Chương 26 + 27 + 28 +29 +30
26. [Byun Baek Hyun]
Cho dù đổi một cái tát lấy nụ hôn của cậu,
Cũng đáng giá.
_____________________
Tôi xoa tay lên má trái đang nóng lên, nước mắt lơ đãng rơi xuống chạm vào đầu ngón tay, cuối cùng cũng cảm thấy thật lạnh lẽo.
Tôi hiện tại làm sao, có lẽ phải vui mới đúng.
Chan Yeol rõ ràng đã hôn tôi mà...
Cố gắng muốn ngăn nước mắt trào ra nhưng vẫn thất bại.
Tôi, lại làm cho cậu chán ghét rồi.
Không phải, là cậu vẫn luôn chán ghét tôi mới đúng.
Tôi tựa vào bàn đứng lên, lẳng lặng trở về phòng, một khắc nhìn vào gương phát hiện chính mình thật nhếch nhác.
Bộ dạng này, xấu xí vô cùng.
Tôi rửa mặt, đánh thức lại tinh thần, nhìn vào gương thử mỉm cười nhưng như thế nào cũng là gượng gạo.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện mình khiến Oh Se Hun phải rời xa Chan Yeol liền cảm thấy áy náy.
Ngày mai đi xin lỗi được không?
Nhưng mà có giải thích cũng vô dụng.
"Loảng xoảng."
Phòng bên truyền đến tiếng đồ vật rơi vỡ.
Tôi vội vàng chạy tới gõ cửa.
"Chan Yeol, Chan Yeol..."
Không có ai đáp lại.
"Chan Yeol..."
Cửa phòng đột ngột bị mở ra thật mạnh làm tôi trở tay không kịp.
"Byun Baek Hyun, cậu là kẻ khổ dâm*?" Cậu ấy tỏ vẻ cười nhạo tôi.
"Vẫn muốn tôi hôn cậu sao?"
"Không phải, tôi..."
Cậu ấy túm lấy cổ áo tôi.
"Không phải thì cút đi! Đừng phiền tôi!"
"Thực xin lỗi..."
Lời tôi có thể nói với cậu cũng chỉ có câu thực xin lỗi.
* Khổ dâm (masochism): Người khổ dâm (masochist) chỉ có khoái cảm tình dục cực độ khi bị người khác hành hạ, làm đau đớn như bị đánh đấm hay chửi rủa (theo Wikipedia)
27. [Park Chan Yeol]
Tôi tự cho là vẫn có thể yêu em như vậy, giống như bây giờ chăm sóc cho em thật tốt, không để em chịu đựng ủy khuất, luôn bên cạnh vĩnh viễn không ly biệt.
Kết quả là, chỉ có mình tôi khờ dại.
Bất luận là em, hay là cậu ấy.
__________________________
"Chan Yeol, chia tay đi." Cậu ấy cơ hồ khóc theo từng lời nói.
"Vì cái gì." Tôi kích động nắm lấy bờ vai nhỏ. "Vì cái gì lại nói điều này với anh."
Cậu ấy không nói lời nào khiến trong lòng tôi càng hoang mang.
"Se Hun, em cười với anh một lần nữa đi."
Cậu ấy luôn nghịch ngợm như vậy.
Nhưng giờ phút này lại thật sự nghiêm túc.
"Em nói gì đi chứ."
"Chúng ta không hợp." Cậu ấy lắc đầu.
"Vì cái gì không hợp! Chúng ta rõ ràng đã bên nhau rất lâu, là vì Byun Baek Hyun đúng không? Anh lập tức trở về cùng cậu ta..."
"Không phải." Cậu ấy xoay đầu nhìn về nơi khác.
"Se Hun, nhìn anh này."
Cậu ấy vẫn không lên tiếng, càng khiến tôi khẳng định cậu ấy bị ép buộc chia tay.
"Có phải là vì... cha của anh?"
"..."
Đúng là như vậy!
"Cha nói gì với em? Ông ấy đã đối xử với em như thế nào, uy hiếp em đúng không? Ông ấy..."
"Chan Yeol..." Se Hun miễn cưỡng xoay đầu lại nhìn tôi. "Cha mẹ em mất việc rồi."
"Cái gì?"
Cậu ấy nói tôi mới nhớ tới, cha mẹ Se Hun là người làm công của cha tôi!
"Quả nhiên! Se Hun em đừng sợ, anh..."
"Quên đi." Bàn tay Se Hun trượt khỏi tôi, "Anh có thể sao?"
"Anh..."
Đúng vậy, tôi có thể sao?
Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì cũng do cha quyết định, chuyện đó tôi làm gì có thể chen chân vào...
"Se Hun, xin em, đừng rời bỏ anh."
Tôi vội vã ôm cậu ấy vào lòng.
"Chúng ta không xa nhau được không, anh sẽ có cách, cho anh thời gian được không."
Cậu ấy không phản kháng, tùy ý để tôi ôm lấy, mãi đến khi bờ vai tôi ẩm ướt mới biết được cậu ấy đang khóc.
Park Chan Yeol, mày quá kém!
Như vậy lại làm cho cậu ấy khóc...
"Se Hun, đừng khóc... đừng khóc."
Thật lâu sau đó cậu ấy mới chậm rãi đẩy tôi ra.
Trong lòng đau đớn lau vội nước mắt trên mặt cậu ấy.
"Chan Yeol a... Em mệt mỏi, không muốn lén lút bên nhau như thế này nữa."
Bàn tay tôi bế tắc giữa không trung.
"Chúng ta... chia tay đi."
Cuối cùng thì cậu ấy cũng hạ xuống môi tôi một nụ hôn nhợt nhạt rồi xoay người đi.
Bóng dáng em, cô độc biết bao nhiêu, lạnh lẽo biết bao nhiêu, khiến tôi thật sự muốn xông đến ủ ấm.
Se Hun của tôi, chúng ta không xa nhau có được không.
28. [Byun Baek Hyun] Tim hóa thành băng
Trong lời nói đả thương thật nhiều,
Trong câu chuyện mang lắm vết đau,
Chỉ cần là cậu,
Tôi đều không sao cả,
Bởi vì, cậu là người duy nhất tôi yêu.
___________________
Tôi đã quen với việc Park Chan Yeol luôn gần sáng mới về nhà.
Buổi tối đến chỗ Kim Jong In một chuyến, sau khi trở về tắm rửa qua loa đã có chút mệt mỏi, vừa định đi ngủ thì nghe tiếng chìa khóa tra vào ổ vang lên.
Tôi nhìn ra, phát hiện hôm nay Park Chan Yeol có điểm khác lạ, dáng đi nghiêng ngã tựa như muốn ngã sấp xuống.
Vẫn là lo lắng.
Tôi chạy tới dìu cậu ấy, tuy rằng đã đã biết rõ sẽ bị hung hăng đẩy ra.
Vừa mới đến bên cạnh cậu ấy đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cậu ấy đi uống rượu, còn uống thật say.
Là bởi chuyện hôm qua làm cậu buồn bực sao?
Nhưng mà tôi cũng không đáng làm cậu ấy tức giận đến mức giẫm nát thân thể chính mình như vậy.
May mắn lần này không bị đẩy ra, tôi dễ dàng dìu cậu ấy nằm xuống sô pha.
"Rượu! Cho tôi rượu!"
Cậu ấy nằm đó, đôi mắt khép hờ, miệng lại không ngừng lời kêu gọi.
Tôi bất đắc dĩ thở dài, vào phòng tắm lấy khăn mặt lau giúp cậu ấy.
"Rượu..."
Cẩn thận dùng khăn xoa lên mặt, còn mang đến cho cậu ấy một ly nước ấm.
"Chan Yeol, cậu say rồi, uống nước trước đi..."
Cậu ấy im lặng, không nhận lấy ly nước trong tay tôi, chỉ lẳng lặng nhìn khiến tôi có chút xấu hổ.
"Tôi và Se Hun chia tay rồi."
Cậu ấy đột nhiên nói như vậy khiến tôi có điểm không biết làm sao, trong lòng lại dấy lên nỗi áy náy.
"Tôi muốn bên cạnh cậu ấy... Làm sao bây giờ, tôi rất yêu cậu ấy."
Cậu ấy nói xong trong ánh mắt đã bắt đầu có những vệt đỏ, trong chốc lát hai giọt nước từ trong hốc mắt chảy ra.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy khóc, không biết nên làm gì, dùng đôi tay vụng về lau đi nước mắt, muốn an ủi cậu ấy một tiếng nhưng không biết nói sao.
Cũng là do chính mình gây ra, còn có mặt mũi nào để an ủi cậu ấy nữa.
Ngoài đau lòng cũng vẫn là đau lòng mà thôi.
"Byun Baek Hyun."
Cậu ấy yên lặng nhìn vào mắt tôi.
"Cậu thích tôi vì điều gì?"
Tôi thích cậu vì điều gì...
Đương nhiên là thích tất cả những gì thuộc về cậu, dù cho cậu tốt đẹp, dù cho cậu xấu xa, mọi điều về cậu, chỉ cần là cậu, tôi đều thích.
"Cậu thích tôi vì điều gì, tôi thay đổi có được không?"
Trái tim trong hai giây như ngừng đập, hít thở không thông đến mức khó chịu vô cùng.
Thực xin lỗi Chan Yeol, tôi đối với cậu chính là yêu, đối với cậu lại trở thành gánh nặng lớn như vậy.
"Thực xin lỗi."
"Tôi không thích nghe cậu nói xin lỗi! Tôi ghét phải nghe!"
Tôi cúi đầu, giây tiếp theo lại bị một bàn tay to nắm lấy cằm, Park Chan Yeol đột nhiên kề sát mặt hung hãn cắn lên môi tôi.
Đây là lần thứ hai Park Chan Yeol hôn tôi.
Giống như trước không hề có chút yêu thương.
[ H ]
Còn chưa sẵn sàng đã bị kiên quyết ấn chặt xuống sô pha, đặt dưới thân người cậu ấy đến không thể cựa quậy. Ngay sau đó là một phen cắn xé. Bàn tay đó thâm nhập vào bên trong áo ngủ, không ngừng vuốt ve lên cơ thể.
"A... Đừng..."
Tôi không ngừng kháng cự, dường như như vậy càng làm cho cậu ấy hưng phấn.
Bắt đầu tử cổ hôn xuống những vết dài, ngừng lại một chút trước lồng ngực. Rồi cậu ấy thô bạo xé rách cả thảy quần áo trên người tôi, khiến tôi lập tức co rúm cả thân mình.
Quần áo nằm vương vãi dưới sàn, trái ngược lại là chúng tôi đều trần trụi. Tôi xấu hổ không dám nhìn cậu ấy, ngay sau đó liền cảm thấy đùi bị tách mạnh ra, không chút cảnh báo như vậy đã đâm thẳng vào.
"A!"
Tôi bất giác hét lên một tiếng.
Đau đến tê tâm liệt phế từ thân dưới truyền lên, tôi liều mình giãy dụa, muốn đẩy cậu ấy ra, nhưng phát hiện càng giãy dụa lại càng đau đến lợi hại.
Cậu ấy đè cánh tay tôi xuống khiến tôi không thể động đậy, sau đó hạ giọng thì thầm bên tai tôi.
"Byun Baek Hyun, cậu không phải rất yêu tôi sao, làm cho tôi biết cậu yêu tôi tới mức nào đi."
Sau đó không lưu tình tiến sâu vào, một chút quan tâm đến cảm nhận của tôi cũng không có.
"Đừng... A...a...a"
Cậu ấy thực sự dùng sức cho từng cú va chạm dù cơ thể tôi như muốn thét lên vì đau đớn.
"Chan Yeol... A... Đừng... a."
Tôi chịu không nổi nắm lấy bờ vai cậu ấy, muốn tìm cho chính mình một chỗ chống đỡ lại bị cậu ấy tàn nhẫn chụp lấy cánh tay.
"Không được gọi tên tôi! Không được chạm vào tôi! Cậu là một thằng đê tiện."
Rồi một cái tát vô tình, dấu tay in hằn trên gương mặt.
"Byun Baek Hyun, cậu thật sự là một thằng đáng khinh."
Bên tai tôi vang lên những lời này, sau đó bả vai bị cắn một phát đau dữ dội.
Tiếp lục những cú thúc mãnh liệt, cậu ấy cơ hồ không bận tâm đến tiếng thét của tôi, cho dù cố co rúm người lại, chỉ có thể siết lấy một góc sô pha, cắn môi không cho phép chính mình phát ra âm thanh, dòng nước trong hốc mắt theo đó trào tuôn dữ dội.
Đây là lần đầu tiên, không chút cảnh báo, không chút yêu thương.
Tim hóa thành băng, hô hấp cũng trở nên khó khăn vô cùng.
29. [Park Chan Yeol]
Tôi điên rồi, làm sao lại xúc động khi nhìn vào cậu ấy như vậy.
Là lần đầu tiên chạm vào người cậu ấy, thân thể vô cùng lạnh lẽo, hay là do tôi uống say quá nên thân nhiệt của chính mình nóng lên cũng không rõ.
Tôi mang tất cả dục vọng trào dâng trút vào cơ thể cậu ấy, một lúc sau mới phát hiện cậu ấy đã ngất đi, trên mặt còn rõ ràng lưu lại một giọt nước mắt.
Trong phút chốc làm tôi cảm thấy có chút đáng thương, có phải tôi quá đáng lắm không?
Không phải, nhất định không phải.
Là do cậu ấy, hại tôi phải cách xa Se Hun.
Đã tỉnh rượu một nửa, nhìn quần áo đầy trên sàn khiến tôi có chút khó chịu.
Xoay đầu nhìn về phía cậu ấy nhỏ nhắn yếu ớt, khắp người trải đầy những vết hôn, trên vai còn in rõ dấu răng của tôi, môi cũng bị cắn đến chảy máu.
Kìm lòng không được mà giơ tay chạm vào khuôn mặt cậu ấy, lại nhận ra hành động đó thật đáng sợ.
Tôi đây đang làm cái gì vậy.
Đứng lên định về phòng tắm rửa, vốn định mặc kệ cậu ấy trần trụi nằm ở sô pha, nhưng mà ban đêm nhiệt độ xuống thấp, cậu ấy lại sợ lạnh, cho dù không có gió nhưng rồi cũng sẽ phát sốt thôi.
Có nên bế cậu ấy về phòng không?
Không được, không thể để hiểu lầm, huống hồ tôi lại rất ghét người này.
Đành tìm cho cậu ấy một cái chăn vậy.
Tùy tiện vứt cho cậu ấy một cái chăn, đóng lại cánh cửa sổ ngoài ban công, ngọn đèn nhỏ tôi không tắt đi, nhớ rằng cậu rất sợ bóng tối.
Điên rồi ư.
Suy nghĩ cho cậu ấy làm gì.
Chuyện vừa rồi thực ra làm tôi có điểm áy náy.
Đúng, chính xác là như vậy.
Tôi cũng không nghĩ nhiều, nhặt lấy quần áo trên sàn, trở về phòng tắm rửa một chút. Có thể là vì mệt mỏi mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, tôi quay về quá khứ, với Se Hun cùng một chỗ.
Se Hun, tôi rất nhớ em.
30. [Byun Baek Hyun]
Dưới bầu trời nổi lên cơn mưa nhỏ, ưu sầu tựa như tình yêu của tôi.
Biết rõ giữa chúng ta không thể có kết quả mà vẫn yêu cậu. Giống như biết hôm nay trời nhất định sẽ mưa mà vẫn không mang dù theo.
Là vì cậu chạy quá nhanh còn tôi đuổi theo quá chậm. Chạy mải miết như vậy, nhưng không thể nào bắt kịp.
Nếu cậu không thích, tôi sẽ không đuổi theo nữa.
Buông tha cho cậu là được rồi.
_______________________
"Này, nghĩ cái gì vậy."
Giọng Kim Jong In vang lên từ phía đối diện làm tôi hồi phục tinh thần, trên bàn từ lúc nào đã có ly cappuccino.
"Không có."
"Anh hôm nay có gì không ổn, làm sao vậy?"
"Cậu nói xem, nếu yêu một người mà người kia không yêu, cậu nên làm thế nào."
"Hả?" Đại khái là bị tôi hỏi nên chút bất ngờ, "Nên... âm thầm dõi theo người đó."
"Nếu như vậy mà trở thành gánh nặng thì sao?"
"Như vậy... em sẽ rời đi, nếu là yêu thì nhất định phải để người đó hạnh phúc."
Đúng vậy, ngay cả Kim Jong In còn hiểu được, chỉ có tôi quá mức ích kỷ.
Thế nhưng tôi không nguyện ý rời khỏi cậu, yêu cậu nhiều như vậy, dài lâu như vậy, mỗi ngày đều muốn nhìn thấy cậu.
"Anh Baek Hyun thích người ta đúng không?"
"Ừ."
"Nha..."
Ánh mắt cậu ấy một giây ảm đạm lại khôi phục nét sáng ngời.
"Cô gái đó có thích anh không?"
"Hình như không thích, hơn nữa còn rất ghét tôi."
"Vì cái gì anh thích cô ấy vậy."
"Cũng không rõ, nhưng là không thể nào kìm hãm lại được."
"Anh đừng thích cô ấy nữa, thích em đi!"
Phốc!
Tôi vô thức phun ngụm cà phê ra bên ngoài, bị tiểu hài tử đáng yêu này đùa giỡn đến nơi rồi.
"Anh làm cái gì vậy! Em nói thật đó! Chẳng lẽ anh chỉ thích con gái thôi sao!"
"Không đúng không đúng."
Căn bản là không phải chuyện này đâu.
"Thật ra người tôi thích là nam."
"A."
Kim Jong In hai mắt mở to, bộ dạng ngạc nhiên trông vô cùng đáng yêu.
"Đừng nhắc chuyện này nữa."
"Được thôi! Anh thích em đi!"
Ha, cậu ấy xem ra không phải loại người ngây ngô thường tình.
"Không được sao."
Đột nhiên trưng ra vẻ mặt tội nghiệp khiến tôi có điểm buồn cười.
"Chờ em kiếm được nhiều tiền, có thể chăm sóc anh ngay lập tức sẽ đón anh về!"
Thật sự không rõ là cậu ấy nói thật hay chỉ nói đùa để tôi vui vẻ, cùng lắm thì tôi cũng nghe theo đi.
"Được thôi." Tôi cười, đưa tay xoa đầu cậu ấy, "Thật ra tôi vẫn luôn thích em mà."
Là thích một cậu em trai.
Nhưng mà lời này tôi không nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro