#Chương 55 - Nghiêm túc
55
Moon Canmillia
Chuyện đầu tiên làm lúc Độ Khánh Thù đi công tác trở về chính là mang theo bao lớn bao nhỏ đến Phác gia xem Biện Bạch Hiền.
Lần này đi công tác này y đặc biệt dành ra một ngày trống để ở lại, cũng là bởi vì nghe nói ở đây có một bác sĩ Trung y già rất giỏi. Độ Khánh Thù động ý nghĩ, muốn lấy phương thuốc cho Bạch Hiền, kết quả tìm rất nhiều mối quan hệ mới gặp được, cầm một đống bao lớn bao nhỏ thuốc đem về.
"Cái này, cái này, cái này . . ." Độ Khánh Thù cầm cuốn sổ nhỏ, từng cái từng cái đối chiếu với tên bên trên, lựa ra ngoài.
"À, còn có cái này!"
Bởi vì tên thuốc bắc thật sự quá nhiều quá hỗn tạp, Độ Khánh Thù chỉ có thể dùng cuốn sổ nhỏ ghi lại rồi đọc ra.
Y cầm bao thuốc đưa tới bên người Biện Bạch Hiền, nói:
"Bạch Hiền, mấy bao này cậu cầm chắc. Bác sĩ trung y già đó nói, mấy vị thuốc này có chút đặc biệt, nếu như nấu đơn thuần cảm thấy quá đắng, cũng có thể lấy thuốc bỏ vô nồi canh cùng hầm, sẽ không ảnh hưởng dược tính, mùi thuốc cũng sẽ tiêu đạm không ít."
Biện Bạch Hiền trợn mắt há mồm nhìn thứ trước mặt, chân mày cau lại không thể ngửi nổi.
Độ Khánh Thù tiếp tục khuyên nhủ.
"Sợ đắng phải không? Tiếc là không có cách khác, là thuốc tốt sao mà không đắng được. Bạch Hiền cậu chịu đựng một chút, những thứ này đều là đồ cao cấp bổ khí huyết, trước và sau khi mổ nhớ đều phải uống, tớ mua rất nhiều đấy."
". . ."
Độ Khánh Thù nói xong thấy Bạch Hiền vẫn còn mờ mịt nhìn chằm chằm túi thuốc này, một bộ dáng khó xử, bất đắc dĩ khoát tay.
"Quên đi quên đi, cũng biết nói với cậu thì cậu cũng không nhớ được, như vậy đi tớ trực tiếp xuống lầu giao phó cho dì là được rồi."
Biện Bạch Hiền cuối cùng mới thở phào nhẹ nhỏm, vui vẻ nhìn Độ Khánh Thù.
Vài ngày trước Phác Xán Liệt nói cho cậu biết tình hình hiện tại sau đó lại dẫn cậu đến bác sĩ, ngoại trừ bổ sung thêm thuốc ra, sắp xếp phẫu thuật cũng nghe theo ý kiến của mình, xác định là nửa tháng sau.
Độ Khánh Thù nhìn thấy Bạch Hiền bình tĩnh, lại nghĩ tới Phác Xán Liệt đã sớm nói toàn bộ cho Bạch Hiền, tâm tình khó có thể nói rõ, y nhìn chằm chằm mắt cậu nghiêm túc hỏi.
"Còn nửa tháng sẽ phẫu thuật, Bạch Hiền, thành thật nói cho tớ biết, cậu có sợ không?"
Trong lòng Độ Khánh Thù rất lo lắng. Đều nói bóng ma khi còn bé sẽ đi cùng với con người khi còn sống, cha Bạch Hiền năm đó chết trên bàn mổ, y không biết chuyện này có sinh ra ảnh hưởng gì với Bạch Hiền lúc còn nhỏ không. Huống chi, phẫu thuật ở đầu dù sao cũng không giống mổ cắt bỏ ruột thừa đơn giản vậy, cảm xúc của bệnh nhân cũng rất quan trọng.
Sợ?
Biện Bạch Hiền suy nghĩ một chút, cười lắc đầu một cái, nghĩ đến lúc mà sợ nhất chính là đêm đó mình nghe được Xán Liệt và Độ Khánh Thù nói chuyện, khi đó chỉ có suy đoán vô tận về bệnh tình, bởi vì không biết cho nên trong lòng mới càng thêm sợ hãi. Bây giờ chẩn đoán chính xác, ngược lại thản nhiên nhiều hơn.
Mặc dù là cần qua phẫu thuật mới có thể trị tận gốc, nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với điều cậu mong chờ.
Con người chung quy không thể quá tham lam.
Trải qua lần này, Biện Bạch Hiền cảm giác tâm thái của mình cũng sinh ra biến hóa lớn.
"Đừng sợ, bọn mình đều ở đây." Độ Khánh Thù kéo tay Bạch Hiền, vỗ nhè nhẹ.
Bạch Hiền bình tĩnh nhìn Độ Khánh Thù, trong lòng một dòng nước ấm áp tràn lên.
Khích lệ đến từ bạn bè và người yêu không khác nào món ăn tinh thần lớn nhất, Biện Bạch Hiền bây giờ không còn yêu cầu gì. Những lời này Xán Liệt gần như mỗi ngày đều nói với cậu một lần, tâm tình lo lắng của mình sớm bị gỡ ra.
"A, đúng rồi."
Độ Khánh Thù há miệng, vừa tựa như nhớ tới cái gì, lấy ra một tờ chi phiếu từ trong túi.
"Cái này cậu lấy đi."
Nói đến tờ chi phiếu này, Độ Khánh Thù vẫn cảm thấy có chút buồn bực.
Sáng sớm nay, thư ký gọi cho Độ Khánh Thù, nói tài khoản ngân hàng công ty không hiểu sao được chuyển vào một khoản tiền lớn, y gọi cho ngân hàng tra một cái, mới biết khoản tiền nay là từ tài khoản của Biện thị trực tiếp gửi qua.
Kia tất nhiên là Bạch Hiền không lầm.
Cũng đúng lúc, trước đó vài ngày Độ Khánh Thù nói đến việc công ty khởi bước với Bạch Hiền, tình hình xoay tiền không linh hoạt, cho nên theo bản năng cho là số tiền kia là Bạch Hiền lo lắng mà giúp đỡ cho y, nếu y biết tính toán thực sự của Bạch Hiền lúc chuyển tiền, sợ rằng giờ phút này không cách nào tâm bình khí hòa như thế.
Khánh Thù nghĩ tới nghĩ lui, đi tới ngân hàng rút tiền ra trước, đưa Bạch Hiền một tờ chi phiếu, bây giờ y đem chi phiếu để vào tay đối phương, nói
"Số tiền này đều là ông nội để lại cho cậu, tớ không thể nhận. Cậu yên tâm, mấy ngày nay công ty lần lượt nhận một số đơn hàng lớn, đã bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Cậu đó, chuyện của người khác ít quan tâm lại đi, nghĩ về bản thân nhiều hơn chút, mặc dù hiện tại mọi chuyện Phác Xán Liệt đều sắp xếp ổn thỏa cho cậu, nhưng tương lai sẽ xảy ra chuyện gì ai cũng không thể dự đoán."
Độ Khánh Thù dừng một chút, cân nhắc một chút, lại tiếp.
"Bạch Hiền, không phải là tớ nhớ mọn. Hứa với tớ, đừng ngốc ngốc cái gì cũng lấy ra và giao cho người khác, mọi việc đều có cái vạn nhất, tiền tài là vật ngoài thân những lời này không sai, nhưng ít ra có những món này, sau này xảy ra chuyện gì cậu tốt xấu gì cũng có thể có một chút sức, cậu nói có đúng không?"
Độ Khánh Thù cũng không phải sợ Phác Xán Liệt bất trung, chỉ là có chút chuyện, Bạch Hiền không để tâm gì, y không thể không đứng ở góc độ bạn tốt lo giùm cậu nhiều chút.
Biện Bạch Hiền mím môi, hiểu Khành Thú nói những điều này đều là tốt cho cậu. Cậu hiện tại không lo ăn, không lo mặc, đem cổ phần cùng bất động sản để lại cho Phác Xán Liệt và Độ Khánh Thù là sau khi mới biết bệnh tình của mình thì có kế hoạch, cậu không muốn đến lúc chuyện khó có thể vãn hồi thì để lại hối tiếc gì.
Sau cậu biết tình hình rồi, nhưng vẫn quyết định lấy những thứ này ra.
Chỉ là không ngờ tới, cuối cùng Xán Liệt không muốn, ngay cả Khánh Thù cũng không muốn.
Độ Khánh Thù thấy dáng vẻ sa sút của Biện Bạch Hiền, vội ha ha điều chỉnh không khí.
"Bạch Hiền cậu cũng đừng khinh thường tớ. Trước kia tớ thừa nhận mình khá cà lơ phất phơ, nhưng hiện tại tớ thực sự dự định nghiêm túc làm việc."
Thấy Bạch Hiền nghi ngờ nhìn mình, Độ Khánh Thù thần thần bí bí ghé sát vào Biện Bạch Hiền, nhíu mày cười xấu xa
"Tớ còn có một Kim Chung Nhân phải nuôi nữa."
"Hắt xì!"
Kim Chung Nhân ngồi lầu dưới hắt hơi mạnh một cái.
Phác Xán Liệt nhíu mày
"Bị cảm?"
Kim Chung Nhân đưa tay rút khăn giấy xoa xoa.
"Trong đêm hai ngày trước ra cửa về trễ, hơi lạnh, không có chuyện gì."
"Cậu gần đây hình như rất rãnh đến hoảng."
Phác Xán Liệt thuận tay đưa ly nước cho Kim Chung Nhân.
"Nói đến chuyện công ty Khánh Thù anh dành thời gian ra xem rồi, nghiệp vụ phát triển không tệ. Anh vốn nghĩ hai đứa trẻ hợp tác với cậu ấy ra tiền không ra sức, sợ là không thể nào dễ làm. Cũng khó cho cậu ấy một mình chạy ngược chạy xuôi, cũng thật có bộ dáng ông chủ."
"Chuyện cứ vậy đi, em ấy vui vẻ là được rồi."
Kim Chung Nhân thấy Phác Xán Liệt khen Khánh Thù, vui vẻ hơn là khen mình còn lộ ra vẻ cao hứng. Nghe ra tâm tình Chung Nhân không tệ, Phác Xán Liệt thử dò xét tình hình hỏi tiếp.
"Cậu cùng cậu ấy . . . lần này . . . là nghiêm túc?"
Kể từ khi Xán Liệt biết Chung Nhân cùng Khánh Thù từng có một đoạn phía sau, trong lòng của hắn không thể nào ổn định. Quả nhiên, ngay sau đó chuyện của Kim Chung Nhân cùng Dư Thần liền bại lộ. Hôm nay Kim Chung Nhân cùng Độ Khánh Thù nghiễm nhiên đã song song ra vào, e ngại giao tình của Bạch Hiền cùng Khánh Thù, hắn không thể không hỏi câu này.
Kim Chung Nhân sao có thể không hiểu Phác Xán Liệt băn khoăn cái gì.
"Anh Xán Liệt, chuyện em với Dư Thần đã sớm thẳng thắn với anh. Người từ đầu đến cuối câu ta thích chỉ có mình anh, hai bọn em theo nhu cầu thôi."
Đối phương trả lời miễn cưỡng như vậy, Phác Xán Liệt thức thời không nói nữa. Về Dư Thần, hắn đến giờ vẫn cảm giác khó tin, nhiều năm như vậy trong mắt hắn người hắn đối đãi như em trai ruột lại tồn tại ý định như vậy với mình, thậm chí chỉ vì tiếp cận hắn không tiếc cùng Chung Nhân làm ra rất nhiều thủ đoạn.
"Kim Chung Nhân em mấy năm này, tư niệm trong lòng cũng chỉ có một mình Khánh Thù, em ấy hiện tại chịu tha thứ cho em đã là vạn hạnh. Nói ra không sợ anh chê cười, em đây cả người cho tới bây giờ chưa từng giao phó trải qua cái loại cam tâm tình nguyện như hiện tại này. Đừng nói chạy, nếu như em ấy cầm cây đuổi em đi, em cũng không đi."
Kim Chung Nhân lúc nói lời này rất bất đắc dĩ, Phác Xán Liệt lần đầu thấy được anh mặt không đỏ khí không suyển mặt dày mày dạng, thầm nghĩ tiểu tử cậu cũng có ngày hôm nay.
Nhớ tới cuộc sống hộp đêm trước đây của Kim Chung Nhân và trong vòng người phong bình đối với anh, hôm nay an phận đến nước này, không biết bao nhiêu người muốn mở rộng tầm mắt.
"Rất tốt."
Phác Xán Liệt tự đáy lòng cảm thán một câu.
"Đúng rồi, Vinh Hoa đặt đơn hàng kia, Khánh Thù không nhìn ra sơ hở gì chứ?"
Vinh Hoa là một công ty xây dựng lớn nổi tiếng, trước đây không lâu đặt một đơn hàng lớn với công ty mới của Khánh Thù. Chủ ý của Độ Khánh Thù là muốn tự lực cánh sinh, không đụng tới quan hệ của ba y, nhưng chuyện thương trường nào có dễ dàng như y muốn như vậy, không người bảo đảm giới thiệu công ty lớn nào sẽ ký với xí nghiệp nhỏ mới thành lập.
Nghe được phó quản lý của công ty Khánh Thù len lén báo tình huống không lạc quan cho mình, Kim Chung Nhân thật không ngồi yên.
Anh đêm đó liền kéo Khánh Thù đi ra ngoài ăn bữa cơm, tìm vài anh em nói là tụ họp liên hoan, Độ Khánh Thù không biết là, trong nhóm người đêm hôm đó, có chút mở quan hệ với xí nghiệp Vinh Hoa.
"Lương Đống chơi bời lêu lỏng quen rồi, cũng không có giữ chức ở công ty nhà cậu ta, bây giờ tổng giám đốc Vinh Hoa hiện tại là đại ca của cậu ta, em đã cùng anh ta chào hỏi, Khánh Thù nếu có lòng nghi ngờ, em sẽ để cậu ta kéo mọi thứ xuống, đã nói là cậu ta thỉnh thoảng nhắc tới với anh mình, tóm lại sẽ không nghi ngờ đến em."
Nhìn Độ Khánh Thù vì cuộc sống sau này của bọn họ bôn ba bận rộn, Kim Chung Nhân thật cảm động không thôi. Nhưng cảm động thì cảm động, một khi nghe nói tâm can mình phủng trong tay đụng đinh ở đâu, câu cam kết "Anh không nhúng tay vào" kia của Kim Chung Nhân lập tức thành vô nghĩa.
Nực cười, làm Độ Khánh Thù không thoải mái, vậy thì giống như cầm dao đâm vào tim Kim Chung Nhân một cái, anh sao có thể khoanh tay đứng nhìn.
Phác Xán Liệt nghe xong lại có điểm không đồng ý.
"Cậu như vậy, vạn nhất lộ ra, có thể khóe thành vụng không?"
Kim Chung Nhân cũng một bộ dáng không nói được.
"Không có cách nào, ai kêu Độ Khánh Thù lòng tự ái mạnh như vậy, em không làm vậy, em ấy dù chết cũng sẽ không nhận yếu. A, còn nói nuôi em, em thấy tính cách này của em ấy ngay cả bản thân cũng không nuôi được."
Lúc nói rất là ghét bỏ, nhưng dung túng và bao che giữa hàng chữ cũng không giấu được.
Phác Xán Liệt ý vị thâm trường cười một tiếng, nâng ly trà lên nhấp một ngụm, không nói thêm gì nữa.
Thiên hạ vỏ quýt dày có móng tay nhọn những lời này dùng trên người Kim Chung Nhân, cũng thật sự hợp.
Phác Xán Liệt hiểu, người em trai này của hắn, đời này coi như thua dưới tay Độ Khánh Thù rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro