Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.3

Bá Hiền vò bức thư trong tay, sắc mặt âm trầm. Nhưng Xán Liệt lại rơi vào trầm tư, anh chợt nghĩ đến điều gì đó, rồi cười nắc nẻ một cái.

“Jack the Ripper ? Chúng ta gặp hàng giả mạo rồi.”

Cả ba người đồng loạt nhìn anh. Xán Liệt nói tiếp

“Thủ thuật gây án của hung thủ hoàn toàn khác với Jack. Hung thủ chỉ siết cổ nạn nhân, sau đó móc ruột nạn nhân ra bên ngoài từ âm đạo. Nhưng Jack thì khác.

Những năm 1888, Jack đã nổi danh tại Mĩ với sự tàn nhẫn của mình. Hắn thường rạch cổ họng nạn nhân rồi cắt xẻo vùng bụng, sau đó lôi ruột, tim nạn nhân ra đặt bên cạnh, ngoài ra bàng quang và âm đạo của nạn nhân cũng bị hắn cắt bỏ.

Tên hung thủ lần này hoàn toàn không giống như vậy. Hắn vẫn chưa đủ can đảm để làm đến như vậy.

Rốt cuộc, hắn cũng chỉ là một con cờ thế mạng.”

Đồng tử Bá Hiền co lại, giọng nói điềm tĩnh, nhưng đáy mắt lại có chút hoảng.

“Ý của anh là.. kẻ gửi bức thư nặc danh này căn bản không phải hung thủ ?”

Bá Hiền giơ giơ bức thư bị vò nát trên tay, lời cậu nói ra khiến Thế Huân cùng Lâm Tịch không khỏi sửng sốt.

“Hắn chính là kẻ đã ra tay với thi thể của nạn nhân Tiêu Vân.”

Lời này anh nói ra chỉ có Bá Hiền ngầm hiểu. Người bí ẩn kia, hắn muốn thách thức bọn họ.

Cả đội cùng nhau đến văn phòng của Lâm Tịch, trên đường đi Bá Hiền kiên nhẫn tóm tắt lại toàn bộ sự việc lần trước.

Hiện tại, manh mối trong tay bọn họ gần như không. Cuối cùng, cả bốn người quyết định dựa theo phương thức cũ, phân tích những vụ án khả nghi và những người khả nghi.

Ngô Thế Huân lấy một chiếc laptop ra từ balo chuyên dụng. Cậu ngồi tra xét thức gì đó trông rất chuyên nghiệp, không lâu sau hồ sơ các vụ án trong những tháng gần đây ở Thâm Châu đã hiển thị đầy đủ.

“Còn có loại thao tác này sao?” – Lâm Tịch không nhịn được cảm thán một tiếng.

“Đây vốn dĩ là chuyên môn của tôi. A Liệt, anh xem”

Xán Liệt cúi người, nhìn một lượt. Sau đó anh bảo Thế Huân sàn lọc lại một chút, cuối cùng cũng đã có manh mối.

Trước khi xảy ra vụ án của Tư Nam và Tiểu nhiên một tháng tức là ngày 2 tháng 4, tại thành phố Thâm Châu đã xảy ra một vụ tấn công phụ nữ.

Sau khi đi khảo sát người dân và triệu tập được một số cảnh sát phụ tá chức vụ nhỏ, nhiều manh mối hơn lại được tiết lộ.

Khuya ngày 27 tháng 4, cảnh sát Thâm Châu nhận được báo án: gần một tiệm thịt nướng cao ốc Lâm Mậu khu Cam Châu có một cô gái họ Từ đột ngột bị tấn công. Khi cảnh sát chạy đến hiện trường cô gái họ Từ kia và chồng đang đứng bên vệ đường vẫn chưa hoàn hồn.

Họ Từ kể lại: Hôm nay tôi trực đêm, sau khi tan việc hẹn chồng cùng đến quán thịt nướng ăn đêm. Tôi đến quán đợi khoảng 10 phút chồng tôi vẫn chưa tới nên tôi liền ra cửa gọi điện thoại cho anh ấy. Trong lúc đang nói chuyện tôi vô thức đi đến đầu hẻm. Đột nhiên có một người đàn ông bóp cổ tôi, đẩy tôi ngã xuống đất, còn hỏi tôi có phải họ Hà hay không. Tôi bị dọa kêu to lên, đúng lúc đó chồng tôi vừa đến cách chỉ còn mấy trăm mét. Nghe được tiếng gào thét của tôi chồng tôi nhanh chóng chạy tới thì người đàn ông đó chạy mất. Tôi với chồng đuổi theo phía sau một hồi nhưng không đuổi kịp. Trời tối nên tôi không thấy rõ, cảm giác người đàn ông này cao lớn, toàn thân đầy mùi rượu hình như đã uống rất nhiều

Khi đến hiện trường cảnh sát thấy không có ai bị thương, cũng không có tổn thất vật chất nên không coi trọng chỉ ghi chép đơn giản lại một chút rồi thôi.

Nghe đến đây trong đầu Bá Hiền liền có một chút liên hệ.

Tư Nam và Tiểu Nhiên trước tiên đều bị bóp cổ, mà họ Từ cũng bị một người đàn ông bóp cổ. Nói vậy người tấn công cô ta có phải là tên sát nhân moi ruột không?

Tiếc là họ Từ bị hoảng sợ quá độ cộng thêm trời tối nên không ai thấy rõ dáng vẻ của gã kia. Họ Từ chỉ nghe ra khẩu âm của hắn là người địa phương.
Đến đây, mọi người đều có chút bất đắc dĩ. Lâm Tịch có chút kiên quyết.

“Chúng ta phải tiếp tục sàn lọc.”

Thế Huân tiếp tục tìm kiếm, còn Lâm Tịch lật xem sổ sách những tội phạm tấn công tình dục gần đây, không ngờ đã phát hiện ra một vụ án tương tự. Nạn nhân cũng bị bóp cổ, dường như có chút liên quan đến vụ án moi ruột.

Sau khi họ Từ bị quấy rối chỉ 3 ngày chính là vào đêm ngày 5 tháng 4 năm 2016 có người ở đường Mã Thần Miếu khu Cam Châu ( một tiểu khu của Thâm Châu) báo cảnh sát. Cô gái họ Bành kể lại vụ việc cho cảnh sát, cô nói vừa mới bị người ta đánh mém chút nữa bị cưỡng bức.

Họ Bành nhớ lại:

Buổi tối tôi ở nhà xem TV đột nhiên có người đến gõ cửa. Khi tôi mở cửa ở bên ngoài có một người đàn ông to con nói:

“Tôi tìm Trương Binh”

Họ Bành: “Chỗ này không có người như vậy, anh tìm lộn người rồi”

Người đàn ông to con: “Tìm lộn người? Cô gạt tôi, tôi đến để đòi nợ. Cô mau tránh ra, tôi muốn vào nhà tìm hắn”

Người đàn ông xô họ Bành ra, kiên quyết xông vào

Họ Bành sợ hết hồn: “Anh làm gì vậy? Đã nói là không có người này, xông vào làm cái gì?”

Người đàn ông to con tìm một vòng trong phòng quả thật không có người nào nhưng vẫn không chịu đi

Họ Bành có chút sợ: “Anh đi mau, không tôi gọi người đến đó”

Người đàn ông to con: “Kêu cái gì? Nhìn cách ăn mặc của cô chắc là gái bán dâm phải không? Giá bao nhiêu đây?”

Họ Bành: “Anh nói gì? Ai là gái bán dâm? Anh đừng nói càn”

Người đàn ông to con: “Còn giả bộ gì nữa. Như vậy đi vui vẻ với tôi một lần tôi cho cô 200 tệ”

Họ Bành ngửi được trên người đàn ông mùi rượu nồng nặc: “Anh bị thần kinh rồi. Mau đi ra, không tôi lập tức kêu người đến đó”

Người đàn ông to con: “Cô nói ai bị thần kinh? Có chơi hay không?”

Họ Bành: “Không có bản lĩnh uống thì đừng có uống. Uống nhiều rồi lại đến nhà người khác say bét nhè là sao? Mau cút ra ngoài!”

Sau đó họ Bành gọi to tên của của chủ nhà bên cạnh. Người đàn ông to con giận dữ, nhào tới cổ cô lại nện cho mấy quyền. Sau khi họ Bành bị đánh liền hô to cứu mạng còn đánh nhau với gã đàn ông

Thấy không khống chế được họ Bành người đàn ông đột nhiên đưa tay cào vào âm hộ cô gái một cái rồi chạy ra cửa đi mất

Người phòng bên chạy đến lập tức báo cảnh sát. Họ Bành nói thân dưới của mình bị thương, cảnh sát thấy vậy đưa cô đến bệnh viện. Trên người họ Bành bị mấy đấm chỉ có một ít máu bầm không có gì nghiêm trọng. Nhưng cú cào của gã đàn ông kia đối với âm hộ cô đã tạo thành vết rách.

Sau khi trầm tư đối chiếu với vụ án của Tiểu Nhiên, Bá Hiền lập tức đập tay lên bàn, vẻ mặt như vừa nhận ra điều gì đó.

“Họ Bành bị hắn ta đánh ở cổ, âm đạo cũng bị cào, có lẽ là cùng một hung thủ. Hơn nữa họ Bành không bị hắn tấn công từ phía sau mà là có đối thoại trực tiếp với hắn, chúng ta cứ gọi cô ta đến đây phác họa lại là được.”

“Bây giờ cậu mới nghĩ đến sao? Tôi đã sai người đi tám con phố gọi cô ấy đến đây rồi. Kém cỏi”

Giọng Xán Liệt chế giễu, tay anh quàng qua cổ Bá Hiền.

Bá Hiền nghiến răng, cố giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng giọng nói không mấy thiện ý.

“Tôi kém cỏi thì ăn hết của nhà anh sao?”

“Hết.”

Xán Liệt dừng một chút, như nghĩ đến điều gì đó, lại tiếp tục

“Mặc dù cậu cũng có một chút thông minh, nhưng phản ứng vẫn chưa nhanh nhạy. Không sao, tôi tự tin mình có đủ năng lực để gánh vác.

Cho nên xin hãy cho phép tôi trả lời lại, không hết.”

Bá Hiền nhìn người đang tươi cười kia, giận đến không nói nên lời. Giọng điệu khi nói chuyện của anh tuy rất giễu cợt, nhưng cậu luôn có cảm giác đó không phải là con người thật của anh.

Cậu cũng không biết bản thân mình lấy đâu ra tự tin để lập luận như vậy, chỉ là trực giác.

Lâm Tịch cùng Thế Huân bên kia cũng đau đầu không thôi.

Thế Huân xoa mi tâm vài cái, thì ra ông anh lại có thể mặt dày đến mức đó.

Sau khi họ Bành được triệu tập, qua một hồi vất vả, cuối cùng bản phác họa chân dung kẻ đã tấn công cô cũng được hoàn thiện.

Một viên cảnh sát bật thốt kinh ngạc
“Đây chẳng phải là Lâm Kiến Quốc sao ?”

Lâm Kiến Quốc là ai?

Người cảnh sát này nhớ lại, cách đây 3 tháng, vào tháng 1 Lâm Kiến Quốc đã từng tấn công phụ nữ, người xử lý vụ án lúc đó chính là anh ta. Một cô gái họ Hà ở tiệm gội đầu đấm bóp báo án nói cô bị khách đánh, điện thoại cũng bị cướp đi. Sau khi cảnh sát đến hiện trường phát hiện trên người họ Hà chỉ xây xát nhẹ. Mà lạ lùng là họ Hà nói sau khi người khách kia lấy điện thoại của cô lại quay về tiệm trả.

Sau khi cảnh sát thẩm vấn phát hiện vị khách này mới vừa được phóng thích từ trại giáo dưỡng ra vào ngày 14 tháng 10. Cảnh sát đi đến tiểu khu Đông Hồ khu Cam Châu tìm thấy Lâm Kiến Quốc đang ở nhà. Đối với chất vấn của cảnh sát, Lâm Kiến Quốc thản nhiên nói đúng là mình đã đẩy ngã họ Hà nhưng là hai người đánh nhau.

Lâm Kiến Quốc nói: Buổi tối tôi đến tiệm họ Hà gội đầu. Sau khi gội xong họ Hà hỏi tôi có muốn phục vụ gì nữa không. Tôi đoán cô ta là gái bán dâm liền châm chọc mấy câu. Ai ngờ cô ả này miệng mồm không chịu thua thiệt liền chửi lại tôi. Hai người chúng tôi cãi nhau to. Tôi mới vừa uống từ quán rượu về trong cơn tức giận hai người chúng tôi đã phát sinh đánh nhau. Cô ta cào tôi mấy cái tôi đẩy cô ta ngã rồi bỏ đi. Trước khi rời khỏi tôi thấy điện thoại cô ta để ở một bên liền thuận tay lấy đi muốn dạy dỗ cô ta một chút.

Đi ra khỏi cửa không bao lâu, tôi cảm thấy mình vừa mới từ trại giáo dưỡng ra 1 tháng vì một cái điện thoại mà lại vào đó thì không đáng. Nên tôi quay trở lại tiệm ném trả điện thoại lại cho cô ta không để cho cô ta báo cảnh sát. Không ngờ cô ả vẫn báo cảnh sát thật cmn không phải người”

Không ai bị thương cũng không có tài sản bị mất nên cảnh sát cũng chỉ coi là xích mích trị an nhỏ. Cảnh sát tiến hành phê bình giáo dục với Lâm Kiến Quốc để hắn bồi thường mấy trăm tệ chi phí chữa trị.

Bấy giờ tổ chuyên án đã có thể khẳng định Lâm Kiến Quốc đã từng hai lần tấn công phụ nữ có sự hiềm nghi nhất định.

Vậy Lâm Kiến Quốc là ai?

Ngô Thế Huân lập tức điều tra bối cảnh của hắn.

Quả nhiên Lâm Kiến Quốc không phải là loại hiền là một người có nhiều thành tích bất hảo.

Hắn sinh ngày 5 tháng 11 năm 1980 ở khu Cam Châu thành phố Thâm Châu. Gia đình Lâm Kiến Quốc là công nhân bình thường, cha mẹ đều là công nhân công ty xây dựng. Trên hắn có 3 người chị, 1 anh, bản thân hắn xếp thứ 5.

Bởi vì là con nhỏ nhất trong nhà nên từ nhỏ đã được cha mẹ và anh chị rất nuông chiều. Tính tình hắn nóng nảy ham ăn lười làm, không thích lao động, học hành cũng không giỏi. Cha hắn có mắng chửi cũng không tác dụng. Người nhà hắn cho rằng thay đổi lớn nhất ở hắn là sau một lần thất tình:

Gia đình mối tình đầu của hắn chê họ Kiều nghèo khó không cho con gái qua lại với hắn.

Lâm Kiến Quốc bị đả kích lớn tự giận mình bắt đầu uống rượu. Say rượu Lâm Kiến Quốc thường xuyên gây chuyện đánh nhau chửi lộn. Thân hình Lâm Kiến Quốc khá cường tráng, hắn cao 1m82, vai u thịt bắp, côn đồ bình thường đánh không lại hắn. Thường xuyên qua lại với bạn bè xấu, Lâm Kiến Quốc dần có chút danh tiếng trong giới giang hồ, từng bước biến thành người xấu. Mà anh trai hắn Lâm Kiến Dân cũng giống hắn hai người thường lêu lổng cùng nhau.

Khi chưa tròn 18 tuổi, Lâm Kiến Quốc tham gia một vụ án trộm cắp. Sau khi bị tố cáo, vào năm 2008 Lâm Kiến Quốc bị tòa tuyên án 6 năm rưỡi tù. Trong trại giam, Lâm Kiến Quốc có biểu hiện tốt nên năm 2013 đã được thả ra 1 năm trước thời hạn.

Cả đời cha mẹ Lâm Kiến Quốc là người đàng hoàng quan trọng nhất là mặt mũi. Đối với đứa con trai út bị tù tội như vậy họ rất lấy làm xấu hổ. Sau khi ra tù cha mẹ hắn khuyên hắn hãy làm người tốt, nhưng vì là tội phạm từng vào tù nên Lâm Kiến Quốc không tìm được việc làm, thỉnh thoảng làm chút công việc lặt vặt dựa vào tiền lương hưu của cha mẹ sống qua ngày. Buồn chán, bản thân cũng là kẻ nghiện rượu, Lâm Kiến Quốc càng sa vào rượu chè ngày ngày say xỉn, lại còn dính vào ma túy, hắn và anh trai mình cùng nhau hút ma túy.

Biết được hai anh em hắn hút ma túy người nhà hắn thất vọng vô cùng. Cha của hắn thấy con trai đã hết thuốc chữa, bắt đầu không thèm để ý đến hắn nữa. Cho đến lần cuối hắn bị tóm, cơ bản cha hắn và hắn đã không nói chuyện với nhau nữa. Thấy người nhà đối với mình không nghe không hỏi, Lâm Kiến Quốc càng quậy phá hơn, bởi vì hút ma túy nên đã bị cưỡng chế vào trại cai nghiện 2 lần. Lần cuối cùng hắn vào trại giáo dưỡng là vào ngày 17 tháng 5 năm 2013, gần 3 năm sau được thả ra trước thời hạn.

Như vậy Lâm Kiến Quốc 3 lần đi tù vào trại giáo dưỡng thời gian thụ án gần 10 năm dài dĩ nhiên là đối tượng nghi vấn hàng đầu

Thế Huân tìm được ảnh của Lâm Kiến Quốc cho cô nhận diện. Họ Bành liền nhận ra người xông vào cô chính là Lâm Kiến Quốc. Lâm Tịch cẩn thận gọi vợ chồng họ Từ đến, lại để cho họ nhận diện, hai người không thể xác định chỉ nói là hình dáng rất giống.

Sau khi nhận định được Lâm Kiến Quốc, cả đội bắt đầu tập trung điều tra, rất nhanh chóng đã có thu hoạch lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro