Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8

Ngoài phố dã vắng hẳn tiếng xe cộ, xa xa có tiếng chổi quét sột soạt của những người công nhân vệ sinh làm việc trong đêm tối.

Bạch Hiền nhìn lên đồng hồ, đã hơn mười hai giờ đêm rồi! Cậu đứng lên, mở cửa sổ nhìn ra bầu trời bên ngoài. Dù là đêm khuya, nhưng bầu trời ở đây vẫn không sao quyến rũ bằng bầu trời đầy sao của tuổi thơ ở một vùng quê yên bình. Kỷ niệm chợt ùa về, và nỗi đau năm xưa cũng chợt ùa về khiến Bạch Hiền thấy lòng mình đắng chát.

Cậu vội đóng cửa sổ, quay về với công việc để xua đi nỗi buồn, xua đi những hồi ức không vui.

Bây giờ thì chỉ còn mỗi một con ma-nơ-canh đơn độc này thôi. Tất cả đều đủ đôi đủ cặp, chỉ còn lại một con đơn chiếc đứng thui thủi trong góc phòng.

Bất chợt, một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm tâm hồn cậu. Cậu cảm thấy mình thật có lỗi khi không chọn cho con ma-nơ-canh này một cô dâu xinh đẹp hay một chú rể điển trai mà lại để nó bơ vơ.

Bạch Hiền từng nghĩ, khi nhào nặn ra cậu, ông trời đã quên nhào nặn ra một nửa của cậu, thế nên bao nhiều năm qua Bạch Hiền vẫn lẻ loi trong đời. Vậy mà giờ đây chính Bạch Hiền lại tạo ra cảnh cô đơn cho con ma-nơ-canh tội nghiệp này...

- Ngày mai, tạo sẽ đi tìm vợ cho mày, nhé?

Vừa khoác chiếc áo vào cho nó, Bạch Hiền vừa thầm thì.

- Không thích!

Bạch Hiền nghe như có một giọng nói trầm ấm vang lên nho nhỏ bên tai. Cậu ngơ ngác nhìn quanh, trong căn tiệm này giờ đây, ngoài Bạch Hiền ra chỉ có những con ma-nơ-canh đang nở những nụ cười vô hồn thôi mà, đâu có ai nữa mà cất lên tiếng nói?

Cậu buồn cười cho cái sự hoang tưởng của mình. Cậu lại thủ thỉ với con ma-nơ-canh đơn độc:

- Tao thương mày lắm! Bởi vì tao cũng rất cô đơn. À, nếu như mày là một con người, là một chàng thanh niên hẳn hoi thì mày có yêu tao không nhỉ? Hì hì, chắc không đâu, mày đẹp thế kia mà? Mày sẽ được rất nhiều người ngưỡng mộ, trong mắt mày sẽ không có tao, đúng không? Ừ thì thôi, đừng làm người nhé, hãy cứ là ma-nơ- canh bên cạnh tao, tao sẽ yêu thương mày, đồng ý không?

Bạch Hiền vuốt lại chiếc áo cho thật thẳng, rồi lùi ra xa ngắm con ma-nơ-canh lần nữa.

- Ôi, một chú rể tuyệt vời!

Bạch Hiền không ngăn được, reo lên. Và bỗng dưng trong lòng cậu lại xuất hiện một ý nghĩ mới:

- Ừ, tao sẽ không đi tìm vợ cho mày đâu! Bởi nếu mày cũng đủ đội đủ cặp thì trong căn nhà này tao sẽ là kẻ cô đơn. Thôi thì tao với mày kết lại thành một đôi, nhé? Đồng ý không? Quyết định vậy nhe? Từ nay tao với mày sẽ là một đôi bạn...

Bỗng Bạch Hiền vỗ trán, than:

- Ô, không được rồi, không thể xưng hô mày tao thế này được, kém văn hóa lắm! Để xem. mình sẽ đặt tên cho anh chàng này là gì đây? Tên thì thiếu gì, nhưng mình biết chọn tên nào bây giờ?

Bạch Hiền ngồi bệt xuống sàn nhà, tựa lưng vào con ma-nơ-canh mà ngẫm nghĩ. Một cảm giác ấm áp lan truyền khắp cơ thể cậu. Có một người - bạn, dù là một ma-nơ-canh vẫn thấy ấm lòng hơn sống cảnh cô đơn. Cậu thầm nghĩ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro