Chương 02
Chương 2.1
Đi được khoảng nửa giờ rốt cục cũng tới được nơi làm thêm. Là một quán bar, tên Sky. Trương Nghệ Hưng chính là ông chủ nhưng cậu vẫn còn là học sinh trung học a, so với Bạch Hiền lớn hơn một tuổi. Nhà của Trương Nghệ Hưng rất giàu, quán bar này là do cậu thích nên mới mở ra.
Bạch Hiền đi vào trước tiên là vội vàng giải thích với Nghệ Hưng,
"Thực xin lỗi, hôm nay tới chậm một chút, em lập tức bắt đầu làm việc." Bạch Hiền thấp giọng nói xin lỗi Nghệ Hưng xong không chờ Nghệ Hưng kịp phản ứng đã quay đầu bước đi. Trương Nghệ Hưng nắm chặt lấy cổ tay cậu kéo lại
"Em, bác lại đánh em?"
"Không có a, có chút việc nên tới trễ thôi, trước tiên phải làm việc đã, khách nhân rất nhiều."
"Đừng gạt anh, trên mặt còn lưu lại vết sưng đỏ kìa! Diệc Phàm, anh trông cửa hàng trước một chút đi." Nói xong liền kéo Bạch Hiền vào trong phòng nghỉ ngơi.
"Anh, em không sao."
"Em không sao nhưng anh có sao, là ảnh hưởng đến bộ mặt của cửa hàng!"
Bạch Hiền không nói nữa, tùy ý để cho Nghệ Hưng giúp mình chườm túi đá vào vết sưng. Chậm rãi hốc mắt có điểm ẩm ướt, sóng mũi cũng bắt đầu cay cay. Trương Nghệ Hưng nhìn thấy dáng vẻ của cậu liền nở một nụ cười, đem cậu ôm vào trong lòng, giống như an ủi cậu một chút, vỗ về cậu một chút.
"Được rồi, được rồi, lớn như vậy mà còn khóc. Mau mau nín khóc đi ra ngoài làm việc."
"Tuân mệnh!" Bạch Hiền lau nước mắt giơ tay lên trán, khuôn mặt tươi cười. Có một cảm giác ấm áp nói không nên lời đối với người anh này.
Trương Nghệ Hưng trong trường học rất có danh, cho nên trong cửa hàng đa số khách nhân đều là người quen của Nghệ Hưng, buôn bán tốt lắm.
"Anh, em có thể về sau sẽ không tới nữa." Bạch Hiền do dự thật lâu mới dám mở miệng với Trương Nghệ Hưng.
"Vì cái gì?"
"Phải khai giảng a."
"Ừ, Bạch Hiền cũng đã lên trung học rồi. Kia...có cần anh giúp gì không? Bạch Hiền, em học ở trường nào?"
"S Cao! Cũng gần trường anh a."
"Ừm, anh còn có thể thường nhìn thấy em." Trương Nghệ Hưng mân mê mái tóc Bạch Hiền.
"Anh, em đi trước." Nói xong Bạch Hiền quay lưng rời khỏi.
Ra khỏi cửa hàng của Nghệ Hưng, Bạch Hiền bắt đầu đi xung quanh tìm một công việc khác. Mắt nhìn chằm chằm vào các cửa hàng bên đường, sợ để sót mất mấy tờ giấy thông báo tuyển người làm. Cuối cùng cũng tìm được công việc thu ngân ở một siêu thị nhỏ, cùng ông chủ bàn bạc xong liền cao hứng đi về nhà.
Trời tối, đi qua cái ngõ hẻm tối đen thì phát hiện ra cửa nhà đã đóng. Nhớ rõ lời bác nói nếu về nhà trễ sẽ đóng cửa, tuyệt đối không được kêu cửa. Làm ầm ĩ bác ngủ sẽ bị đánh ngay, cậu không dám gõ cửa mà dựa vào vách phòng ngồi xuống, buổi tối nhiệt độ rất lạnh, nhưng vì mệt quá nên Bạch Hiền ôm đầu gối trong chốc lát thì ngủ quên.
–
"Đây là cái nơi quái quỷ nào vậy trời?" Ở nơi ngõ hẻm âm u đó Phác Xán Liệt hùng hùng hổ hổ mà nói với người tài xế. Tài xế cũng thật là oan uổng a. Đại thiếu gia cứ ngồi ở trên xe là tốt rồi, ai ngờ đâu lại hứng tình nhảy xuống đi bộ, chính mình là một hạ nhân làm sao dám đi phía trước, cứ thế mà đi sau mông đại thiếu gia, đi đến cả nửa giờ ai mà biết đại thiếu gia không thông thuộc đường sá, cuối cùng lạc đường rồi bắt đầu mắng.
"Thiếu gia, tôi cũng không biết a."
"Ông là tài xế sao lại không biết được?"
"Loại địa phương này tôi cũng chưa có tới qua. Thực xin lỗi thiếu gia, tôi lập tức đi hỏi đường."
Người tài xế nhìn thấy cái ngõ hẻm tối đen, các cửa nhà đóng kín. Cắn chặt răng mà đi lên gõ cửa. Phác Xán Liệt đi xung quanh lắc lư, không ngờ nhìn thấy người tài xế lại tưởng là ma mà nhảy dựng, người tài xế cũng hốt hoảng rú lên một tiếng.
Trong lúc vô tình lại thấy Bạch Hiền ngồi ở cửa, cuộn lại thành một khối nho nhỏ, giống như là rất lạnh. Cũng không biết như thế nào liền cởi áo khoác choàng lên cho Bạch Hiền. Ngồi xổm trước mặt Bạch Hiền, tới gần mới thấy rõ được bộ dáng của Bạch Hiền, khóe môi lơ đãng mà cong lên,
"Rất đẹp a."
"Thiếu gia, hỏi đường!! Nhanh Nhanh!" Tài xế hưng phấn chạy tới tranh công.
"Hứ!" Phác Xán Liệt quay đầu trừng mắt liếc tài xế một cái sắc lẻm ý bảo hắn câm miệng, sau đó ngồi xuống ôm lấy Bạch Hiền. Như là tìm được nguồn ấm áp, Bạch Hiền giống con mèo nhỏ mà rúc rúc cọ cọ vào lòng ngực Xán Liệt.
"Thật đáng yêu."
"Thiếu gia, người này là?" Tài xế vẻ mặt không thể tin nhìn Phác Xán Liệt trước mặt mình.
"Là tôi nhặt được."
"Hử?"
"Hử hử cái gì? Mau dẫn đường."
"Vâng!"
Về đến nhà, quản gia thấy Phác Xán Liệt ôm một người trong lòng ngực liền chấn kinh rồi hai giây sau đi lên phía trước ý muốn tiếp nhận người đang ngủ trong lòng ngực kia nhưng Phán Xán Liệt lắc đầu, cũng không đem Bạch Hiền giao cho quản gia.
"Thiếu gia! Để tôi đi chuẩn bị phòng cho khách."
"Không cần!" Nói xong liền ôm Bạch Hiền đi về phòng mình. Đặt Bạch Hiền nằm trên giường, thế mà con mèo nhỏ lại không chịu buông tay.
"Mẹ, đừng đi có được không?" Phác Xán Liệt đứng hình một chút, thật là muốn sặc cơm mà, từ khi nào mình lại biến thành người mẹ già như lày hả giời?
"Ngoan, để "mọe" lên giường ngủ với "coan" nha~" Nhẹ nhàng lừa Bạch Hiền, cậu quả thật là buông tay, Phác Xán Liệt đắp cho cậu cái chăn rồi ngồi ở trên giường ngắm nhìn. Bắt đầu buồn bực, mình như thế nào lại đem cậu ấy về đây a?! Giống như là bắt cóc con nhà người ta vậy! Nhẹ nhàng mở đèn ngủ, Bạch Hiền chui ở trong chăn để lộ ra nửa khuôn mặt, tóc có điểm lộn xộn. Không thể phủ nhận, tiểu gia hỏa này thật sự rất đẹp.
"Cậu ấy là do mình nhặt về, đúng, là nhặt a! Ngủ thôi!!" Nói xong cũng chui vào trong chăn. Phác Xán Liệt trên người còn mang theo điểm hàn khí lại chui vào trong ổ chăn ấm áp. Bạch Hiền nhíu nhíu mày, thực ghét bỏ mà né tránh. Phác Xán Liệt bực bội khẽ nói
"Ai vừa rồi bảo đừng đi?"
Dứt lời liền bất chấp mà ôm chặt Bạch Hiền, Bạch Hiền không tỉnh dậy cũng không giãy dụa, chỉ than thở vài tiếng rồi ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực của Xán Liệt.
Đêm nay, hai người đều ngủ rất ngon...
Chương 2.2
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào căn phòng của Phác Xán Liệt, tấm thảm nhung được phủ một màu vàng êm dịu. Không khí thực ấm áp và thoải mái nhưng cũng có chút gì đó ái muội.
Bạch Hiền theo đồng hồ sinh học tỉnh dậy, lấy tay dụi dụi mắt,
Giật mình!!
Cậu mở lớn mắt, không thích hợp.
Nhắm mắt lại, dùng sức lắc đầu, mở mắt ra, vẫn là không thích hợp.
Phác Xán Liệt bên cạnh bị động cũng thức dậy, hắn buồn cười nhìn một loạt hành động của cậu.
Rốt cục Bạch Hiền cũng chú ý đến Phác Xán Liệt, vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn hắn. Phác Xán Liệt ngồi dậy xoa xoa đầu tóc Bạch Hiền, chẳng giải thích gì
"Dậy rồi?"
"Ừm." Bạch Hiền chỉ ngây ngốc đáp lại.
"Dậy rồi thì đứng lên đi." Nói xong chính mình đứng lên lôi luôn cả Bạch Hiền đứng lên, đem cậu kéo đến WC đánh răng, rửa mặt. Bạch Hiền vẫn còn khiếp sợ, chưa kịp phục hồi tinh thần chỉ đứng ngơ ra đó, Phác Xán Liệt nói gì thì cậu làm theo như vậy.
Rửa mặt xong xuôi, Phác Xán Liệt thay lại quần áo liền lôi cậu xuống lầu.
Bữa sáng đã chuẩn bị tốt, Phác Xán Liệt ấn Bạch Hiền ngồi vào chiếc ghế dựa, còn mình ngồi xuống ghế đối diện. Cả hai bắt đầu ăn.
Phác Xán Liệt vốn dĩ muốn giả chết luôn cơ mà chịu không nổi ánh nhìn khẩn thiết của Bạch Hiền, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên,
"Sao không ăn? Không thích sữa bò? Hay đổi thành nước chanh nhá!"
"Không phải, tôi...Như thế nào lại ở chỗ này? Tôi nhớ rõ tôi..." Thanh âm Bạch Hiền rất nhẹ, có chút nhút nhát, rụt rè.
"Nga, là do tôi nhặt về a~~~" Phác Xán Liệt lanh mồm lanh miệng kiếm một lý do từ chối kể chuyện đêm qua.
"A!!" Phim hoạt họa âm vang lên.
"Phốc!" Xán Liệt thiếu chút nữa đem hết sữa trong mồm mà phun ra, "Đến, đến, đến rồi, rất đáng yêu a!"
Liếc nhìn Bạch Hiền như có điểm sinh khí, Phác Xán Liệt ho khan vài cái,
"Được rồi, không nháo cậu nữa. Đêm hôm qua tôi đi theo một cái hẻm nhỏ nhìn thấy cậu ngủ ngoài cửa, buổi tối trời rất lạnh, sợ cậu sinh bệnh với lại nhìn đáng thương a...cho nên tôi mang cậu về đây. "
"A, cảm ơn cậu!" Bạch Hiền thay đổi khuôn mặt tươi cười.
"Tôi gọi là Phác Xán Liệt, cậu tên gì?"
"Biện Bạch Hiền! A, tôi còn phải đến trường, hôm nay là buổi học đầu tiên, tôi đi trước! Hẹn gặp lại!" Bạch Hiền đột nhiên nhớ ra hôm nay là ngày khai giảng, vội vàng như muốn chạy đi, chờ Bạch Hiền nói xong, Phác Xán Liệt nắm lấy cổ tay cậu,
"Vội cái gì?"
"Tôi chưa biết phải làm sao, không biết ngồi xe bus nào để tới trường, đương nhiên phải đi sớm một chút, còn có cảm ơn cậu đã chiếu cố."
Bạch Hiền nói xong nhưng tay Phác Xán Liệt vẫn không có dấu hiệu buông ra, Phác Xán Liệt đẩy Bạch Hiền lại vào ghế.
"Ở đây không có xe bus, phải đi qua hơn 30 tầng chung cư mới tới được nhà ga. Cậu học ở đâu? Hay là thế này, để tôi đưa cậu đến trường học, không ăn sáng sẽ đau dạ dày đó."
"S Cao, kỳ thật tôi có thể tự mình...." Bạch Hiền vừa mới chuẩn bị nói đã thấy mặt Phác Xán Liệt đen như đít nồi, cậu im lặng, ngoan ngoãn cúi đầu ăn sáng.
Thực ra cậu không ăn sáng cũng chẳng có việc gì, đây không phải là lần đầu tiên. Trong lúc ăn sáng cả hai người đều không có nói chuyện, Phác Xán Liệt không nói, Bạch Hiền cũng không dám nói. Đợi cho Bạch Hiền ăn xong mới phát hiện ra Phác Xán Liệt đang nhìn chằm chằm vào cậu.
"Ăn xong chưa?" Phác Xán Liệt cười cười,
"Rồi!"
"Giờ đi thôi!"
–
Ngồi trên xe, Bạch Hiền rất không được tự nhiên. Kỳ thực cảm thấy từ lúc tỉnh dậy đến bây giờ cứ như đang nằm mơ vậy, nhưng thật sự không phải là mơ. Biệt thự sang chảnh, tài xế riêng, còn có quản gia và người hầu, cuộc sống của mình kém xa hơn vạn dặm.
Không phải mấy kẻ có tiền tính tình đều rất kì quái sao? Cậu ấy vì cái gì lại đối đãi tốt với mình như vậy? Bất quá có tốt thế nào, hôm nay từ biệt về sau cũng không gặp lại nữa. Có lẽ cậu ấy cũng chính là một kẻ có tiền quái dị đi. Bọn họ tốt như thế đều bởi vì nhìn thấy mình đáng thương.
"Ê, tới rồi, nghĩ cái gì a?" Thanh âm Phác Xán Liệt vang lên, kéo Bạch Hiền về với thực tại.
"A, đúng rồi...thực xin lỗi!"
"Nói cái gì vậy, xuống xe đi."
Phác Xán Liệt nhìn thấy bóng dáng Bạch Hiền rời đi rồi không hiểu có chút khó chịu. Con mẹ nó, cái cảm giác luyến tiếc này là như thế nào?!
Phác Xán Liệt một bên rối rắm hướng EXO mà đi tới. EXO là khu trường học quý tộc, nằm ngay phía đối diện với S Cao.
–
Nhìn thấy Phác Xán Liệt cả ngày không tập trung, như người mất hồn, Ngô Thế Huân rốt cục nhịn không được,
"Ê, Phác Xán Liệt cậu đang cải trang thành Lâm Đại Ngọc đấy hả?"
"Ngô Bọc Sữa, cậu muốn chết à?"
"Đừng gọi tớ là Ngô Bọc Sữa, trả lời tớ, hôm nay cậu rốt cục là làm sao vậy? Thực không bình thường!"
"Tớ rất bình thường a!"
"Bình thường á? Đầu tiên là đi học cứ ngơ ngơ, tiếp đến là đi cầu thang suýt té dập mặt, tiếp nữa là đi đường đụng nhầm người ta, còn có vẻ mặt như bánh bao chiều cả ngày hôm nay!"
"Rồi rồi rồi, đừng nói nữa."
"Thừa nhận?"
"Ai nha, đến lúc đó sẽ nói cho cậu biết, hiện tại tớ cũng chưa có xác định đâu."
"Mau nói đi, tớ rất là hiếu kì nha, ai có thể làm cậu trở thành bộ dáng như vậy?"
"Đừng phiền tớ, liệu hồn tớ đem mấy chuyện biến thái của cậu nói hết cho Lộc Hàm."
"Chậc chậc, không được đem tai họa tới cho anh em a! Tớ đi đây, đi không? Đi tìm vợ yêu!"
Ngô Thế Huân đi rồi, Phác Xán Liệt liền ủ rũ nằm dài lên bàn. Tiếng chuông vào tiết vang lên, trong mắt tất cả đều là bộ dáng của Biện Bạch Hiền. Thật rất giống con mèo nhỏ mà, tươi cười, tức giận, ngạc nhiên. Toàn bộ như cuốn phim điện ảnh tua đi tua lại nhiều lần. Âm thanh lão sư giảng bài không ngừng truyền đến, Phác Xán Liệt cảm thấy mình chịu hết nổi rồi. Đứng dậy, đẩy mạnh bàn học bước đi, lưu lại gương mặt sợ hãi cùng kinh ngạc của lão sư và bạn học.
Ai lại chọc giận Phác đại thiếu gia rồi?
Bây giờ Phác Xán Liệt cảm thấy mình muốn phát điên, còn Bạch Hiền thì chẳng có gì thay đổi cả. Cậu chính là đem Phác Xán Liệt trở thành sự việc ngoài ý muốn, là quá khứ.
–
Phác Xán Liệt trốn học đứng trước cổng S Cao chờ Bạch Hiền nhưng không ngờ lại nhìn thấy cậu cùng một nam sinh theo cổng mà đi ra. Tâm tình không hiểu sao lại thấp đến cực điểm. Đang định trộm theo sát Bạch Hiền cùng Ngô Diệc Phàm đột nhiên vai bị vỗ mạnh một cái.
"Đã nói cậu biến thành Lâm Đại Ngọc có sai đâu! Ồ, vừa đi vừa nói chuyện kìa! Phác Xán Liệt, cậu khi nào lại có cái tật xấu đi theo dõi người khác vậy?"
"Ai nói theo dõi, chỉ là tiện đường thôi!"
"Quay lại đi cha nội, đường về nhà cậu ngược lại mà, tiện đường! Hứ! Phác Xán Liệt cậu không phải rất vừa ý cậu ấy chứ?"
"...." Phác Xán Liệt nhếch miệng không nói gì, lôi Ngô Thế Huân đi theo. Hai người theo Bạch Hiền đến trước một siêu thị, cậu ấy vẫy tay tạm biệt với Ngô Diệc Phàm, sau đó bắt đầu làm việc.
"Phác Xán Liệt, có tình ý gì sao? Người ta đi làm a."
"Cậu ấy như thế nào lại không ăn cơm chiều?"
"Cậu có nghe tớ nói không vậy?"
"Thật là ngại đã phiền cậu, đi về trước đi! Bái bai!!"
"Quên đi, quên đi, nhìn cậu đáng thương như vậy nên tớ sẽ đi theo cậu. Hôm nào mời tớ ăn cơm!"
"Biết rồi! Cậu nói Bạch Hiền sao lại không ăn cơm chiều a?"
"Hai ta cũng chưa ăn mà!"
"Kia...cậu đi ăn trước đi, sẵn tiện mua một phần đem về!"
"Còn cậu? Đi ăn với tớ đi, cậu ấy ở chỗ này làm việc, không chạy được đâu!"
"...Được rồi!"
Hai người tìm một nhà hàng gần đó tùy tiện ăn một bữa, lại đóng gói một phần mang về. Phác Xán Liệt liền lôi Thế Huân đi ra ngoài.
"Tớ chưa từng nếm qua món cơm nào mà ớn lạnh như vậy! Cậu bị gì hay sao mà còn đóng gói mang về?"
"Ở đây chỉ có mỗi nhà hàng này thôi, đừng lải nhải nữa, ngày mai tớ mời cậu ăn cơm."
"Yehet~ cuối tuần này ăn chơi tới bến nhé!"
"Được rồi! Cậu nói làm cách nào để đưa bữa tối này cho cậu ấy đây?"
"Thì mang tới cho cậu ấy đi. Phác Xán Liệt cậu, xuân tình nảy nở a!"
"Mau nghĩ biện pháp!"
"Giao cho tớ!"
Nói xong Ngô Thế Huân đi tới gần đám nhóc con đang chơi đùa bên cạnh. Cậu ta không phải đang lừa bán con nít đi! Phác Xán Liệt vô lương nghĩ.
"Tiểu đệ đệ a, đem bữa tối này đến cho anh trai kia đi." Thế Huân chỉ chỉ Bạch Hiền, lại đưa 100 đồng cho tiểu hài nhi. Tiểu hài nhi thấy tiền liền lập tức chạy tới chỗ Bạch Hiền.
"Anh ơi, cái này cho anh."
"Cho anh?"
"Bên kia có anh trai..." Bạch Hiền cùng tiểu bằng hữu quay đầu lại nhìn phía bên ngoài, một người cũng không có.
"Có anh trai bảo em đưa cho anh, anh ấy chắc là đi rồi." Nói xong bỏ chạy.
Bạch Hiền mở ra thì thấy đồ chua, thịt kho, cơm còn có cả trà sữa. Rốt cục là ai đem tới, hơn nữa nhiều như vậy cũng ăn không hết. Tuy rằng buồn bực nhưng vẫn khống chế không được khóe miệng cong lên, có người quan tâm đến mình, chẳng phải sao?
–
"Ngô Bọc Sữa, tớ phải chuyển trường!"
"Chuyển đi đâu? Vì cái gì mà chuyển?" bởi vì quá độ kinh ngạc nên Ngô Thế Huân cũng quên luôn cách xưng hô đầy mùi biến thái của Xán Liệt.
"S Cao! Tìm vợ!"
"Phác Xán Liệt, phải không vậy? Tuy rằng cái người tên Biện Bạch Hiền kia xem ra rất tốt, nhưng cậu cũng không đến mức này đi. Chuyển trường? Mẹ cậu mà biết chắc nổi khùng lên quá! Hơn nữa mới là ngày đầu khai giảng a!"
"Mặc kệ nó! Biện Bạch Hiền, tớ xác định rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro