Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16 + 17 + 18 + 19 +20

16. [Park Chan Yeol]

"A, thật là mệt quá."

Oh Se Hun ngồi trên ghế dài ở công viên không muốn đứng lên.

"Uống nước đi." Tôi đưa cho cậu ấy chai nước khoáng vừa mua ở siêu thị đối diện.

"Cảm ơn."

Se Hun nhận lấy chai nước, vội vàng đưa lại gần miệng. Đôi môi nhỏ của cậu ấy, lúc uống nước lại bất cẩn để tràn ra ngoài, men theo đó chảy xuống.

"Đừng vội." Tôi dùng tay lau đi vệt nước trên mặt cậu ấy, "Uống chậm một chút."

Cậu ấy buông chai nước xuống, đột nhiên xoay mặt đối diện tôi rồi cười rộ lên.

"Đồ ngốc."

Tôi cũng cười, lại dù bàn tay miết theo từng đường nét trên gương mặt đó, cậu ấy cũng chỉ thẹn thùng im lặng mà thôi.

Chúng tôi mệt mỏi sau một ngày dạo chơi, ngồi nghỉ ngơi ở ghế dài, nhìn bầu trời màu lam dần chuyển thành vàng nhạt. Cũng không còn sớm, nhưng vẫn chưa muốn về.

Se Hun tựa đầu vào vai tôi, nhìn bâng quơ, chốc chốc lại ngẩng đầu lên nhìn tôi.

"Suy nghĩ cái gì vậy?" Tôi hỏi cậu ấy.

"Anh Chan Yeol" Nét mặt Se Hun có điểm ưu thương, "Chúng ta khi nào mới có thể quang minh chính đại cùng một chỗ."

Tôi không phải không muốn trả lời cậu ấy, chỉ là không dám nói ra, rằng "Chờ anh."

"..."

Nhìn cậu ấy trầm mặc như vậy, trong lòng tôi không khỏi nghẹn ứ. Chúng tôi yêu nhau 7 năm, gia cảnh Se Hun không tốt lắm nhưng chưa bao giờ đòi hỏi ở tôi một đồng, cậu ấy yêu tôi và cái gia sản kia không là gì cả. Tôi yêu cậu ấy vì như thế, khao khát mang đến cho cậu ấy một cuộc sống hạnh phúc thật sự.

Thực xin lỗi.

Những lời này tôi đã nói ra vô số lần, phỏng chừng cậu ấy đã nghe đến nhàm chán đi chăng nữa.

Hiện tại tôi, không chỉ không thể thực hiện lời hứa, hơn nữa lại chỉ có thể vụng trộm bên cạnh ẹm.

"Em còn phải chờ bao lâu..."

Cậu ấy nhìn vào không trung, như đang nói với tôi, như đang nói với chính mình.

"Anh sẽ cố gắng."

Tôi nắm lấy bàn tay đó.

Tôi làm sao lại không muốn thật nhanh được bên cạnh cậu ấy, nhưng mà, hiện tại Byun Baek Hyun là rào cản lớn nhất, tôi đã nghĩ rất nhiều cách gây khó dễ khiến cậu ấy tự nguyện rời bỏ, nhưng một chút tiến triển cũng không có.

Byun Baek Hyun rất kỳ lạ, mặc kệ tôi làm gì cậu ấy đều có thể chịu đựng.

Không được, xem ra tôi cần phải nghĩ cách nhanh một chút.


17. [Byun Baek Hyun]

Tối nay Chan Yeol không về nhà ăn cơm.

Tôi biết, cậu ấy đang ở cạnh ai.

"Cha, mẹ, uống nước trái cây đi." Tôi đem nước táo ép đặt lên bàn.

"Baek Hyun a, thật sự không cần ta giúp con rửa chén sao?"

"Không cần đâu, con làm được mà, mẹ xem TV đi."

"Baek Hyun nhà chúng ta thực ngoan a, Chan Yeol có được nửa phần như con ta cũng vừa lòng."

Tôi cười cười, xoay người bước vào bếp, đem chén đũa đi rửa.

Tôi đã thấy, hôm nay lúc đi siêu thị, Chan Yeol cùng Oh Se Hun bên cạnh nhau, còn có bữa sáng bị cậu ấy vứt ở thùng rác.

Tôi đã thấy Chan Yeol ôn nhu lau đi vệt nước trên mặt Oh Se Hun, dùng bàn tay xoa nhẹ khuôn mặt trắng trẻo của cậu ấy, sau đó ngồi xuống để bờ vai cho Oh Se Hun tựa vào, ngẩng đầu nhìn mây trời, khiến cho tôi có điểm ngẩn ngơ.

Giống như vị hoàng tử, dịu dàng như vậy, nhưng đáng tiếc tôi không có phúc phần đón nhận.

Sự dịu dàng của cậu, cuối cùng cũng chỉ dành cho Oh Se Hun mà thôi.

Tôi rất ngưỡng mộ,

Oh Se Hun hạnh phúc biết bao nhiêu,

Thực ra còn có ích kỷ ghen tị,

Oh Se Hun có thể, sao tôi lại không.

"Cạch." Tiếng cửa mở vang lên.

Tôi dọn vội chén đũa đi ra, quả nhiên thấy Park Chan Yeol vừa về đến.

"Tại sao về trễ vậy?" Cha cau mày hỏi cậu ấy.

"Vừa mới xong việc."

"Sau này nhớ về sớm một chút, nếu đêm nay chúng ta không có ở đây thì Baek Hyun sẽ ở nhà một mình sao." Mẹ cũng cất lời.

"Đã biết." Chan Yeol trả lời vài câu phải phép rồi trở về phòng, sau đó cũng không trở ra nữa.

"Vẫn chỉ có Baek Hyun là tốt thôi." Mẹ kéo tay tôi, "Con xem Chan Yeol vừa về đã vào phòng, cũng không muốn nói chuyện với ta, tiểu tử này này thật sự là..."

"Mẹ, chắc anh ấy mệt thôi." Tôi nắm lấy tay bà.

"Ngày mai chúng ta về rồi, cho nên đêm nay ngủ sớm một chút."

"Về sớm như vậy sao?"

Tôi có chút hụt hẫng, mọi thứ sẽ về quỹ đạo ban đầu sao, hai ngày nay là bởi có cha mẹ tôi mới có thể chăm sóc cho cậu ấy nhiều như vậy.

"Ừ, lần này đến chính là muốn thăm các con."

"Vậy mẹ nghỉ ngơi sớm đi."

Rửa mặt xong chuẩn bị đi ngủ, nằm xuống sàn nhà vẫn lạnh lẽo như vậy, trong bóng tối ngọn đèn tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp làm tôi vững lòng, lúc nhắm mắt lại —–

"Byun Baek Hyun."

"Sao?"

Thực ra có điểm kinh ngạc khi cậu ấy gọi tên, cứ nghĩ có chuyện vui nên tìm đến tôi.

"Cậu có biết, tôi yêu một người không."

"..."

Đương nhiên là biết, ngày đó cả trường đều biết.

"Như vậy không phải lãng phí thời gian sao." Cậu ấy đều đều nói tiếp, "Mặc kệ bao lâu, tôi cũng sẽ không thích cậu."

"..."

"Đừng lãng phí thời gian nữa" Cậu ấy dừng lại một chút, "Mau cùng tôi li hôn đi."

Li hôn... Đầu óc tôi lập tức trống trơn, đúng vậy, cậu ấy vẫn luôn muốn rời khỏi tôi.

"Chuyện kia... Sao cậu không nói với cha mẹ."

"Cậu cho là họ đồng ý? Tôi nghĩ, chỉ có cậu nói thì họ mới chấp nhận."

Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn là...

"Tôi... Tôi không thể..."

"Cậu!" Cậu ấy bị tôi làm cho tức giận lập tức ngồi thẳng dậy, "Mặt cậu dày tới cỡ nào vậy hả."

"Tôi..." Tôi cũng cuống quít đứng dậy, "Thực xin lỗi, Chan Yeol, tôi xin cậu, cậu làm gì cũng được, đừng li hôn có được không..."

"Cậu!" Cậu ấy tức giận đến không nói thành lời, "Đây chính là do cậu nói! Tôi làm gì cũng được."

"Tôi..."

Còn chưa nói hết câu đã bị Chan Yeol mạnh tay ném cái gối vào mặt, không kịp tránh, lập tức bị gối đập trúng, dù cho cố gắng thế nào vẫn rất đau. Rồi cậu ấy đứng lên, vơ vội áo khoác đi ra ngoài.

"Cậu đi đâu?" Tôi hoảng loạn kéo cậu ấy lại.

"Đừng có xen vào." Hung hăng hất tay tôi ra.

Bóng dáng cậu ấy dứt khoát rời đi, khiến cho tôi thật sự cô đơn nhiều lắm.

18. [Park Chan Yeol]

Quay lại công ty ngủ cả đêm, sáng sớm mơ mơ màng màng tỉnh dậy, không hiểu sao cổ lại đau nhức. Đứng lên kéo dãn tứ chi, sau đó nghe tiếng chuông điện thoại.

"Dạ, mẹ."

""Sáng sớm làm gì đến công ty sớm vậy."

"A, có chút việc."

Chắc chắn Byun Baek Hyun lại giúp tôi che giấu.

"Thật là, ta cùng cha con hôm nay sẽ về đó."

"Nhanh như vậy sao?"

Ngoài miệng tuy nói thế, kỳ thực trong lòng đã nhen nhóm vui mừng.

"Đúng vậy, con đó, đừng có bận suốt nữa, rảnh rỗi phải chăm sóc Baek Hyun, biết không."

"Được rồi được rồi đã biết."

Tùy ý nói vài câu rồi tắt điện thoại.

Thật tốt quá, rốt cục thì không phải nhìn thấy vẻ mặt tươi cười dối trá của Byun Baek Hyun nữa.

A, nhiều lắm thì, kẻ lọc lừa Byun Baek Hyun, như vậy cũng đủ thoả mãn rồi chứ.

________________________

Một ngày nhàm chám, Oh Se Hun nói hôm nay phải đi làm, không thể quấy rầy cậu ấy được, bởi cậu ấy không thích bị làm phiền đâu.

Ngồi văn phòng suốt ngày, cuối cùng đêm cũng tới, lại là thời điểm buồn bực nhất, về nhà phải đối mặt với Byun Baek Hyun.

"Về rồi sao?"

Quả nhiên vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy cậu ấy.

Tôi không để ý, một mạch đi về phòng, chuẩn bị tắm rửa. Liếc nhìn sàn nhà, cậu ấy đã đem đồ đạc trở về phòng hết rồi.

Biết điều đó, Byun Baek Hyun.

"Chan Yeol." Quay đầu lại đã thấy Byun Baek Hyun đứng ở cửa, "Cái này cha mẹ bảo tôi đưa cho cậu."

Hé ra cho tôi tờ chi phiếu.

"Ừ."

Tôi nhanh chóng nhận lấy, đặt nó lên bàn, sau đó hướng về cậu ấy đầy trêu tức.

"Đừng một câu hai câu đều gọi cha mẹ thân thiết như vậy," Tôi bước một bước về phía cậu ấy, "Làm như là cha mẹ của cậu thật vậy."

"..."

Cậu ấy cúi đầu không nói lời nào, như vậy thật sự rất đáng ghét.

"Còn có," Tôi dùng sức đẩy mạnh, "Đừng có vào phòng tôi."

Cậu ấy bị tôi đẩy ngã về phía vách tường sau lưng.

"Thực xin lỗi." Cậu ấy nói với theo.

Tôi không quan tâm, đóng cửa phòng, suy nghĩ một chút vẫn là bấm chốt khóa.

Trong lòng cảm thấy thật thỏa mãn. Đều tại cậu cả thôi, Byun Baek Hyun.

19. [Byun Baek Hyun]

Tôi chỉ xin giữ cậu ấy bên mình, thầm lặng yêu thương.

Như vậy là tốt rồi.

_________________________

"Se Hun sao? Ở đâu vậy?"

Đó là lần đầu tiên cậu ấy quang minh chính đại trước mặt tôi nói chuyện điện thoại với Oh Se Hun.

"Bảo bối a, anh nhớ em."

Cậu ấy cầm điên thoại, nói ra những lời ngon tiếng ngọt như vậy.

"Anh biết em cũng nhớ anh đúng không."

Thậm chí chỉ cần nghe thấy giọng nói của Oh Se Hun cũng có thể mỉm cười.

Nụ cười đó tôi vẫn khao khát từ tận đáy lòng, nhưng mà chỉ có thể khẽ động khóe miệng.

"Anh yêu em."

Cậu ấy nói lớn như vậy.

Thật ra, dù nói nhỏ thôi, tôi cũng có thế nghe thấy.

Tôi biết các người yêu nhau, các người là một đôi, không cần phải cố ý nói cho tôi biết như vậy.

Tôi tiếp tục dọn dẹp, cố kìm lòng không để ý đến, nhưng mà, không thể không để ý được...

Họ nói gì tôi đều nghe.

"Sao? Đi đâu?"

Những lời này trăm ngàn lần tôi muốn hỏi, nhưng đoán chắc Park Chan Yeol sẽ không trả lời đâu.

"Vừa rồi có nghe thấy không?" Cậu ấy thong thả quay đầu lại, "Tôi đi gặp bảo bối của tôi."

"..."

Nhìn cậu ấy như vậy tôi không thể nói nên lời.

"Như thế nào?" Cậu ấy khẽ chớp mi, "Không được sao?"

Tôi lắc đầu.

Tôi có quyền gì nói không được.

Có thể bên cạnh cậu đã là niềm hạnh phúc lớn nhất của tôi rồi.

"Về sớm một chút..."

Cậu ấy xoay người đi về phía cửa.

Tôi cười khổ, chắc là không nghe thấy đâu.

Quay lại tiếp tục quét tước, mỗi ngày đều cường điệu làm chuyện này thật phiền chán, nhưng mà còn có thể đi làm sao.

Kỳ thực cha mẹ có gọi đến, tôi luôn nói cả hai đều rất tốt để họ không phải lo lắng, nếu biết những ân ái giữa tôi cùng Park Chan Yeol thực tế là như thế này, nhất định sẽ rất thương tâm.

Không sao cả, cứ ích kỷ như vậy đi, tôi dù gì cũng chỉ cần có cậu ấy bên cạnh mà thôi,

Không yêu tôi cũng được, yêu người khác cũng được...

20. [Park Chan Yeol]

Hiện tại mỗi ngày dường như tôi đều cùng một chỗ với Oh Se Hun, buồi sáng sẽ đến nhà cậu ấy, đến khi màn đêm buông xuống mới trở về.

Thậm chí tôi còn hay gọi điện thoại cho Se Hun trước mặt Byun Baek Hyun, thật ra cũng là muốn chọc tức Byun Baek Hyun mà thôi. Tôi cố ý nói thật lớn để cậu ấy nghe thấy, muốn cho cậu ấy biết tôi rất yêu Se Hun, nhưng làm tôi thất vọng chính là cậu ấy không có chút phản ứng.

Mỗi lần như vậy đều cúi đầu làm việc của mình, giống như tôi và cậu không có quan hệ.

Vẫn như bao nhiêu lần trước, tôi về nhà đã gần 12 giờ, bước vào phòng khách thấy Byun Baek Hyun nằm ngủ trên sô pha, bên cạnh còn có một ngọn đèn nhỏ mờ ảo.

Đây là đợi tôi về sao?

Cậu không sợ lạnh ư, cả chăn cũng không đắp, chỉ có duy nhất bộ quần áo mỏng tênh đầy khiêu khích.

Từ từ đã, tôi đang nghĩ cái gì vậy?!

Bị chính suy nghĩ của mình hù dọa rồi sao,

Tôi có phải là... lo lắng cho cậu ấy không?

Không phải, tuyệt đối không phải!

Tôi không thể để cậu ấy hiểu lầm, một chút hi vọng cũng không thể cho cậu ấy.

Chỉ có khi cậu ấy ngủ tôi mới dám đứng bên cạnh, hóa ra lúc Byun Baek Hyun ngủ lại đẹp như vậy, còn phát ra thanh âm giống như chú chó nhỏ.

"Byun Baek Hyun, cậu có thể chịu đựng được sao."

Tôi dùng giọng nói trầm thấp chỉ đế chính mình nghe thấy.

Đừng như vậy, tôi không muốn tổn thương cậu.

Nhưng vì Oh Se Hun, tôi chỉ còn duy nhất cách đó...

Tôi hiện tại... chưa từng muốn bắt lấy cậu.

Ngoài ban công tiếng động cơ xe thật to, gió lạnh thổi từng đợt làm rèm cửa bay bay. Tôi quyết định không để mắt đến nữa, xoay người đi về phòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: