#Chương 24 -- Đêm khuya nặng tâm tư
24.
Độ Khánh Thù không nghĩ tới Biện Bạch Hiền đêm nay đã vậy còn cố ý muốn cùng mình ngủ qua đêm. Bất quá biết được Phác Xán Liệt đã đồng ý, cậu vẫn là trong lòng không khỏi mừng thầm. Từ lúc Biện Bạch Hiền đi đến Phác gia, thời gian cùng bạn tốt này gặp gỡ trở nên rất ít.
Lần trước khi Biện Giáng Sơn qua đời, Biện Bạch Hiền cũng ngay tại biệt thự này trải qua một hồi sống chết.
Đêm nay, lúc bước vào cửa, Biện Bạch Hiền vẫn lại là rõ ràng cảm nhận được, bầu không khí quạnh quẽ, ảm đạm đang bao trùm căn nhà.
Trước kia lúc mình và ông nội ở cùng nhau tại Biện gia, cũng chỉ là có hai người. Mặc dù phòng ở to như vậy, nhưng chung quy có ông nội bên cạnh, nên có lẽ không hiện rõ lên vẻ tịch mịch.
Mà Độ gia, rộng lớn như vậy, Độ Khánh Thù vẫn chỉ ở có một mình.
Chuyện của cha mẹ Độ Khánh Thù, Biện Bạch Hiền năm đó là được Biện Giáng Sơn kể lại. Lúc đó, đứa trẻ đó thật quá quật cường, trước bị cảnh mẹ mất đả kích, sau bị mẹ kế đường hoàng bước vào nhà làm kích động.
Độ tiểu thiếu gia dù cho có muốn phản đối, đều bất lực trước sự thật không tài nào tiếp nhận nổi.
Năm đó, Độ Khánh Thù thậm chí đã tự tay, đem cha ruột của cậu, cùng người mẹ kế kia, đuổi ra khỏi cửa lớn của Độ gia.
Không ai nhẫn tâm bỏ mặt đứa trẻ đáng thương như vậy. Biện Giáng Sơn từng tuyên bố trước mặt mọi người, Khánh Thù cũng là cháu nội nhỏ của ông, nếu ai cả gan dám làm cho cháu nội của ông không vui, bản thân cũng đừng mong nghĩ đến cuộc sống yên bình.
Thật lâu về sau, Biện Bạch Hiền từng hỏi qua Độ Khánh Thù có hối hận hay không, nhưng Khánh Thù lại chỉ cười khổ, nói.
"Tôi chỉ là không muốn nhìn thấy hai người kia làm ô uế nơi mẹ tôi từng sống."
Quy định của Độ gia, phạm vào luân lý chắc chắn phải bị đuổi đi. Người sai chính là cha của cậu, cho nên loại chuyện bỏ nhà ra đi này, không phải là loại chuyện Độ Khánh Thù phải làm, là cha cậu nên đi mới phải. Có thể cũng là bởi vì cảm thấy được bản thân đối với đứa con trai duy nhất này mang áy náy, sau khoảng thời gian 'tẩy não' không có tác dụng, đương nhiên đáp ứng thỉnh cầu vô lý cùng bất hiếu của đứa con, mang theo vợ mới của ông, ra ngoài mua nhà, một lần nữa ổn định cuộc sống của 'đôi vợ chồng son'.
Biện Bạch Hiền cũng đã từng ở yến tiệc nhìn qua vị dì nhỏ kia của Độ Khánh Thù. Nhìn qua thập phần cho là người phụ nữ hiền dịu. Điều làm cho Biện Bạch Hiền không ngờ nhất chính là, khi biết được chính mình cũng Độ Khánh Thù có quan hệ thân thiết, đối phương lại không ngừng tìm kiếm mình, cùng Bạch Hiền chịu khó hàn huyên nửa ngày, cuối cùng không ngờ lại nhờ mình chăm sóc cho Khánh Thù.
Cũng là một người đáng thương đi.
Biện Bạch Hiền nghĩ thầm rằng, thế hệ trước là một mảnh thị phi khó có thể phân chia rõ ràng, có lẽ, thực sự là nỗi niềm khó nói cũng không chừng.
Bất quá cậu cũng cũng không quan tâm là bởi vì lý do gì, cậu chỉ biết là, Khánh Thù, là người bạn duy nhất của cậu, đã bởi vì chuyện này mà tổn thương, mà cậu ấy hiện tại lại thực quá cô độc, cũng hết sức khó chịu đi? Từ lúc cùng Độ Khánh Thù trở thành bạn bè, Biện Bạch Hiền cũng đã đem Khánh Thù ở trong lòng trở thành người thân, trăm triệu lần, cậu cũng tuyệt đối không để cho Khánh Thù chịu ủy khuất.
Cho nên sự việc của Kim Chung Nhân hôm nay rốt cuộc là tình huống gì, Khánh Thù vì sao lại hành sự khác thường, Biện Bạch Hiền quyết định rằng, cậu nhất định phải khai sáng vấn đề.
Vào buổi tối đó, Độ Khánh Thù tắm rửa xong, giống như bình thường đi tới xốc chăn lên, tiến vào ổ chăn, lại đột nhiên phát hiện Biện Bạch Hiền cũng không có giống như lúc trước rất nhanh ngủ. Ngược lại là trợn tròn mắt, chớp chớp mắt nhìn nhất cử nhất động của Độ Khánh Thù.
"Sao vậy. . . . . Làm sao vậy?"
Biện Bạch Hiền không có phản ứng, tiếp tục nhìn đối phương, cậu biết Khánh Thù rất thông minh, khẳng định có thể hiểu được ý tứ của cậu.
"Bạch Hiền. . . . . Tôi. . . . . ." Biết Bạch Hiền đêm nay không biết rõ ràng, hẳn là sẽ không bỏ qua mục đích, khẩu khí của Độ Khánh Thù lập tức trở nên khó xử.
Nhìn thấy mất mát trong nét mặt của Độ Khánh Thù, Biện Bạch Hiền trong mắt lập tức hiện lên một tia đau đớn, cậu vươn tay, đem người bên cạnh ôm vào trong ngực, vùi thật chặt.
Da thịt cùng tiếp xúc, cho dù là tâm trạng sẽ trở nên nóng nảy đi chăng nữa, cũng đều lạ kì mà bình tĩnh lại. Trầm mặc một hồi lâu, rất lâu, Biện Bạch Hiền vừa mới nhận thấy người kia đem đầu đến gần sát cổ mình, thì đối phương đã chậm rãi mở miệng.
"Hắn ta trước kia là bạn trai của tôi . . . . . ."
Ân, Bạch Hiền trong lòng biết, "Hắn" này , hẳn chính là Kim Chung Nhân hôm nay bọn họ gặp gỡ.
Thực sự, cậu cũng không phải cố ý muốn xen vào riêng tư của Độ Khánh Thù, cậu chính là cảm thấy được, nếu một việc không thể nói ra lại nghẹn ở trong lòng lâu như vậy, Khánh Thù là một người bình thường, nhất định là rất khó khăn. Cậu nghĩ muốn cùng Khánh Thù chia sẻ, cho dù chính mình có thể đến cuối cùng cũng chẳng thể giúp gì được đến cậu ấy, nhưng có thể làm cậu ấy mở lòng, nghe cậu ấy nói hết cũng tốt.
"Người đầu tiên, cũng là người duy nhất. . . . . ."
"Sinh nhật mười tám tuổi của tôi ngày đó, tôi gặp được anh ta ... Nhân duyên trùng hợp, tóm lại là khi ấy lý trí hồ đồ, liền cùng hắn ở cùng một chỗ ..." Độ Khánh Thù Độ Khánh Thù chậm rãi rời khỏi lòng Biện Bạch Hiền, hai người liền như vậy nằm đối diện nhau, mặt đối mặt. Nhìn thấy Biện Bạch Hiền ánh mắt chờ mong, Độ Khánh Thù nhấp mím môi, chậm rãi tiếp tục kể lại.
"Tôi thừa nhận lúc mới vừa bắt đầu quả thật không thích hắn. Sau khi chung sống rồi, cũng ngây thơ nghĩ đến, nếu mang một người bạn trai về nhà, dựa theo tính tình của lão già kia, khẳng định là lập tức cảm thấy mất mặt gia đình, nói không chừng lại còn tức chết đi. Hơn nữa, Kim Chung Nhân gia thế to lớn, lão già cũng không dám khó dễ anh ta. Tôi kỳ thật chính là muốn mượn Kim Chung Nhân, làm cho lão gia khó chịu mà thôi.
"Chính là tôi cũng thật không ngờ đến, sau khi mọi chuyện xảy ra xong, làm cho mọi thứ đều trở nên có chút không giống lúc đầu ..."
. . . . . . . . . . . . . . . .
Biện Bạch Hiền liền như vậy lặng lặng nhìn Độ Khánh Thù. Ngọn đèn đầu giường mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt đối phương, đem biểu tình biến hóa không ngừng khi kể chuyện của Khánh Thù đều hiện rõ.
Cậu nghe được lúc Độ Khánh Thù cùng Độ Khánh Thù lần đầu gặp gỡ, nghe Độ Khánh Thù nói về đoạn tình cảm lợi dụng, cũng nghe qua khúc tâm tình Độ Khánh Thù biến hóa, nghe Độ Khánh Thù chậm rãi thích Kim Chung Nhân như thế nào, lại nghe bọn họ đến tột cùng là vì lý do gì mà chia tay.
Kể đến phần sau, biểu tình của Độ Khánh Thù có vẻ mất mát, cậu giống như một đứa trẻ tìm kiếm ấm áp, một lần nữa hướng tới Biện Bạch Hiền nhích người đến, tay ôm chặt thắt lưng mảnh khảnh của đối phương.
"Bạch Hiền. . . . Tôi đối với hắn. . . . . Chính là thật tâm. . . ."
". . . . . . . . . . ."
"Thật sự. . . . . Cậu tin tưởng tôi . . . . ." Thanh âm nhẹ nhàng nỉ non, mang theo chút khàn khàn nức nở. Tựa hồ là sợ biện bạch hiền không tin chính mình là thực tâm, Độ Khánh Thù lại tính trẻ con, nhẹ nhàng bồi thêm một câu như vậy.
Biện Bạch Hiền nghe vậy, trong lòng chua xót thở dài một hơi, biết Độ Khánh Thù trong lòng vẫn là vì một câu kia của Kim Chung Nhân làm canh cánh trong lòng.
Kỳ thật, Bạch hiền cảm thấy được, mặc kệ mục đích ban đầu có phải hay không là để bác trai khó chịu, vừa rồi nghe thấy Khánh Thù kể chuyện, sẽ không khó đoán được, cậu ấy về sau thích Kim Chung Nhân một chút cũng không kỳ quái.
Đứa nhỏ phải chịu đựng tổn thương từ gia đình, bề ngoài cho dù có lạnh lùng như cẩm thạch, nội tâm so với người bình thường phải yếu ớt hơn vài chục phần là ít. Kim Chung Nhân lúc trước, một chút cũng không để bụng, đem hết toàn bộ ôn nhu bao dung cậu ấy, cưng chiều cậu ấy, một người như vậy, Khánh Thù, làm thế nào có thể không động tâm đây?
"Chính là hắn cùng Dư Thần. . . . Bọn họ. . . . ." Độ Khánh Thù nói đến chỗ này lại thấy muốn nói cũng nói không được nữa.
"Bạch Hiền. . . . ." Khánh Thù hồi lâu lúc sau mới lần thứ hai mở miệng, thanh âm hơi hơi có chút tự giễu "Chính là cho dù là như vậy. . . . . Tôi vẫn là không thể ngừng quan tâm hắn được a. . . . ."
Thì ra là như vậy. . . . . . .
Cho nên hôm nay ở khu mua sắm, lúc nhìn đến hai người kia từ chuyện năm đó, cư nhiên vẫn còn ở cùng nhau, Khánh Thù mới nổi giận như vậy đi. . . . . .
Không phải là thật sự hận hắn, cũng không phải cố ý oán trách, chỉ là khi nhìn thấy một cảnh kia, đột nhiên nhận thấy rằng, chính mình bao nhiêu năm qua, cũng chỉ là một mình cam chịu thôi.
Phòng thủ tốt nhất vĩnh viễn chính là phải mở miệng mắng đầu tiên, Khánh Thù chính là nghĩ muốn bảo vệ thật tốt chính mình, cho nên hôm nay mới phải giống như con nhím dựng lông đối người gây sự.
Biện Bạch Hiền thở dài, tay xoa đều lưng của Khánh Thù, nhẹ nhàng vỗ vỗ, không biết chính mình lúc này tột cùng nên làm thế nào, mới có thể an ủi được đối phương.
Loại tâm tình này, kỳ thật bản thân như thế nào lại không biết đâu ...
Cái loại này rõ ràng là thích đến chết đi sống lại, cũng không thể nào chạm tới tâm tình người kia ...
Độ Khánh Thù nhu thuận tựa trong ngực Biện Bạch Hiền, tựa hồ có thể nghe thấy nhịp tim đối phương vững vàng, ánh mắt khẽ nhắm.
"Bạch hiền. . . . . Kỳ thật có đôi khi tôi thật sự rất hâm mộ cậu. . . . . ."
Lời nói ra, khẩu khí khó có thể che được sự yếu ớt.
"Ít nhất Phác Xán Liệt vẫn đều ở bên cạnh cậu a. . . . . . . . ."
Biện Bạch Hiền nghe vậy, tay ngừng lại động tác.
Chính mình cũng Phác Xán Liệt, ở trước mặt Khánh Thù, ở trước mặt ông nội, cho tới bây giờ, đều là bộ dạng ân ân ái ái, mà trong cái 'Hạnh phúc' đó, cất giấu biết bao buồn khổ, cũng chỉ có bản thân mới hiểu rõ được thôi.
Kỳ thật, hai ngày nay, Biện Bạch Hiền nghĩ vẫn nghĩ không ra, Xán Liệt đến tột cùng là suy nghĩ như thế nào.
Phác Xán Liệt đối với mình, thái độ chuyển biến rõ ràng, rõ ràng nhất là bắt đầu từ lúc ông nội qua đời.
Tuy rằng là mình có chút vui vẻ với đoạn tình này, nhưng thái độ Phác Xán Liệt trước sau thật quá sai biệt, thậm chí phải gọi là hoàn toàn đảo ngược, nhưng Biện Bạch Hiền lại băn khoăn, dù sao đây cũng là vấn đề quan trọng, mình tuyệt đối không thể nghĩ xa quá.
Đối với một người như Biện Bạch Hiền, cẩn thận suy ngẫm, có thể tự ngẫm ra ngàn vạn loại nguyên nhân, cho nên bây giờ Bạch Hiền cũng không dám nghĩ quá xa, hiện giờ Phác Xán Liệt đối với mình tốt như vậy, là vì một chữ 'Thích' hay sao? Suy nghĩ đơn thuần, lại còn quá đỗi xa xỉ.
Rất xa xỉ , chính là ý như vậy.
Biện Bạch Hiền chờ đợi Phác Xán Liệt hai năm, chờ mệt mỏi, cũng tựa hồ là hiểu quá đủ. Dưa hái xanh không ngọt, bản thân đối với Phác Xán Liệt mà nói, cho tới bây giờ chỉ là một khế ước, hắn ta hiện tại, tại sao hoàn toàn có thể ruồng bỏ cậu được, nhưng lại dùng lời phó thác của ông nội lúc lâm chung mà buột chặt cậu?
Mà cậu, thích hắn như vậy, lại như thế nào có thể bỏ được. . . . . . . .
Xán Liệt mấy ngày nay, có lẽ lời bởi vì mình cũng trở thành cô nhi, nên mới cùng mình cảm động lây, nới cùng mình thân thiết hơn đi. Tuy rằng đối với cảm giác này lưu luyến, nhưng lý trí lại nói cho Biện Bạch Hiền, chính mình, không thể bởi vì một chút thương hại kia của Phác Xán Liệt mà lại lún sâu hơn một phần tình cảm.
Cậu kỳ thật, trong lòng đã muốn âm thầm quyết định. Một tháng, chỉ cần thêm một tháng nữa thôi, cậu sẽ rời đi.
Phác Xán Liệt sinh nhật năm nay sắp tới rồi, trong lòng thực sự chờ mong, Bạch hiền chờ mong được cùng Phác Xán Liệt đón sinh nhật.
Chờ sinh nhật Phác Xán Liệt qua đi, bản thân sẽ cùng Phác Xán Liệt nói rõ ràng, cảm ơn hắn hai năm nay đã chăm sóc cho cậu, sau đó cậu lại một lần nữa rời Phác gia, hoàn toàn cắt đứt, chân chính bắt dâu một cuộc sống mới, không có ... Phác Xán Liệt.
Xán Liệt, là một người tốt, hẳn là trong lòng luôn muốn sống cuộc sống của riêng anh, lúc trước ông nội quyết định chuyện này, chính là bởi vì ông quá mức chuyên chế. Đã làm phiền anh hai năm, thực sự quá đủ áy náy rồi, hiện tại Biện Bạch Hiền, như thế nào có thể tiếp tục nhẫn tâm, tiếp tục quấy rầy cuộc sống của anh nữa đây?
Mà nay nghe được chuyện cũ của Độ Khánh Thù cùng Kim Chung Nhân, lại làm cho Biện Bạch Hiền càng thêm kiên định ý nghĩ của chính mình. Hai người cùng nhau thống khổ dây dưa, không bằng mình tự buông tay, còn có thể cho người mình yêu tìm được hạnh phúc chân chính.
Cùng nhau chịu dày vò, cho tới bây giờ, Biện Bạch Hiền cũng không dám hy vọng đến một kết cục tốt đẹp cho câu chuyện này.
Xán Liệt, tại đây một hồi tình cảm sâu nặng, em từ trước cho tới bây giờ đều để anh làm chủ, cho nên ngay lúc này đây, hãy để em tự xoay sở, có được không?
--TBC--
f\
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro