Chap 31
Vài ngày trôi qua, suốt mấy ngày này cậu luôn cố tỏ ra vui vẻ, thoải mái. Cậu cũng luôn tìm cách để tránh gặp anh ít nhất có thể, gần như là tránh mặt anh vậy. Vì cậu biết nếu gặp anh trái tim cậu sẽ lại rung động, và đó là điều cậu đang cố rủ bỏ.
Trước khi đi đón mẹ thì cậu sẽ nhắn tin hỏi Phó Tiêu Hi xem hôm đó anh có ở nhà không, nếu anh ở nhà thì cậu sẽ không vào nhà mà chỉ đứng ngoài cửa sau đợi mẹ ra. Còn khi anh đến quán cafe thì cậu sẽ nhờ người khác ra phục vụ còn cậu thì tìm cớ vào nhà vệ sinh để tránh mặt.
Hôm nay cũng vậy, trước khi đi đón mẹ thì cậu nhắn tin hỏi Phó Tiêu Hi. Khi cô ấy trả lời tin nhắn là anh không có ở nhà thì cậu mới bắt đầu đi đến nhà anh. Khi đến nơi thì cậu đi vào nhà rồi đi vào phòng nghỉ như thường lệ.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, đi bộ một đoạn đường từ nhà cậu đến đây khiến cậu như muốn đóng băng đến nơi. Vào trong phòng thì cậu chạy ngay đến mở máy sửi mini rồi ngồi xuống đưa lay ra trước máy hơ tay. Cậu khổ sở thì thầm: "A.. cuối cùng hôm nay cũng đã được vào nhà. Mấy hôm nay trời lạnh hơn nhiều mà cứ đứng bên ngoài khiến mình như muốn đóng băng luôn vậy! A... ấm quá!"
*Cạch* Đang ngồi hơ tay trong hạnh phúc thì đột nhiên có người mở cửa bất thình lình khiến cậu giật bắn người, cậu hét lên trong cơn giật mình: "Aaa.." Khi hoàn hồn lại và nhìn người đang đứng ở cửa mà tim cậu như hẩn mất một nhịp, cậu lấp bấp nói: "Tổng... Tổng giám đốc?! Anh... sao anh lại ở đây? Không phải anh ra ngoài rồi sao?"
Đúng là anh đã ra ngoài để giải quyết chút việc và đã trở về. Kể từ ngày mà cậu gặp anh cùng Lâm Tư Duệ đến quán cafe thì anh chưa một lần gặp lại cậu. Không gặp cậu đến đón mẹ, đến quán cafe hay TTTM cũng không gặp được cậu, nhắn tin thì 10 tin cậu chỉ trả lời khoảng 3-4 tin. Lúc đó anh như muốn phát điên lên, anh không biết là cậu giận vì anh đi cùng Lâm Tư Duệ như vậy hay vì cậu đã biết chuyện quá khứ của anh nên mới tránh mặt anh như thế. Và hôm nay, khi trở về nhà, anh hỏi chú quản gia có thấy cậu đến đón mẹ không. Mặc dù anh biết có thể câu trả lời sẽ là không nhưng bởi vì ngày nào cũng hỏi nên bây giờ đã như một quen rồi. Khi chú quản gia trả lời rằng đã thấy cậu đến và đã vào phòng nghỉ thì anh lập chạy đến. Khi mở cửa ra nhìn thấy cậu ở bên trong, anh muốn chạy đến ôm lấy cậu ngay nhưng đã cố kiềm chân mình lại.
Anh đi vào trong phòng, ngồi xổm xuống trước mặt cậu hỏi: "Sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi? Là cậu không đi làm cũng không đi đón mẹ hay là cậu tránh mặt tôi vậy?"
Cậu lấp ba lấp bấp mà không nói được gì: "Tôi... tôi..." Ngay lúc này cả người cậu như đông cứng lại, không cử động, cũng không nói được lời nào.
Gần quá! Anh đang ở gần trước mặt cậu quá rồi! Mặt cậu bắt đầu đỏ ửng lên, nhịp tim cũng đập nhanh hơn.
Cậu cố lấy lại bình tĩnh rồi đứng dậy lùi ra phía sau, có hơi chột dạ nói: "Tôi... tôi không có tránh mặt anh! Chỉ là gần đây tôi có nhiều việc quá nên không rảnh để trả lời anh thôi!"
Anh ngồi đó vuốt mặt thở dài một cái rồi đứng lên: "Cậu... đã biết rồi hả?"
Đột nhiên anh nói mấy lời mà cậu thật khó hiểu: "Hả? Biết cái gì? Anh nói gì vậy Tổng giám đốc?"
Anh nhìn cậu vẻ hoài nghi, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Không có gì đâu! Xin lỗi cậu vì tôi đột nhiên như vậy! Khi nào cậu và mẹ ra về thì tôi sẽ cho người đưa hai người về. Trời đang lạnh lắm đừng đi bộ!" Anh nói xong thì quay lưng đi khỏi.
Cậu đứng ở đó ngây người ra, vừa bối rối vừa khó hiểu. Nhưng trong lòng cậu lại có chút vui vì gặp được anh, mặc dù mấy hôm nay cậu đã cố tránh mặt.
Anh thẫn thờ đi lên lầu. Lâm Tư Duệ lúc đó từ trên cầu thang đi xuống nhìn thấy anh thì gọi tên anh. Nhưng anh không nghe thấy mà đi lướt qua Lâm Tư Duệ như không nhìn thấy cô ta.
Mấy hôm nay Lâm Tư Duệ đã thấy thái độ anh hơi kỳ lạ rồi. Lâu lâu lại thờ người ra, cô ta có gọi bao nhiêu lần cũng không nghe. Hôm nay cũng như vậy. Cô ta nhìn theo hướng mà anh vừa đi ra rồi đi đến đó.
Là phòng nghỉ của người làm trong nhà. Cô ta đi đến mở cửa ra xem thì nhìn thấy cậu đang ngồi hơ tay trước máy sưởi. Lâm Tư Duệ hơi nhíu mài, nghĩ không biết giữa hai người họ đã có chuyện gì? Rồi cô nhớ lại chuyện vài ngày trước, cô đi đến quán cafe cùng với anh, chổ cậu làm việc. Đã để cô đi cùng rồi thì tại sao lúc đó lại không muốn cô vào trong? Chỉ là một quán cafe thôi mà! Đến khi cô ta đi vào thì thái độ của anh như đang lo lắng điều gì đó. Còn có chút né tránh khi cô chạm vào người anh nữa!
Cậu ngồi trong phòng nhìn ra cửa, thấy Lâm Tư Duệ thì mặt ngạc nhiên hỏi: "Tiểu thư Lâm? Sao cô lại vào đây?"
Lâm Tư Duệ không trả lời mà hậm hực đóng cửa lại rồi bỏ đi.
Cậu ở lại trong phòng mà lại thêm 1 lần nữa chấm hỏi trong đầu.
Trong lòng bừng bừng lên cơn hoài nghi. Lâm Tư Duệ lấy điện thoại ra bấm gọi cho ai đó: "Tôi Lâm Tư Duệ đây! Có việc cho anh làm đây!"
Trao đổi với đối phương qua điện thoại một lúc thì Lâm Tư Duệ đi lên phòng. Khi đến trước cửa phòng anh thì cô ta đứng lại, nhìn chăm chăm vào cánh cửa đang khép chặt. Siết chặt chiếc điện thoại đang cằm trong tay, lầm bầm: "Anh tốt nhất là đừng có gì với cậu ta đó!" Nói xong cô ta sải từng bước chân giận dữ đi về phòng mình.
....
Cậu và mẹ đang được tài xế của anh đưa về. Khi xe rời khỏi biệt thự được một lúc thì điện cậu kêu lên ting ting thông báo tin nhắn. Cậu mở điện thoại lên xem. Là tin nhắn từ anh, cậu nhìn điện thoại do dự một hồi rồi mới mở tin nhắn ra xem.
"Trả lời tôi khi nào cậu về nhà nhé! Xin lỗi cậu vì chuyện lúc nãy!"
Cậu xem tin nhắn xong thì tắt điện thoại rồi thở dài.
Khi xe đến trước cửa nhà, anh tài xế đi xuống xe mở cửa cho mẹ cậu, cậu ngồi bên đây tự mở cửa đi xuống. Mẹ cậu xuống xe rồi đi đến đứng bên cạnh cậu. Cậu cúi đầu cám ơn anh tài xế: "Cám ơn anh! Trễ thế này rồi còn phiền anh thật ngại quá!"
Anh tài xế trả lời: "Đây là việc cậu chủ đã giao nên tôi chỉ đang làm đúng bổn phận thôi, cậu đừng khách sáo! Hai người đã về nhà an toàn nên bây giờ tôi xin phép đi trước!" Anh nói rồi cúi đầu chào mẹ con cậu.
Cậu và mẹ cúi đầu chào lại anh rồi anh tài xế lên xe chạy đi.
Cậu đi lên nhà, vào trong phòng là ngã người lên giường. Cậu nằm trên giường nhìn lên trần nhà trầm tư một lúc rồi lấy điện thoại ra xem.
Cậu đọc lại tin nhắn anh vừa gửi, cứ đọc đi đọc lại rồi đắn do không biết có nên trả lời hay không. Rồi cậu lướt lên xem lại những tin nhắn cũ ngày trước mà anh và cậu đã nhắn cho nhau.
Ngày trước anh và cậu nói chuyện nhiều thật. Nhắn tin nói chuyện với nhau mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa hết chuyện. Có hôm hai người chat với nhau đến tận 1-2h sáng, đến khi cậu ngủ quên lúc nào cũng không hay.
Nằm xem lại những dòng tin nhắn cũ mà cậu cứ bất giác cười, đã vậy còn quên hết những chuyện cậu đang phiền muộn trong lòng nữa.
Anh tài xế chạy xe về biệt thự rồi thông báo với anh rằng đã đưa cậu về đến nhà. Anh nhận thông tin xong thì anh tài xế đi về.
Anh đi lại bàn làm việc cầm điện thoại lên xem, vẫn không có thông báo tin nhắn mới nào. Anh mở vào hộp chat của cậu thì thấy cậu đã xem tin nhắn rồi. Từ nhà cậu chạy xe về biệt thự cũng tầm 20 phút, vậy mà cậu đã xem nhưng vẫn không trả lời.
Anh đi đến ngồi gục xuống giường, cúi mặt, hai tay ôm đầu ủ rủ.
*Reng reng reng* Chuông điện thoại anh reo lên, anh xem màn hình thì thấy tên cậu đang hiện trên cuộc gọi đến. Anh liền đứng bật dậy rồi vuốt trả lời cuộc gọi ngay lập tức: "Alo, Bạch Hiền! Tôi nghe đây! Cậu về nhà rồi đúng không!?" Nhận được cuộc gọi của cậu, trong lòng anh có chút phấn chấn hơn.
Cậu ở bên đây im lặng không trả lời. Bởi vì cậu đâu có định gọi cho anh. Cậu chỉ đang xem lại tin nhắn cũ thì lỡ tay bấm trúng nút gọi thôi. Cậu đã định sẽ hủy cuộc gọi ngay nhưng không ngờ anh lại trả lời nhanh như vậy. Bộ anh đang chờ điện thoại của cậu hay sao vậy!?
Mãi không thấy cậu trả lời, anh bắt đầu thấy hơi lo lắng, có chút nôn nóng, anh lên tiếng: "Bạch Hiền à? Cậu có đó không?"
Làm sao đây? Cậu bối rối đi đi lại lại trong phòng. Không biết có nên trả lời anh hay nên tắt máy luôn? Lúc cậu gặp anh ở biệt thự trông anh có vẻ lo lắng khi cậu phớt lờ anh mấy ngày qua. Nhưng rồi cậu lại nhớ đến lúc sau, khi Lâm Tư Duệ cũng đột nhiên xuất hiện ở phòng nghỉ. Tâm trạng cậu đang nhốn nháo, khi nghĩ đến đó thì dần nguội xuống.
Cậu vẫn không trả lời, lòng anh thấy thật hụt hẫng, giọng ủ rụ xuống nói: "Cậu không muốn nói chuyện với tôi cũng không sao! Tôi biết cậu về nhà an toàn là được rồi! Chúc cậu ngủ ngon!" Anh nói xong, bỏ điện thoại ra khỏi tai vừa định cúp máy thì nghe giọng cậu phát ra.
"Cám ơn anh Tổng giám đốc! Xin lỗi vì thời gian qua tôi đã lơ tin nhắn của anh, đó là do tôi bận quá. Làm việc nhiều nên về nhà là tôi ngủ ngay nên mới không trả lời anh thôi!"
Đúng vậy! Cứ như bình thường là được rồi. Bây giờ cho dù cậu có phớt lờ anh thì đến lúc nào đó cậu cũng phải đối diện với anh thôi. Và việc cậu có tình cảm với anh thì chỉ cần cậu không nói ra là được rồi. Cậu cũng chưa bao giờ có ý định sẽ phá vỡ hạnh phúc giữa anh và Lâm Tư Duệ cả. Trong khi đó, cậu và anh lại là hai người của hai thế giới nên chuyện giữa anh và cậu lại càng không có khả năng xảy ra. Vậy nên, cậu sẽ giấu cảm xúc này đến cuối cùng.
Nghe thấy cậu trả lời, tâm trạng anh cũng phấn chấn hơn phần nào nhưng vẫn chưa nguôi được hết nổi lo trong lòng. Anh trả lời: "Tôi biết rồi! Tôi mới phải xin lỗi vì lúc nãy đã hành động hơi quá! Vậy chắc cậu cũng đã mệt rồi. Cậu nghỉ ngơi đi!"
"Vâng! Chúc anh ngủ ngon, Tổng giám đốc!"
"Ừ! Chúc cậu ngủ ngon!"
Nói chuyện xong hai người cúp máy.
Anh ngã người nằm lên giường, đầu óc rối bời. Từ trước đến giờ anh chưa trãi qua tình cảnh như hiện tại bao giờ. Anh chưa bao giờ sợ ai đó sẽ hận mình đến như thế này. Cũng chưa có ai phải làm cho anh khốn đốn vì lo sợ sẽ mất họ như bây giờ.
Anh nhớ lại những lúc ở cạnh cậu, lúc mà hai người vẫn còn vui vẻ, thoải mái nói chuyện với nhau, những lúc mà cậu nhìn anh nở một nụ cười thật xinh đẹp. Nhớ cái cơ thể nhỏ bé của cậu nằm gọn trong lòng anh khi anh ôm hay bế cậu. Cả những ký ức về cái đêm mà anh và cậu ân ái với nhau cũng ùa về. Nó khiến anh nhớ đến hơi ấm của cậu, nhớ đến khuôn mặt đê mê của cậu khi đó. Rồi anh bất chợt cảm nhận được dưới hạ bộ mình hơi chướng lên. Anh hơi nhoài người lên nhìn xuống. Anh cứng rồi! Chỉ nhớ đến chuyện làm tình cùng cậu cũng khiến anh cứng rồi! Nhưng việc này lại càng khiến anh cảm thấy có lỗi. Và cũng vì nó mà bây giờ anh mới không biết phải giải thích với cậu về chuyện quá khứ của anh như thế nào.
Anh nằm gác tay lên mắt, đầu óc không ngừng suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro