Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#Chương 52 - Phương Chi Hàng

52

Editor: Moon Canmillia

Lúc Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền xuống lầu, dọc đường đều là những người ở buổi đấu giá nói chuyện say xưa.

"Không ngờ Hứa lão gia vậy mà lại thật sự chịu đem bảo bối này ra."

"Này còn không phải vì giữ thể diện cho Hứa công tử sao, chung quy cũng là con trai độc nhất, ông ấy đương nhiên sẵn sàng từ bỏ."

"Phải phải, ít ngày trước nhị thiếu gia Lý gia ở Đông thành lên chức, nghe nói chủ tịch Lý cũng thiết yến, nhưng không phô trương như vậy hôm nay."

"Nhưng mà nói sao thì nói, vật kia đúng là đẹp mắt. Cho dù không phải là người trong nghề, mua về thưởng thức cũng đủ vui tai vui mắt a."

"Nói cái này thì có ích gì." Người còn lại nghe thấy không khỏi trêu "Ông có thể tranh lại người ta không . . ."

"Đừng nói đùa a, tôi cũng không dư tiền đến vậy .  . ."

Thừa dịp người bên cạnh nói chuyện với nhau đến thất chủy bát thiệt (*), Phác Xán Liệt cũng không nhịn được mà tiến lên hỏi thăm.

(*) thất chủy bát thiệt: ồn ào huyên náo, nhiều người cùng nói.

Thì ra, cha Hứa Nghĩa nhiều năm trước trong lúc ngẫu nhiên từng nhặt được một khối cổ ngọc được chế thành bộ cờ thượng hạng. Vật kia được sản xuất vào cuối thời Minh, mặt cờ chạm khắc tinh xảo tỉ mỉ, chạm tay vào quân cờ liền thấy ấm nhuận, liền biết ngay là bảo vật cao cấp.

Cha Hứa không thiên về kỳ nghệ, cho nên cảm thấy đồ tốt như vậy ở trong tay mình cũng là lãng phí. Đấu tranh hồi lâu mới quyết định tối nay từ bỏ món đồ mình yêu thích, cũng cam kết số tiền bán đấu giá đạt được đều dùng cho phúc lợi xây dựng công trình trại trẻ mồ côi. Coi như là làm việc tốt, vì con trai khai trương nhà hàng xin một ít điềm tốt.

Tân khách tối nay phần lớn cũng là vì nghe danh của bảo vật này mà đến. Nháy mắt trong hội trường, giá đấu một lúc một tăng lên.

Cuối cùng, giá của bộ cờ dừng lại ở mức sáu ngàn năm trăm vạn nhân dân tệ, nghe nói là được một vị khách quý thần bí đêm nay mua được. Vị này ra tay hào phóng, cũng hoàn toàn xứng đáng trở thành tiêu điểm của tối nay.

Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền xuống tầng dưới, khách khứa đã sớm tụ tập ở đại sảnh. Lúc này dư âm của buổi đấu giá vẫn còn chưa tiêu tan, chỉ thấy mọi người đều vây quanh người mua vui vẻ nói chuyện.

Vị khách quý có thể khiến cha mẹ Hứa Nghĩa đích thân tiếp đãi, lại lấy được món đồ quý đêm nay, Phác Xán Liệt còn chưa kịp hỏi thăm đối phương là thần thánh phương nào thì đã thấy thần sắc Bạch Hiền bên cạnh kích động, cất bước đi đến chỗ người nam nhân trung niên đang bị đám người vây quanh.

"Bạch Hiền!"

Phác Xán Liệt theo bản năng đi theo Bạch Hiền về phía người đàn ông.

Mà người nọ nghe thấy xôn xao, xoay người thấy Biện Bạch Hiền liền có chút kinh ngạc. Nháy mắt,  hàn huyên trong nháy mắt trở nên nhu hoa.

Hắn tức khắc liền đoán được thân phận người đàn ông kia.

Dễ dàng động tới cảm xúc của Bạch Hiền như vậy, cử chỉ lại trầm ổn, mà đôi mắt đang nhìn Bạch Hiền tràn đầy thương yêu.

Trừ Phương chủ tịch trong truyền thuyết, Phác Xán Liệt không nghĩ tới người thứ hai

Thật ra thì Bạch Hiền sớm đã báo cho hắn, vì vậy đối với việc Phương Chi Hàng trở về nước Phác Xán Liệt không cảm thấy ngoài ý muốn. Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy kinh ngạc chính là, đối phương cư nhiên lại trẻ như vậy.

Nghĩ cũng phải, Phương Chi Hàng xuất thân danh môn, gia tộc mấy đời đều chiếm lĩnh thương trường, nhà mẹ lại xuất thân thư hương môn đệ, nâng tay nhấc chân đều là thương nhân thông minh lanh lợi cùng danh môn quý khí.

Rõ ràng đã hơn năm mươi, nhưng tinh thần rất tốt, bề ngoài được chăm sóc kỹ, thoạt nhìn trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thực tế.

Lúc này cách ngày Biện Bạch Hiền cùng Phương Chi Hàng liên lạc đã qua mấy ngày. Mấy ngày trước mới nghe trợ lý hắn tiết lộ nói Phương Chi Hàng mấy ngày này định trở về nước, đến giờ vẫn không nói trước là khi nào, thế mà lại ngay trong tối nay cho Bạch Hiền kinh hỉ lớn như vậy.

Cha nuôi là người yêu kỳ nghệ không phải là giả. Mới vừa rồi nghe được đồ đấu giá tối nay là một bộ cờ, Bạch Hiền liền cảm thấy tiếc nuối không thôi. Không nghĩ tới nhiều năm không gặp, sở thích sưu tầm các loại cờ của Phương Chi Hàng một chút cũng không thay đổi.

Biện Bạch Hiền may mắn, thật may là đồng ý cùng Xán Liệt xuống xem một chút, nếu không tối nay không chừng chỉ gặp thoáng qua.

Tâm tình vừa rồi đang vui vẻ lập tức trở nên thương cảm.

Sau khi Biện Giang Sơn qua đời, Biện Bạch Hiền cùng thân thích Biện gia gần như cũng không còn quan hệ gì. Có thể nói, cậu ngoại trừ Phác Xán Liệt ra thì chỉ còn một người thân là Phương Chi Hàng.

Cách biệt mấy năm, hôm nay gặp lại nhau, Bạch Hiền khó nén nội tâm kích động.

Phương Chi Hàng bên kia luôn đợi Bạch Hiền chủ động đi qua, không nghĩ tới nửa ngày đối phương vẫn chỉ ngây ngô bất động nhìn mình hồi lâu, bất đắc dĩ mới mở miệng trước.

"Bạch Hiền, nhiều năm không gặp, sẽ không phải là quên cha nuôi chứ?"

Bạch Hiền vốn còn cố gắng kìm nén tâm tình, sau khi nghe được câu này, cũng không giữ được nữa, chóp mũi cậu đau xót, bất chấp nhiều người như vậy, một cái liền vọt tới, ôm chặt Phương Chi Hàng.

Trong nháy mắt lòng nam nhân kia được lấp đầy, thần sắc cũng là dị thường xúc động.
Bạch Hiền giờ phút này trăm mối cảm xúc ngổn ngang, bởi vì trong lòng có rất nhiều lời muốn nói với người trước mặt.

Năm đó Phương Chi Hàng xuất ngoại, nguyên nhân lớn nhất là vì chuyện của Phác Xán Liệt, nội tâm cậu vì thế mà áy náy rất nhiều. Bạch Hiền đoán cha nuôi nhất định là còn giận mình, nếu không cũng không đi mà không nói lời nào. Cho nên trong mấy năm này, cậu cũng chỉ dám len lén gọi cho trợ lý bên cạnh Phương Chi Hàng hỏi thăm tình trạng của ông, không dám quấy nhiễu ông.

Lúc đột nhiên phát hiện công ty của Phác Xán Liệt gặp chuyện ngoài ý muốn, Bạch Hiền biết Phương Chi Hàng vì chuyện của mình nên vẫn luôn có thành kiến với Phác Xán Liệt, trước lúc tìm ông đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị cự tuyệt, nào ngờ sau lại thấy trợ lý của ông phản hồi, Biện Bạch Hiền mới hiểu rõ những năm gần đây, cha nuôi vẫn luôn nhớ đến mình.

Cậu thoáng cái liền không chịu nổi.

Nội tâm Bạch Hiền vẫn cảm thấy mình thiếu Phương Chi Hàng quá nhiều, bất kể là sự thương yêu trong những năm tháng ấu thơ, hay là chuyện mình không vâng lời vì Phác gia này. Người lớn lúc nào cũng như vậy. Rõ ràng là do cậu bướng bỉnh, vậy mà lúc nào họ cũng sẵn sàng bỏ qua cho cậu, bao dung cậu. Sự cưng chiều cùng yêu thương này, giống như một dòng nước ấm chảy qua tim cậu, làm mọi thứ đều trở nên ấm áp.

"Được rồi, không phải cha đã trở về rồi sao."

Nhận ra được Bạch Hiền kích động, Phương Chi Hàng thu lại nụ cười, yên lặng vỗ lưng Bạch Hiền.

"Không sao không sao, đều đã qua rồi." Ông thở dài một cái. Thoắt cái đã qua mấy năm, nhìn đứa con mình luôn mong nhớ ngày đêm giờ phút này tựa trong lòng mình như những ngày còn bé, thanh âm tựa hồ cũng có chút nghẹn ngào.

Phương Chi Hàng thật sự yêu thương đứa nhỏ Bạch Hiền này, ánh mắt tinh tường của thương nhân khiến ông nhìn người luôn luôn để ý tới nhân duyên. Cho dù năm đó hậu bối trong tộc Phương Chi Hàng có khối người, nhưng chỉ có Biện Bạch Hiền là ông vừa nhìn đã thấy thương.

Ông đau lòng mấy năm này Bạch Hiền chịu nhiều khổ sở. Lúc Biện lão qua đời cũng là lúc ở Âu Châu bên kia buôn bán bận rộn, mình không kịp chạy về, cũng không biết đứa nhỏ này làm sao vượt qua được. Phương Chi Hàng vốn định an ủi mấy câu, lại ngại ở đây nhiều người, chỉ đành phải đợi Bạch Hiền từ từ bình tĩnh lại.

Hồi lâu, Bạch Hiền mới từ trong ngực ông lui ra, tuy hốc mắt phiềm hồng, nhưng nụ cười trên mặt không cách nào giấu được. Ánh mắt mong mỏi nhìn chằm chằm Phương Chi Hàng, chỉ sợ đối phương đột nhiên biến mất.

Phác Xán Liệt chưa từng thấy Biện Bạch Hiền như thế, liền hiểu rõ ý nghĩa của người trước mắt đối với Bạch Hiền.

Cho nên khi hắn mở miệng kêu đối phương, lần đầu tiên khẩn trương đến không chịu được.

"Xin chào, chú Phương."

Nghe tiếng xin chào, Phương Chi Hàng lúc này mới đem lực chú ý dời đến Phác Xán Liệt vẫn đang đợi Bạch Hiền.

Lúc nãy ở xa nhìn thấy người thanh niên trẻ này đứng giữa đám đông với Bạch Hiền, chỉ là Bạch Hiền bước đến chỗ ông trước, niềm vui mừng nhìn thấy con trai trong nháy mắt vượt qua những cái khác, hiện tại hoãn lại tinh thần, mới phát hiện lúc người trẻ tuổi mặt đối mặt với mình có sự kiềm chế không thể nói ra.
Bạch Hiền nhìn thấy Xán Liệt tới đây, đang muốn kêu hắn cùng mình bồi cha nuôi đi đâu ngồi một chút.

Không nghĩ tới Phương Chi hàng trên dưới quan sát Phác Xán Liệt một cái, ngay sau đó xa cách trầm giọng mở miệng.

"Cậu chính là Phác Xán Liệt?"

Thần sắc Biện Bạch Hiền cứng đờ, đoán không ra dụng ý của Phương Chi Hàng.

Phác Xán Liệt nhạy bén cảm giác được bất mãn trong giọng nói của đối phương, lập tức trả lời cũng không được, không trả lời cũng không xong.

Đối với chuyện năm đó hắn không biết gì cả, lúc này nhìn thấy Phương Chi Hàng mơ hồ mang theo địch ý cũng có chút ngẩn ra.
Ngay lúc vô cùng lúng túng, vẫn là Bạch Hiền một bước tiến lên, khoác tay Phương Chi Hàng, mới làm cho sắc mặt đối phương hòa hoãn chút.

Ông trực tiếp không để mắt tới sự tồn tại của Phác Xán Liệt, tự vỗ tay Bạch Hiền cười nói.
"Bạch Hiền còn nhớ rõ khi còn bé cùng cha nuôi đánh cờ không? Cha mới vừa lấy được món bảo bối, đang tính hai ngày nữa cầm cho con xem một chút, không ngờ bây giờ gặp được con." Trong ấn tượng của Phương Chi Hàng, Bạch Hiền trước kia ghét nhất trường hợp này, không nhịn được lại hỏi.

"Tối nay có vui không?"

Biện Bạch Hiền nghe vậy sờ sờ lỗ mũi, lộ ra sự ngây thơ vốn có trước mặt trưởng bối, chân thành chỉ chỉ Phác Xán Liệt, vừa chỉ chỉ đám người Hứa Nghĩa, ý nói với Phương Chi Hàng giao tình của bọn họ.

Phương Chi Hàng không nói gì, chỉ là ý vị thâm trường nhìn Phác Xán Liệt một cái, khiến đối phương vô cùng khẩn trương.
"Nhiều người ra ngoài cũng tốt, Bạch Hiền của chúng ta nên quen nhiều bạn một chút."
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, Phác Xán Liệt cảm thấy câu "quen nhiều bạn một chút" kia của Phương Chi Hàng là cố ý nói cho hắn nghe.

Khoảng thời gian sau đó, thẳng đến khi tiệc tối kết thúc, Phương Chi Hàng đều chiếm cứ thời gian bên cạnh Bạch Hiền hỏi thăm chuyện nhà. Một vài bạn già tới chào hỏi, nhiều cách thử dò xét quan sát thân phận của Bạch Hiền, ông cũng không kiêng kỵ, thần sắc thậm chí có chút kiêu ngạo giới thiệu với mọi người đây là con trai bảo bối của lão.

Phác Xán Liệt bị gạt bỏ một đêm, sắc mặt có chút thối.

Sau đó Biện Bạch Hiền bị Phương Chi Hàng lôi kéo đi gặp con gái của bạn già, vừa đi vừa quay đầu lo lắng nhìn Phác Xán Liệt bên này, mặc dù trong lòng Phác Xán Liệt không thoải mái, nhưng lập tức đưa ra ánh mắt trấn an.
Nhìn Phương Chi Hàng mang Bạch Hiền đi giới thiệu với vài vị bạn tốt của ông, Phác Xán Liệt phảng phất nhớ lại dáng vẻ của Bạch Hiền trong tiệc tối của Biện gia hai năm trước, khi đó cậu cũng là như thế này, được Biện Giang Sơn xem như bảo bối mang theo bên người, làm quen mỗi một người, mỗi một người con cháu danh môn.

Khi đó hắn và Bạch Hiền còn chưa có quen nhau, tình cảnh trước mắt trong thoáng chốc gây cho Phác Xán Liệt một loại ảo giác. Phác Xán Liệt thậm chí hiện tại còn nhớ năm đó những người kia đều nói những lời không hay về Bạch Hiền, bây giờ lại đột nhiên bắt đầu nhỏ mọn so đo.

Hắn lắc đầu thầm mắng mình suy nghĩ lung tung, trong lòng lại không kìm được đánh mình vài cái.

Phác Xán Liệt có tính chiếm hữu vô cùng mạnh, lần này cuối cùng xem như là có kỳ phùng địch thủ rồi. Đụng phải Phương Chi Hàng cũng yêu con đến nóng lòng, không biết lần này đối phương trở về nước, đối với Xán Liệt mà nói, đến cuối cùng là phúc hay là họa đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro