Oneshot: sợ vợ là sai???
Hắn là Phác Xán Liệt, người cũng như tên, quả là một tên đầu gỗ suốt ngày chỉ biết cười. Khi ta hét vào tai hắn như vậy, hắn chỉ hướng ta nói:
"Chỉ cần lão bà thích, lão công nguyện làm cái đầu gỗ biết cười."
Nói xong nhào đến đè lên ta, cười ngốc.
Phải, Phác Xán Liệt chính là lão công của ta, mà kể cũng lạ, một sát thủ như ta lại có thể an an ổn ổn làm lão bà của hắn.
Cách đây nửa năm, ta được người đưa một món tiền hậu hĩnh, với điều kiện phải giết thiếu gia nhà họ Phác. Ta theo dõi hắn mấy ngày, nhằm lúc hắn say rượu liền ra tay một đao lấy mạng. Không biết hắn say rượu loạn tính nên khí lực lớn hay đây chính là khắc tinh khiến võ công nhất nhì giang hồ của ta dùng không được, cư nhiên bị hắn đè ra ăn đến một mẩu xương cũng không còn.
Sáng hôm sau, ta nhấc cái người đau nhức đạp hắn một cước xuống giường, hắn nhìn ta cười ngây ngô, nói muốn thú ta làm lão bà... lúc đó ta nghĩ, tên này có phải bị khùng rồi không? Ta lạnh lùng liếc hắn, đem kiếm kề cổ hắn, chuẩn bị cứa xuống thì hắn ai ai kêu lớn rằng chỉ cần ta đồng ý, hắn sẽ dùng kiệu tám người khiêng đón ta vào phủ là chính thất, cáu gì cũng nghe theo ta! Ta thất thần, hắn cứ thế ôm ta không chịu buông, vòng tay ấm áp ấy, đột nhiên làm ta có chút dao động...
Hắn hỏi tên ta, ta chần chừ không nói, cư nhiên hắn gọi ta là Xuân Nhi, lúc ta hỏi hắn vậy ta họ gì? Hắn cư nhiên bảo ta họ Phác, làm ta nhớ đến một câu:' Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó... ách Phác Xuân ư? Nghe kì kì, ta nói hắn ta không thích, hắn bảo chỉ cần biết ta họ gì hắn theo họ ấy! Chậc ta nên nói sao? Là một sát thủ,ta không được cho kẻ thù biết họ tên của mình, chính là như thế.Chẳng lẽ nói ta họ "Vô"( họ "không) hay" Hư vô"( không có họ)_ thôi thì lấy cái tên Phác Xuân này vậy. Ta đơn giản chấp nhận trong im lặng.
Chỉ ba ngày sau đó, hắn dùng kiệu tám người khiêng ta vào phủ làm lão bà của hắn thật. Ta ngồi trong kiệu hoa mà ngẩn ngơ, ta thành tân nương rồi?! Mà thiếu gia duy nhất nhà họ Phác cư nhiên *thú một nam nhân vào cửa, cha nương họ hàng bằng hữu hắn không có ai phản đối sao? Lúc bái đường ta mới biết, nương của hắn cũng là một... nam nhân.
-(* thú: nghĩa gần như gọi là cưới, gả,..)
Vào Phác phủ, hạ nhân ai cũng cung kính gọi ta một tiếng" Phác phu nhân"," bà bà"??đối ta cũng thực tốt, không phải lo cái ăn cái mặc. Phác phủ được coi là hùng bá một phương cơ mà. Còn Phác Xán Liệt hắn không thú thiếp cũng không có thông phòng nha đầu, mà đối ta nói gì nghe đấy...lòng ta ấm áp mà vui vẻ, ta luôn muốn cười cùng hắn, được hắn ôm vào lòng mà uy ăn...uy ngủ( đỏ mặt kìa≧﹏≦)...nói ngươi nghe, đó cũng là hạnh phúc nhỉ?
----ta là dải phân cách cho tiểu thụ đang đỏ mặt--------
Một ngày nọ, sau khi bị hắn mần nguyên đêm, ta ngủ thẳng đến chạng vạng mới tỉnh. Đói bụng, gọi tiểu nha đầu bên người đem đến chút điểm tâm, vừa ăn vừa hỏi, sao không thấy Xán Liệt đâu? Ta hỏi tiểu nha hoàn, nàng lắc lắc đầu bảo không thấy, ta nên đi hỏi quản gia. Vừa ra khỏi phòng liền gặp ngay quản gia đang ngẩn người bên chậu hoa thược dược, ta vỗ vai ông, hỏi tung tích Xán Liệt, ông ấp úng chuyển đề tài khuyên ta về nghỉ, chỉ chút nữa thiếu gia sẽ về ngủ cùng ta. Ta gặng hỏi, cuối cùng ông thở dài nói hắn đi cùng biểu ca tới Thúy Hồng Lâu. "Phừng" lửa trong người ta bỗng bùng cháy, hắn cư nhiên nhân lúc ta không dậy nổi liền chạy đến thanh lâu trêu hoa ghẹo nguyệt... ta nhất định, nhất định phải kéo hắn về nhà, giáo huấn một trận mới được.
Nghĩ sao làm vậy, ta nhanh chân chạy đến Thúy Hồng lâu , đánh ngã hết đám bảo tiêu, mở cửa từng phòng tìm tên đầu gỗ kia. Khiến Thúy Hồng lâu một mảng gà bay chó sủa, ra rốt cuộc tìm thấy hắn đang ôm một nữ nhân kiều mỵ, nữ nhân dựa sát vào hắn, cọ cọ hai bầu ngực của mình vào cánh tay hắn...
"Phác Xán Liệt, ngươi dám nhân cơ hội lúc ta chưa dậy đến đây trêu hoa ghẹo nguyệt hả?" Ta xông tới, may mà trên tay không có kiếm không thì ta đã đâm cho hắn mấy nhát rồi...
Xán Liệt sửng sốt quay lại, bối rối trong mắt hắn thoáng nhìn ta, nhưng gân như ngay lập tức hắn nở nụ cười như có như không... nụ cười mà ta chưa từng thấy, ta không thích ,không thích cái nụ cười ấy chút nào.
"Ở đây không có việc của ngươi, nhanh nhanh hồi phủ cho ta!". Hắn lạnh nhạt nói.
Ta sững sờ...hắn lại nói như vậy với ta... hắn còn không thèm nhìn ta thêm một chút nào liền quay sang người còn lại trong phòng
"Biểu huynh a, nội tử chưa hiểu chuyện mong huynh đừng có trách"
"Không, ta không có trách biểu đệ tức, nào, lại đây uống rượu "thưởng hoa" nào!". Tên nam nhân mà Xán Liệt kêu là biểu ca kia vừa nói vừa thò tay vào trong ngực của nữ nhân kia, cười lên ha hả...
"Sao còn đứng đó, mau đi a" Hắn không thèm quay đầu lại, nói. Lòng ta đau quá, như có hàng ngàn mũi dao đâm vào vậy...
"Ha hả, biểu đệ cũng có 'phu cương' quá đi, không như ta nghe nói đệ sợ lão bà như sợ cọp, nói gì nghe nấy a"
"Ha hả, làm sao có thể, với thê tử, đặc biệt là với một nam nhân mềm mại không mềm mại, nhu thuận chẳng nhu thuận còn chẳng thể sinh hài tử, không cho hắn biết điều một chút thì không được. Biểu ca đừng nghe người ta đồn đại lung tung!"
"Ha hả, hảo hảo, không hổ danh là băng hỏa Phác thiếu gia nha!"
Cả thế giới như sụp đổ trước mắt ta... không phải hắn, không phải Phác Xán Liệt- lão công đầu gỗ biết cười của ta... Nhìn lại kẻ đang ngồi kia một lần...đến nốt ruồi trên tai trái cũng có. Tại sao? Hắn chán ghét ta rồi, không tình nguyện ở bên ta nữa...Ngẫm lại, hắn có biết gì về ta đâu, đến cả cái tên ta còn không cho hắn biết...lại là loại nam nhân mềm mại không mềm mại, nhu thuận cũng chẳng được, muốn hài tử bế bồng thì không có...ta phải đi thôi...không thể để cho hắn chán ghét đến mức đuổi ta đi...như thế một chút tôn nghiêm của ta còn đâu...
Ta xoay người về Phác phủ,thu dọn mấy bộ y phục đơn giản cùng bảo kiếm...đẩy cửa bước ra ngoài...Nhịn không được quay đầu nhìn lại căn phòng ta ngụ hơn nửa năm...lần đầu tiên của ta cùng hắn cũng ở đây, ta được kẻ kia thuê đến "khử" hắn...aa..từ từ, đúng rồi, kẻ thuê ta cũng có một cái bớt bên tai y như vậy...chết rồi...lão công của ta đang gặp nguy hiểm...
Ta lo lắng, buông xuống bao y phục. Cầm chắc kiếm trên tay, ta vận khinh công hướng Thúy Hồng lâu đến. Một mảng im lặng...bàn ghế ngổn ngang không một bóng người...đi lên lầu, một vài hắc y nhân nằm la liệt từ hành lang dẫn đến phòng Xán Liệt vừa nãy ngụ...tim ta suýt nữa nhảy ra ngoài...bọn họ đều là những sát thỉ chuyên nghiệp. Ta thất thanh la lớn-"Xán Liệt, Xán Liệt..." Không ai trả lời, ta tiếp tục gọi.."Phác Xán Liệt, ngươi ở đâu...lên tiếng đi! Lão công, lãi bà đang gọi ngươi này..."
Ta chạy đi tìm...lật từng cái xác, trong góc khuất có một người tóc tai bù xù , mặc đúng bộ vừa nãy Xán Liệt mặc, máu me bê bết, tay ôm chặt ngực, máu ướt đẫm nơi đó...
Ta tiến tới dùng tay áo lau mặt cho nắm, nhẹ giọng gọi, mang theo khóc âm:
-" Xán Liệt, lão công, lão công ngươi không sao chứ? Trả lời ta đi...làm ơn đi, nói với ta rằng ngươi không sao đi.
Hắn rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở mắt, nhìn ta gắng nở nụ cười:
"Lão bà...ngươi không...giận ta chứ?"
"Giận, có giận, ngươi phải đền bù cho ta a!"
"Ta sợ...ta không đền bù được cho...ngươi... Xuân nhi... Xuân nhi của ta...tha thứ cho ta" Nói đến đây hộc ra máu.
Ta sợ hãi, đặt tay lên vết thương của hắn, ôm hắn vào lòng.
-" Ta không giận, không giận ngươi mà! Ta chỉ sợ ngươi không cần ta nữa, ngươi không còn nghe ta nữa..."
- Ta chỉ là nói...cho hắn nghe...để lừa hắn thôi...ta sợ...hắn sẽ nhận ra ngượ là...sát thủ kia, ta sợ...hắn sẽ hại ngươi
...Xuân nhi...tha thứ cho ta...khụ...ngươi nói gì..khụ khụ...ta đều nghe...ngươi.
Hơi thở hắn yếu dần, nói năng cũng thực khó khăn...
Ta òa khóc, nước mắt như mưa rơi trên mặt hắn
- Ngươi không được nói gì nữa... để ta đi tìm đại phu cho ngươi!"
"Xuân nhi...không kịp đâu...hãy nghe ta nói...hết...ta luôn tình nguyện...làm kẻ..sợ lão bà như...sợ cọp...mà lão bà của ta... chỉ có ngươi thôi..."
Nói đến đây nhắm mắt, đầu lệch sang một bên... Ta hoảng sợ, liều mạng lay hắn
- Lão công ,lão công a, ta không giận ngươi mà...ngươi muốn biết tên ta có phải không? Ta gọi là Bạch Hiền, nhưng ta tình nguyện là lão bà Phác Xuân của Phác Xán Liệt, là của lão công đầu gỗ biết cười nhà ngươi mà...ngươi tỉnh lại đi... lão công, ta muốn nghe ngươi gọi ta là Xuân Nhi, là lão bà của một mình ngươi,ngươi gọi đi...chẳng phải ngươi nói sẽ nghe ta hết mà... Ngươi dậy a...chỉ cần ngươi dậy, ta đời đời kiếp kiếp này sẽ ở bên ngươi!
Nói đến đây, ta gục đầu lên ngực hắn khóc
- Lão bà, ngươi nói thực?
" Ân, ta thề!"
- Thật tốt quá!. Kẻ tưởng như đã trút hơi thở cuối cùng bỗng nhiên bật dậy reo lên, ôm ta quay vòng vòng
- Lão công, vết máu trên người ngươi?
- Là của bọn sát thủ kia. Lúc ta chém bị dây vào!
Ta ngạc nhiên rồi....cũng tức giận rồi...Xán Liệt đầu gỗ ngươi cư nhiên dám lừa ta...ta cho hắn một cái bạt tai...rồi xoay ngươi bỏ đi...ta không thèm đề ý tới hắn nữa...không thèm nữa...
-Lão bà...lão bà, ngươi nói ngươi không giận ta mà!. Nói rồi hắn nhe răng trưng nụ cười nịnh nọt.
Ta không để ý tới hắn.
- Lão bà a! Xuân Nhi a~~ ( kéo dài giọng)
- Hừ! Ta là nam nhân mềm mại không mềm mại, nhu thuận cũng càng không lại không sinh được hài tử. Ngươi cần gì phải như thế!
- Không phải a! Ta yêu ngươi, dù có như vậy ta cũng không để ý
- Ngươi yêu ta sao? Ta quay lại nhìn thẳng vào mắt hắn. "Lần đầu gặp mặt, ta là sát thủ giết người, sao ngươi yêu ta được?"
"Bạch Hiền" hắn lần đầu gọi tên ta.
- Đó không phải là lần đầu chúng ta gặp nhau. Hắn thở dài kéo ta lại, không để ý chúng ta đang ở giữa đường, ôm ta thật chặt.
"Ngươi có nhớ 2 năm trước, à không, chính xác là 2 năm 6 tháng ở một hẻm núi phụ cận kinh thành cứu được một kẻ bị thương, không thể nhìn thấy dung nhan không? Kẻ đó chính là ta, ngươi đã cứu ta, đưa ta đến gặp sư huynh thần y của ngươi, cứu ta một mạnh. Lúc ta khỏi hẳn, muốn tìm ngươi nhưng không được, sau này mới biết ngươi là sát thủ giết người không ghê tay, nhưng biết làm sao được. Ta yêu ngươi mất rồi...khi lần đó gặp lại, ngươi biết ta kinh hỉ thế nào không? Ta muốn giữ ngươi lại bên người, cùng ngươi nắm tay đi đến đầu bạc răng long."
- Vậy sao kêu ta Xuân nhi?
- Lúc ta gặp ngươi khi đó là mùa xuân, ngươi còn đẹp hơn mùa xuân nữa!
- Hừ! Buồn nôn...không nói nữa!
- Dạ, lão bà~
- nói mới nhớ, tên biểu ca kia của ngươi đâu?
Ta cắt gân tay gân chân hắn, cho hắn sống không bằng chết.
"Hung hăng quá a, ngươi biết võ công?"
"Ân biết, sư phụ ta là đương minh chủ võ lâm."
"Oai phong quá a!"
"Làm sao bằng lão bà đại nhân được!" Hắn ra sức nịnh nọt, ánh mắt đáng thương làm ta liên tưởng đến một con đại cẩu*đang cầu xin chủ nhân tha thứ, nhìn rất giống nha, chỉ thiếu cái đuôi đang vẫy vẫy nữa thôi.
- Nói vậy ngươi không sợ người ta nói sợ vợ hơn cọp sao, không cảm thấy mất mặt à?
-không sợ, lão bà a~ . Ngươi thử hỏi từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài ... Phác gia có ai dám nói sợ vợ là sai? Sợ vợ cũng là một đạo lý à nha! Xuân nhi không nghe người ta nói " nhất lão bà nhì mới đến lão thiên" không?
- Là ai nói?
-" Ta nói!"
Ta vừa tức vừa buồn cười , hắn, đầu gỗ biết cười, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi lão bà - Biện Bạch Hiền, phu nhân của Phác Xán Liệt hắn- cũng chính là lão công của ta.
Ta tin...cuộc sống của ta có hắn nhất định sẽ ngập tràn tiếng cười và hạnh phúc!
------------------------
Hoàn~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro