Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#Chương 27 -- Cuộc sống vợ chồng chỉ cần như thế

27.

Tháng 11 ở phương bắc, tiết trời càng lúc càng lạnh.

Đồng hồ sinh học của Bạch Hiền vẫn luôn luôn đúng. Thêm nữa, từ tối hôm qua đến giờ, Bạch Hiền vẫn luôn mong chờ sự kiện ngày hôm nay. Bởi vậy, trời còn chưa sáng tỏ liền khẩn trương thức giấc.

Trong phòng máy sưởi vẫn đang chạy. Nhưng trong khoảnh khắc xốc chăn đứng lên, lại cảm thấy như tia lạnh đang chạy dọc khắp người. Biện Bạch Hiền cúi đầu, kéo áo ngủ vào sát người rồi đứng dậy, hai chân vừa chạm đất, trong nháy mắt lại ngoài ý muốn đón nhận một cơn choáng váng mê muội.

May mắn vẫn còn chưa rời giường quá xa. Tay bối rối đưa ra phía sau chống lên giường, Bạch Hiền lập tức ngã ngồi quay về lại trên giường.

Bất ngờ đến mức không kịp tránh, hô hấp của cậu có chút dồn dập. Bạch Hiền mặt mày nhăn lại một chỗ, đưa tay xoa xoa trán.

Huyệt thái dương hai bên vẫn nhảy loạn không ngừng. Bạch Hiền trừng mắt định thần, ấn xoa nhẹ hai bên huyệt, thấy không đỡ chút nào, liền đưa tay sờ soạng đến cái tủ đầu giường, kéo hộc thứ ba ra.

Cậu mở ra lọ thuốc bị xóa nhãn, trút vào tay mấy viên thuốc nhỏ màu trắng, đầu ngón tay bên kia chạm đến cốc thủy tinh bên giường, lại vì sự lạnh lẽo truyền đến mà hơi hơi cuộn người.

Nước lạnh và thuốc đắng như vậy, liền một ngụm dứt khoát nuốt vào. Qua một lúc, Bạch Hiền mới cảm thấy khá hơn. Chỉ là, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, lại thêm mồ hồi điểm xung quanh trán, quả thật có chút dọa người.

Có lẽ là do trời chuyển lạnh, mà cơn đau đầu của cậu càng ngày càng nghiêm trọng. Thật là mệt mỏi quá, đành phải đợi qua thêm hai ngày nữa rồi tính, đến lúc đó tìm bác sĩ kiểm tra kĩ càng lại một phen nữa cũng chưa có muộn.

Sau khi định thần, Biện Bạch Hiền lúc này mới lại một lần nữa đứng dậy xuống giường, mở cửa phòng, nhìn ra gian phòng bên ngoài chăn gối đã được xếp lại ngay ngắn trên giường lớn, Bạch Hiền hơi sửng người. Nhưng lại ngay lập tức hiểu rõ mà cười cười, Phác Xán Liệt rất thích chạy bộ vào mấy buổi bình minh còn chưa rõ nắng của mùa đông, sớm đã tập thành thói quen, như vậy lúc này hẳn là đã ra ngoài rồi.

Người đàn ông này chính là như thế, ngoại trừ ở trong công tác bình thường cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả khi đã tan ca trở về nhà, cũng muốn đem mọi thứ nghiêm nghiêm túc túc mà sắp xếp thật trật tự ngăn nắp.

Ngày đó sau khi đi thăm mộ ông nội trở về, Xán Liệt làm cách nào đó không biết, khiến cho Bạch Hiền đồng ý dọn xuống phòng hắn ở.

Phòng ngủ của Phác Xán Liệt rất lớn. Hai gian chính và thứ được thông nối với nhau mà tạo thành. Ban đầu, gian thứ vốn là để tiện cho Phác Xán Liệt buổi tối giải quyết công việc, nhưng mà năm trước, sau khi thư phòng cũ được sửa sang lại, gian phòng này đều để không.

Bình thường Phác Xán Liệt đều ngủ ở gian chính, gian thứ vẫn chưa từng có ai đặt chân qua. Lúc này Phác Xán Liệt lại đột nhiên ngỏ ý muốn Biện Bạch Hiền dọn vào, thật sự nhất thời làm cho cậu khó xử.

Nhưng mà Bạch Hiền đâu có biết rằng, cái đêm mà cậu đến nhà Khánh Tú kia, lại vô tình làm cho Phác Xán Liệt nhung nhớ, khiến cho hắn quyến luyến đứng lại ở phòng cậu một lúc lâu không muốn rời đi.

Đoạn thời điểm mà Bạch Hiền chuyển tới Phác gia hai năm trước, trong lòng Phác Xán Liệt là một trăm một vạn ý không tình nguyện. Lúc người giúp việc trong nhà hỏi nên thu dọn phòng nào cho Bạch Hiền ở, Phác Xán Liệt cũng chỉ là tùy ý chỉ vào căn phòng bình thường không ai động tới, dành cho khách ở để qua loa cho xong chuyện.

Sau lại trải qua hai năm lạnh nhạt, Phác Xán Liệt rất ít khi về nhà, càng khỏi phải nói đến chuyện hắn có quan tâm hay không chuyện Bạch hiền mỗi ngày sống ra sao, sinh hoạt như thế nào.

Thẳng đến buổi tối ngày hôm đó, Phác Xán Liệt mới có thể chân chính đánh giá căn phòng này.

Thiết kế và bố trí trong căn phòng thật ra cũng không có gì là không ổn, vấn đề chính là gian phòng này nằm khuất một phần với ánh dương từ bên ngoài. Mùa hè rất mát mẻ, nhưng khi mùa đông đến rồi, trong phòng chỉ sợ ngay cả ánh nắng cũng không nhìn thấy được.

Khó trách chỉ vừa mới vào thu, mà tay cậu ấy lúc nào cũng lạnh lẽo như vậy.

Phác Xán Liệt nhăn mày, hắn biết Biện Bạch Hiền thể hàn, sợ lạnh, trước kia là chính mình chăm sóc cậu ấy không chu đáo, không có nhớ đến chuyện này. Nay đã biết rồi, hắn không nỡ để cậu phải chịu thiệt thòi,cho nên liền gọi người đến, đem nguyên xi đồ đạc của Biện Bạch Hiền từ phòng khách kia, tất cả đều chuyển vào phòng ngủ của hắn.

Gian thứ của Phác Xán Liệt được bao quanh sát vách với gian chính. Không gian tuy rằng hơi nhỏ một chút, nhưng cũng là một nơi ấm áp. Huống chi để Bạch Hiền dọn vào, hắn lại càng có thể thuận tiện mà chăm sóc cậu. Phác Xán Liệt nhìn nhân viên bận rộn khuân đồ từ phòng trên đi xuống, trong lòng vô cùng vừa ý.

Không biết khi người ta trở về nhìn thấy hắn đem phòng dọn sạch, chuyển đông chuyển tây như vậy, có khi nào sẽ tức giận không?

Chính mình tự tiện làm chủ như vậy, cậu ấy có khi nào sẽ không thích không?

Không biết bắt đầu từ lúc nào, có lẽ ngay cả bản thân Phác Xán Liệt cũng không có phát hiện ra, chính hắn càng ngày càng để ý đến suy nghĩ của người kia, lo sợ đối phương bị ủy khuất, càng lo sợ đối phương không hài lòng.

Bạch Hiền là một kiểu người ngại điều phiền toái, tuy rằng về nhà nhìn thấy một màn thay đổi, làm cậu có chút hỗn tạp ngớ người, nhưng nếu Phác Xán Liệt đều đã đem đồ đạc này nọ sắp xếp ổn thỏa hết rồi, hơn nữa lại đối diện với vẻ mặt tha thiết của đối phương, cậu cũng nghĩ không nên lấy lý do gì để cự tuyệt nữa.

Thế là ngay sau đó liền dọn xuống căn phòng này.

Mỗi đêm, khi mà Bạch Hiền còn nằm trên giường chưa chợp mắt, đều có thể nghe được động tĩnh từ gian chính bên ngoài truyền đến, có khi ngẫu nhiên cũng sẽ nghe được tiếng bước chân hắn dừng lại ở trước cửa phòng, nhưng tay nắm cửa phòng chung quy dù có chờ đợi vẫn không hề bị mở ra ...

.

.

Bạch Hiền hít sâu một hơi, lại một lần nữa kéo kéo áo ngủ nhung tơ trên người, đi tới trước tủ quần áo ở gian phòng chính.

Mở ra tủ quần áo, bên trong một loạt đều là khăn choàng cổ, áo khoác len, áo lông cừu, âu phục màu trầm ấm, tất cả đều là Phác Xán Liệt cuối tuần trước cho người mang tới. Lúc ấy Bạch hiền còn không dưới một lần nghĩ tới hắn có phải đã khoa trương đến mức đều đem cả cửa hàng người ta về hay không.

Thật nhiều quá . . . . Mình như thế nào mặc hết được . . .

Nhãn mác trên quần áo vẫn chưa có tháo xuống, đều là cùng một kiểu nhãn từ một thương hiệu. Năm đó, khi lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Hiền, Phác Xán Liệt hãy còn chưa có quá để tâm nhớ kỹ, chỉ mường tượng lại dáng vẻ lúc ấy của cậu mà lựa chọn áo quần. Bạch Hiền đó giờ trước sau như một, vẫn luôn yêu thích loại phong cách này, tuy rằng kiểu dáng đơn giản, nhưng hơn ở chỗ chất liệu vải mềm mịn, thoải mái. Hắn nhớ đến Bạch Hiền cũng không thích ra ngoài, cho nên thấy cái gì mặc hợp ở nhà liền cho vào danh sách.

Từ mắc áo lấy xuống một chiếc áo khoác lông tơ màu trắng, Bạch Hiền thay áo ngủ ra, cẩn thận rửa mặt chải đầu một phen rồi mới đi xuống lầu.

Hôm nay là ngày 27 tháng 11, là sinh nhật 28 tuổi của Phác Xán Liệt.

Trong phòng bếp, nguyên liệu nấu ăn ngày hôm qua hai người đi siêu thị lựa vẫn đang nằm chờ được động tới. Hai ngày trước, khi Phác Xán Liệt nói với Biện Bạch Hiền rằng, sinh nhật hắn muốn gọi bạn bè đến tổ chức ở nhà, có trời mới biết, trong lòng cậu vừa lo sợ, vừa vui mừng như thế nào.

Bạn bè của Phác Xán Liệt, ngoại trừ Kim Chung Nhân và Dư Thần đã gặp mặt qua, Biện Bạch Hiền cũng chẳng quen biết ai.

Trước kia, Phác Xán Liệt mỗi lần đến sinh nhật thì lại cùng bọn họ ra ngoài, đi một chuyến thì đều qua cả đêm dài. Một câu "Sinh nhật vui vẻ" của Bạch Hiền cũng thật vô cùng khó khăn ở sáng ngày hôm sau mới có thể chậm chạp biểu đạt.

Hơn nữa, một câu này đối với hắn còn sợ hiếm lạ không có người nói hay sao? . . . Bạch Hiền lại nghĩ.

Vốn tưởng sinh nhật năm nay có lẽ cũng là như thế, cũng không ngờ rằng, Xán Liệt lại ngoài ý muốn đưa ra ý tưởng này.

Biện Bạch Hiền không thể giấu nổi tâm tình vui sướng này nữa rồi . . .

Có thể ở bên hắn là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời của cậu, hơn nữa, được vì hắn mà chúc mừng, được cùng hắn trải qua vui vẻ, là điều mà Bạch Hiền từ trước đến nay mong mỏi nhất.

Trong lòng cậu khó nén kích động, khẩn cầu Phác Xán Liệt cho phép cậu được tự tay chuẩn bị thức ăn.

Sinh nhật hắn mà chỉ có thể chuẩn bị như vậy, không biết có ổn không a?

Bạch Hiền âm thầm cân nhắc, Xán Liệt cái gì cũng không thiếu, chính mình cũng không biết nên tặng quà gì, chỉ có tay nghề nhà bếp trước kia vẫn chưa có dịp được phát huy, nhìn vậy mà bây giờ vẫn còn đất dụng võ, vẫn còn hữu hiệu!

Phác Xán Liệt lúc đầu còn cho rằng, ý kiến mà Kim Chung Nhân đưa ra sẽ khiến Bạch Hiền phiền toái, giờ phút này lại thấy bộ dáng vui vẻ của Biện Bạch Hiền, trong lòng không rõ bản thân còn khó chịu cái gì.

"Không cần chuẩn bị quá nhiều như vậy, làm mấy món sở trường của em là được rồi, bọn họ sẽ không để ý đâu . . ."

Tuy rằng là đã dặn như vậy, nhưng lúc mang theo Bạch Hiền đi siêu thị mua nguyên liệu, Phác Xán Liệt vẫn là vừa bất đắc dĩ vừa tràn đầy cưng chiều nhìn người trước mắt giống như đang tỏa ra một luồn sức sống nào đó, không ngừng chạy đi chạy lại giữa các hàng nguyên liệu, vô cùng chăm chú mà lựa chọn.

Phác Xán Liệt không biết Bạch Hiền học nấu ăn bằng cách nào, nếu hắn biết Bạch Hiền là tự mình học qua vô số tài liệu ở trên mạng, lại kéo Khánh Thù đi mua thiệt nhiều thiệt nhiều nguyên liệu, tập làm hết không biết bao nhiêu món trong sách dạy nấu ăn, một lần lại một lần nếm thử tay nghề của mình. Không biết hắn sẽ hối hận biết bao nhiêu khi lúc trước đã không biết đường mà chân chân thành thành quý trọng tâm ý của cậu.

Phác Xán Liệt đã chạy bộ xong, về đến nhà chỉ thấy một thân ảnh bận rộn không ngớt ở trong bếp Biện Bạch Hiền.

Nhiều ngày qua, tình cảm của hai người có thể nói là phát triển vô cùng nhanh chóng. Bạch Hiền vốn là đối với Phác Xán Liệt có tình, hơn nữa gần đây, Phác Xán Liệt cũng là có ý, tâm tư hai bên đều đặt vào trên người đối phương, nghĩ không muốn thân cận thêm một chút cũng thật vô cùng khó khăn.

Hắn hướng phòng bếp đi đến. Bạch Hiền nghe được tiếng bước chân, liền biết là Phác Xán Liệt đã về.

Quay đầu lại hướng hắn cười cười, nhưng động tác trong tay cũng không có ngừng lại.

"Hôm qua không phải đã bận việc cả ngày sao? Như thế nào lại dậy sớm như vậy? Cũng không có ngủ được nhiều nữa . . ." Phác Xán Liệt cau mày oán giận tiến lên, nhìn đến hai tay Bạch Hiền còn đang ngâm trong nước lạnh, bất mãn trong lòng lại bộc phát.

Tay của Bạch Hiền lớn lên thực là đẹp, giống như khí chất bình thường của cậu mà trắng trẻo. Tay của cậu cũng thực thon dài, khớp xương rõ ràng, giờ phút này bởi vì ngâm nước lạnh mà có hơi hơi phiếm hồng.

Phác Xán Liệt nôn nóng tiến lên nắm lấy tay cậu, kéo qua một bên lấy khăn mặt nhẹ nhàng lau lau.

"Đừng động, đừng động, sớm biết như vậy sẽ không nghe lời em, anh đặt khách sạn mang lại đây là tốt rồi! Liền nhiều đồ đạc như thế này, em cũng mệt mỏi không ít đi! Nước lạnh như vậy, em cũng đừng có tự đông lạnh chính mình chứ!"

Bạch Hiền buồn cười nhìn hành động như trẻ con của hắn, nhẹ nhàng nâng tay vuốt lên chỗ nhăn giữa trán của hắn, lại ở trong lòng bàn tay của hắn mà viết xuống,

"Thịt bò này trước khi nướng cần phải rửa sạch sẽ, chỉ cần rửa lại một lần nước muối nữa là xong rồi."

Phác Xán Liệt ngẩng đầu nhìn cậu chăm chú, đối diện với biểu tình vô tội của đối phương, đành thở dài một hơi, xoay người đi tới trước bồn rửa.

"Vậy em nghỉ ngơi đi, để anh rửa là được rồi. Anh cam đoan sẽ rửa sạch sẽ giúp em!"

Bạch Hiền nhẹ nhàng cười rộ lên, cũng không cùng hắn so đo. Mấy ngày nay, Phác Xán Liệt luôn là bộ dáng này, chuyện gì cũng đều làm cậu ngạc nhiên hết cái này tới cái khác. Bạch hiền dần dần tìm hiểu tính tình của hắn, biết rằng càng cứng đầu với hắn, hắn sẽ càng không thuận theo, như vậy thì đều nghe theo hắn cho đơn giản cho rồi.

Cậu nhìn hai tay mình vừa được lau sạch sẽ, rồi lại nhìn đến người thực sự đang xoay lưng lại nghiêm túc rửa thịt Phác Xán Liệt mà nhún vai lắc đầu, đi qua một bên chuẩn bị gia vị để ướp thịt nướng.

Mới vừa rót tương vừng vào bát, người nào đó từ phía sau bỗng dưng dựa vào làm Bạch hiền giật mình hoãn lại động tác trong tay.

"Thứ này trong siêu thị không phải là có sẵn sao? Tại sao lại phiền phức như vậy?"

Người sau lưng không thuận theo mà lầm bầm, hai tay ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Biện Bạch Hiền, cằm gác trên vai đối phương, hoàn toàn mất đi bộ dáng nghiêm túc thường ngày, hứng thú đùa giỡn lại trỗi dậy.

Mềm mềm nhỏ nhỏ, thật thích hợp để cưng chiều ôm trong lòng.

Bị động tác của Phác Xán Liệt khóa chặt, Bạch Hiền không thoải mái động đậy eo, lại nghe từ phía sau giọng nói người nọ truyền đến,

"Đừng động! Em cứ làm việc của em là được rồi, anh không cản trở em. Nhưng mà trên người em thật là lạnh, hay là anh cứ như thế này sưởi cho em ấm được không?"

Phác Xán Liệt vừa mới chạy bộ xong. Bởi vì là chạy chậm, hơn nữa bên ngoài trời lạnh, thật sự cũng không ra mồ hôi, chính là trên người còn mang theo một luồn ấm áp, hơn nữa lại còn nóng mãnh liệt, lúc này hắn hệt như cái lò sưởi tỏa hơi nóng không ngừng, nhưng lại cương ngạnh mà đem Bạch Hiền ôm chặt vào trong lòng.

Tập trung làm tốt được mới là lạ đó!

Biện Bạch Hiền trong lòng khẽ mắng.

Phác Xán Liệt ôm thật là chặt, cậu không thể làm được gì, muốn đưa tay ra phía trước lấy lọ gia vị, lại bởi vì người sau lưng nên không tiện hành động, đang muốn nhíu mày khuyên hắn buông ra, chưa từng nghĩ tới người kia từ phía sau lại vô cùng tự giác, tay dài duỗi ra liền đem lọ gia vị kia cầm đến trước mắt. Biện Bạch Hiền đành cầm lấy. Cảm thụ được đối phương lại tiếp tục dựa vào người mình, biết là cực kì khó khó lay chuyển hắn, bèn nhắm mắt xuôi theo hành động quá mức vô lại này của Phác Xán Liệt.

Mấy ngày gần đây, Phác Xán Liệt ngày càng lưu luyến mấy chuyện tiếp xúc thân thể này. Bạch Hiền lúc đầu vô cùng bối rối, cho tới bây giờ cũng dần luyện thành thói quen, chầm chậm thích ứng, không hề kháng cự, cũng không hề gượng gạo giống như trước, Phác Xán Liệt rất là vừa lòng.

Cuối cùng đem vừng rắc lên bát tương để trang trí xong, công việc mới coi như được hoàn thành.

Bạch Hiền kéo người đang sưởi ấm cho mình sát tới, trong đầu đột nhiên nổi lên hứng thú muốn chọc ghẹo người ta.

Dính một ít nước sốt, đem chiếc đũa để sát vào khóe môi người nọ.

Lúc nãy Bạch Hiền còn đang chuyên chú múc nước sốt ra, không có để ý đến người phía sau. Phác Xán Liệt còn tủi thân cho bản thân bị bỏ rơi. Bây giờ đối phương rốt cục cũng đáp lại, hắn ngay lập tức tươi cười, lười biếng duỗi cổ ra, vươn đầu lưỡi liếm một chút.

Hiếm khi được người ta chủ động quan tâm, đã vậy liền nếm một chút.

Bởi vì 'một chút' kia của hắn, cả ngũ quan đều nhăn tịt lại một chỗ, cánh tay buông lỏng, lập tức thả Biện Bạch Hiền ra,

"Thật là mặn a . . ."

Hắn cau mày oán giận.

Ngốc quá!

Nước sốt ướp thịt mà lại nếm chay như vậy không mặn mới là lạ đó!

Phác Xán Liệt ầm ầm uống liền mấy cốc nước lớn vào bụng, hương vị trong miệng mới thoáng được pha loãng.

Ngẩng đầu nhìn Bạch hiền vẫn đang còn giơ chiếc đũa, trong mắt không giấu được ý cười tinh quái, Phác Xán Liệt như bừng tỉnh hiểu ra, đập bàn kêu to ra tiếng,

"Được lắm Tiểu bại hoại! Cố ý chỉnh anh!"

Nói xong liền buông cốc nước, ngẫm lại vẫn là hơi căng thẳng, lại nói khó khăn lắm mới có một ngày tâm tình cậu tốt như vậy. Hắn cuối cùng quyết định hết sức lưu manh, thò tay qua người Bạch Hiền, tính toán cù lét cậu một phen.

Bạch hiền sợ nhất là ngứa. Phòng bếp rộng rãi, phía trước Phác Xán Liệt chặn ngang đường, cậu chỉ có thể kinh hoảng đến run người, nhằm thẳng phía sau mà chạy trốn.

Hai người ầm ầm ĩ ĩ một trận, đến khi chuông cửa vang lên mới ngừng lại.

Tiếng chuông vang lên, Bạch Hiền sửng sốt, bình ổn lại hơi thở, cầm tay Phác Xán Liệt đẩy một cái, ý bảo hắn đi mở cửa.

"Có lẽ là Khánh Thù đến đấy."

Phác Xán Liệt không cam tâm bị quấy rầy hứng thú. Vừa rồi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Biện Bạch Hiền đỏ bừng lên mà trong lòng hắn không khỏi âm thầm than thở một câu, Độ Khánh Thù cũng thật biết lựa giờ quá đi, lúc này mới không tình nguyện hướng cửa lớn đi đến.


Ngọt như vậy đủ sâu răng chưa =)))

Đọc vui vẻ nha. Nhớ vote nha. Nhớ cmt nha ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro