Chap 13
Tiếng lành đồn xa, chẳng mấy chốc danh tiếng của tiệm áo cưới, tính tình vui vẻ và cái nhìn thẩm mỹ của chủ tiệm đã được nhiều người biết đến. Rất nhiều cặp tìm tới tiệm không chỉ để mua hoặc thuê áo cưới mà còn để tư vấn thêm nhiều vấn đề cho ngày lễ trọng đại trong đời của họ.
Ngoài năng khiếu bẩm sinh, Bạch Hiền đã cần mẫn đọc thêm sách báo, tham khảo thêm nhiều lĩnh vực để từ đó cậu có thể giúp các cặp uyên ương có được một ngày cưới thật hoàn mỹ.
Nhiều lúc Khánh Tú đến thăm tiệm, cứ phải đứng ngẩn người ra để nghe Bạch Hiền hướng dẫn cho khách hàng cách chọn kiểu dáng, màu sắc thế nào cho phù hợp, và những phụ kiện đi cùng phải ra sao... Khánh Tú trước nay vốn đã phục bạn, giờ lại càng phục lăn, không ngờ một người chưa một lần lên xe hoa mà lại rất am hiểu về phong tục, cách thức và đủ mọi thứ đông tây kim cổ xoay quanh việc cưới hỏi.
– Mình không ngờ cậu thích hợp với nghề này đến vậy! Từ hồi mở tiệm đến giờ, trông cậu trẻ đẹp ra hẳn. Phải biết thế này, mình đã rủ cậu mở tiệm từ nhiều năm trước.
Khánh Tú ôm vai bạn khen ngợi.
Bạch Hiền mỉm cười:
- Ừ, mình cũng không ngờ mình yêu nghề này đến vậy. Lúc trước chỉ là thích thú thôi, nhưng giờ đã thật sự yêu say mê rồi đó!
Khánh Tú la lên:
- Hèn gì... hèn gì nhìn cậu bây giờ y người đang yêu! Nhưng mà ngộ thiệt nghen, lần đầu tiên mình mới thấy một người yêu công việc đến như vậy, y như yêu người tình không bằng.
Bất chợt trông thấy ma-nơ-canh cạnh cửa, Khánh Tú cười tươi:
- Cậu đừng khoe với mình là cậu yêu anh chàng này nhẹ?
Bạch Hiền nhìn Khánh Tú nheo mắt:
- Ừ, đúng là mình yêu anh ấy rồi đó, có sao không? Hai đứa mình là một cặp uyên ương rất xứng mà, đúng không? Mấy người thường không ai yêu mình thật tình, chỉ có anh chàng này là thật tình với mình thôi, anh ấy chẳng khi nào rời bỏ mình, mà chỉ sợ một ngày nào đó anh chàng già cũ, xấu xí, mình đem quẳng ra đường thôi. Nhưng mà nè, mình nói trước rồi nghen, bất cứ con ma-nơ-canh nào cậu cũng có quyền làm gì thì làm, riêng anh chàng này cậu không được đụng tới à nghen! Nếu anh chàng có già cũ, xấu xí, nhất định mình sẽ không đối xử tệ bạc...
Khánh Tú nhăn mặt:
- Sao tự nhiên nói chơi mà nghe giống thiệt dữ vậy trời? Thôi thôi, từ nay đừng nói chơi kiểu đó nữa nghen? Hồi xưa, mình thường mẹ kể, mấy con búp bê mà được người ta thương yêu quá mức cũng có thể biến thành ma nữa đó, cậu liệu hồn...
Bạch Hiền muốn trêu bạn nên chạy tới ôm chầm lấy con ma-nơ-canh tên Xán Liệt nói giọng nũng nịu:
- Anh Liệt, anh coi Khánh Tú kìa, nó sợ anh thành ma đó, ghét chưa?
Khánh Tú trố mắt:
- Gì? Bộ cậu đặt tên cho nó nữa sao?
Bạch Hiền gật đầu:
- Chứ sao! Mình gọi anh ấy là Phác Xán Liệt, cậu thấy tên đó có hay không?
Khánh Tú chỉ tay qua mấy con ma-nơ-canh khác hỏi:
- Còn con này tên là gì? Con này nữa?
Bạch Hiền ngớ người:
- Mình... mình chỉ đặt tên cho mỗi anh chàng này thôi!
Bất giác Khánh Tú cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cậu lo lắng nói:
- Thôi, từ nay mình đừng giỡn kiểu này nữa, không tốt đâu!
Bạch Hiền cười khanh khách:
- Trời ơi, ông cụ non ơi là ông cụ non! Tin dị đoan tới mức này luôn sao?
Khánh Tú chưa kịp cất tiếng thì có khách vào tiệm nên câu chuyện giữa hai người tạm thời dừng lại, rồi sau đó không ai nhớ, hoặc không ai muốn khơi lại nên nó trôi vào im lặng luôn.
Dù sao thì vợ chồng Khánh Tú rất hài lòng về quản lý của Bạch Hiền và càng hài lòng hơn nữa khi công việc ngày một có đà phát triển.
Bạch Hiền sống những ngày thật vui và hạnh phúc. Bất cứ niềm vui nỗi buồn nào, cứ tối tối là Bạch Hiền lại ra thủ thỉ với Xán Liệt. Cậu thấy cuộc sống như vậy cũng quá tốt rồi. Có một người chịu nghe cậu tâm sự, không hề cắt lời hay tỏ ý mệt mỏi chán nản vì cậu, có một người để những lúc mệt cậu lại ngồi xuống và tựa vào. Đó chẳng phải là mơ ước của Bạch Hiền sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro