ trở thành phụ nữ luống tuổi có chồng." Là giọng nói nũng nịu của Lương Noãn Noãn.

Hạo Khiêm, cái tên quen thuộc khiến cả người Biện Bạch Hiền run lên.

Từ khe hở của giá quần áo nhìn sang, Thân Hạo Khiêm đang cùng với Lương Noãn Noãn mua quần áo.

Lương Noãn Noãn mập hơn, gương mặt trắng nõn mượt mà của một thiếu phu nhân nhà giàu. Bên cạnh là Thân Hạo Khiêm, vẫn đẹp trai như thế, lịch sự như thế, trên mặt vẫn hiện một nụ cười theo thói, chỉ có điều giữa hai hàng chân mày có một ít u buồn.

Biện Bạch Hiền vội vàng nép mình vào giá quần áo. Trái tim không khống chế được đập thình thịch trong lồng ngực!

Thân Hạo Khiêm, học trưởng Hạo của cô đang ở cách vách! Cách cậu chỉ bằng một hàng quần áo!

Nhưng khoảng cáchnày, lại xa xôi như vậy. . . . . . Xa xôi đến nỗi kiếp này cậu không thể nào với tới.

Trên thế giới này, khoảng cách xa nhất không phải là sinh và tử. Mà là tôi đứng ở trước mặt của anh, nhưng anh lại không biết tôi yêu anh. Những lời này, đột nhiên nổi lên trong đầu của Biện Bạch Hiền, vốn là một câu mọi người hay dùng, nhưng mà giờ phút này lại khiến cho Biện Bạch Hiền bi thương không dứt.

Học trưởng Hạo, hắn sống có tốt không? Cùng Lương Noãn Noãn kết hôn, sinh một bé con đáng yêu, trải qua cuộc sống hạnh phúc.

Như vậy là tốt rồi. Cuộc sống của học trưởng Hạo, vốn phải là như vậy.

Lương Noãn Noãn chưa đủ tốt, nhưng như thế thì đã sao? Cô ấy yêu học trưởng Hạo, như vậy đã quá đủ.

Những ngón tay của Biện Bạch Hiền níu thật chặt vào giá quần áo, tựa như đang níu trái tim đau đớn của mình.

"Noãn Noãn, em không thích những thứ này, vậy chúng ta đi xem bên kia đi!" Thân Hạo Khiêm cười dịu dàng, kéo Lương Noãn Noãn đi tới hướng bên kia.

Biện Bạch Hiền thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình vẫn còn may mắn, Thân Hạo Khiêm và Lương Noãn Noãn không đi qua bên này.

Cậu chưa chuẩn bị tâm trạng để gặp lại học trưởng Hạo. Nếu như có thể, cậu hi vọng đời này kiếp này sẽ không gặp nhau nữa. Để cho hắn cất giữ trong lòng những ấn tượng tốt đẹp nhất thôi.

Buồn rầu nhìn bóng dáng Thân Hạo Khiêm và Lương Noãn Noãn càng lúc càng xa, Biện Bạch Hiền không biết hai mắt mình đã ướt.

"Uy! Bạch Hiền! Đang nhìn cái gì mà như mất hồn thế?" Giọng nói của Lộc Hàm cắt đứt mạch suy nghĩ của Biện Bạch Hiền.

Nhanh chóng lau khóe mắt để che dấu nước mắt đã tràn ra, Biện Bạch Hiền cố nặn ra một nụ cười: "Lộc Hàm, cậu thay xong rồi hả?"

Lộc Hàm có chút vô tư, cũng không quá chú ý đến sự khác thường của Biện Bạch Hiền, cậu mặc bộ đồ trắng xoay một vòng trước mặt Biện Bạch Hiền: "Bạch Hiền, sao? Đẹp không? Tối mai có thể hạ gục những người con trai không?"

Tối mai là hội gặp mặt thân thiết (xem mắt) diễn ra ở tòa nhà đối diện của công ty Khoa Học Công Nghệ, nghe nói có rất nhiều nam giới trình độ học vấn cao, thu nhập tốt, diện mạo cũng vô cùng đẹp trai của công ty Khoa học công nghệ.

Bộ đồ màu trắng có kiểu dáng rất đơn giản, nhưng lại tôn dáng người xinh đẹp và làn da màu mật ong của Lộc Hàm trở nên rất quyến rũ. Hơn nữa trên mặt cậu là nụ cười sáng rỡ không gì sánh được, hàm răng trắng sáng, là một hình mẫu của người con trai xinh đẹp.

Biện Bạch Hiền than thở trong lòng: "Lộc Hàm, cậu rất đẹp! Mình tin chắc rằng những thanh niên công ty khoa học công nghệ kia nhất định sẽ chết mê chết mệt vì vẻ đẹp của cậu đấy!"

Lộc Hàm vén tóc làm một động tác đắc ý: "Ừ, tối mai tớ sẽ triển khai quyền cước, quyến rũ một người, tranh thủ năm nay sẽ kết hôn!"

Nhìn nụ cười sáng lạn của Lộc Hàm, Biện Bạch Hiền cảm thấy hâm mộ. Thật sự, cậu hâm mộ Lộc Hàm, mặc dù chưa có bạn trai, nhưng là cuộc đời của cậu trong sáng, đơn giản là đi làm, đơn giản là yêu, tương lai cũng đơn giản chỉ là kết hôn sinh con. Tất cả đều minh bạch dưới ánh mặt trời, không giống như cậu, mọi sinh hoạt, đều ở trong bóng tối, không có tư cách ra ngoài ánh sáng.

Hội gặp mặt lần này quả thật chất lượng rất cao. Phần lớn đều là trai đẹp gái xinh, nam nữ dung mạo không xuất chúng thì khí chất dáng người cũng là hạng nhất.

Đưa mắt nhìn xung quanh, quang cảnh rất vui mắt. Biện Bạch Hiền cảm thán, xem ra hôm nay tới đây cũng không vô ích. Cậu thật sự chẳng có hứng thú gì, chỉ vì muốn đi cùng Lộc Hàm, giúp cậu ấy lựa chọn người cho kỹ thôi. Nhưng thật không nghĩ tới hôm nay có thể nhìn thấy rất nhiều trai đẹp gái xinh.

Dường như trai đẹp gái xinh còn độc thân ở thành phố C đều tới. . . . . .

Lộc Hàm vô cùng hưng phấn, vui vẻ nhìn Biện Bạch Hiền nói: "Tớ cảm thấy được chuyện lớn cả đời của tớ có hi vọng rồi !"

Tới bàn tiếp tân nhanh chóng lấy một mã số sánh đôi.Biện Bạch Hiền rút được số 7, như vậy người sánh đôi cùng cậu là số 17. Lộc Hàm rút được số 23, người sánh đôi cùng cô ấy là số 33.

Thấy Biện Bạch Hiền đem số hiệu len lén trả lại bàn, Lộc Hàm không đồng ý: "Bạch Hiền, không được như vậy nha! Không phải cậu cũng độc thân sao? Nếu bây giờ cậu không muốn tìm bạn trai, thì coi như biết thêm một người bạn mới không tốt sao? Mọi người cùng nhau chơi đùa. Đều là thanh niên với nhau, nếu cậu cảm thấy không thích hợp, không thích, thì lát nữa không cần lưu số điện thoại là được rồi."

Biện Bạch Hiền suy nghĩ một chút, cũng đúng, dù sao cũng đã tới, coi như quen biết thêm một người bạn thôi.

Theo thứ tự đi tới bàn sắp đặt sẵn, người số 17 đã ngồi sẵn từ lúc nào. Bóng lưng dường như nhìn rất quen mắt. Biện Bạch Hiền ổn định lại tinh thần, hướng về phía người đàn ông kia đi tới.

"Xin chào....!" Câu thăm hỏi mới nói một nửa đã bị mắc trong cổ họng!

Phác Xán Liệt! Người đàn ông ngồi ở chỗ đó lại là Phác Xán Liệt! Sắc mặt hung dữ đáng sợ, đang hung hăng nhìn Biện Bạch Hiền chằm chằm!

"Anh. . . . . . Sao anh lại tới đây?" Biện Bạch Hiền không hiểu tại sao, nhưng cậu cảm thấy có chút chột dạ, cả người lui về phía sau, nhỏ giọng hỏi.

Bóng dáng cao lớn của Phác Xán Liệt ngồi ở đó, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Biện Bạch Hiền, áo sơ mi màu đen làm nổi bật lên vẻ tức giận bao phủ khắp người hắn.

Thấy biểu tình Phác Xán Liệt, trái tim Biện Bạch Hiền như co rút lại.

" Biện Bạch Hiền, em thật to gan!" Phác Xán Liệt cắn răng nghiến lợi nói. Trên gương mặt đẹp trai mây đen giăng đầy, ánh mắt là ngọn lửa giận đang hừng hực thiêu đốt.

"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Biện Bạch Hiền mở miệng muốn giải thích, nhưng lại không biết giải thích thế nào, nói rằng cậu chỉ tới đây để giúp Lộc Hàm hay sao? Nói rằng cậu căn bản không có ý định xem mắt ai sao? Chắc chắn Phác Xán Liệt sẽ không tin.

Thôi. Không giải thích nữa. Biện Bạch Hiền cúi đầu, không muốn mở miệng nói chuyện.

Nhưng bộ dạng của Biện Bạch Hiền trong mắt Phác Xán Liệt chính là biểu hiện chột dạ. Hắn thức thâu đêm để xử lý cho xong mọi việc ở Thượng Hải, ngay cả nghỉ ngơi cũng không được nghỉ, vội vã bay về đây, tìm cậu mãi không được, lại nghe nhân viên tiếp tân của công ty nói cậu cùng Lộc Hà tới hội gặp mặt thân thiết rồi!

Lửa giận thiêu đốt càng thêm tràn đầy, mặt Phác Xán Liệt xanh mét đứng lên, trong con ngươi u ám là ngọn lửa tức giận đang thiêu đốt: "Biện Bạch Hiền, cậu tự đâm đầu vào chỗ chết có phải hay không? Cậu lại dám ở sau lưng tôi ra ngoài xem mắt!"

Mọi người xung quanh nhìn sang. Trước mặt mọi người bị Phác Xán Liệt rống lên như vậy, Biện Bạch Hiền cảm thấy mặt mặt đã mất sạch! Cùng Phác Xán Liệt ở chung một chỗ, lần nào cũng biến thành tiêu điểm chú ý của mọi người!

Biện Bạch Hiền ghê tởm loại cảm giác này!

Mặc kệ cái người điên này, Biện Bạch Hiền ngồi xuống, lãnh đạm nhìn Phác Xán Liệt nói: "Tôi chỉ là tới cho đủ số , anh tin hay không cũng mặc!"

A, đây là lỗi của hắn rồi sao? Là hắn đa nghi? Là hắn không tin tưởng cậu?

Phác Xán Liệt thật sự bị Biện Bạch Hiền làm cho giận điên lên!

"Cho đủ số? Cho đủ số mà vừa lúc thừa dịp tôi đi công tác? Cho đủ số mà còn ăn mặc trang điểm lẳng lơ như vậy? Muốn câu dẫn ai?"

Phác Xán Liệt nổi trận lôi đình, nắm chặt cánh tay Biện Bạch Hiền lạnh lùng chất vấn: "Mới vài ngày không có đàn ông, mà cậu đã chịu không nổi rồi sao?"

Mặc dù trong phòng rất ồn ào huyên náo, nhưng tiếng gào của Phác Xán Liệt cũng gây ra không ít sự chú ý của mọi người, họ nhao nhao nhìn sang bên này.

" Phác Xán Liệt! Buông tay!" Cổ tay Biện Bạch Hiền bị hắn nắm chặt đau đớn, cau mày nói.

Phác Xán Liệt tức giận quét mắt liếc qua quần áo của Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền mặc một bộ đồ màu đen cổ chữ V, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn.

Cố ý ăn mặc như thế, còn dám nói chỉ tới đây cho đủ số!Biện Bạch Hiền, xem ra tôi hoàn toàn không nên cho cậu bất kỳ khoảng tự do nào!

Ánh mắt âm trầm của Phác Xán Liệt lạnh lùng nhìn Biện Bạch Hiền, kéo cánh tay cậu đứng lên: "Đi! Trở về với tôi!"

"Phác Xán Liệt anh làm gì đấy! Anh buông tay!" Biện Bạch Hiền nổi giận. Lớn tiếng trách cứ.

Ở bên kia Lộc Hàm thấy Biện Bạch Hiền bên này dường như xảy ra chuyện gì đó nên nhanh chóng chạy tới.

Khi thấy rõ người đàn ông dây dưa với Biện Bạch Hiền là Phác Xán Liệt thì Lộc Hàm cũng sợ tới ngây người.

"Phác tổng?"

Phác Xán Liệt quay đầu, nhìn thấy người vừa tới là thư ký Lộc Hàm. Tức giận trong lòng càng tăng lên, Biện Bạch Hiền và Lộc Hàm quan hệ rất tốt, hôm nay Biện Bạch Hiền tới hội gặp mặt này, nhất định là do Lộc Hàm giựt dây!

Lạnh lùng mở miệng: "Thư ký Lộc, là do cậu kêu Bạch Hiền tới đây tham gia hội gặp mặt sao?"

Lộc Hàm nhìn sắc mặt âm trầm Phác Xán Liệt, trong lòng cũng có chút sợ, nhưng vẫn gật đầu một cái: "Đúng, là tôi kêu Bạch Hiền tới. Dù sao đây cũng là hội gặp mặt, quen biết thêm một người cũng không tệ a!"

"Quen biết thêm một người, là quen biết đàn ông chứ? Nhân viên ở Phác thị của chúng tôi, bây giờ cũng cởi mở như vậy sao?" Phác Xán Liệt lạnh lùng châm chọc nói.

Nghe câu nói của Phác Xán Liệt, Lộc Hàm có chút khó tin nhìn hắn, đường đường là một tổng giám đốc mà nói với nhân viên như thế sao? Nhưng đây chỉ là tham gia hội gặp mặt, chứ không đến nỗi là bán đứng cơ mật của công ty, đúng không?

"Phác tổng, mặc dù chúng tôi là nhân viên Phác thị, nhưng tôi nghĩ chúng tôi vẫn có sinh hoạt cá nhân của mình, hết giờ làm việc, chúng tôi làm cái gì, tổng giám đốc ngài cũng quan tâm sao?" Lộc Hàm cũng không phải là người chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng. Thời điểm nên phản kích cậu tuyệt đối sẽ không mềm yếu.

"Lộc Hàm, tôi thấy cậu có vẻ không muốn là việc ở Phác thị nữa rồi!" Sắc mặt Phác Xán Liệt càng thêm xanh mét khó coi. Nhân viên Phác thị hắn mà lại dùng cái loại giọng này nói chuyện với hắn! Trên thế giới này, trừ Biện Bạch Hiền ra thì không có người nào khác dám bắt bẻ hắn

Chương 120: "Lời thật lòng"- Trò chơi mạo hiểm

– Bắt đầu từ chap này trở đi " Bùi Tuấn " đc sửa lại là " Ngô Thế Huân " nhé

————————————————————————————

"Tổng giám đốc, nếu như vì vậy mà ngài sa thải tôi, tôi nhất định sẽ tố cáo lên đài truyền hình, để tất cả mọi người ở thành phố C đều biết, Tổng giám đốc Phác thị, thậm chí ngay cả nhân viên sau khi tan việc muốn đi gặp mặt bạn bè cũng muốn cai quản! Phác thị là công ty của ngài không sai, nhưng nó không phải là hậu cung của ngài! Nhân viên sau khi tan việc làm gì, cùng ai gặp mặt, yêu ai, cùng ai lên giường, ngài không được xen vào!"

"Bốp bốp. . . . . ." Bên cạnh truyền tới một tràng tiếng vỗ tay.

Ba người cùng quay lại nhìn. Chẳng biết từ lúc nào đứng bên cạnh là một người đàn ông cao lớn đẹp trai, đôi mắt hoa đào đang ngầm chứa nụ cười, trên mặt mãi mãi là nụ cười không kềm chế được.

Ngô Thế Huân.

" Xán Liệt, cậu nhân viên này rất có cá tính a" Ngô Thế Huân cười híp mắt, ánh mắt lại không nhìn Phác Xán Liệt mà nhìn Lộc Hàm.

Ngô Thế Huân thật đúng là một Đại Suất Ca, hơn nữa trên người có mùi vị phong lưu ngang ngược rất hấp dẫn.

"Cậu tới góp vui cho thêm náo nhiệt sao?" Phác Xán Liệt tức giận nói. Cái cậuthư ký Lộc này, ăn gan hùm mật gấu rồi, lại dám uy hiếp hắn, hắn cần phải dạy dỗ giáo huấn lại cậu một chút!

Nhìn Ngô Thế Huân và Phác Xán Liệt đang nói chuyện, Lộc Hàm kéo tay Biện Bạch Hiền: " Bạch Hiền, chúng ta đi!"

Ngô Thế Huân lại di chuyển cơ thể, ngăn cản đường đi của hai người: "Bạch Hiền, đã lâu không gặp."

Lần này Lộc Hàm thật sự kinh ngạc, "Bạch Hiền, hai người biết nhau?"

Biện Bạch Hiền gật đầu một cái. Không còn cách nào khác hơn là giới thiệu hai người với nhau: "Lộc Hàm, đây là Ngô Thế Huân, tổng giám đốc ngành giải trí." "Thế Huân, đây là bạn tốt của tôi, Lộc Hàm, bây giờ đang làm việc ở Phác thị."

Lộc Hàm vừa nghe Ngô Thế Huân là tổng giám đốc ngành giải trí, hai mắt lập tức sáng lên: "Tổng giám đốc Ngô, Liễu Thần có phải là minh tinh của công ty anh hay không? Tôi rất thích cô ấy đóng phim a! Sao gần đây cũng không thấy tác phẩm của cô ấy? Anh giúp tôi xin ảnh có chữ ký của cô ấy được không?"

Liễu Thần. . . . . . Khóe mắt Biện Bạch Hiền cụp xuống.

Chỉ cần không nhớ tới chuyện xấu xa trước đây của Liễu Thần và Phác Xán Liệt, thì cậu cũng rất thích Liễu Thần. Dù sao, vẻ mặt xinh đẹp của cô ta quả thật có thể làm điên đảo chúng sinh.

"Liễu Thần a, cô ta đã bị cấm vận rồi, ở ngành giải trí trên căn bản tương đương với đã chết. Muốn xem tác phẩm mới của cô ta, đời này kiếp này đại khái không còn hy vọng nữa." Ngô Thế Huân vẫn cười híp mắt. Chờ Lộc Hàm nhảy vào trong hố.

Quả nhiên, Lộc Hàm hỏi tới: "Tại sao bị cấm vận? Phim của cô ấy diễn cũng không tệ lắm nha!"

Nét mặt vui vẻ của Ngô Thế Huân càng sâu, lần đầu tiên Biện Bạch Hiền phát hiện, khóe miệng của hắn còn có hai lúm đồng tiền: "Cậu Lộc, chuyện này cậu phải hỏi tổng giám đốc Phác của cậu á!"

Lộc Hàm vừa định quay đầu hỏi Phác Xán Liệt, lại chợt nhớ tới việc mình đang cùng hắn gây gổ, vội vàng quay đầu lại.

Chỉ trong một giây, biểu tình trên mặt cậu thay đổi ba lần, những suy nghĩ trong lòng toàn bộ viết rất rõ ràng ở trên mặt.

Ngô Thế Huân thấy cậu như thế, trong lòng càng cảm thấy thú vị. Hắn đã gặp qua rất nhiều loại , nhưng Lộc Hàm đơn thuần lại ngốc nghếch như thế thật đúng là gặp lần đầu tiên.

"Cậu Biện, cậu tới tham gia buổi gặp mặt sao?" Ngô Thế Huân mở miệng lần nữa, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Đôi mày rậm của Phác Xán Liệt nhíu chặt, mấy người này nói chuyện khí thế ngất trời, sao, xem mình như không khí rồi sao?

Biện Bạch Hiền lại hoàn toàn không phát hiện Phác Xán Liệt không thoải mái, thấy Ngô Thế Huân có ấn tượng không tệ với Lộc Hàm, cố tình rèn sắt khi còn nóng: "Đúng a! Ngô Tổng, Lộc Hàm còn chưa có bạn trai!"

Nói xong, hướng Lộc Hàm nháy nháy mắt: " Ngô Tổng cũng độc thân a!"

Ý tứ tác hợp vô cùng rõ ràng, Lộc Hàm nhất thời đỏ mặt, nhào qua muốn nhéo mặt Biện Bạch Hiền: "Chuyện Ngô Tổng độc thân liên quan gì tới tớ a! Người bạn xấu xa này!"

Biện Bạch Hiền nhanh chóng cầu xin tha thứ, hành động của Lộc Hàm rất dọa người .

Nhìn hai người chơi đùa, bộ dáng Ngô Thế Huân cười híp mắt thưởng thức, mặt Phác Xán Liệt nhất thời đen lại, hai cánh tay lạnh lùng khoanh trước ngực.

Ngô Thế Huân là bạn tốt của hắn, hắn rất hiểu anh ta. Ánh mắt cực cao, loại như Lộc Hàm, vui đùa một chút thì tạm được, chứ thật sự làm bạn gái, cậu ta còn chưa đủ tư cách.

Đùa giỡn xong rồi, Lộc Hàm cũng không muốn nán lại ở chỗ này nữa, kéo Biện Bạch Hiền rồi nhìn Phác Xán Liệt và Ngô Thế Huân nói: "Hai vị nói chuyện tiếp đi, chúng tôi đi trước."

"Cậu Biện, không bằng uống chung một ly?" Ngô Thế Huân nhìn Phác Xán Liệt và Biên Bạch Hiền cười cười: "Xán Liệt, Bạch Hiền, uống chung a."

Trong lòng Phác Xán Liệt một cỗ oán khí, đang muốn đi uống một chén. Hơn nữa bốn phía quá huyên náo, ở chỗ này dạy dỗ Biện Bạch Hiền thật sự không dễ dàng. Vì vậy gật đầu: "Được. đến quán bar của cậu."

Hai người đàn ông này cứ tự nhiên quyết định như vậy. hoàn toàn không quan tâm đến ý kiến của Biện Bạch Hiền và Lộc Hàm.

Lộc Hàm kinh ngạc trợn to hai mắt: "Hai người các anh rất thú vị a, chúng tôi đồng ý cùng đi uống rượu với các anh sao? Các anh cứ tự tiện quyết định như vậy?"

Ngô Thế Huân cũng có chút giật mình: "Cậu Lộc không muốn sao? Cậu Lộc, không phải cậu còn độc thân sao? Tôi cũng còn độc thân." Ánh mắt hẹp dài phóng đãng hàm chứa nụ cười, bộ dáng phong lưu ngang ngược.

Lộc Hàm đối với trai đẹp vốn không có sức miễn dịch, thấy bộ dáng Ngô Thế Huân như vậy, tim đập thình thịch hai cái. Nhưng vẫn mặt lạnh nói: "Anh độc thân quan hệ gì với tôi chứ? Cũng không phải do tôi cướp bạn gái của anh khiến anh độc thân!"

"Ha ha ha. . . . . ." Nghe thấy câu nói của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân nhất thời cười phá lên. Cậu bé này nói chuyện rất cá tính. Được, tối nay hắn sẽ không buông tha cho cậu.

Phác Xán Liệt chau mày, Ngô Thế Huân đối với người khác mặc dù nhã nhặn lễ độ, nhưng đều là ngoài mặt, trong lòng Ngô Thế Huân mơi chân chính là người đàn ông trăng hoa. Trăng hoa lại đa tình, có thể cùng lúc giữ vũng quan hệ mập mờ với nhiều người.

Nhưng đối với cậu trai Lộc Hàm, dường như có điểm không giống. Ngô Thế Huân cũng không thích dây dưa , đối phương chỉ cần ra vẻ không vui một chút, liền lập tức buông tay. Tối nay sao có vẻ quấn chặt lấy Lộc Hàm?

Phác Xán Liệt nhìn Lộc Hàm, dáng người cao gầy, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, tính tình thẳng thắn, so với type mà Ngô Thế Huân thích, dường như không giống.

Thôi, có liên quan gì đến hắn. . . . . . Phác Xán Liệt kéo tay Biện Bạch Hiền: "Đi với tôi uống một chén."

Biện Bạch Hiền cau mày nhỏ giọng nói: "Buông tay!" Cậu không muốn ở nơi công cộng lôi lôi kéo kéo. Quan trọng hơn là, cậu không muốn cho Lộc Hàm biết quan hệ của cậu và Phác Xán Liệt .

Phác Xán Liệt hiển nhiên cũng biết điều này nên buông lỏng tay ra.

Ngô Thế Huân thấy hết cảnh này bèn mở miệng nói: "Bạch Hiền , nể mặt tôi đi! Đưa bạn cậu đi, chúng ta cùng đi uống một chén."

Biện Bạch Hiền bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nhìn Lộc Hàm vẻ cầu khẩn: "Lộc Hàm, đi đi! Chúng ta đi một lát thôi." Không phải giữ mặt mũi cho Ngô Thế Huân mà chỉ rằng sợ nếu cậu không đi, Phác Xán Liệt sẽ có hành động gì quá đáng ở chỗ này. Nếu vậy thì quan hệ của cậu và Phác Xán Liệt sẽ hoàn toàn bại lộ.

Lộc Hàm nhìn ánh mắt mong đợi của Biện Bạch Hiền, chỉ còn biết gật đầu. Ánh mắt liếc thấy nụ cười của Ngô Thế Huân, mặt khẽ nóng lên.

Trong quán rượu rất nhiều người, đều là những thanh niên nam nữ buổi tối thứ sáu rảnh rang ra ngoài tìm thú vui.

Thấy có nhiều người như vậy, sự đề phòng trong lòng Lộc Hàm tạm thời buông lỏng. Mặc dù cậu thích trai đẹp, nhưng loại đàn ông như Ngô Thế Huân này thật sự quá bắt mắt, anh tuấn có tiền lại đa tình, phụ nữ thích hắn nhất định rất nhiều, nhưng cậu chỉ muốn yêu và đi tới kết hôn chứ không muốn lãng phí thời gian với loại người phong lưu tình trường này.

Uống một chút rượu, mọi người càng buông lỏng. Tính cánh nhanh nhẹn hoạt bát trời sinh của Lộc Hàm lại lộ ra, "Chúng tôi chơi trò chơi mạo hiểm "Nói thật" có được hay không?"

Vừa rồi Ngô Thế Huân đề nghị khiêu vũ bị cậu cự tuyệt. Cậu không muốn cùng Ngô Thế Huân có bất kỳ đụng chạm cơ thể nào. Loại hoa hoa công tử như Ngô Thế Huân, đoán chừng chỉ muốn dùng cậu làm trò cười, tình một đêm cái gì đó, cô đừng hòng bị lừa !

Ngô Thế Huân hưởng ứng đầu tiên: "Được!" Quay đầu nhìn Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền.

Lại nhìn thấy Biện Bạch Hiền đỏ mặt lên, vẻ mặt cũng rất kỳ lạ. Ngô Thế Huân cho rằng vừa rồi uống rượu nên có vẻ không thoải mái.

Ngô Thế Huân sao có thể biết, giờ phút này, bàn tay Phác Xán Liệt đang giấu ở dưới khăn trải bàn quấy rầy Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền đang cùng Lộc Hàm nói chuyện phiếm, chợt có một bàn tay nóng bỏng xoa trên đùi, đầu tiên Biện Bạch Hiền run lên, ngay sau đó mới kịp phản ứng, là Phác Xán Liệt!

Bàn tay Phác Xán Liệt từ từ theo đầu gối Biện Bạch Hiền đi lên, dò vào nơi tư mật của Biện Bạch Hiền . . . . . .

Đi công tác bên ngoài đã nhịn mấy ngày rồi, vừa rồi lại uống chút rượu, Biện bạch Hiền lại mặc một bộ đồ chữ V rất quyến rũ, từ góc độ hắn ngồi, vừa lúc có thể thấy một phần ngực trắng nõn của cậu.

Nơi bụng dưới của Phác Xán Liệt có chút rục rịch chộn rộn.

Trong lòng Biện Bạch Hiền rối tung, Phác Xán Liệt này, xem nơi này là phòng ngủ của mình sao! Đang ở nơi công cộng mà cũng dùng chiêu này!

Đưa tay xuống dưới mặt bàn, muốn đẩy bàn tay Phác Xán Liệt ra. NhưngPhác Xán Liệt không cho cậu bất kỳ cơ hội nào. Bàn tay mang theo nhiệt độ hơn lửa nóng, cố chấp hướng lên trên.

Bàn tay Phác Xán Liệt có lực như vậy, Biện Bạch Hiền hoàn toàn không có biện pháp gì ngăn cản hắn!

Không thể làm gì khác hơn là mặc cho bàn tay to lớn của hắn chạy khắp nơi trên đùi cậu. . . . . .

Đôi chân mềm mại nhẵn bóng của Biện Bạch Hiền rất gợi cảm khiến Phác Xán Liệt hít vào một hơi, người nam nhân này, sao cảm giác lại tốt như vậy? Đến độ hắn muốn ngừng mà không được, hận không thể ở tại chỗ muốn cậu!

Mang theo kỹ xảo trêu đùa, bàn tay Phác Xán Liệt giống như đánh đàn ở trên đùi cậu kích thích, lòng bàn tay mang theo sức lực ở trên da thịt trơn nhẵn nhẹ nhàng kích thích, khiến cả người Biện Bạch Hiền như có lửa.

Thấy ánh mắt mong chờ của Bùi Tuấn, Phác Xán Liệt mang trên mặt nụ cười xấu xa nói: "Được."

Nhưng Biện Bạch Hiền chỉ khẽ gật đầu một cái. Cậu thật sự không dám nói ra bất kỳ câu gì, sợ vừa mở miệng sẽ rên. Tay Phác Xan Liệt thật sự rất có kỹ thuật!

" Bạch Hiền, quà vặt này ăn rất ngon, cẫu nếm thử một chút . . . . . ." Lộc Hàm cầm cái đĩa đựng đồ ăn vặt đẩy qua phía Biện Bạch Hiền.

"Ách. . . . . ." Biện Bạch Hiền đang chịu đựng sự quấy rầy của Phác Xán Liệt, cùng với những khoái cảm rất nhỏ đang đến. Mặt lại đỏ lên.

"Bạch Hiền, cậu không thoải mái sao?" Lộc Hàm phát hiện thấy Biện Bạch Hiền khác thường bèn quan tâm hỏi.

"Ách, không có việc gì. Chúng ta bắt đầu chơi trò chơi đi!" Biện Bạch Hiền chỉ sợ Lộc Hàm phát hiện ra cái gì, cố gắng dời sự chú ý của cậu ấy đi chỗ khác.

Trên mặt Ngô Thế Huân kéo ra một nụ cười không kềm chế được, "Được! Chúng ta chơi trò chơi đi! Hôm nay chơi trò chơi mạo hiểm, quy định sẽ lớn a! Mọi người ai cũng không cho chối cãi! Phải theo quy cũ!

Lộc Hàm đã có cảm giác say: "Cắt! Cái gì mà quy định lớn, tôi mới không sợ! Cứ việc phóng ngựa tới đây!"

Được, cậu bé, cậu bị mắc lừa rồi! khóe miệng lúm đồng tiền của Ngô Thế Huân rõ ràng hơn, hướng Lộc Hàm giơ đầu ngón tay lên: "Cậu Lộc, rất thẳng thắn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #chanbaek