Chap 6.2
Thế Huân rời đi khiến Xán Liệt hiểu ra một chút về chuyện của Bạch Hiền , quá khứ đã là quá khứ, hắn cảm thấy truy cứu tường tận sự tình lúc đó cũng chẳng được ích gì, hiện tại Bạch Hiền đã là người của hắn, hắn sẽ hết lòng thương cậu quý trọng cậu , khiến cậu quên đi đau khổ trong quá khứ.
Đổi lại với trước đây, Xán Liệt sợ rằng sẽ không tin nổi mình lại có thế yêu một người đến vậy, hơn nữa, người này lại là đàn ông giống như hắn. Có lúc hắn nghĩ, nếu không có lần say rượu loạn tính kia, họ cũng không thể đến với nhau. Hắn sẽ không chú ý tới Bạch Hiền , họ chỉ là cấp trên cấp dưới bình thường, như hai đường thẳng song song chẳng bao giờ giao nhau, cứ sống cuộc sống riêng của mỗi người
Cuộc sống của hắn vì Bạch Hiền mà thay đổi, thậm chí còn nghĩ đến sinh hoạt tương lai của họ — ở cùng phòng, ngủ cùng giường, sáng sớm mở mắt là có thể thấy khuôn mặt say ngủ của đối phương. Hắn sẽ không quấy rầy cậu, sẽ thưởng thức dáng ngủ của cậu , nhìn những sợi tóc lúc thường luôn ngay ngắn của cậu rối bời lộn xộn, sẽ gạt tóc mái hôn lên vầng trán trơn nhẵn của cậu , bắt đầu một ngày thật bình thường.
Mỗi ngày sau này, hắn đều sẽ có Bạch Hiền , Bạch Hiền cũng sẽ có hắn
Nghĩ tới đây, Xán Liệt bất tri bất giác nhìn về phía văn phòng vách thủy tinh của Bạch Hiền . Qua lớp thủy tinh trong suốt tuy không nhìn thấy thân ảnh Bạch Hiền nhưng chỉ cần biết rằng cậu đang ở bên trong sẽ nghĩ giữa hai người chẳng có chút khoảng cách, giống như Bạch Hiền chỉ ở ngay trước mặt hắn mà thôi.
Xán Liệt không biết thói quen của Bạch Hiền khi vừa ngẩng đầu rời tài liệu là sẽ nhìn quanh văn phòng lớn bên ngoài. Cấp dưới biết cậu cũng không phải một thủ thưởng vô tình nghiêm khắc đến không có nhân tình, bộn rộn một lát lại lén giở chút trò làm biếng buôn chuyện một hồi cậu cũng luôn mắt nhắm mắt mở cho qua. Có khi nhìn qua lớp thủy tinh có thể thấy họ nói chuyện gì thú vị đến cười thật tươi cũng đã trở thành chút hứng thú cho công việc khô khan của cậu.
Từ khi cậu thầm thích Xán Liệt , bức tường thủy tinh này vừa lúc trở thành công cụ để cậu nhìn lén Xán Liệt . Cậu thích cầm một tách cà phê nóng, vắt chân ngồi trước vách thủy tinh, quang minh chính đại nhìn Xán Liệt ôm đầu giải quyết vấn đề khó khăn, gấp đến độ sắp đụng cả đầu vào máy tính. Anh em quan hệ tốt nhất với hắn là Lộc Hàm vô cùng thân thiết vỗ vỗ vai động viên hắn, hắn tức giận đấm cho tên anh em tốt chẳng giải quyết được chút vấn đề thực tế một cái, lại vùi đầu tra tư liệu.
Xán Liệt quan hệ với mọi người không tệ, sau khi thỉnh giáo mấy tiền bối phát hiện ra vấn đề ở đâu mới vội vàng ngồi vào chỗ, lại vùi đầu làm việc.
Bạch Hiền rất ước ao sinh hoạt đơn thuần mỗi ngày của Xán Liệt . Vì cậu lái xe nên mỗi lần tan tầm đều có thể sớm chạy tới quán cà phê trên đường Xán Liệt tan sở đi qua, ngồi ở vị trí gần đường nhất đợi hắn đạp xe qua.
Tan tầm là lúc nhiều người qua lại nhất, xe đạp trái lại trở thành phương tiện giao thông tiện lợi nhất. Xán Liệt dừng lại trước vạch qua đường chờ đèn xanh, cậu lại lẳng lặng nhìn hắn, một giây cũng luyến tiếc không rời, rất sợ chỉ chớp mắt một chút hắn sẽ rời khỏi đường nhìn của mình.
Hôm nay Xán Liệt là người yêu của cậu , cậu vẫn như cũ thích qua vách thủy tinh nhìn hắn. Tựa như lúc này đây, Xán Liệt nhìn về phía vách kính sẽ không thấy cậu, nhưng cậu có thấy hắn.
Buông văn kiện, Bạch Hiền cầm cà phê tới trước vách kính. Ánh mắt đối diện Xán Liệt , thú vị nhìn hắn uể oải cúi đầu tiếp tục làm việc, một lát lại ngẩng đầu nhìn về phía này, hiển nhiên là không cam lòng.
Trong lòng khẽ động, Bạch Hiền không kìm được chạm lên tấm kính, môi mỏng dán lên thủy tinh lạnh lẽo. Một chút lạnh lẽo lưu lại trên môi, hôn lên người yêu đang chẳng hề biết gì.
"Cậu không đặc biệt muốn cái gì sao?"
"Chính là câu kia, đem anh cho tôi, tôi sẽ có đại lễ đáp lại."
Nhớ tới đáp án câu hỏi sáng nay, Diệp Phong không khỏi lắc đầu.
Mặc kệ là đại lễ dạng gì cũng không quan trọng, thế nhưng vẫn vô cùng phấn khích chờ mong quà tặng đầu tiên Xán Liệt dành cho cậu .Cà phê nóng bốc khói tỏa ra hương thơm tinh khiết nồng đậm, thấm vào mỗi góc, vương vất thật lâu, như giữa chính bọn họ.Bạch Hiền nhẹ mỉm cười, chìm đắm bên trong.
Đỗ xe xong, Bạch Hiền đi vào một cửa hàng đồng hồ, nhân viên cửa hàng vừa nhìn thấy cậu lập tức nhiệt tình bắt chuyện.
-Hoan nghênh tới cửa hàng, đồng hồ ông Biện đặt làm đã xong rồi đây.
Nhân viên cửa hàng mở một cái hộp, mặt đồng hồ màu vàng khảm những viên kim cương nhỏ tượng trưng cho mười hai tiếng đồng hồ, kim đồng hồ cùng màu, vỏ và dây đeo là màu bạc.
Cầm đồng hồ lên, Bạch Hiền tỉ mỉ quan sát. Đồng hồ đeo tay cao quý trang nhã hai màu vàng bạc vẫn là lựa chọn tốt nhất, tạo hình đơn giản ưu nhã vô cùng thích hợp với Xán Liệt quanh năm mặc âu phục đeo cà vạt trong phòng làm việc. Hơn nữa giữa dây đồng hồ còn cuốn một vòng màu vàng khiến nó lại mang cảm giác tinh thần phấn chấn.
Bạch Hiền là khách quen của cửa hàng này, đồng hồ đặt làm lần này lại cố ý khắc tên của mình ở chỗ khó nhìn thấy. cậu biết đây rõ ràng là việc làm vô cùng ấu trĩ nhưng đây là món quà đầu tiên cậu tặng Xán Liệt, có ý nghĩa rất đặc biệt, hi vọng trên người Xán Liệt có một vật mang tên cậu.Vuốt ve nơi được khắc tên, Bạch Hiền gật đầu với nhân viên cửa hàng một chút, cẩn thận bỏ lại vào hộp sau đó quét thẻ trả tiền.
-Ông Biện, hoan nghênh ông lần sau lại tới.
-Ừm.
Ra khỏi cửa hàng đồng hồ là khu phố trung tâm phồn hoa náo nhiệt, lúc nào cũng có thể thấy được những cặp tình nhân khoác tay nhau, mấy em nhỏ đáng yêu sôi nổi hoạt bát lôi kéo tay ba mẹ. Mỗi người đều bình thường vui vẻ hạnh phúc khiến cậu thật ước ao.
Bạch Hiền siết chặt chiếc hộp trong túi. Mỗi ngày ở bên Xán Liệt cũng đều vui vẻ hạnh phúc bình thường như vậy. Từng giọt từng giọt thấm vào tâm linh, dường như toàn bộ thế giới này đều bởi tồn tại của người đàn ông này mà trở nên tươi đẹp, tươi đẹp đến không nói nên lời.
Ánh mắt lơ đãng đảo qua cửa hàng trang sức đối diện, mặt tiền trang trí xa hoa, cửa sổ sát đất dán quảng cáo khổ lớn, ngón tay mảnh khảnh mang nhẫn kim cương đặt trên vòng cổ bằng vàng. Ánh sáng rực rỡ tươi đẹp tỏa ra không biết là do người hay do những châu báu này.
Bạch Hiền hoảng hốt, khuôn mặt vốn đang vui vẻ trở nên trầm tĩnh, đôi mắt u ám thẳng tắp nhìn một đôi tình nhân giữa đám đông tình nhân trên đường. Cô gái tóc dài xinh xắn đáng yêu, chàng trai mặc áo khoác thoải mái màu sữa, quần jean lam nhạt, vô cùng sáng sủa đẹp trai. Không biết chàng trai nói đùa gì đó, cô gái kia cười khúc khích, vô cùng thân thiết đấm vào ngực anh ta, hai người cứ như vậy trò chuyện tay trong tay không rời vào tiệm trang sức.
Cách một con đường, Bạch Hiền nghe không rõ lắm họ nói gì, nhưng từ trên mặt có thể thấy họ trò chuyện vô cùng vui vẻ, không giống như vừa mới quen chút nào.Bạch Hiền nghĩ mình hẳn sẽ đau khổ, cũng có thể là phẫn nộ, nhưng cái gì cũng không thấy. Trái lại tiến vào xe đậu ở nơi khó nhìn thấy rồi châm một điếu thuốc, vừa hút vừa nhìn chằm chằm vào tiệm trang sức đến đờ người ra.
Đã tới mức đi mua trang sức cùng nhau rồi sao?
Bạch Hiền hít vào một ngụm khói khiến vị đắng chát chậm rãi lan tràn.
Xán Liệt mới đi làm, cũng không quá giàu có, hôm nay lại nắm tay một cô gái đi vào tiệm trang sức, có thể thấy quan hệ của họ đã tiến tới mức nào.
Hẳn đã nói chuyện cưới xin rồi.
Bạch Hiền suy nghĩ lại nghĩ, nhả ra một vòng khói dài, khói xanh tràn ngập cả xe cũng không ngăn được hình ảnh Xán Liệt mơ hồ qua cửa sổ sát đất. Bởi họ quay lưng về phía cậu , cậu không thấy rõ lắm rốt cuộc họ mua cái gì, chỉ thấy Xán Liệt lắc đầu, cô gái kia lại hứng thú bừng bừng chỉ hướng một quầy hàng.
Xán Liệt lại lắc lắc, không biết hắn nói gì đó khiến cô gái kia hoảng sợ, một hồi lâu mới ôm cánh tay Xán Liệt lay lay làm nũng. Xán Liệt bất đắc dĩ lấy điện thoại ra, đưa cho cô gái. Cô gái nhìn điện thoại không nỡ rời mắt, hơn nửa ngày mới ghé vào tai Xán Liệt nói thầm.
Bạch Hiền hít mạnh một hơi thuốc, không thèm xem nữa, không muốn nhìn thấy một màn thân mật này. Nhưng một màn này đã in sâu trong đầu thế nào cũng không thể tiêu tan.Đợi hai người kia ra khỏi cửa hàng trang sức, Bạch Hiền cũng đã hút xong điếu thuốc thứ ba. Dụi tắt tàn thuốc, cậu không biết mình chờ mong cái gì, lại mở cửa xe đi thẳng đến tiệm trang sức.
Điều chỉnh nét mặt một chút, Bạch Hiền đẩy cửa tiệm, không nhanh không chậm đến quầy hàng vừa tiếp Xán Liệt . Không nhìn đến nhân viên đang bắt chuyện, Bạch Hiền chỉ liếc mắt đã thấy quầy hàng bán cái gì — nhẫn.
Quầy hàng Xán Liệt đứng đều là bán nhẫn, chỉ khác nhau ở chỗ là bán nhẫn đôi hoặc đơn.
Bạch Hiền nắm chặt tay, chờ mong còn sót lại bỗng chốc sụp đổ, đến đau đớn khi móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không phát hiện. Thế nhưng biểu cảm lại bình tĩnh dị thường, không thấy dù chỉ một chút khác thường.
Cậu sớm biết tới kết cục này, tại sao còn chưa từ bỏ?Không phải đã sớm chuẩn bị tâm lý chia tay sao? Vì sao vẫn còn kì vọng?
Bạch Hiền nghĩ mình thực nực cười, tự làm tự chịu, trách ai được đây.
Cậu day day thái dương, cười cười xin lỗi nhân viên bán hàng, giọng hơi khàn khàn nói:
-Xấu hổ quá, tôi chỉ đến xem có nhẫn vừa ý không, ở đây hình như không có nhẫn tôi cần rồi.
Liếc mắt nhìn lại chiếc nhẫn lấp lánh rực rỡ lần nữa, Bạch Hiền thất hồn lạc phách ra khỏi tiệm trang sức.Ngồi trong xe, Bạch Hiền hút hết điếu này đến điếu khác nghĩ quẩn quanh. Cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm tay bên trái, nghĩ đến chuyện kết hôn này cậu sợ rằng cả đời này sẽ không đeo nhẫn cho mình.
-Ha ha...
Khô khốc cười một tiếng, Bạch Hiền úp sấp lên tay lái cười tự giễu — cậu quả nhiên không biết tự thỏa mãn, vậy mà vọng tưởng lưu lại ấn kí trên một người không thuộc về mình, dù có để lại thì cũng có thể làm sao? Đến cuối cùng vẫn chỉ còn một mình cậu .Rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, Bạch Hiền cầm điện thoại ấn số của Xán Liệt .
-Này, Bạch Hiền , cậu ở đâu?
Cậu trầm mặc hồi lâu, không biết nên nói gì, trong đầu trống rỗng đến đáng sợ.
-Bạch Hiền , cậu làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?
Đối phương nhận thấy cậu khác thường, lo lắng hỏi . Bạch Hiền tham lam nuốt vào giọng nói quan tâm của hắn. Muốn hỏi cô gái kia là ai, quan hệ gì với hắn, nhưng lý trí lại ngăn cậu thốt ra, bên tai tất cả đều là lời thăm hỏi lo lắng của Xán Liệt .
-A Xán , tôi yêu anh.
-Hô...
Xán Liệt rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
-Cậu làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì, cậu đang ở đâu? Tôi đi đón.
-Mỗi lần đều đi xe đạp đến đón tôi, lúc quay về lại đem xe đạp thả vào cốp xe, da mặt của anh càng ngày càng dày rồi đấy.
Giọng nói ra vẻ ung dung mà chế nhạo Xán Liệt .
-Xe đạp vừa an toàn vừa bảo vệ môi trường, còn rèn luyện thân thể.
Xán Liệt không cảm thấy mất mặt chút nào, cười hì hì phản bác.
-A Xán .
-Ừ?
-Tuy chúng ta không có tương lai, nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không quên anh.
Đây mới là lời chân thật nhất của Bạch Hiền .
-Nói cái gì ngốc như vậy, chúng ta sao mà không có tương lai?
Nếu như Bạch Hiền ở trước mặt hắn lúc này, Xán Liệt nhất định sẽ ôm bờ vai cậu mà nói, tương lai của họ ở gần ngay trước mắt.
-Tôi đã nghĩ rõ ràng tương lai của chúng ta rồi. Tôi muốn trở thành người yêu của cậu, người nhà của cậu. Bạch Hiền, tôi rất tham lam đúng không, còn cậu thì sao? cậu muốn trở thành người yêu của tôi, người nhà của tôi chứ?
Lời thâm tình êm tai như vây ai có thể không động tâm? Bạch Hiền rõ ràng cảm thấy chính mình đã động lòng, tay cầm điện thoại đã kích động run lên.
Cậu tự lừa dối bản thân là mình tin vào thực tâm của Xán Liệt , phóng túng lần này, sau đó bọn họ ai cũng không phải là gì của người kia nữa.
-Anh luôn biết tôi muốn cái gì nhất mà . Bạch Hiền cười nói.
-Đó là đương nhiên. Nếu tôi không biết cậu muốn cái gì nhất thì làm sao mà yêu cậu được?
Xán Liệt vô cùng đắc ý.
Bạch Hiền phát hiện mình càng ngày càng thích hắn, tới nỗi tim cũng đau đớn.
-Tôi muốn anh , anh đến nhà tôi đón tôi đi.
-Tôi lập tức đến! Gác máy trước nhé!
Xán Liệt mừng rỡ cúp điện thoại.
Bạch Hiền buông điện thoại châm một điếu thuốc chậm rãi hút, nhìn chằm chằm dòng người qua lại ngoài cửa sổ đến đờ người. Đến tận khi hút xong điếu thuốc mới lái xe về nhà.
Đã quen đi ô tô, Bạch Hiền không được tự nhiên ngồi sau xe đạp, hoàn toàn không biết phải đặt tay ở đâu. Xán Liệt kéo tay cậu đặt trên thắt lưng mình.
-Ôm là được rồi.
Mặt dán vào tấm lưng rộng của Xán Liệt , nhiệt độ cơ thể ấm áp qua áo phông truyền đến. Bạch Hiền không khỏi hít sâu một hơi, quả nhiên khắp khoang mũi đều tràn ngập mùi của Xán Liệt, hai tay bất tri bất giác ôm chặt lấy thắt lưng hắn.
Gió mát nhẹ lướt bên tai, lòng Bạch Hiền bình ổn thêm vài phần, vẻ mặt thỏa mãn úp sấp phía sau lưng Xán Liệt. Nhắm mắt nghe tiếng hít thở hơi dồn dập lúc Xán Liệt đạp xe, bất chấp xung quanh thế nào ồn ào, thế gian thế nào phồn hoa so ra cũng kém giờ này khắc này.
——————————————————————————————————
oiui sến =)))) cơ mà đạp xe là thấy đáng yêu rồi >.<
CMT & VOTE !!! Thanks & Okiee
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro