Chương 9 + 10 + 11 + 12 + 13 + 14 + 15
9. [Park Chan Yeol] Trêu tức
Mỗi ngày, thêm ngày lại ngày, tôi đều biểu diễn trò ảo thuật khi dễ cậu ấy.
Tôi kì thực muốn biết,
Rốt cục thì cậu ấy có biết nổi giận hay không,
Cậu ấy liệu có thể chịu đựng tới khi nào.
______________________________________
"Chan Yeol, ăn sáng trước đi... Không ăn sáng không tốt..."
Cậu ấy vẫn luôn như vậy, mỗi ngày đều làm điểm tâm cho tôi, tuy rằng tôi chưa từng một lần nếm qua.
Gương mặt tôi không chút thay đổi lúc nhận thức ăn từ tay cậu ấy, vậy mà trên gương mặt đó lại có một tia vui sướng lấp lánh.
Tôi xoay người đi vào nhà vệ sinh, cậu ấy lộ rõ biểu cảm khó hiểu, không biết tôi định làm gì, đi theo phía sau.
"Chan Yeol, cậu..."
Tôi nhấc tay, đem cháo hoa còn nóng hổi đổ vào bồn vệ sinh, một giọt cũng không có dư.
"A, Chan Yeol cậu vì cái gì..."
Cậu ấy còn chưa nói xong đã bị tôi đẩy sang một bên, không cẩn thận xô vào tường. Tôi không nhìn đến, thậm chí một tia áy náy cũng không tồn tại, tiện tay vứt luôn cái bát, sau đó đi ra.
"Chan Yeol..."
Thật đáng ghét.
"Buông ra."
Tôi nhìn chằm chằm vào cánh tay cậu ấy đang nắm chặt tay mình, bị tôi quát như vậy ngoan ngoãn buông ra, có điểm sợ hãi mà lui về phía sau.
"Đừng dùng tay của cậu chạm vào người tôi."
Tôi ném lại một câu trước khi quay đầu bước đi.
Phiền phức!
Không muốn nhìn thấy cậu ta nữa.
_______________________
Cậu ấy hình như thật sự rất yêu tôi.
Tôi cuối cùng cũng chỉ dùng thái độ ác liệt đối xử với cậu ấy, nhưng cậu ấy không hề chấp nhất, khiến tôi ngày một thậm tệ hơn.
Muốn tách khỏi cậu ấy, nhưng tôi không dám nói với cha mẹ. Nếu cha biết, về sau tôi sẽ không có ngày lành.
Tôi không dám nói ly hôn.
Cho nên,
Biện pháp tốt nhất,
Là làm cho Byun Baek Hyun muốn ly hôn.
Cách duy nhất hiện tại là không ngừng tra tấn cậu ấy,
Tôi sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để đổ lỗi cho cậu ấy.
Cho dù cậu ấy có tốt,
Điểm đó tôi thừa nhận.
Nhưng mà,
Byun Baek Hyun,
Tôi không bảo cậu chọn tôi.
10. [Byun Baek Hyun] Không sao cả
Tôi sẽ không trách cậu vì đối xử với tôi như vậy,
Tôi dùng quan hệ gia đình buộc cậu cùng tôi kết hôn,
Buộc cậu cùng một chỗ với tôi,
Làm cho cậu bị ràng buộc,
Mất tự do,
Khiến cậu cùng người yêu 7 năm Oh Se Hun phải chia lìa.
Thực xin lỗi,
Tôi là kẻ đáng ghét.
___________________________
"Hoa này cậu mua?" Chan Yeol nghiêm mặt lạnh lùng hỏi tôi.
Cậu ấy luôn như vậy, tôi quen rồi.
"Đúng."
Cậu ấy không nói thêm gì nữa, tay cầm lấy bó hoa vươn cao trong bình.
"A, Chan Yeol, cậu định làm gì..."
Tôi muốn ngăn lại, nhưng lại bị đẩy ra.
"Tôi không thích."
Sau đó, bó hoa bị cậu ấy bẻ gãy, vứt vào thùng rác.
Cậu ấy không thích hoa sao... Tôi không biết.
Nhưng mà, nghe mẹ của Chan Yeol nói, cậu ấy rất thích hoa...
"Thực xin lỗi, tôi không biết cậu không thích, về sau tôi sẽ không mua..."
Tôi gấp gáp nhận lỗi.
Thật là ngốc, tự dưng làm cho cậu ấy nổi giận.
Cậu ấy cũng không để ý, xoay người đi vào phòng.
Nhìn thấy cậu ấy đóng cửa, sau đó nghe được tiếng cửa khóa.
Tôi ngồi xổm xuống, nhìn những cành hoa bị bẻ gãy còn rơi lại.
Thực xin lỗi...
Tôi trong lòng im lặng xin cánh hoa tha thứ.
Bởi vì Chan Yeol không thích mày đâu...
____________________________
Tôi lại nhìn thấy Chan Yeol đem bữa sáng tôi chuẩn bị vứt đi.
Hình như mỗi ngày đều có chuyện phát sinh.
"Cậu đang chắn đường tôi đó."
"Xin lỗi..." Tôi vội vàng dịch người sang một bên cho cậu ấy bước đi.
Ánh mắt vẫn dõi theo cậu ấy lúc đi qua tôi. Chan Yeol a... cậu biết không, cho dù chỉ là bóng dáng của cậu, cũng thật là đẹp.
Tôi còn đang ngơ ngác nhìn lại bị giật mình lúc cậu ấy quay đầu lại.
"Sao... Làm sao vậy?"
Tôi nhẹ nhàng mở miệng, trưng ra một nụ cười.
"Không có, cười cái gì chứ, trông thật ghê tởm."
"Vậy sao... Thực xin lỗi..."
Tôi cúi đầu thật nhanh, nhận lỗi với cậu ấy.
"Cạch."
Cậu ấy đi ra ngoài.
_________________________
Thực xin lỗi,
Tôi lại làm cho cậu khó chịu rồi.
Cậu đối với tôi như vậy,
Cũng là bởi vì tôi làm sai mà thôi.
Cho nên,
Không sao cả,
Cậu đối với tôi thế nào cũng không sao.
11. [Park Chan Yeol]
"Như vậy anh về đây."
Tôi mỉm cười nhìn chàng trai trước mắt.
Tôi chỉ có thể ôn nhu với duy nhất cậu ấy.
"Về cẩn thận."
"Se Hun cho phép anh."
Tôi nhẹ nhàng hạ xuống mặt cậu ấy một nụ hôn, lập tức khiến khuôn mặt đỏ bừng.
"Nha, Park Chan Yeol anh thật là, sẽ bị nhìn thấy đó!"
"Được rồi, lên nhà đi." Tôi cười phất tay với cậu ấy.
"Chào anh."
Tôi nhìn theo Se Hun chậm rãi đi lên cầu thang đến khi bóng cậu ấy khuất sau chỗ ngoặt mới rời đi. Có thể gặp mặt Se Hun khiến tâm tình tôi tốt lên nhiều, thế nên mỗi ngày tôi sẽ không vì Byun Baek Hyun mà ủ ê nữa.
Lái xe trên đường về, chuông di động vang lên, tôi nhìn vào màn hình hiển thị.
[ Byun Baek Hyun ]
Tôi không bắt máy mặc dù điện thoại ở ngay bên cạnh.
Không muốn nói chuyện với cậu ta.
Chuông vang một lúc lâu rồi ngừng lại, sau đó lập tức một lần nữa vang lên.
Cỏ rác.
Tôi cầm lấy di động, thật là rắc rối!
Vừa chấp nhận cuộc gọi đã nghe tiếng mắng xa xả. Không phải là Byun Baek Hyun gọi, mà là mẹ.
"Dạ."
"Chan Yeol đó à, tiểu tử sao không tiếp điện thoại chứ! Con ở đâu?"
"Con đang lái xe về nên không nghe thấy, ha ha..."
Có ý gì sao, chẳng lẽ Byun Baek Hyun đang ở cùng với mẹ?
"Không có gì quan trọng đâu, ta cùng cha con định đến nhà con ở hai ngày."
"A!"
Tôi cảm thấy hoang mang.
Thảm thật rồi!
"Vì sao vậy?" Cố gắng giữ ngữ khí bình tĩnh.
"Tiểu tử thối, chúng ta đến ở hai ngày không được sao!"
"Được mà được mà, mẹ đang ở đâu?"
"Ở trên đường, vừa tình cờ gặp Baek Hyun đi mua đồ ăn, Baek Hyun của chúng ta thật hiền lành a!"
"Vậy sao."
Tôi trả lời cho có lệ.
"Ta cùng Baek Hyun về nhà, lát nữa cha con cũng tới đó, nhanh lên đi."
"Con biết rồi."
Tôi tắt điện thoại, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu.
Byun Baek Hyun sẽ không nói với cha mẹ tôi đối xử với cậu ta không tốt đi.
Nhưng nhìn bộ dạng bình thản của cậu ấy, không thể nào...
Khó nói,
Con người cậu ta như vậy, không thể chỉ nhìn bề ngoài được.
Tôi bực dọc vò rối tung đầu tóc.
Phiền phức!
12. [Byun Baek Hyun]
Khi tôi cùng mẹ Chan Yeol về nhà đã thấy cậu ấy.
"Về rồi sao?" Tôi bắt gặp cậu ấy tươi cười hướng về phía tôi.
"Chan Yeol a, mau giúp Baek Hyun xách đồ đi." Mẹ Chan Yeol đặt túi xách xuống sàn.
"Vất vả rồi." Chan Yeol lập tức tiếp nhận đồ đạc trên tay tôi.
Tôi có chút sững sờ.
Chan Yeol cười với tôi một cái...
Chan Yeol nói với tôi, vất vả rồi....
"A, tôi làm được mà..."
Tôi cùng Chan Yeol chạm tay nhau trong một khắc, sau đó nhanh chóng hồi phục tinh thần.
"Không sao, để cho anh."
Sau đó cậu ấy mỉm cười làm mặt tôi bắt đầu ửng đỏ.
A, hôm nay thật sự quá may mắn.
Không lâu sau đó cha Chan Yeol cũng tới.
Cùng mẹ Chan Yeol chuẩn bị thức ăn thật ngon.
"Mau rửa tay ăn cơm đi." Mẹ Chan Yeol gọi to.
Lần đầu tiên bốn người cùng ăn cơm, Chan Yeol ngồi cạnh khiến tôi có chút căng thẳng.
"Chan Yeol a, con với Baek Hyun rất xứng đôi."
"Đúng vậy đúng vậy." Chan Yeol tươi cười gắp thức ăn cho tôi. "Ăn cái này đi."
Tôi không thể tin được, lại ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Chan Yeol không ngừng nháy mắt với mình, làm tôi rất nhanh nhận ra cái cần phải làm.
"Nhìn các con thật sự hạnh phúc quá." Cha Chan Yeol mở miệng nói.
"Đúng vậy..." Tôi đáp lại.
Chan Yeol lần đầu tiên gắp thức ăn cho tôi...
"Hôm nay Baek Hyun trước mặt ta đã nói rất nhiều chuyện về con đó."
"A" Chan Yeol đột nhiên ngẩng lên, "Nói... Nói cái gì con?"
Chan Yeol có chút kích động, tựa hồ như đang rất lo lắng.
"Nói con là người đàn ông tốt, biết quan tâm, hai đứa quá đổi vừa lòng đẹp ý nhau rồi."
Chan Yeol quay đầu nhìn tôi, trong mắt ngập tràn nét khó tin.
"Không... Không có đâu, ha ha..."
Tôi lại cúi đầu, lùa nhanh bát cơm.
Vô đoan [2.3]"Hừ." Byun BaekHyun cúi đầu nhìn dĩa thức ăn trước mặt, không thèm chấp nhất Oh SeHun.
JoonMyeon cười cười, "Tù lạnh có đồ ăn, em đói bụng thì hâm nóng lại, không cần phải ra ngoài mua làm gì. Anh cùng SeHun sẽ về sớm!"
"Em biết rồi, anh, em không phải con nít!"
Oh SeHun nhìn thấy tâm tình Byun BaekHyun không tồi, vì thế phóng khoáng đùa, "Anh BaekHyun ra ngoài phải cẩn thận nha, không được lạc được biết không? Lạc đường thì gọi cho em biết không?"
"Nha! Oh SeHun!" Byun baekHyun lăm lăm dao gọt trái cây, "Em nói thêm câu nữa lấy máu em đấy!"
Oh SeHun ngượng ngùng khoát tay, "Đã biết, đã biết, em phải ăn nhanh xong còn đi làm nữa đó!"
Cấp tốc tiêu diệt toàn bộ thức ăn, Oh SeHun vỗ vỗ tay, lấy thêm một ly sữa tươi, "Em đi đây, anh JoonMyeon có muốn cùng đi không? Anh chở anh!"
"Không cần, chút nữa anh tự lái xe đi." Kin JoonMyeon dặn Oh SeHun phải cẩn thận, nhìn cậu ấy lái xe rời đi mới yên tâm đóng cửa lại.
"Anh đi sao?"
"Đúng vậy." Kim JoonMyeon nhìn Byun BaekHyun đang dọn dẹp bàn ăn, "Em ở nhà một mình không sao chứ?"
"Không sao." Byun BaekHyun mang chén đũa này nọ xếp gọn, quay đầu lại cười cười, "Chút nữa em ra ngoài, dù sao cũng nhàn rỗi, anh đi đường cẩn thận a!"
"Đã biết." Kim JoonMyeon với tay nắm lấy khóa cửa, "Có gì điện thoại!"
"Được rồi." Byun BaekHyun gật đầu.
Một người ngồi ở sô pha, chuyển kênh không mục đích. Byun BaekHyun tay chống cằm, đối với chuyện Park ChanYeol trở về, so với chính mình tưởng tượng còn bình tĩnh hơn, có lẽ là do thời gian giúp đỡ. Nhìn bâng quơ một chút, nghĩ tiết trời dễ chịu như vậy không nên bỏ qua, Byun BaekHyun cầm lấy áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài.
Bên ngoài có dương quang nhưng không ấm áp như mình nghĩ, Byun BaekHyun rụt cổ, tay kéo chặt áo khoác ngoài. Vào những ngày lạnh của bao năm về trước, Park ChanYeol luôn cầm lấy tay cậu và tay cậu ấy, cùng nhau cho vào túi áo, cảm giác rất ấp ám. Hiện tại chỉ có một bàn tay lẻ loi, trong lòng vẫn là không sao ấm được.
Trên đường, nhiều năm như vậy cũng thay đổi không ít. Byun BaekHyun tay cầm ly trà sữa nóng, lại đến cửa hiệu mua rất nhiều bánh mì dự trữ. Thói quen từ lâu, lúc còn ở kí túc xá ai cũng biết, phòng không biết đói chính là phòng cậu, đồ ăn dự trữ rất nhiều, Park ChanYeol cũng cười nói cái gì mà "Kho thóc của chuột bạch", mỗi lần như vậy Byun BaekHyun đều hừ lạnh một tiếng ôm gối bước đi, gõ cửa phòng KyungSoo, chờ Park ChanYeol sang.
Byun BaekHyun nghiêng đầu. Làm sao lại nhớ Park ChanYeol như vậy?
Xoay người bước ra khỏi cửa hiệu bánh mì, không chú ý bên đường đối diện có một người đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cách một con đường, còn có người xe qua lại ngược xuôi, nhưng mà Park ChanYeol sẽ không nhìn lầm. Đó là Byun BaekHyun! Người kia, chính là Byun BaekHyun!
Lúc nãy Oh SeHun có nhận điện thoại, nói Byun BaekHyun không có ở nhà, còn cho Park ChanYeol cụ thể địa chỉ. Kim JoonMyeon biết như vậy lập tức trở về, tránh cuộc chạm mặt xấu hổ.
Park ChanYeol nhớ kĩ địa chỉ nhưng lúc quay lại nhìn thêm lần nữa, cả bóng người đều không còn. Bị ảo giác sao? Nhoáng một cái đã biến mất, loại cảm giác vừa nãy lẽ nào không thực.
Byun BaekHyun, chúng ta còn có ngày gặp mặt sao? 7 năm ròng rã trôi qua rồi.
Byun BaekHyun vừa đem mấy thứ đồ ăn cho vào tủ lạnh, chuông cửa liền vang. Luống cuống một chút sau đó đi mở cửa.
Park ChanYeol vừa ấn chuông xong lại cảm thấy đầu óc không tốt, Oh SeHun đã nói trong nhà không có ai vậy mà... Vừa xoay người định bước đi cửa lại mở.
"Ai vậy?"
Giọng nói đó, Park ChanYeol không cần quay đầu lại cũng nhận ra, sẽ không sai, trong lòng làm sao quên được, trừ Byun BaekHyun ra thì còn ai có thể?
Byun BaekHyun nhìn thấy bóng dáng người này, phải chăng là Park ChanYeol. Cậu đã bao lần ảo tưởng về hình bóng đó, nên lần này, chắc cũng là như vậy!
Cả hai đều không ai mở lời. Park ChanYeol xoay người nhìn Byun BaekHyun, yêu con người này 10 năm, vẫn đứng như vậy, cuối cùng cũng giống như vô số lần Byun BaekHyun dỗi mình. Park ChanYeol cười cười nói trước, "Cậu có khỏe không?"
"Là tớ không tốt!"
Park ChanYeol bao giờ cũng là kẻ nhận sai trước, sau đó sẽ dang rộng vòng tay chờ Byun BaekHyun, không phải cậu không tốt, mà là tớ không tốt. Ánh mắt Byun BaekHyun đầy chua xót, câu "Là tớ không tốt!" kia giờ được nói thành "Cậu có khỏe không?", trong lòng cảm thấy đau dữ dội đến mức khống chế không được, nghiêng người tránh ra một chút.
"Cậu bước vào đây đi, bên ngoài lạnh lắm."
Park ChanYeol nhìn vào đôi mắt của Byun BaekHyun, không cự tuyệt, bước vào cửa thay đôi dép lê mềm mại.
"BaekHyun." Park ChanYeol gọi tên Byun BaekHyun, cười đầy ôn nhu. Nụ cười BaekHyun không thấy có bất cứ sự đổi thay nào khác, nhưng mà, câu nói sau đó làm cậu sực tỉnh.
Cậu ấy nói, "BaekHyun, chúng ta làm bạn có được không?"
Làm bạn ư? Tôi làm không được.
Nhưng vẫn quệt nhẹ mũi, "Được thôi."
Giả vờ thoải mái cười cười, Byun BaekHyun khéo léo khiến nụ cười ấy không chút sơ hở. Lồng ngực Park ChanYeol nhói lên một trận, cho dù là bạn bè, tôi vẫn yêu cậu, thủy chung không thay đổi, BaekHyun.
"A." Park ChanYeol dùng tư cách bằng hữu xoa đầu Byun BaekHyun, "Tại sao cậu ở đây?"
"Anh JoonMyeon về đây công tác nửa năm, tôi đi theo, hiện tại ở đây cùng với SeHun."
Byun BaekHyun không hỏi cậu ấy vì sao lại xuất hiện ở nơi này, bởi mỗi lúc cố tỏ ra thoải mái để nói một câu đều làm cậu không nhịn được nước mắt.
"Cậu ngồi đây một chút a, tôi đi dọn dẹp vài thứ." Byun BaekHyun tìm một lý do để lên lầu, liếc qua sô pha nhìn Park ChanYeol ngồi đó. Cậu đóng cửa phòng, bất lực ngồi bệt xuống sàn nhà.
Park ChanYeol, hình ảnh của cậu trong tôi không hề đổi khác, chỉ có, ngày xưa hoạt bát hiếu động nay quyến rũ trưởng thành. Nói chuyện thật ngắn nhưng Byun BaekHyun đủ nhận ra, chính mình yêu Park ChanYeol quá nhiều.
Vẫn còn yêu, lại nói rằng đã từ bỏ.
Nếu cậu ấy nói "Là tớ không tốt!", Byun BaekHyun nhất định sẽ không do dự mà ôm lấy Park ChanYeol, chẳng bao lâu sau sẽ lại thuộc về cậu ấy. Nhưng mà hiện tại, chỉ là bạn bè mà thôi.
Byun BaekHyun cố gắng trấn tĩnh, bây giờ không thể phóng túng khóc được. Nghe dưới lầu có tiếng Kim JoonMyeon, thở một hơi nhẹ nhõm, một mình đối mặt với Park ChanYeol, trái tim như bị đâm từng nhát quằn quại. Đứng dậy rửa mặt, nhìn vào gương mỉm cười một lần đi, và lại hít sâu sau đó mở cửa phòng.
Nếu chúng ta là bạn bè, như vậy, tôi muốn học cách thản nhiên đối mặt với cậu, Park ChanYeol.
13. [Park Chan Yeol]
Tôi không tin vào người ngồi bên cạnh.
Sao lại thế này?
Đây có phải là giúp tôi che giấu không?
Tôi có chút xao động, như vậy không phải rất tốt sao.
Ăn cơm tối xong chúng tôi cùng ngồi trên sô pha xem TV. Đây là lần đầu tiên tôi và Byun Baek Hyun ngồi cùng nhau, lúc cậu ấy an vị bên cạnh, chỉ cần tôi quay đầu lại một chút sẽ nhìn thấy.
Tôi nhìn chằm chằm TV mà trong lòng không yên nghe Byun Baek Hyun câu được câu mất nói chuyện phiếm với cha mẹ. Con mẹ nó, tiếng cười giống như không bao giờ tắt vậy.
Byun Baek Hyun, cậu cũng thật lợi hại.
Nhưng tôi sẽ không giống cha mẹ, không bao giờ bị trò ảo thuật của cậu mê hoặc.
Đừng hi vọng tôi thích cậu.
"Ta hơi mệt." Mẹ tôi ngáp một cái.
Xem đồng hồ, đã gần 9 giờ, tôi biết mẹ có thói quen ngủ sớm.
"Nhanh đi tắm rồi ngủ đi." Cha buông tờ báo đứng lên. "Tôi cũng mệt."
"Hai đứa cũng ngủ sớm một chút."
Mẹ vỗ vỗ bả vai Byun Baek Hyun, đứng dậy hướng phòng đi đến. Tôi dừng lại một chút, nhớ ra một chuyện liền bật người, hướng đó chạy tới, nhưng vẫn là chậm một bước.
Khi đến bên cạnh mẹ, bà đã mở cửa phòng Byun Baek Hyun.
"Chan Yeol." Bà nhíu mày. "Con và Baek Hyun không ngủ chung với nhau sao?"
"Con..." Tôi nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Chán nản vỗ vỗ đầu, làm sao để nói tôi không cùng cậu ấy ngủ chung đây.
Đang lúc không biết dùng lý do gì để giải thích thì Byun Baek Hyun bước đến.
"Mẹ, không phải như thế, mấy hôm nay con bị cảm cúm, sợ lây bệnh cho Chan Yeol nên chúng con tạm thời tách riêng mà thôi."
"Thật sự?" Mẹ đi đến bên cạnh Byun Baek Hyun, sờ sờ đầu cậu ấy, "Bây giờ có đỡ chút nào không? Hôm nay nhìn con rất tốt nha."
"Không sao, con đỡ nhiều rồi."
Byun Baek Hyun nhìn mẹ mỉm cười, lại quay đầu nhìn tôi, nhưng lúc này một chút cảm kích tôi dành cho cậu ấy cũng không có, nét mặt vô cảm đáp trả.
"Vậy đêm các con cùng nhau ngủ đi? Ta giúp con dọn đồ sang."
Sao?
Trong lòng tôi thầm nguyền rủa, nhìn Byun Baek Hyun bộ mặt lộ vẻ kinh ngạc lại càng trở nên khó chịu vô cùng.
14. [Byun Baek Hyun]
Lần đầu tiên hai người cùng chung một phòng, quả nhiên không khí thập phần khó xử.
Tôi không biết nên cùng cậu ấy nói cái gì, chỉ có thể dán lên mặt một nụ cười.
Khuôn mặt tươi cười của Park Chan Yeol lập tức biến mất ngay khi cánh cửa phòng đóng lại, vẫn thái độ khinh thường ấy dành cho tôi.
"Tôi không phải đã nói rồi sao, cậu cười như vậy, thực ghê tởm."
Tôi nghe được cũng chỉ im lặng cúi đầu, cẩn thận thu lại nụ cười ban nãy, nhất thời không biết nên làm gì nữa, cảm thấy cả người mất tự nhiên.
"Biết nghe lời đó Byun Baek Hyun, không được xáo trộn phòng tôi, còn có"
Park Chan Yeol đi đến bên giường, đem toàn bộ gối chăn của tôi ném xuống sàn.
"Cậu ngủ dưới đất."
Tôi đứng ở cửa, cũng chỉ biết khe khẽ gật đầu.
"Dám nói với cha mẹ tôi..."
Park Chan Yeol chậm rãi hướng đến tôi, đẩy tôi vào góc tường. Có chút sợ hãi, ánh mắt căn bản không dám nhìn thẳng cậu ấy.
"Thì coi chừng."
Sau khi rửa mặt, tôi ngồi xổm dưới sàn sửa sang lại chăn, chậm rãi nằm xuống, lưng vừa chạm sàn nhà cả thân người đã bị truyền đến một cơn lạnh thấu da thịt.
Rất lạnh.
Park Chan Yeol cũng từ phòng tắm đi ra, nằm xuống giường sau đó thuận tay tắt đèn.
Thoáng chốc bóng tối bao trùm, trong lòng sợ hãi khôn xiết. Trước mắt một mảng u tịch, cái gì cũng không thấy, cảm giác vô cùng bất an.
Tôi sợ bóng tối.
Từ nhỏ đã sợ.
Rất kì quái.
"Chan Yeol..." Ngay cả trong lời nói tôi cũng phát run.
"Có thể bật đèn không..."
"Cậu bị điên à! Ngủ thì bật đèn làm gì!"
Ngữ khí cậu ấy có chút không bình tĩnh.
"Tôi sợ bóng tối... Xin cậu..."
"..."
Cậu ấy không trả lời, nhưng vẫn mở ngọn đèn vàng nhỏ bé. Thứ ánh sáng mong manh lập tức đưa tôi về cảm giác an toàn.
Trong nháy mắt, tôi nghĩ Park Chan Yeol đã thay đổi, thái độ của cậu ấy đối với tôi trở nên thật tốt khiến tôi ấm áp cực kỳ, không còn cảm thấy sàn nhà lạnh lẽo nữa.
"Chan Yeol..."
"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là cảm thấy cậu thật ồn ào thôi."
Quả nhiên...
"Cảm ơn..."
Cho dù là như thế này, tôi cũng cảm ơn cậu.
"Im đi, cậu phiền chết."
Thực xin lỗi.
Trong lòng tôi thầm trách móc.
Đêm dần trở nên buốt giá hơn, tôi cuộn mình trong chăn, cũng nhắm hai mắt lại.
15. [Park Chan Yeol]
Hôm sau tôi thức sớm. Sáng thứ sáu, không phải đi làm, cho nên đã hứa với Se Hun sẽ đến đón cậu ấy.
Tôi vén chăn bước xuống giường, thấy gối chăn dưới sàn đã được xếp gọn, vỗ mạnh vào đầu một phát, không xong rồi, quên mất chuyện cha mẹ đến ở hai ngày.
Nếu đồng ý với Se Hun rồi thì không được thất hứa, tóm lại phải tìm được một lý do để ra ngoài.
Sau khi rửa mặt chỉnh chu xong, tôi ra khỏi phòng, quả nhiên nhìn thấy bữa sáng bày dọn trên bàn, có Baek Hyun cùng với cha mẹ.
"Chan Yeol mau ăn sáng đi... Anh lại ra ngoài sao?" Byun Baek Hyun nhìn thấy tôi đã thay quần áo, trên mặt lộ rõ vẻ hụt hẫng.
'Ừ."
"Hôm nay thứ sáu, con đi làm gì?"
Quả nhiên tôi biết mẹ sẽ hỏi như vậy.
"Công... Công việc quan trọng."
"Thôi đi" Mẹ hướng về phía tôi, "Ngày thường con đâu có tích cực đến công ty như vậy."
"Đúng ra," Cha tôi cũng buông đũa, "Cuối tuần con nên ở nhà với Baek Hyun."
Buồn cười, tôi làm sao lại ở cùng với cậu ta.
"Cha, mẹ, hôm nay con thật sự có việc phải ra ngoài."
"Có cái gì không thể để tuần sau làm sao?" Mẹ hình như không muốn tôi đi.
Đang lúc còn tính đến lý do thoái thác, Byun Baek Hyun lại một lần nữa ra mặt.
"Cha, mẹ, Chan Yeol thật sự là có việc mà, cho anh ấy đi đi."
"Nó còn có thể có việc gì, việc công ty đã có người lo, cuối tuần đáng lẽ nên ở nhà cùng con mới đúng." Mẹ kéo tay Byun Baek Hyun.
"Mẹ, Chan Yeol có trách nhiệm như vậy không phải rất tốt sao, ngày thường Chan Yeol cũng đã ở cạnh con rồi còn gì, mẹ cho anh ấy đi đi."
Tôi có điểm kinh ngạc, Byun Baek Hyun nói dối cũng không chút gượng gạo, nhưng mà ít ra nhờ cậu ta, mẹ cũng cho phép tôi ra ngoài.
"Được rồi, con đi đi." Trên gương mặt đó dường như không tình nguyện, "Con xem Baek Hyun hiểu chuyện như vậy, con thật là có phước."
"Mẹ, Chan Yeol đối với con tốt lắm đó."
Tôi không khỏi sững sốt một chút.
Giả vờ cười cười với Byun Baek Hyun.
"Anh đi đây."
"Mang đồ ăn sáng Baek Hyun làm theo." Mẹ lấy bữa sáng cho vào gói to đưa tôi.
Nét mặt Byun Baek Hyun có một tia vui sướng nhảy nhót.
"Nhớ về sớm." Byun Baek Hyun xán lạn tươi cười.
Bước khỏi cửa nhà tôi không khỏi thở phào một hơi, thoát rồi.
Có một thứ, chính là Byun Baek Hyun diễn xuất quá giỏi, thật buồn cười, tôi như thế nào mà đối xử tốt với cậu ta.
Xem đi, Byun Baek Hyun tài cán như vậy, có lẽ chờ tôi vừa ra khỏi nhà sẽ nói hết với cha mẹ.
Nhẹ nhàng hất tóc mái sang một bên, tôi không thèm nghĩ đến chuyện đó nữa. Bước ngang chỗ đặt thùng rác, thuận tay mang bữa sáng ném đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro