Chap 101: Làm thế nào để tiếp tục yêu? (1)
Ác mộng. Đó chính là ác mộng, Baekhyun giống như là ở trong mộng tìm không thấy lối ra vừa nhắm mắt đều là máu tươi. . . . . .
"Không phải như vậy, không phải vậy. . . . . ."
Quơ múa đôi tay, trong hôn mê Baekhyun còn chưa được an ổn...
" Baekhyun, không sao, không sao, nó không sao."
Bà Park đau lòng ôm lấy cậu. Thật sự là nghiệt duyên! Thật may đứa con nhà mình phúc lớn mạng lớn, MinHo liều mạng xông tới nên đạn đã trật qua tim chỉ kém 0.5 cm sẽ đi vào tim, cho dù là hoa đà tái thế cũng không thể cứu.
"Dì Park, thật xin lỗi...con chỉ muốn anh ấy sống thật tốt...con không cố ý..."
Mở mắt ra, lệ lại chảy xuống.
Phương thức tự vẫn kia làm cho người ta khiếp sợ, cũng làm cho cậu đau lòng. Cũng may anh không sao! Hiện tại cậu mới hiểu được, anh trong cảm nhận của cậu lại quan trọng như vậy, vừa nghĩ đến ngộ nhỡ anh xảy ra chuyện gì, cậu cũng không muốn sống.
Nhưng cậu hiểu đã muộn rồi sao? Anh không để ý đến cậu, không để cho cậu thấy anh?
"Baekhyun, không sao. Chanyeol hôm nay đã từ phòng chăm sóc đặc biệt chuyển ra. Có muốn gặp nó không?"
Bà Park nhàn nhạt mà cười .
Hai cha con họ Park đều cố chấp vì yêu mà hủy diệt tất cả, Baekhyun yêu Chanyeol cũng là may mắn của nó, nếu không cả đời nó sẽ đau khổ.
"Anh ấy không muốn gặp con."
Baekhyun cúi đầu, tâm tình càng thêm xuống thấp cùng khổ sở. Ngày đó, anh ở phòng chăm sóc đặc biệt sau khi tỉnh lại, lần đầu tiên nhìn thấy cậu ở bên ngoài thế nhưng đưa ngón tay kêu để cho cậu đi. Người đàn ông này thật quá đáng.
"Có dì ở đây, ai dám cản con."
"Thật xin lỗi, dì Park."
Cậu chạy trốn khỏi hôn lễ, cậu khiến Chanyeol lần nữa bởi vì cậu mà tính mạng bị đe dọa, thân là mẹ anh nhưng bà chưa từng trách cậu một câu, Bà Park như thế làm cho Baekhyun cảm giác lòng mình rất đau....
"Baekhyun, nói cho dì biết. Con có yêu nó không?"
Hai cặp tròng mắt đồng thời nâng lên vào giờ khắc này đối mặt, một là sáng tỏ, một là trước nay chưa từng có kiên định như thế.
"Dì Park, đời này của con sẽ chỉ ở bên anh ấy."
Gương mặt tái nhợt rốt cuộc có chút ửng đỏ. Cậu yêu anh, nhưng trước mặt Bà Park cậu không nói ra.
"Vậy là tốt rồi"
Nếu yêu, vậy còn có vấn đề gì không giải quyết được sao?
"Yên tâm, nó cùng với cha của nó đều giống nhau, đều cố chấp và không chịu nói ra suy nghĩ của mình."
"Ba, chúng ta cùng đi thăm cha có được không?"
Thân thể nho nhỏ đã từ bên ngoài chạy vào, bò đến bên giường .
"Được, chúng ta cùng đi."
Baekhyun kéo con vào trong ngực. Thật tốt, bảo bối của cậu không có trách cậu, sau khi về nước lần đầu tiên nhìn thấy thằng bé khóc chạy tới, ôm chặt cổ của cậu không thả, một mực bên tai của cậu lầm bầm nói:
"ChanChan không muốn ba đi. . . . . ."
Bảo bối của cậu, cậu như thế nào cũng sẽ không buông tay nữa.
Phòng bệnh cao nhất ở bệnh viện Park thị, trên giường bệnh anh lẳng lặng nằm ở đó, ánh mắt nhắm lại sắc mặt có chút tái nhợt, không có mặc quần áo bệnh nhân, bắp thịt mệt mỏi, trên người quấn băng gạc thật dày.
Vết thương không có đau sao? Tại sao anh lại kích động như vậy? Cái gì cũng không có hỏi rõ ràng liền bóp cò súng rồi, nếu như không phải là MinHo lao ra, đoán chừng cả đời này cậu hối hận rồi. Anh đối với cậu như thế còn hoài nghi gì nữa sao?
Baekhyun nhìn bóng dáng quen thuộc kia. Mạnh mẽ như cũ, cường tráng, cho dù bị thương vẫn vương giả, cao cao tại thượng, không ai sánh kịp.
Một chút chua xót xông lên mũi, cậu không nhịn được, hốc mắt đỏ, người đàn ông hư đốn này lại bảo cậu rời đi! Lần này cậu không đi, xem anh thế nào?
"Phu nhân, cậu chủ"
Ẩn ở trong bóng tối JongDae nhìn đến Baekhyun cùng ChanChan đứng ở cửa, sau đó ra ngoài chào hỏi.
Chanyeol vừa mới tỉnh lại, tinh thần không tệ lắm, nhưng anh sau khi tỉnh lại chuyện thứ nhất là không để cho cậu chủ gặp, nhưng hiện giờ ngoài Baekhyun còn có phu nhân, vậy Jongdae làm sao đây...
"JongDae, anh. . . . . ."
"ông chủ không sao, cậu chủ . . . . ."
JongDae bị làm khó, mệnh lệnh của Chanyeol, anh không thể cãi, nhưng cậu chủ và phu nhân anh không thể cản, làm thủ hạ lúc này sao lại khó như vậy?
"JongDae, cho Baekhyun vào đi."
Thanh âm uy nghiêm từ phía sau truyền đến, là Ông Park.
"Vâng"
JongDae thấy Ông Park nên lui xuống. Không biết bộ dạng JongDae như thế này có tính là phản bội không.
"Baekhyun, đi vào đi!"
Bà Park nhẹ nhàng đẩy vai Baekhyun.
Baekhyun trong mắt trừ Chanyeol, cái gì nhìn cũng không thấy được rồi, mà Chanyeol tỉnh táo bây giờ đã mở mắt ra, thâm thúy tầm mắt thật chặt khóa ở bên cạnh cửa, một người mảnh khảnh lại xinh đẹp.
Anh nhìn cậu, cậu cũng nhìn anh. Hai tầm mắt đan vào nhau thật lâu không rời, gương mặt luôn luôn nghiêm túc cương nghị của anh bỗng thay đổi.
"Bà nội, tại sao chúng ta không vào?"
Sau khi Baekhyun đi vào, cửa nhẹ nhàng đóng lại, mơ hồ còn nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm không hiểu của
ChanChan....
"Bởi vì cha và ba con có rất nhiều lời phải nói, chúng ta về nhà trước được không?"
Thanh âm nhẹ nhàng dụ dỗ càng xa, cho đến bên trong phòng bệnh khôi phục an tĩnh.
Baekhyun đi tới bên giường, ngây ngốc đứng ở nơi đó, tham lam nhìn dung nhan quen thuộc của anh, không dời đi tầm mắt.
Bọn họ hai mắt lần nữa tương giao, cậu nhìn thấy trong mắt anh có một chút ánh sáng như ngọn lửa lóe lên một cái, ngay sau đó biến mất. Trầm mặc, anh mở miệng:
"Không biết cậu Byun đây có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
Cái gì? Anh, tên đàn ông khốn này gọi cậu là cái gì? Cậu Byun? Anh đi mà làm cậu Byun. Chanyeol đáng chết, có nhất định phải dùng khẩu khí như vậy không?
Đầu tiên là đối với cậu hờ hững, sau đó tỉnh táo gọi cậu là cậu Byun. Nghĩ là lần trước anh giơ tay để cho cậu đi, là đã đủ tổn thương rồi, không nghĩ tới lần này càng thấy tổn thương hơn.
Cậu dễ bị người khác khi dễ coi thường lắm phải không? Nhìn dáng vẻ của anh đoán chừng không chết được, vậy thì cho anh tức chết đi. Tránh cho anh đắc ý....
"Anh Park, tôi chỉ là tới nhìn anh một chút, có phải sắp chết hay không, nếu như vậy thì lập di chúc nhớ để cho tôi một ít "
Vốn là rất khổ sở, rất đau lòng , nhưng bản lĩnh giấu đi cảm xúc khi bị cậu kích thích cũng rất lớn, cậu trợn to hai mắt nhìn anh, hoàn toàn khiêu khích, tức giận không dứt.
Nếu như anh không phải là bệnh nhân , cậu nhất định sẽ hung hăng đấm anh mấy quyền.
"Cậu Byun, tôi lập di chúc mắc mớ gì tới cậu, cậu không phải là gì của tôi, cậu không phải là không muốn cùng tôi thiếu nợ nhau sao?"
Ánh mắt lạnh nhạt mang chút sắc bén liếc cậu một cái, Chanyeol nằm không nhúc nhích .
Anh Park? Sự xưng hô này thật là tốt. Thật là rất có tiến triển! Anh chết cậu có thể vui vẻ như vậy sao?
Lời của anh đâm vào tim Baekhyun, quẫn bách được một lúc rồi cứng họng, máu cả người trong nháy mắt dâng trào, cậu nghĩ, mặt của mình, lúc này nhất định hồng đến mặt trời ở hướng tây rồi . Tại sao anh thù dai như vậy?
"Anh Park như thế nào mà lại quên mất? Tôi theo anh đã nhiều năm, có thể lấy thù lao ấm giường chứ?"
Tức chết cậu! Nhưng tại sao lời nói như vậy nói ra lại đỏ mặt chứ! Hơn nữa chân lúc này đứng không vững rồi.
Trong phòng bệnh lần nữa tĩnh mật không tiếng động, thật lâu, Baekhyun mới lấy dũng khí ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn thẳng anh....
"Ấm giường?"
Anh phá vỡ trầm mặc, bên môi nâng lên đường cong, hỏi cậu:
"Chẳng lẽ chỉ có nguyên nhân này sao?"
Baekhyun nhìn anh vẫn như cũ có vẻ mặt tái nhợt, trong lúc nhất thời có chút giật mình.
Người đàn ông này, tỉnh táo thâm trầm, dù là giờ phút này nằm ở trên giường bệnh, cũng sẽ làm cho người ta cảm giác bí ẩn, làm người ta suy nghĩ không ra.
Cậu thật sự có nhiều lời muốn nói, muốn hỏi anh có phải muốn cùng cậu ở chung một chỗ hay không, hỏi anh tại sao lại hành động ngu ngốc như vậy, tổn thương tới mình? Nhưng cậu không cách nào mở miệng.
Thời gian bọn họ ở chung một chỗ lâu như vậy cơ hội để nói chuyện quá ít, chắc cộng lại không được một ngày? Bình thường làm nhiều hơn nói. Có lẽ người như Chanyeol vĩnh viễn không vì những chuyện mình đã làm mà xin lỗi đâu.
Nhưng đã đủ rồi, cần gì suy tư cùng tự tìm phiền não?
Nếu như anh thật không quan tâm cậu, thật không cần cậu vậy sẽ không cứu cậu, không ép cậu chọn lựa đi theo anh hay đi theo anh XiuMin.
Có lẽ, anh thật như Bà Park đã nói, đang giận dỗi với cậu sao?
"Mặc kệ như thế nào, em còn phải cảm ơn anh"
Baekhyun ngồi ở mép giường, cậu không muốn bàn lại vấn đề kia. Nghĩ đưa tay sờ ngực của anh, nhưng cậu không dám động.
"Cảm ơn tôi?"
Tròng mắt đen của Chanyeol nheo lại nhìn chăm chú cậu, ánh mắt thâm u, giống như báo trong rừng rậm nhìn vào con mồi.
"Ừ, anh muốn ngủ tiếp sao? Có muốn uống nước không? Nếu không. . . . . ."
Cậu như đang lấy lòng chồng mình, thần sắc tự nhiên lại hơi ngượng ngùng nói lảm nhảm:
"Em gọt trái cây cho anh ăn có được không?"
Cậu nói xong vừa muốn đứng lên đi lấy trái cây, một giây kế tiếp, còn không kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra, cổ tay đột nhiên bị một bàn tay bắt được, tiếp theo cả người bị anh kéo qua, thật chặt ở trước ngực.
"A!" Baekhyun phát ra một tiếng kêu sợ hãi, ngước mắt, phát hiện sắc mặt anh cũng không quá tốt, liền không dám tránh anh, chỉ sợ đụng phải vết thương của anh....
"Nếu muốn m ơn tôi. . . . . ."
Chanyeol trầm trầm mở miệng, ánh mắt phức tạp nhìn tới trước cậu,...
"Thì nên biết như thế nào mới có thể làm cho tôi hài lòng."
Baekhyun đỏ mặt, lo lắng nằm ở trên người anh, cắn cặp môi đỏ mọng. Người này, 1 giây trước còn lạnh nhạt gọi cậu là "cậu Byun", một giây sau lại có thể đùa giỡn cậu sao?
Nhưng tia sáng từ ánh mắt kia lóe ra để cho cậu dừng lại chừng một phút sau, nhẹ nhàng, chủ động đứng dậy in dấu trên môi của anh.
Cảm thấy cậu thuận theo, đáy lòng Chanyeol ấm áp từng điểm từng điểm tăng lên, máu huyết trong thân thể lưu động như nhanh chóng lan tràn toàn thân anh.
Anh hiểu rõ người trong ngực mình, anh ôm cậu đã nhiều năm, khắp nơi cậu đều thuận theo anh, nhưng trong xương tủy luôn luôn muốn có một ngày rời khỏi anh.
Năm 18 tuổi đó cậu chỉ là một đứa trẻ con, đối với hành động của anh vừa hận vừa sợ nhưng khổ nỗi, lực quá yếu nên mới không phản kháng đành phụ thuộc vào anh.
Hiện tại thế nào, vì có con trai mà cậu không muốn rời đi, nếu không có con, anh nghĩ, cậu vĩnh viễn sẽ không ở cạnh anh nữa.
Anh rõ ràng đã nhượng bộ để cho cậu đi, tại sao còn trở lại, có phải đối với anh có một chút tình cảm? Ngày đó thấy cậu vì người khác, anh thật không muốn sống.
Tâm quá đau đớn! Nhưng sau khi anh mở mắt ra, anh lại thấy cậu. Anh cho là mình chỉ là đang nằm mơ! Đúng vậy, nằm mơ.
Nếu như không phải là nằm mơ, cậu làm sao có thể có nét mặt lo lắng như vậy? Cho nên, anh để cho cậu đi. Muốn, thì phải là tất cả! Nếu như không được, vậy thì một chút cũng không cần.
Nhưng cậu lại lần nữa trở lại bên cạnh anh, mang theo tức giận, mang theo sự khó hiểu, hơn mang theo tình cảm trở lại.
Có phải sẽ có một ngày, cậu lần nữa rời đi không? Nghĩ đến khả năng này, máu hình như trong nháy mắt liền tràn vào đầu, Chanyeol cảm giác huyệt Thái Dương phanh phanh nhảy, một cỗ lo lắng đến từ trong linh hồn như đang xé rách người anh, làm anh khó chịu.
"Có phải em đè lên vết thương của anh không?"
Baekhyun nhận thấy được Chanyeol ôm mình đột nhiên toàn thân cứng ngắc, đầu đều là mồ hôi, trong lòng hoảng hốt, ở trước ngực anh ....
"Đừng động...."
Anh ôm chặt cậu, nhỏ giọng nói:
"....Cũng đừng đi."
Hơi sức toàn thân như bị rút đi, Baekhyun chợt giật mình, một cử động cũng không dám.
Anh ôm lấy cậu, chợt lật người, thân hình cao lớn đem thân thể nhỏ nhắn đè ở phía dưới, cúi đầu vững vàng bắt được bởi vì kinh ngạc mà cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm khẽ nhếch.
Động tác làm động đến vết thương ở ngực, thế nhưng anh hình như không cảm thấy đau đớn, hung hăng hôn cánh môi mềm mại trong ngực, đầu lưỡi đẩy ra, tận tình hút ngọt ngào trong miệng.
Anh thật muốn cậu, thật nhớ, thật là nhớ. Cứ như vậy ôm cậu không bao giờ buông ra nữa.
Anh muốn làm cho cậu một chút âm thanh cũng không phát ra được, để cho cậu cũng không thể nhúc nhích, để cho cậu không thoát được nữa. . . . . .
"Khụ. . . . . . Hai người tiếp tục, tiếp tục, không cần để ý đến chúng tôi...."
Lúc Baekhyun cho là cậu sẽ bị anh hôn đến không thể hô hấp thì ở cửa truyền đến thanh âm trêu chọc quen thuộc....
"Đáng ghét, anh buông em ra. . . . . ."
Baekhyun nghĩ đẩy anh ra, nhưng anh lại ôm thật chặt không buông tay, còn tưởng rằng cậu xấu hổ, đem chăn trên giường kéo tới.
Chanyeol mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm này hai tên xấu bụng, con mẹ nó, bọn họ nhất định chọn lúc này mà đi vào sao? Dù cậu ta là bác sĩ thì sao? Nếu có lần sau anh sẽ bắn chết cậu ta.
Đi vào là gương mặt tràn đầy nụ cười của Lay cùng Kai....
"Mình xem ra không cần kiểm tra cũng biết cậu có thể trở về nhà nghỉ ngơi. Nơi này cũng không phải là nơi tốt để cố tình làm bậy nha!"
Dĩ nhiên trừ anh là bác sĩ, cũng không có con ruồi dám bay vào.
"Lay, cậu có thấy Baekhyun không dám ngẩng đầu không? Còn nói?"
"Là chúng ta tới không phải lúc."
Hai người kia là có ý gì, còn không đi à? Baekhyun đỏ bừng cả khuôn mặt chôn ở cái cổ của anh, sợ động đến vết thương của anh lại không dám ngẩng đầu lên, bọn họ ở quá gần, gần đến mức cậu cảm thấy nhịp đập mạnh mẽ ở cổ của anh đang nhún nhảy, cộng thêm anh không có mặc quần áo, làm cho chóp mũi của cậu đều là hơi thở mãnh liệt của anh còn có mùi thuốc sát trùng.
"Có đi hay không?"
Nhìn cậu trai nhỏ trong ngực vùi mặt càng sâu, Chanyeol chỉ là một ánh mắt nhỏ nhẹ mà có thể dọa người đến toát mồ hôi lạnh nhưng lại hù dọa không được hai người bạn tốt giao tình nhiều năm như vậy...
"Thật là không có nhân tính."
Lay bĩu môi, một cái tay khoác lên trên vai Kai.
"Thôi được rồi, mục đích cậu tới đây là để kiểm tra xem cậu ấy có thể xuất viện hay không, sao còn không mau làm đi"
Kai kéo tay của Lay xuống, đẩy Lay ra phía trước để Lay kiểm tra cho Chanyeol.
"Thả em ra."
Vừa nghe đến Lay là tới kiểm tra vết thương của anh, Baekhyun dù ngượng ngùng thế nào cũng phải ra ngoài, nhưng chuyện gì đang xảy ra? Ôm cậu chặt như thế để làm gì?
"Không thả."
Anh ôm càng chặt hơn...
"Chanyeol, anh không buông ra thật sao?"
Thanh âm mềm mại có chút giận dỗi.
Baekhyun cho rằng theo tính tình của Chanyeol sẽ không buông cậu ra, nhưng rất nhanh hai tay anh đã mở ra, cả người thoải mái tựa vào đầu giường, anh đã buông cậu ra, là ánh mắt đang ngó chừng cậu.
"Anh Lay, anh Kai. . . . . ."
Tránh người của anh, Baekhyun đứng qua một bên....
"Baekhyun, vất vả rồi. Không cần đứng xa."
"Baekhyun, có rảnh rỗi mang ChanChan đến nhà tôi đi chơi, không cần cả ngày ở chỗ bệnh viện buồn chết người này. Không thú vị gì hết!"
"Không cần gọi thân mật như vậy, bọn họ không có quan hệ gì với em."
Chanyeol mắt lạnh nhìn hai người đàn ông đang cố gắng đi theo sát người của anh nói chuyện phiếm, trong lòng khó chịu cực kì.
"Anh Lay, anh trước tiên chính là giúp anh ấy xem vết thương như thế nào đi?"
Chanyeol, nói chuyện luôn là như vậy, không làm người khác ưa thích. Chỉ là, cậu đã nghe nhiều năm như vậy, đã thành thói quen rồi...
"Nhìn hoàn cảnh mới vừa rồi, không cần kiểm tra anh cũng biết rõ cậu ta có thể xuất viện."
Tuy nói như thế nhưng Lay vẫn đi tới bên giường nghiêm túc kiểm tra cho anh.
"Baekhyun, chồng của em tất cả đều bình thường. Yên tâm đi! "Đại chiến" mấy hiệp tuyệt đối không có vấn đề."
Cười hì hì xoay mặt, Lay không để ý tới người trên giường giận đến xanh mặt.
"Anh Lay. . . . . ."
Cái anh Lay này, nói chuyện cứ làm cho người ta không biết làm sao mới phải. Ai là chồng của cậu? Hơn nữa chuyện không nên nói trước mặt nhiều người như vậy, làm cho cậu mất hết thể diện rồi....
"Lay, cậu không nói, không ai bảo cậu câm đâu."
Chanyeol khó chịu lên tiếng lần nữa....
"Lay, không cần giỡn nữa ! Chanyeol, mặc kệ như thế nào, lần này thật phải hảo hảo m ơn cậu."
Kai hướng phía trước đi đến nghiêm túc nói.
Chuyện bắt cóc, Tao đã chết nên đã chấm dứt, cũng làm cho Kai thu được kết quả tốt, sáu người Xiu gia an toàn về nước, kết cục coi như rất khá.
"Không cần."
Chanyeol trực tiếp ngồi dậy,....
"Các cậu không có việc gì vậy thì có thể đi rồi."
"Được rồi, nếu chúng tôi không được hoan nghênh, vậy thì đi thôi. Tránh cho Park tổng ngại, tiểu Baek có muốn đi cùng không?"
Hiểu rõ Chanyeol, Kai cười cười kéo Lay về phía sau liền hướng bên ngoài đi ra, nhưng Lay luôn luôn thích trêu chọc hai người này, không muốn rời đi như thế, cũng chưa nhìn đủ, làm sao mà chịu đi.
"Anh Lay, không cần đâu. Tự em có thể về."
Vốn định tiễn Lay, nhưng khi nhìn đến người trên giường gương mặt mất hứng, Baekhyun
suy nghĩ một chút vẫn là không nên đi.
"Không cho thân mật với bọn họ như vậy, có nghe hay không?"
Lay bọn họ mới vừa đóng cửa lại, sắc mặt âm trầm lần nữa đối với cậu ngoắt ngoắt tay.
Được rồi, cậu thừa nhận cậu không có chí khí rồi, có lẽ bởi vì anh là vì mình mới bị thương, cậu mềm lòng, cậu cắn môi, đi tới, không có nửa phần miễn cưỡng ngồi ở bên giường, đưa tay đem cái chăn trượt xuống thắt lưng kéo lên cao....
"Anh có cần nghỉ ngơi thêm không?"
"Lời anh vừa nói, em có nghe hay không?"
Nghỉ ngơi? Chanyeol từ nhỏ đến lớn chưa có lần nào như lần này, chỉ là thấy Baekhyun bởi vì anh bị thương, nên đối với anh mà săn sóc, anh không phải nằm viện mấy ngày nữa có thể về sao?
"Chanyeol, họ là bạn của anh đó?"
Cậu không hiểu lầm bầm lầu bầu....
"Bạn bè cũng không được."
"Được rồi, em nghe theo lời anh được chưa? Mới vừa rồi anh Lay nói anh có thể xuất viện, có muốn em gọi không..."
"Ít nhiều lời đi."
Người này lúc nào thì nhiều lời như thế rồi hả? Chanyeol nhắm mắt lại không để ý tới cậu nữa, nhưng nắm tay của cậu thật chặt.
Chanyeol là người vĩnh viễn không biết hai chữ 'đạo lí' viết thế nào, cậu đứng lên không quản anh bệnh cái gì, trực tiếp đi, để cho anh một mình ở đây đau chết đi, để giải hận trong lòng, nhưng cậu lại phát hiện, mình lo lắng khổ sở.
Nhìn Chanyeol đã nhắm mắt lại, nhiệt độ dưới bàn tay thật là ấm áp, hô hấp của anh trở nên chậm chạp đều đều.
Chanyeol, dĩ nhiên cứ như vậy nửa nằm nửa ngồi mà ngủ thiếp đi....
Sao không nằm xuống cho thoải mái một chút? Baekhyun muốn kéo tay anh ra đứng dậy dìu anh nằm xuống ngủ nhưng dù anh thiếp đi vẫn nắm chặt tay cậu không buông.
"Chanyeol, nằm xuống ngủ được hay không? Như vậy không thoải mái."
Không có cách nào, chỉ có thể cúi người xuống ở bên tai của anh nhẹ giọng nói.
không biết là Chanyeol ngủ thật hay giả vờ, sau khi cậu nói xong liền ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng sau đó chưa đầy một giây cậu lại bị anh kéo vào trong ngực.
"Cẩn thận vết thương của anh. . . . . ."
Baekhyun lên tiếng kinh hô....
"Em ít nói một chút có được hay không"
Cậu có thể nói ít lại được hay không? Để cho anh hảo hảo ôm cậu ngủ một lúc không được sao? Kéo chăn qua đắp cho hai người ...
"Em quá đáng, cứ lên tiếng thế thì ngủ cũng không phải là chuyện đơn giản."
Uy hiếp quả nhiên làm cho người ta ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Chanyeol đáng hận nhất rồi, ngay cả ngã bệnh cũng có thể ảnh hưởng cậu, anh đúng là đáng ghét. Ghét, ghét, cái gì cũng ghét.
Sau khi xuất viện, Chanyeol cũng không có lập tức trở về Thái Lan, mà đưa cậu về biệt thự đã ở nhiều năm qua. Haiz, mặc kệ thế nào, quanh đi quẩn lại bọn họ vẫn sống ở nơi này.
Bọn họ không có ai đề cập đến chuyện vết thương nữa.
Trước kia anh thường loay hoay với nhiều công việc, thậm chí hai tháng mới thấy anh là chuyện rất bình thường, nhưng bây giờ anh ngày ngày ở bên cạnh cậu, ít nhất đi ra ngoài ăn cơm tối cũng sẽ đi cùng, không nói lời nào, không quấy rầy chỉ yên tĩnh làm việc của mình.
Cậu càng quen với sự hiện hữu của anh, thỉnh thoảng anh đi ra ngoài xử lí công việc không có ở đây, cậu ngược lại cảm thấy không tự nhiên.
Mấy ngày nay tất cả chú ý của cậu đều đặt trên người Chanyeol, thậm chí ngay cả con trai và Bà Park đến Zurich, cậu trừ nói chuyện với con qua video cũng không có ý nghĩ muốn bay qua đó thăm con. Cậu toàn tâm toàn ý nghĩ cho anh mau khôi phục, tự nhiên phát hiện ra những thói quen của anh mà trước đây cậu chưa bao giờ để ý.
Thí dụ như anh không thích ăn quá cay hay quá ngọt, thích làm nhất là luyện súng.
Lại thí dụ như giấc ngủ của anh không tốt, trước kia hai người ngủ chung cậu không phải bị anh giày vò đến ngất đi thì tỉnh lại là không còn anh bên cạnh, cậu chưa bao giờ thấy bộ dạng anh ngủ ra sao.
Nhưng lần bị thương này cậu thấy được, anh ngoài mang sự tự vệ còn che giấu một mặt khác của mình, cho dù ngủ trong mê, chân mày của anh cũng hơi nhíu, tứ chi hơi cứng ngắc, giống như lúc nào cũng trong tâm thế chiến đấu.
Một người mạnh mẽ nội tâm kiên cường như thế, một người quản lí tập đoàn Park thị lớn như vậy, buôn bán ở hai giới hắc bạch nên có nhiều công việc phải làm, nên anh luôn có trạng thái phòng bị.
Lâu như vậy cậu lại không hiểu rõ anh, hoặc là nói cậu chưa từng nghĩ tới sẽ hiểu anh, nhưng...
Nếu quả như thật quyết tâm muốn cùng anh ở chung một chỗ, hai người phải tìm đến phương thức tổng thể để có thể sống chung tốt chứ?...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro