Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 91: Yêu và không thương


Bởi vì còn phải kể chuyện cổ tích cho bảo bối nghe, bình thường thích ngâm nước nóng nhưng hôm nay không tới 20' Baekhyun đã tắm xong đi ra, nóng lòng chỉ bọc khăn tắm vội xông ra tủ quần áo, căn bản không có để ý người đàn ông đang tựa người ở đầu giường.
Động tác nhanh nhẹn cầm quần áo một tay tháo khăn tắm, khăn tắm rớt xuống đất, phút chốc kia cậu thét chói tai, bởi vì Chanyeol không biết lúc nào lại ôm cậu từ phía sau...

"Chanyeol, anh đi ra ngoài. . . . . ."

Rõ ràng chính là muốn đuổi người, nhưng ở trên người không có mảnh vải, làm cho cậu nổi giận!

"Đi nơi nào?"

Sau khi tắm xong, toàn thân của cậu vừa trơn vừa thơm, để cho anh kích động suy nghĩ muốn cậu....

"Tôi muốn mặc quần áo, kể chuyện cho ChanChan nghe... Anh không phải lại muốn động tay động chân chứ..."

Bị ép tựa vào lồng ngực của anh, lưng của cậu cứng ngắc, nhưng vẫn không tránh khỏi phải gần sát anh. Lần trước lên giường cùng anh là sai lầm cậu không thể phạm lỗi này nữa.

Giữa bọn họ có một đứa con trai thôi còn cái gì khác cũng đều không phải...

"Con đã ngủ rồi ! Em đi chỉ quấy rầy nó!"

Cậu suy nghĩ muốn động nhưng anh lại ôm chặt cậu hơn! Thế nào cũng không nhúc nhích được....

"Chanyeol, mời buông tay, anh cho rằng tôi là ai? Nếu như anh muốn phát dục, thì ra ngoài tìm người là được rồi."

Không biết là khó chịu hay tức giận, Baekhyun dám bắt lấy tay anh cắn, sau đó thừa dịp anh buông cậu ra cầm quần áo trong tay chạy đi.
Nhưng còn chưa đi đến bên cửa liền bị anh kéo trở lại, quần áo cũng chỉ mới ở mặc vào tới cổ mà thôi....

"Mặc quần áo làm gì, không phải muốn cởi ra sao?"

Gạt quần áo của cậu ra:

"Nhìn một chút, chỉ là tùy tiện sờ em, nơi này liền...Hơn nữa trong nhà đã có một người, anh sao phải ra bên ngoài tìm?"

Người này ngu ngốc thế sao? Anh mang cậu trở lại chẳng lẽ đặt cậu cho đẹp mắt thôi sao? Anh đâu có bệnh.

"Chanyeol, anh..... buông tay, tôi muốn đi xem ChanChan...."

Người đàn ông chết tiệt kia nghe không hiểu tiếng người sao? Cậu lại lần nữa nhấn mạnh....

"Không được, tối nay không được, tối nay em chỉ có thể nhìn anh, chỉ có thể gọi anh, cũng chỉ có thể nghĩ tới anh!"

Không cho thời gian để cậu nói thêm nữa, anh thô bạo dùng môi che miệng của cậu lại, đồng thời đem thân thể áp chặt lên người cậu, giữa hai người không có khe hở.
Chống cự thế nào cũng vô dụng, vậy thì theo tâm ý mình đi! Nếu anh còn muốn cậu, vậy thì.....

Sức lực của anh quá lớn khiến Baekhyun thở không nổi, nụ hôn của anh cuồng dã mãnh liệt, không ngừng áp vào môi cậu không biết bao nhiêu lần, không sợ người khác làm phiền, cho đến khi anh bất mãn chưa thấy đủ thì thô bạo đẩy lưỡi của cậu ra, trực tiếp đảo ngọt ngào trong miệng của cậu, dùng đầu lưỡi trêu chọc lưỡi cậu, dẫn dụ cậu chơi đùa cùng anh...
Tiếng thở dốc gấp rút bị đôi môi bịt chặt kia không ngừng tràn ra, Baekhyun cảm giác có chút hoa mắt, cậu nhìn bốn phía đều là hơi thở mãnh liệt của anh, cậu nuốt vào toàn bộ tư vị của anh, cậu chỉ có thể suy yếu tựa vào người của anh...
Anh chưa bao giờ kiên nhẫn hôn cậu như thế này, dù trên giường nhiệt tình hay kích tình đi nữa, anh chỉ theo đuổi khoái cảm của anh muốn mà thôi. Nhưng bây giờ chính anh làm cho cậu mê muội...

"Em cũng thích có phải không?"

Cánh tay bền chắc của anh ôm chặt hông cậu, ấn cậu về phía giường, khiến cậu không nhúc nhích được, cái tay đổi thành vuốt vẻ vành tai nhỏ của cậu.
Thân thể nặng nề của anh đè lên người cậu, vật chống đỡ chỗ đùi cậu, không cần nghĩ cũng biết đó là vật gì.

Cậu cắn môi, cảm giác mềm yếu:

"Anh rốt cuộc muốn làm gì?"

"Hiện tại hỏi chuyện này, có phải quá ngốc không?"

Anh nâng hông của cậu lên. . . . .

"Không cần!"

Nếu cậu để anh đụng cậu nữa thì đầu óc mới có vấn đề! Cậu nửa nghiêng người suy nghĩ tránh né anh nhưng cậu càng giãy giụa, lại làm hai thân thể ma sát theo đó nhiệt tăng lên, cậu cảm thấy dục vọng của anh càng trở nên kinh người...

"Em không phải không muốn chứ. . . . . ."

"Đau!"

Cậu muốn tránh ra nhưng chỉ cần Chanyeol đối với cậu muốn làm gì thì cho tới giờ cũng không tránh được, phản kháng chỉ làm mình thêm đau mà thôi.

"Lần đầu sao em không kêu đau?"

Cách lần trước quá lâu nên anh hình như không có kiên nhẫn từ từ trêu cậu, dù sao cũng sẽ làm cậu thoải mái.

Baekhyun căm hận mình, rõ ràng muốn vạch rõ giới tuyến với anh, nhưng thân thể của cậu lại một lần nữa quấn quít cùng anh trầm luân.....

Người như Chanyeol căn bản không có tâm. Nhưng một người như vậy, cậu từng thích anh, anh lại dịu dàng cho cậu đắm chìm, cho cậu hiểu tình cảm của mình. Nhưng chờ đón chính là tàn khốc, làm cho cậu khổ sở không thôi.
Anh mang cho cậu nhục nhã quá nhiều, nhiều đến mức cậu hiểu rõ người như Chanyeol sẽ không yêu cậu. Anh quá điên cuồng, quá đáng sợ....
Dù anh đã từng nói yêu cậu nhưng cậu không dám chạm vào giới hạn thấp nhất đó.
Cậu không muốn quấn lấy anh lần nữa, nguyện vọng của cậu là nhìn con trai vui vẻ lớn lên. Nhưng Chanyeol không thể nào giao con trai cho cậu, chẳng lẽ phải đi bên cạnh anh suốt đời như vậy sao? Không, quá đáng sợ.
Cả đời quá dài, không muốn nghĩ tương lai lại bị anh lần nữa nhốt lại.

"Ở trên giường của anh, em dám không chuyên tâm?"

"Anh không nên như vậy..."

Biết giãy giụa là vô ích cho nên cậu vùi mặt vào trong gối....

"Anh không thích ôm người gỗ, giống như trước, đáp lại anh...."

Sáng tỏ cậu tiêu cực chống đối anh, anh ngừng lại, đôi tay càng trêu chọc cậu không ngừng...
Có phải người như vậy trong tim luôn có khuynh hướng ngược đãi? Anh muốn cậu đáp lại anh? Trước kia đều không phải là cậu muốn. Cho dù thân thể không cách nào khống chế nhưng cậu ghét những cử động dữ dội của anh.
Cậu hận, hận mình tại sao lại thuần phục dưới thân anh, tại sao anh lại chà đạp tự ái của cậu? Tại sao?
Giống như uất ức vô cùng cậu khóc lên.

"Khóc cái gì?"

Chanyeol  rốt cuộc ngừng lại, đưa tay dùng sức vặn mặt của cậu, lệ chảy trên khuôn mặt nhỏ, rất uất ức.
Làm cho cậu khóc là chuyện rất bình thường, nhưng lần này cậu khóc rất thê thảm! Hơn nữa rất lớn tiếng, giống như có gì đó đè nén mà nức nở...

"Thật là đau, thật là đau. . . . . Em không muốn làm. Không làm. . . . . ."

Cậu ở trong lòng anh, xoay người lại, ôm lấy cổ của anh, lớn tiếng khóc thút thít:

"Chanyeol, em không muốn làm, em đau. . . . . ."

Đúng vậy, cậu đang làm nũng, trước nay chưa từng có trước mặt Chanyeol. Chuyện cậu chưa từng nghĩ nhưng hôm nay cậu lại làm.
Cậu thật không có cách không biết làm sao để anh dừng lại. Cậu không muốn loại quấn quít thân thể này vì nó sẽ làm cậu lún sâu vào, không còn là mình nữa.
Người này sao lại dùng cái giọng này để nói với anh vào thời điểm này? Không làm, làm sao có thể? Nhưng nhìn mặt cậu đáng thương làm anh phiền lòng, lui ra ngoài:

"Vậy chờ sau đó làm tiếp được không?"

"Không cần, không cần, anh tránh ra. . . . . ."

Nhìn anh chịu thua, nếu như không thừa thắng xông lên thì thật có lỗi với mình?

"Ngốc này. . . . . ."

Người này, xem ra tim anh mềm yếu là sai rồi! Không để ý tới cậu có khóc nữa không, mặc kệ đau, anh chỉ muốn thỏa mãn chính mình, muốn cậu đáp lại.
Cậu ấy nhất định là yêu tinh, sống cùng cậu một chỗ lâu như vậy vẫn làm cho anh trầm luân đến vĩnh viễn, chạm vào cậu, anh mất hết kiểm soát.
Người trong ngực rõ ràng khóc nhưng anh cảm giác cậu rất đẹp, để cho anh cam tâm tình nguyện mà trầm luân, vĩnh viễn không thể đứng dậy.
Anh không thể không thừa nhận là mình cậy mạnh, hơn nữa anh không bỏ được. Nhưng ai nói cho anh biết chưa từng dụ dỗ cậu, cưng chiều cậu, thương cậu nếu ngay cả đứa bé là vốn liếng cuối cùng, anh nên làm sao để cầm tù cậu?
Cả đêm không thể ngủ say, giày vò cậu trên giường vẫn là anh? Anh thở hổn hển lật người lại, mình sẽ làm hư cái thân thể nho nhỏ mất, cậu mệt mỏi đã ngủ, nhưng anh lại không nhắm mắt được.
Lần nữa gặp lại cậu, vẻ mặt cậu làm cho anh si mê, vô luận là mê muội, đau lòng hay kinh ngạc còn có cả ngạc nhiên hay ngẩn người lúc cậu ngây thơ đều làm anh say đắm không rời được.
Trừ cười, cậu keo kiệt chưa bao giờ cười trước mặt anh thật lòng, anh hi vọng xa vời cậu cười với anh? Anh như thế là xấu xa sao?
Cho đến giờ phút này anh đau lòng phát hiện thì ra không phải là không yêu, không phải là không để ý, mà là anh không biết phải làm gì mới tốt đây?

Sau bữa trưa an tĩnh, người bạn nhỏ trên giường ngủ thiếp đi. Nhưng Baekhyun không có ngủ cùng với tiểu bảo bối, cậu cứ như vậy ngồi ở bên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mà ngây người.

Ngày đó buổi trưa cậu tỉnh lại thì người đàn ông đó đã không còn ở bên cạnh, nhưng cậu vừa mở mắt thì thấy tiểu thiên sứ đáng yêu đang nằm bên giường nhìn chằm chằm cậu bằng đôi mắt thật to, rất ngọt hỏi một câu:

"Anh à, anh có thể làm ba của em được không?"

Một khắc đó Baekhyun chưa từng kích động như vậy bế cậu bé vào trong ngực điên cuồng hôn, nước mắt cọ xát mặt cậu bé, thế nào cũng không ngừng được kích động trong lòng.
Đứa bé của cậu rốt cuộc gọi cậu là ba!
Cậu biết nhất định là có người nói cho thằng bé biết! Mà người kia có thể là ai ngoài Chanyeol, nhưng cho dù anh thật làm như vậy, cũng không thay đổi thái độ của cậu với anh.
Cậu còn ghét anh, nhưng đồng thời cậu đối với con trai đau lòng thật nhiều.
Bởi vì đang ở cùng cậu bé trong thời gian này Baekhyun phát hiện ChanChan trừ nói chuyện nhiều với Chanyeol, thời gian khác đều lẳng lặng chơi đùa thậm chí với vú Lee cậu bé cũng không mở miệng nói chuyện.

Cái tuổi này đứa bé phải là hoạt bát vừa đáng yêu mới đúng!
Nhưng bảo bối của cậu thật quá hướng nội. Cho nên cậu quyết định đưa con mình đi chơi nhưng lúc sắp lên xe thì bảo bối lại không muốn. Đang chuẩn bị nhưng lại đòi đi cùng cha, được rồi, đi cùng cha!
Bọn họ không có đi nhiều nơi sợ ChanChan lạ, cho nên chỉ mang ChanChan đến nhà Kai.

Ngày an tĩnh như vậy cứ từ từ trôi qua! Hôm nay, sau khi họ ăn xong bữa ăn sáng, lại lên đường đi đến nhà Kai rồi.
Kai cùng Kyungsoo bởi vì đến chăm sóc cha mẹ nhân tiện mang cháu về thăm ông bà, cho nên chuyển về nhà lớn của nhà Kai. Đây là nhà kiểu cổ, trong đình viện cổ kính có cầu nước nhỏ chảy rất tao nhã, nhiều loại cây xanh biếc, có hành lang quanh co, vườn hoa xinh đẹp...Tất cả đều tốt đẹp.
Lúc này ba người bạn đang ngồi trong đình, cúi đầu chơi đùa đồ trong tay thỉnh thoảng nghe JongSoo không tự nhiên mà la KaiSoo, còn có ChanChan vui vẻ cười khanh khách.
Từ lúc ra đời đến giờ, Chanyeol vẫn luôn mang ChanChan đến ở Thái Lan, trừ bảo mẫu cùng Chanyeol, ChanChan chưa bao giờ nói chuyện với ai nhiều.
Nhưng khoảng thời gian này tiếp xúc nhiều cùng với hai đứa bé sinh đôi của KyungSoo, cho nên ChanChan theo chân bọn họ chơi vui vẻ vì nằm trong phạm vi có thể thấy ba mình....

"Baekhyun cậu xem, hiện tại ChanChan đã sáng sủa rất nhiều. Trước kia, chỉ cần không tới 5 phút không nhìn thấy Chanyeol, thằng bé nhất định sẽ khóc!"

Kyungsoo uống một hớp Hoa Trà, thấp mắt xuống nhìn Baekhyun.
Chanyeol sau khi đưa bọn họ đi tới nơi này, cùng Kai vào thư phòng rồi. Hơn nữa bình thường khó được nhìn thấy Lay cũng tới. Cũng không biết những người kia vừa thấy mặt làm sao lại nói không xong chuyện đây?
Như vậy cũng tốt, cậu có thể đơn độc cùng Baekhyun tâm sự một chút. Họ đã nhiều năm không có gặp, nhưng không nghĩ tới lần trước gặp mặt lại lúng túng cùng bất đắc dĩ như thế.

"Là tôi không tốt, sinh thằng bé xong lại không có một ngày thực hiện trách nhiệm của người làm ba . . . . ."

Tình cảnh đó, đau lòng đó, khó khăn khi sinh dù là bạn thân đi nữa cũng không cách nào nói ra! Nhưng việc bỏ rơi con mình cậu chỉ muốn tận lực bù đắp cho thằng bé, mỗi ngày đều như vậy.

"Baekhyun, cậu không nên tự trách. Cậu bây giờ trở lại bên thằng bé vẫn còn kịp! Có hai người ở bên mới có lợi cho ChanChan, cả người khỏe mạnh. Cậu xem, ChanChan hiện tại thật sự khác rất nhiều."

"Chỉ mong ChanChan có thể tốt hơn nhanh chóng hòa nhập cùng các bạn đồng lứa."

Baekhyun để ly trà trong tay xuống, nhìn cái mặt cậu trai nhỏ cười ngọt ngào, bảo bối của cậu! Cốt nhục trên người cậu sao có thể tách ra? Sao cậu lại ác tâm bỏ ChanChan nhiều năm như vậy?

"Baekhyun, vậy cậu cùng Chanyeol. . . . . ."

Mặc dù bọn họ cùng đi , nhưng cậu xem được, Baekhyun từ đầu tới cuối cũng không có cùng Chanyeol nói qua một câu, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn cũng không có. Trong mắt cậu chỉ có đứa bé mà thôi...

"Kyungsoo, tôi theo anh ấy vì đứa bé, không phải vì điều gì khác. . . . ."

Đưa ánh mắt từ trên người bảo bối nhỏ thu hồi lại, Baekhyun uống cạn chén Hoa Trà, yên lặng nhìn chất lỏng trong suốt màu đỏ sậm trong ly ở trên bàn.
Tự bản thân mình từ đêm hôm đó, bọn họ chưa cùng ở chung một chỗ. Trải qua một khoảng thời gian bên nhau, tình cảm của cậu và ChanChan ngày càng tốt, mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phiếm, chơi đùa cùng nhau, sau bữa cơm chiều hai ba con tắm cùng nhau thường làm đồ đạc vươn vãi đầy đất mới ra ngoài.
Sau đó đương nhiên ngủ cùng nhau! Cậu không trở lại phòng của mình, người bạn nhỏ vốn chỉ chú ý đến người đàn ông kia, bây giờ đã quay ngoắc sang sấy tóc cũng muốn cùng cậu.
Cuộc sống như thế đối với Baekhyun mà nói, vô cùng thỏa mãn! Mà Chanyeol thế nhưng cũng ngầm cho phép cậu như vậy mà không trở lại quấy rầy cậu.
Có lẽ, như vậy đối với hai người đều là tốt nhất!

"Cậu đối với anh ấy, thật một chút tình cảm cũng không có sao?"

Kyungsoo không tin. Cậu cảm giác giữa bọn họ không có đơn giản như Baekhyun nói. Nếu như không có, theo cá tính của Chanyeol, làm sao có thể cho cậu ở cùng một chỗ bồi dưỡng tình cảm?

"Khụ khụ. . . . . ."

Cậu bị sặc vội vàng cầm khăn tay trên bàn lau chùi sạch sẽ, gương mặt bị thẹn đến đỏ bừng...

"Kyungsoo, làm sao cậu cho rằng tôi đối với anh ấy có tình cảm, chuyện giữa chúng tôi, không phải vài ba lời có thể nói rõ ràng . Hơn nữa quan hệ giữa chúng tôi không hề giống như cậu nghĩ."

Baekhyun chợt cảm thấy có điểm không tự nhiên.
Cậu đối với người đàn ông kia, làm sao có thể có tình cảm tồn tại, cho dù có, cũng chỉ là hận mà thôi. Không còn gì khác...

"Chuyện của hai người tôi cũng có nghe được một chút."

Kyungsoo than nhẹ một tiếng...

"Tôi hiểu rõ Chanyeol có lẽ thật thương cậu, nhưng tôi dám cam đoan anh ấy nhất định là thích cậu."

"Tôi không rõ cậu ở đây nói gì."

Baekhyun không được tự nhiên thả khăn xuống, trên gương mặt sau khi ho liền đỏ tươi. Kyungsoo ở nói bậy cái gì? Chanyeol thích cậu? Cho dù là thật, cậu cũng không có cái phúc đó! Cậu chỉ nghĩ ở bên cạnh con trai sống cuộc sống an tĩnh là tốt rồi.

"Baekhyun cậu nói cho tôi biết, cậu có yêu hay thương anh ấy không?"

Theo lí khi Kyungsoo xuất chiêu thì cậu hoàn toàn không chống đỡ được, không biết nên trả lời sao, cũng không biết sao tránh đề tài này. Có thể không nói chuyện này được không?
Đi theo Chanyeol nhiều năm, hơn nữa cậu đã trải qua một cuộc sống quen che giấu cảm giác của mình không cho ai nhìn thấu dần dần học được thản nhiên, ép hỏi như thế không có bất kì lời khách sáo nào ngược lại làm cậu không biết phải làm sao....

"Không thương!"

Cậu kiên định nói . Hận cũng không kịp, tại sao có thể có yêu đây?

"Baekhyun, vậy hai người có ở cùng một chỗ?"

Hồi đáp được nhanh như vậy, không phải che giấu vậy là cái gì? Chỉ là, Kyungsoo không ngu như vậy mà nói ra! Chỉ là Kyungsoo còn có thể hỏi những thứ khác.

"Có ý gì?"

Bọn họ ngày ngày ở tại cùng một mái nhà, có tính là ở cùng một chỗ không?

"Ý tôi muốn nói hai người có ngủ cùng không?"

Như vậy có thể hiểu chưa?

"Kyungsoo sao cậu lại cho là thế?"

Baekhyun cho là mới vừa rồi cậu đã nói rất rõ ràng.

"Đương nhiên là có thể rồi!

Baekhyun nếu như hai người rõ ràng như vậy, vậy sau này thì sao? Nếu như Chanyeol kết hôn, cậu còn có thể ở cạnh ChanChan sao?"

Kyungsoo chỉ là giả thiết mà thôi, chính là muốn ép Baekhyun phải nói thật lòng mình mà thôi...

Chanyeol nếu như muốn kết hôn, vậy sẽ có một người là mẹ đứa bé.
Lần này, Baekhyun lời gì cũng nói không ra. Bởi vì, Kyungsoo nói sự thật, hơn nữa cậu thừa nhận cậu chưa có từng nghĩ tới Chanyeol sẽ cùng với một người khác kết hôn.
Một người đàn ông máu lạnh vô tình sẽ có phụ nữ thích anh sao?
Nếu như có thì sao đây? Baekhyun ơi Baekhyun, cậu thật khờ quá, trừ thân phận và địa vị của anh, bề ngoài phong độ như vậy có người nào có thể chống đỡ nỗi đây? Một người như vậy có biết bao nhiêu thiên kim tiểu thư muốn gả cho anh?
Nếu như có một ngày như vậy, cậu sao đối mặt đây? Có một số việc không đề cập đến thì không  có nghĩa là nó không xảy ra, nếu như nó thật sự tới thì phải đối mặt thôi!

Ông trời sao lại thích đùa cợt cậu vậy? Thời điểm hạnh phúc trong tay, lại đả kích cậu làm cho cậu và Chanyeol vào vạn kiếp bất phục....

"Baekhyun, thật xin lỗi. Tôi không phải cố ý để cho cậu buồn!"

Kyungsoo vươn tay cầm tay Baekhyun đã nắm thật chặt thành quyền.
Cậu chỉ hi vọng Baekhyun và Chanyeol có thể hạnh phúc mà thôi, không có ác ý! Bởi vì bọn họ trải qua nhiều đau khổ như vậy phải xứng đáng có hạnh phúc!

"Không sao, Kyungsoo. Nếu như cậu không nói ra, tôi nghĩ tôi sẽ đắm chìm trong thế giới nhỏ của chính mình không thèm nghĩ chuyện này. Như vậy cũng tốt, có thể để cho tôi lần nữa suy nghĩ thật tốt một chút."

Ngẩng đầu lên, Baekhyun đối với Kyungsoo khẽ cười nói.

"Baekhyun, tôi tới phòng bếp xem điểm tâm xong chưa?"

Kyungsoo liếc mắt nhìn mấy đứa trẻ vẫn đang chơi vui vẻ, chợt nghĩ đến mới vừa rồi lúc đi ra có nướng bánh ngọt, thời gian không sai biệt lắm.
Các bạn nhỏ chơi cả buổi sáng cũng hơi đói rồi! Mà Kyungsoo thích nhất nấu ăn. Dù trong nhà có người giúp việc nhưng cậu vẫn muốn tự mình làm....

"Tôi ở đây trông bọn trẻ!"

Kyungsoo là một người ba tốt, nhìn bóng dáng cậu xa dần, Baekhyun đau lòng vì sự nhẫn tâm của mình lần nữa...

"Baekhyun, đã lâu không gặp, em vẫn đẹp như vậy!"

Không cần quay đầu lại đã biết là ai đi ra.

"Anh Lay, có muốn uống trà không?"

Thấy Lay, Baekhyun cũng rất vui vẻ! Bọn họ thật sự là đã lâu không gặp! Ai, lâu đến thiếu chút nữa cậu quên, cái người đàn ông cười đáng yêu này thích nhất là trêu chọc cậu....

"Anh không thích uống trà cho lắm."

Lay ngồi xuống ở trước mặt Baekhyun.

"Anh Lay, thật không cần thử một chút sao?"

Ánh mắt Baekhyun nhìn bốn phía một chút, người đàn ông kia chưa ra ngoài, cho nên vẫn tương đối buông lỏng. Dù sao cậu cũng không nghĩ để ý anh nữa.

"Baekhyun, em thật là, em muốn mời anh uống trà hay tìm người khác?"

Người đàn ông này miệng hư hỏng như vậy...

"Yên tâm đi, Chanyeol cùng với Kai có chút chuyện chưa nói xong"

Mà chuyện của Lay đã nói xong nên ra ngoài hóng mát một tí.

"Anh Lay, anh thật là thích nói giỡn! Em nào có tìm người!"

Cũng chỉ có ở trước mặt Lay, Baekhyun mới có thể thoải mái và tự tại như vậy.
Có vài người, trời sanh có loại khả năng này, ở trước mặt người khác luôn có thể không tự chủ được mà thả lỏng tâm tình, Lay chính là loại này. Mà có vài người, sự hiện hữu của họ luôn mãnh liệt đến làm cho người ta muốn tránh ra, hoặc hung hăng đạp mấy đá, là ai cũng không cần nói....

"Này, Baekhyun, em và Chanyeol hiện tại không có vấn đề gì chứ?"

Cái này Lay tương đối quan tâm. Chính sự đã bàn xong, Lay luôn muốn làm chuyện nhàm chán! Không có cách nào, Lay chính là người rảnh rỗi.

"Chúng em sẽ có vấn đề gì?"

Tại sao hôm nay toàn gặp phải người thích hỏi chuyện của cậu cùng người đàn ông kia đây? Chuyện này có rất nhiều quan tâm sao?

"Nếu như cậu ấy khi dễ em, nói cho anh biết! Anh giúp em! Chuyện của cậu ta anh rõ nhất."

Lay cố ý cúi đầu hướng đến gần cậu. Nếu Lay đoán không có lầm, ở máy theo dõi trên lầu hai Chanyeol nhất định có thể nhìn thấy rất rõ ràng nhất cử nhất động của bọn họ.

"Anh Lay, không cần. Em rất tốt!"

Nếu như Chanyeol thật muốn khi dễ cậu... trên đời này không có ai có thể giúp được cậu...

"Em bây giờ rất hận Chanyeol?"

Anh cúi đầu dần tiếp cận gần cậu, mặt vô hại cười

" Em có muốn trả thù cậu ta không?"

Baekhyun ngây ngẩn cả người, anh Lay không giải thích được đang nói cái gì? Trả thù anh? Thật là nói giỡn, Chanyeol như vậy, là có thể bị cậu đùa bỡn trong lòng bàn tay sao? Đối với người xấu bụng chỉ sợ anh sẽ cắn trả! Cậu chưa từng có ý nghĩ như thế! Khi anh bên cậu, không bị anh "ăn" chết coi như là phúc lớn mạng lớn rồi...

"Anh cho em biết, trả thù cậu ta là biện pháp tốt nhất lấy được trái tim của hắn, sau đó hung hăng đá hắn đi! Hừ, để cho hắn cả đời này tuyệt đối không quên."

Nếu như Baekhyun dùng tới chiêu này, sẽ như thế nào đây? Không dám nghĩ Chanyeol bị cậu bỏ rơi sẽ có dạng gì đây! Chỉ là, nếu như đến lúc đó bị Chanyeol biết Lay dạy Baekhyun như vậy, Lay còn có được cái mạng để xem kết cục sao?

Có lúc, Chanyeol làm việc thật sự là quá đáng, cho nên, bị chèn ép lâu dài, người ta đều sẽ nghĩ biện pháp thỉnh thoảng phản pháo một cái, cũng không biết Baekhyun có thể hay không trở thành đồng minh tốt nhất của Lay..?

...

"Lay, anh đang nói giỡn sao!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro