Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 3

* Hàm Hàm : là con của chủ biệt thự (biệt thự chứa toàn tranh châm biếm bên Hà Lan ó ❁◕ ‿ ◕❁) Ba mẹ nó không may qua đời sớm, Phác Xán Liệt nhận nó về làm con nuôi. Vậy nha~

PN3 Hàm Hàm.

Ngô Hưng Phàm và Phác Thư Hàm 4 tuổi.

"Ô ô ô...Hưng Phàm rất đáng ghét, không đi nhà trẻ nữa, baba, có người bắt nạt con..." Hàm Hàm vừa từ nhà trẻ về ngay cả ba lô cũng chưa kịp buông liền bổ nhào vào lòng Phác Xán Liệt, kể khổ. Vì sao không nhào vào lòng Bạch Hiền chứ?...Hàm Hàm tuy mới 4 tuổi nhưng đã đặc biệt thông minh, loại báo thù lần này nhất định phải tìm người lợi hại một chút a!

"Cái gì, ai bắt nạt con?" Phác Xán Liệt nghiêm túc đi lên, tính tình bao che con trẻ lại nổi lên. Con mình bị bắt nạt, tuyệt đối không thể chấp nhận được!!

"Dạ, nó rất đáng ghét, tranh đồ chơi với Hàm Hàm!"

"Hàm Hàm, nó bắt nạt con thế nào, nó làm gì?"

"Hôm nay Hàm Hàm nhìn thấy một con hưu cao cổ nhỏ rấtđáng yêu, nó không cho Hàm Hàm chơi, còn cướp đi rồi không trả lại Hàm Hàm! Còn có, hôm nay nó đánh rất nhiều bạn tốt của Hàm Hàm, không ai chịu đến chơi với Hàm Hàm! Còn có, nó luôn ở cạnh con nhìn con, rất đáng ghét! Còn có, buổi sáng hôm nay nó không cho Hàm Hàm ra ngoài chơi, kéo Hàm Hàm ở lại phòng học! Hàm Hàm nói chuyện với nó, nó lại không để ý đến Hàm Hàm!" Hàm Hàm tựa hồ đang tức giận, lời nói tuông ra không ngừng.

"Cục cưng, em có cảm giác được chút kì lạ không?"

"Ừ" Bạch Hiền đáng yêu gật đầu.

"Hàm Hàm, Hưng Phàm ca ca không cho con chơi là sợ con bị thương, hơn nữa...về chuyện đánh bạn tốt của con...nên giải thích thế nào a, Hưng Phàm ca ca thích con, cho nên mới đánh bọn nó" Bạch Hiền bắt đầu giúp Hàm Hàm sáng tỏ.

"Con cũng không phải là nói không thích anh ấy, đã nói là lớn lên sẽ gả cho anh ấy, anh ấy vì cái gì còn muốn như vậy?!"

Đại não Bạch Hiền đột nhiên trống rỗng, liếc nhìn Phác Xán Liệt cầu giúp đỡ.

"A...này là...tính độc chiếm của nam nhân rất cao, Hàm Hàm con hiểu được không?" Phác Xán Liệt bất đắc dĩ cười nói.

Quả nhiên Hàm Hàm vẻ mặt mờ mịt lắc đầu.

Hôm sau, Xán Bạch phu phu đưa Hàm Hàm đi nhà trẻ.

Mới xuống xe đã thấy Ngô Diệc Phàm và Trương Nghệ Hưng cũng vừa vặn đi tới, nắm tay Hưng Phàm chào hỏi, Bạch Hiền còn chưa mở miệng chợt nghe Hàm hàm mắng một câu,

"Tên quỷ đáng ghét!" thanh âm trẻ con đáng yêu hoàn toàn không có khí thế mắng người.

"Ủ ôi, Hàm Hàm biết mắng người ta a" Trương Nghệ Hưng ngồi xổm xuống xoa tóc Hàm Hàm. Nhưng ai mà biết Hưng Phàm im lặng đứng một bên đột nhiên bước lên, đẩy tay Trương Nghệ Hưng ra khỏi đầu Hàm Hàm.

"Còn và Hàm Hàm vào trước" ngữ điệu vững vàng, hoàn toàn không giống đứa trẻ 4 tuổi.

"Không cần đi theo anh!"

"Không được!" nói xong liền kéo Hàm Hàm đi, Hàm Hàm hất tay Hưng Phàm ra, đi lên phía trước, không cẩn thận ngã một cái.

"A...đau"

"Hàm Hàm, có sao không? Đã nói nắm tay anh! Còn không nghe lời, đau ở đâu, nói anh biết đi?"

"Tay đau" vẻ mặt ủy khuất.

"Hàm Hàm, anh giúp em, phù phù ~" Hưng Phàm cầm bàn tay nhỏ bé thổi thổi, "Còn đau không?" Hàm Hàm lắc đầu, Hưng Phàm vương tay xoa tóc Hàm Hàm, "Tiểu ngu ngốc, về sau phải nắm tay anh, nhất định không được buông ra!"

"Biết rồi ~~" Hàm Hàm bĩu môi.

"Hàm Hàm thực ngoan!" Hưng Phàm cười sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàm Hàm.

"Thật đúng là trẻ con, một giây trước còn mắng người ta là 'tên quỷ đáng ghét', hiện tại lại nghe lời như vậy" Bạch Hiền bất đắc dĩ cười cười.

"Ai nha, Ngô Hưng Phàm tiểu tử này thật là, bình thương luôn tỏ ra lạnh lùng, bây giờ cười đùa vui vẻ!"

Ngô Hưng Phàm và Phác Thư Hàm 17 tuổi.

Khi Ngô Hưng Phàm lần thứ N dùng ánh mắt hoặc vũ lực đến gần Thư Hàm, Thư Hàm rốt cục cũng bùng nổ.

"Này, Ngô Hưng Phàm! Anh có ý gì đây! Từ thời nhà trẻ đến lúc học sơ trung đều như vậy, em cũng không so đo với anh, nhưng vì sao lên trung học anh còn như thế, anh không thể trưởng thành một chút à? Những người muốn đến gần em anh cũng không cho, trên thế giới này không có nhiều gay như vậy đâu!! Từ lúc khai giảng đến giờ, em chẳng có lấy một người bạn!"

"Có anh là đủ rồi!"

"Anh có thể đừng để ý nhiều như vậy được không! Em muốn có bạn!"

"Lặp lại lần nữa, có anh là đủ rồi!"

"Không cần anh, tránh xa em một chút" Thư Hàm cuối cùng chịu không nỗi tức giận, nói xong chạy ra khỏi phòng học. Vốn đang lo lắng Hưng Phàm đuổi theo, thế nhưng quay đầu lại phía sau căn bản không có người, có chút mất mát nho nhỏ, nhưng chút mất mát ấy nhanh chóng được sự vui sướng khi được tự do vùi lấp.

Những ngày sau, Ngô Hưng Phàm cũng không đến gần Thư Hàm, cho dù bên người Thư Hàm bắt đầu xuất hiện một vài bạn bè, Ngô Hưng Phàm vẫn bình thường, cho dù Thư Hàm có người theo đuổi, Ngô Hưng Phàm cũng vẫn bình thường.

Thế nhưng Thư Hàm vui sướng vì được tự do đã chậm rãi nguôi giận.

Đi học ngủ ngục không có người giúp mình chép bài.

Không ai giúp mình mang bửa sáng.

Không ai giúp mình mua nước và đồ ăn vặt.

Không ai đưa mình về nhà.

Không ai che chở mình khi bị lão sư mắng.

Ở căn tin đông kín người không ai giúp mình mua cơm...

Thư Hàm chậm rãi đến sân thể dục, nhàm chán đá vài viên đá, bổng nhiên nghe thấy từng đợt thét chói tai từ sân bóng rỗ, bản tính tò mò lại trổi dậy.

Đi qua mới phát hiện là đội của Hưng Phàm đang thi đấu bóng rổ với trường bên, cố gắng chen vào hàng đầu hồi hộp xem trận đấu. Nói là trận bóng rổ, lại cảm thấy giống như đang xem Hưng Phàm chơi đùa, hàng trên cùng cơ hồ toàn nữ sinh nhỏ tuổi.

"A a a a a a a a a~~ Ngô Hưng Phàm đẹp trai chết mất, trở thành người của anh ấy sẽ rất hạnh phúc a!!!" nghe nữ sinh bên cạnh si mê bàn luận, trong lòng dấy lên cổ chua xót, trước kia cậu có thể vỗ ngực lớn tiếng nói Ngô Hưng Phàm là của mình! Chính là hiện tại...

Đang lúc Thư Hàm đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không chú ý đến trái bóng rổ đang cấp tốc bay tới, đột nhiên một thân hình cao lớn ôm cổ mình, vững vàng đỡ lấy trái bóng đang bay qua.

"Ai cho em đứng đây!" Ngô Hưng Phàm buông Thư Hàm ra quát lớn, bạn học bên cạnh đều trừng mắt ngạc nhiên nhìn bọn họ, Ngô Hưng Phàm từ khi nào lại lớn tiếng mắng Phác Thư Hàm a!

"Em..." thâm tâm Thư Hàm cười nhạo một tiếng, quả nhiên không giống với trước kia.

"Tránh ra một chút, bị đụng trúng...anh sẽ đau lòng..." Thư Hàm ngây ngốc nhìn bộ dạng đầy mồ hôi của Hưng Phàm, nháy mắt lộ ra vẻ ủy khuất.

"Còn đứng ngốc đó làm chi, tránh xa ra một chút!"

"Anh không phải...mặc kệ em sao..."

"Em nói mặc kệ là sẽ không quan tâm hả!" thanh âm vẫn tức giận như trước.

"Hung dữ như thế..." Thư Hàm cúi đầu, oán giận nói.

"Ngu ngốc, nhìn không ra anh đã tha thứ cho em a" bất đắc dĩ cười cười, xoa tóc Thư Hàm.

Thư Hàm vẻ mặt vui mừng nhưng không nói chuyện,

"Đưa em đi ăn" Hưng Phàm véo véo khuôn mặt mềm mại của Thư Hàm.

"Đội trưởng! Trận đấu!" đội viên bên cạnh nhịn không gọi gọi một tiếng.

"Sỉ số đã như thế này, không có tôi các cậu vẫn thắng, giải tán đi!" Hưng Phàm có chút ghét bỏ nói với đội viên, tiếp theo ôm Thư Hàm rời đi không quay đầu lại.

Ngu ngốc, anh như thế nào có thể giận dữ với em! Như thế nào có thể mặc kệ em, anh chỉ tạm thời buông thả em mà thôi! Phác Thư Hàm, em vĩnh viễn là của Ngô Hưng Phàm, đừng nghĩ sẽ chạy thoát!

——————- Ngô Hưng Phàm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro