Chương 66 + 67 + 68 + 69 + 70
66. [Park Chan Yeol]
"Sau khi xuất viện phải chú ý bệnh nhân, nếu có vấn đề gì thì liên hệ bệnh viện."
"Ừ, tôi biết rồi."
Cậu ấy trải qua cuộc kiểm tra toàn diện, tôi hứa rồi, hôm nay sẽ dẫn cậu ấy về.
Tôi nhớ lời cô ý tá đó từng nói, vui vẻ bên cạnh cậu ấy, đương nhiên, cô ấy không nói tôi cũng sẽ làm vậy.
Tuy rằng hiện tại không hề muốn cậu ấy xuất viện, nhưng cậu ấy lại bức thiết muốn chạy đi... tôi cũng không đành lòng để cậu ấy tiếp tục ở nơi này.
"Thu dọn xong chưa."
"Ừ, xong cả!"
Thấy cậu ấy mười phần khỏe mạnh tôi cũng an tâm một chút, mỉm cười kéo hành lý từ tay cậu ấy, tay kia thì nắm tay cậu ấy.
"Ơ? Em làm được mà."
"Không sao, cũng nhẹ mà."
Nhìn thấy nét mặt đó còn chút xanh xao, tôi siết tay cậu ấy, tự hứa sau này nhất định phải bảo vệ cậu ấy, chuyện đó không được phép xảy ra lần hai, cậu ấy là của tôi, không thể để cậu ấy mang chút thương tổn.
"Chan Yeol a... Những người đó đâu?"
"Gì? Em nói những người đã tấn công em sao?"
"Ừm..."
"Bọn họ a..." Tôi giả vờ nghĩ ngợi, "Phỏng chừng hiện tại chỉ còn nửa cái mạng thôi."
Buổi sáng tôi đã tìm được bọn người kia, quả nhiên là một lũ côn đồ, cũng không biết người kia có xuống tay nặng với chúng nó hay không, chẳng qua người kia hung hãn vậy, đại khái bọn đó hiện tại cũng chỉ còn nửa cái mạng đi.
"A!" Cậu ấy hoảng sợ, "Không được a, Se Hun cậu ấy..."
"Yên tâm đi, không có gì cả đâu."
"Ừ..."
Cậu ấy an lòng thở nhẹ một hơi, nhưng được một lúc vẻ mặt lại lộ rõ nét khó xử.
"Những người đó... có nặng lắm không."
Những người đó? Em bị ngốc sao, bọn họ đối với em vậy rồi, làm gì còn nghĩ nhiều vậy a.
"Sao vậy? Em lo ư?"
Thật đúng là đồ ngốc a, cậu ấy cư nhiên gật đầu!
"Em nghĩ không cần đối với bọn họ như vậy..."
Tôi biết cậu ấy sẽ thế này, cho nên lúc tóm cổ bọn chúng còn công đạo giữ lại cái mạng từng đứa.
"Em a..."
Tôi kéo tay cậu ấy về phía trước.
Baek Hyun của tôi, em đó, sao có thể bao dung như vậy.
67. [Byun Baek Hyun] Hiểu lòng
"Anh đã quyết định chưa."
"Ừ, tôi quyết định."
_____
Kéo hành lý vào sân bay, từ ngày xuất viên đến nay đã được một tuần, hôm nay tâm trạng tốt ngoài ý muốn, tự dưng bầu trời trong mắt cũng tươi xanh đến lạ, bên cạnh còn luôn có người kia, tôi đoán mình chắc hẳn là kẻ hạnh phúc nhất.
Đúng vậy, chúng tôi muốn du lịch.
Đi đâu? Đi nước ngoài đi.
Trung Quốc, là nơi tôi luôn muốn đến, lần này lại phải nhờ Chan Yeol theo cùng, cậu ấy lo lắng cho sức khỏe của tôi, không nguyện ý má mang tôi ra ngoài, chỉ bởi xem ra tôi rất muốn đi mà thôi.
"Đi thôi, chuẩn bị đăng ký."
Sân bay đông đúc, người đến kẻ đi, chúng tôi đến muộn cho nên hiện tại phải gấp rút đăng ký.
Chan Yeol nắm lấy tay tôi, sợ tôi bị lạc.
May mắn mọi việc đều hết sức thuận lợi, qua cổng kiểm soát, kiểm tra an ninh, đăng ký, bởi chúng tôi mang khá ít hành lý.
Sân bay rộng lớn, báo hại chúng tôi phải qua loa đăng ký, chật vật lắm mới lên được máy bay, lại phát hiện tôi cùng Chan Yeol không ngồi cũng một chỗ.
"Ngại quá, cô có thể đổi chỗ với tôi không?"
Chan Yeol cầm vé, nói với cô gái ngồi cạnh tôi.
Chúng tôi ngồi gần cửa sổ, là chổ ngồi đôi, cô gái nhìn chúng tôi một lúc rồi gật đầu.
"Em ngồi ngoài đi, có thể ngắm cảnh."
Tôi ngồi xuống, ngắm Chan Yeol cất hành lý sao đó cũng an vị bên cạnh, lúc này máy bay cũng cất cánh.
"Park Chan Yeol."
Tôi nghe tiếng gọi từ chỗ bên cạnh Chan Yeol, lúc quay đầu lại nhìn thấy Li Jiaheng, còn có Huang Zitao.
"Ơ? Hai người về Trung Quốc sao?"
"Không phải, Zitao nhà ở Thanh Đảo, tôi ở Nghiễm Châu, lần này chúng tôi đi chơi Bắc Kinh."
Tôi nhìn Huang Zitao cười tươi hướng về chỗ tôi vẫy tay, tôi cũng mỉm cười với cậu ấy.
"Anh Baek Hyun cũng đi đi."
"Đúng vậy, cùng nhau đi đi Chan Yeol."
Hai người kia nhiệt tình mời tôi không thể không biết xấu hổ mà cự tuyệt, vừa định mở miệng đồng tình lại bị Chan Yeol giành nói trước.
"Không được, lần này tôi chỉ muốn đi cùng Baek Hyun, hai người."
"Thật ngại quá." Tôi áy náy nói với họ.
"Không sao." Huang Zitao phòng khoáng khoát tay. "Chúng tôi hiểu mà, hai người một thế giới thôi."
Chỉ thấy Park Chan Yeol vẻ mặt có lỗi nhẹ gật đầu, sau đó chúng tôi không nói gì nữa.
"Ngủ chút đi, có thể sẽ lâu đó."
Chan Yeol nhường tôi chỗ ngồi tốt, lại lo tôi bị lạnh mà nhờ tiếp viên hàng không mang đến cho tôi một cái chăn.
Sáng nay thức sớm, tôi kỳ thật còn muốn ngủ, cho nên vừa nhắm mắt lại liền say giấc, bàn tay nắm chặt tay cậu ấy bình an, rất nhanh đi vào mộng đẹp.
68. [Park Chan Yeol]
"Máy bay 15 phút nữa hạ cánh..."
Tiếng phát thanh đánh thức cậu ấy.
"Tới rồi sao."
"Ừ."
"Em ngủ bao lâu a..."
Cậu ấy dụi mắt, trông có vẻ rất mệt.
Chỉ nghe thấy cậu ấy "A" một tiếng rồi bịt tai, hoảng tới mức tôi thiếu chút nữa nhảy qua chỗ cậu ấy.
"Em sao vậy! Không thoải mái ư!
"Em... Tai đau"
May quá... May mắn cậu ấy đã bịt tai lại rồi.
"Dùng tay bịt tai lại."
Đây là do vấn đề áp khí, đi máy bay thường hay có hiện tượng như vậy, mà thực ra chuyện này còn có nguyên nhân khác.
"Há miệng ra, dùng miệng hô hấp đi."
Cậu ấy ngoan ngoãn làm theo, máy bay sắp tiếp đất rồi, kiên trì chút nữa thôi.
"Máy bay chuẩn bị hạ cánh, yêu cầu hành khách..."
Tôi lo lúc máy bay hạ cánh tai người kia lại càng đau, cho nên vươn tay giúp cậu ấy bịt tai lại.
"Cố gắng một chút."
Tôi đoán cậu ấy không nghe tôi nói gì, nhưng cậu ấy nhìn khẩu hình miệng tựa hồ hiểu được, liền gật gật đầu.
Quả nhiên lúc hạ cánh rồi tai cậu ấy vẫn đau, chỉ thấy cậu ấy gắt gao nhắm mắt, tựa đầu vào ngực tôi, bàn tay tôi lại gắt gao che lấy đôi tai cậu ấy.
Máy bay chạm đấ rất nhanh, nhưng vẫn phải trượt chốc lát nữa.
"Đau nhiều không."
Cậu ấy nhẹ nhàng buông tay ra, hướng về phía tôi gật đầu.
"Không đau nhiều."
Một lúc sau máy bay ổn định, hành khách bắt đầu đi xuống.
"Không đi sao."
Tôi nhìn Li Jiaheng vẫn ngồi bất động ở đó.
"Zitao không muốn chen lấn, đợi họ xuống hết đã."
Ừ, đó không phải thói quen của chúng tôi.
"Vậy thì hẹn gặp lại."
Tôi kéo hành lý, nắm tay Baek Hyun bước đi, không chú ý đến bao nhiêu ánh mắt kỳ dị.
Rời sân bay chúng tôi vội tìm phiên dịch, sau đó đến khách sạn, khách sạn ở Bắc Kinh khá nhiều, lúc đến còn đợi Baek Hyun khôi phục tinh thần, rồi sẽ cùng nhau đi dọc đường lớn ngắm nhìn phong cảnh.
Dọc đường đi Baek Hyun vẫn luong dán tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nói điều này điều nọ không ngừng, phấn khích vô cùng.
Lần này cậu ấy nhất định phải thật vui vẻ, tôi rất thích ngắm nhìn cậu ấy trong bộ dạng đó, bởi vì khi đó tôi cũng vui vẻ theo.
Byun Baek Hyun a, em không được không vui biết không.
69. [ – ]
Có lẽ mỗi người đến Bắc Kinh nhất định phải viếng thăm những nơi này, Thiên An Môn, Trường Thành, cố cung... Park Chan Yeol cùng Byun Baek Hyun dường như đã dùng cả một ngày dạo chơi Thiên An Môn và cố cùng, được rồi, chuẩn xác mà nói thì không thăm thú toàn bộ như vậy, chỉ là do hướng dẫn viên dẫn dắt, đến những nơi nên đến, ừ thì, văn hóa Trung Hoa bác đại tinh thâm, vì bản thân là người ngoại quốc, cho nên dù là cảnh trí Trung Quốc hay cẩn thận nghe người phiên dịch giới thiệu cũng khó mà thấu triệt bao quát nền văn hóa nơi đây.
Cả ngày dạo chơi, hẳn nhiên sẽ mệt.
Khoảng thời gian dạo chơi luôn trôi qua thật nhanh, tựa như những ký ức tốt đẹp cũng không ngừng trôi qua vậy.
Hôm sau đi Di Hòa Viên, là đi thuyền vào, Park Chan Yeol nghe nói Di Hòa Viên so với cố cung lớn gấp ba lần thì không toát mồ hôi, thật ra chỉ là do hắn lo cho sức khỏe của Byun Baek Hyun, người kia mới ngày đầu đã thấm mệt, huống hồ... cậu ấy còn yếu như vậy, Park Chan Yeol đã định hủy chuyến đi Trường Thành, hắn nói với Byun Baek Hyun, sau này sức khỏe tốt một chút chúng ta sẽ lại đi. Mà dù sao hiện tại nếu Byun Baek Hyun có đến Trường Thành cũng chưa chắc có thể đi hết hành trình, cho nên, coi như hết, chỉ cần người kia khỏe mạnh, Park Chan Yeol nhất định sẽ lại dẫn cậu ấy đi.
"Mệt ư?"
Chuyển thuyền lần hai Park Chan Yeol đã cảm nhận được Byun Baek Hyun tựa đầu lên vai mình, không khỏi có chút đau lòng, sáng nay phải thức sớm như vậy, khẳng định nghỉ ngơi không đủ đi.
"Không sao a..."
Tuy là ngoài miệng nói vậy nhưng biểu hiện trên mặt lại bán đứng người kia.
Thực ra chờ đến khi tốt chút nữa cũng có thể đi, nhưng Byun Baek Hyun lại cố ý làm nhanh một chút, dường như đang lo lắng điều gì đó, đây là chuyến du lịch đầu tiên của cậu cùng Park Chan Yeol, cậu cực kỳ trân trọng, không muốn phá hỏng phần kỉ niệm tốt đẹp này, sức khỏe có ra sao cũng mặc.
Sau này còn có thể có cơ hội sao.
Cũng không biết còn bao nhiêu.
"Ngủ chút đi, khi nào tới nơi anh gọi."
Byun Baek Hyun gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu soi lên hai người họ, hai vị thiếu niên khắng khít bên nhau, quá mức bình yên.
Cảnh tượng ấm áp không ai muốn phá hỏng, tỉ như người ngồi đối diện, người đàn ông trung niên đó đã chú ý hai người kể từ lúc đầu tiên.
"Chúng ta tới rồi, xuống thuyền thôi."
Chờ đến khi thuyền thôi nghiêng ngã, Park Chan Yeol nhẹ nhàng gọi người kia dậy, Byun Baek Hyun dụi mắt, mỉm cười nhìn Park Chan Yeol.
"Còn mệt sao?"
"Không sao."
Kỳ thực làm sao che giấu, vậy mà một mực cố chấp với Park Chan Yeol.
70. [ – ]
Đường về khách sạn, trời chiều xuyên thấu qua ô cửa kính xe chiếu lên gương mặt hai người họ, Byun Baek Hyun vẫn tựa đầu vào vai Park Chan Yeol, cậu quá mệt mỏi, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Park Chan Yeol đến một cử động cũng không dám, sợ đánh thức người kia, cố gắng điều chỉnh tư thế thoải mái nhất để cậu ấy nghỉ ngơi.
"Xin chào, anh bạn, có thể trò chuyện với cậu không."
Người trung niên ngồi cạnh lên tiếng, thanh âm rất nhẹ, có lẽ người đó cũng sợ quấy rầy Byun Baek Hyun nghỉ ngơi.
"Vâng."
Nếu là người cùng một nước, tán gẫu vài câu cũng không ngại.
"Mạo muội hỏi một câu, hai người yêu nhau phải không."
"Đúng vậy."
"Ha ha." Người trung niên cười, "Chúc hai người hạnh phúc."
"Cảm ơn."
Park Chan Yeol nhìn người đàn ông trung niên trên tóc đã điểm trắng, có lẽ lâu rồi không chú ý đến hàm râu nên có vẻ già trước tuổi, có lẽ người này không lớn tuổi lắm, nhìn Park Chan Yeol rồi Byun Baek Hyun, người kia vui vẻ thật lòng chúc phúc, lại như nhớ tới điều gì mà nét mặt thoáng chút chua xót.
Có thể thản nhiên nhận định hai người yêu nhau, như vậy người trước mắt cũng là...
"Anh nhất định phải có người yêu đi."
Người đàn ông ngẩng đầu lên, hướng về phía Park Chan Yeol một nét nhìn kinh ngạc.
"Ừm, có rồi."
"Như vậy người kia không cùng đi du lịch với anh sao?"
"Cậu ấy a... Có theo cùng tôi đến."
"Sao? Như vậy cậu ấy ở..."
"Cậu ấy ở trong này."
Người đàn ông lấy tay xoa lên ngực, ở chỗ trái tim, làm trong lòng Park Chan Yeol không khỏi run lên.
"A, thật có lỗi, không biết anh..."
"Không sao." Người đàn ông khoát tay, "Cậu ấy rất ít khi du lịch, cho dù cậu ấy có thật sự thích đi chăng nữa, cậu ấy sớm đi xa rồi, cho nên, tôi muốn ngắm nhìn thay cho cậu ấy."
Park Chan Yeol không biết phải nói gì, đây như là một câu chuyện bi thương, người đàn ông tựa hồ tìm được một người thấu hiểu, một mình nói tiếp.
"Ngày cậu ấy rời đi, tôi cũng muốn chấm dứt mạng sống như vậy, nhưng khoảnh khắc cậu ấy xa, lại bảo tôi phải sống thật tốt."
"Tôi nhận ra mình không thể ích kỷ, tôi còn người thân."
"Tôi tin cậu ấy sẽ luôn bên anh, chưa từng rời đi."
...
Chiều buông, người đàn ông dường như càng cô độc, Park Chan Yeol chỉ có thể im lặng lắng nghe, ánh sáng không đủ, không biết người kia liệu có phải đang khóc hay không.
"Phải trân trọng cậu ấy."
"Tôi hứa."
Park Chan Yeol ôm chặt Byun Baek Hyun, tựa như muốn trói cậu ấy bên mình suốt cả cuộc đời.
Sẽ không để em đi, Byun Baek Hyun.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro