CHƯƠNG 2
Tôi bực bội vào lớp ngồi trước, nếu ko tại nó thì gã dở hơi kia đâu cứ đến tìm tôi như thế chứ. Một lúc sau, Lộc Hàm ngồi vào bàn, khẽ lay lay tay tôi :
- Giận hả ?
- Ko.
- Tớ cũng đâu cố ý, sau đó tớ cũng có nói nhiều lần với gã đó lúc đầu tớ chỉ nói dối cậu để ý hắn ta thôi mà, Thế Huân cũng bảo hắn rồi, là do hắn tự như thế mà.
Tôi trừng mắt nhìn nó :
- Tớ đang bực cậu lắm, nhưng mà ngại động tay động chân –rồi đập đầu vào bàn
– trời ơi trời ơi, chẳng lẽ mắt thẩm mĩ của ông có vấn đề , tớ ước ao một người lí tưởng cỡ nào mà ông lại quăng cho tớ một người dở hơi như vậy, hả hả hả .
Lộc Hàm vỗ vỗ vai tôi :
- Có lẽ ông ấy là người theo xu hướng thích kiểu trai ko xấu gái ko yêu .
Tôi la lên:
- Ko phải là xấu nữa rồi, mà là kinh dị. Ko đỡ được. Tớ hếtchịu nổi rồi. Nhìn hắn là tớ muốn phát điên, cậu biết ko hả ?
Lộc Hàm mặt hình sự :
Cậu bình tĩnh, giờ bọn mình phải lập mưu tác chiến, gặp là đánh gặp là đánh, cho đếnkhi hắn ko tìm cậu mà vênh váo nữa thì thôi .
Tôi mắt sáng long lanh :
- Rất hay , làm vậy đi.- nhưng ngay lập tức, ý chí xẹpxuống, phủ định ngay lập tức
–Mà ko được .
- Sao lại ko ?
Tôi khoanh tay nghiêm túc giảng giải
- thứ nhất con trai đánh con gái là hèn , mà, con gái đánh con trai còn hèn hơn .
- Tiếp – Hàm gật đầu đồng ý.
- Thứ 2, cậu và tớ là ai , là ai? Là những nữ sinh chăm ngoan nhất quả đất .
Lộc Hàm lắc đầu :
- Tớ đọc trên báo thấy nhiều tấm gương chăm ngoan hơn cơ .
Tôi liếc nhìn bằng nửa con mắt :
- Quả đất chỉ là ví dụ, ko chen ngang , để tớ nói hết , ngoan ngoãn như thế mà lại đánh nam sinh khối trên ? Quá mất hình tượng, chưa kể có thể nhà trường sẽ đình chỉhọc .
Lộc Hàm nghe xong liền kích động :
- Yes, tuyệt đối ko được, tớ làmột nữ sinh cực kì gương mẫu à nha, ai hơi đâu tự nhiên đòi đánh hắn, thật là quá bạo lực,tớ coi thường, hứ.
Tôi lạnh lùng đáp :
- Ai vừa rồi đưa ra cách giải quyết đó .
- Ý tớ là cách nào cũng được nhưng tuyệt đối ko dùng cách này.
Tôi ko them tính toán với Hàm ,vừa lúc chuông điểm vào học. Thôi kệ , tránh gặp mặt cành nhiều càng tốt, gặp thì xem như ko khí vậy.
Lớp chúng tôi là lớp chọn nên việc học khá căng thẳng.Tôi và Hàm đứng top 10 ,dù sao thì 2 đứa tôi cũng rất nghiêm túc trong việc học. Ko ăn diện, ko bè cánh, ko đánh nhau, ko C-h-ử-i bới, ko cợt nhả,ko kiêu căng đúng là mẫu điển hình của những học sinh ngoan, cộng thêm khá hòa đồng thân thiện , dễ nhìn nên 2 đứa tôi có mối quna hệ tốt vs mọi người. Nói đúng hơn, ko quá nổi bật nên sẽ ko bị ganh tị, ko quá tầm thường nên cũngsẽ ko bị khinh thường, bắt nạt.Cứ cho là vậy đi, nếu ko để ý những ánh mắt châm biếm, ghen ghét chúng tôi khi đi với Thế Huân. Tất nhiên, đó chỉ là số ít, vì trong trường những nam sinh như Thế Huân là số nhiều. Lòng ghen ghét đố kị có ai tính được cho hết ?
Tan học , 2 đứa thường về nhà Lộc Hàm . Ngày nào học thêm buổi chiều thì tôi sẽ về nhà Hàm , vì nhà Hàm gần trường. Mẹ Hàm là kế toán trường trung học cũng ko về ăn cơm trưa. Vì vậy, hai nhà quyết định buổi trưa hai đứa sẽ tự nấu ăn rồi đi học chiều.Như vậy bởi mẹ tôi và mẹ Hàm muốn đảm bảo vệ sinh tuyệt đối và đồ ăn nhanh là những điều cần hạn chế .Nhưng mà 2 đứa đa số là mua bánh, đồ vặt ăn qua loa,hát hò, xem linh tinh trên mạng rồi đi học.
Có đôi khi Lộc Hàm cũng rủ Thế Huân sang ăn cùng, lúc đó 3 đứa là lôi nhau xuống bếp, phá tanh bành, chọc ghẹo nhau rồi đi học.
Chuyện của hai người đó, mọi người đều biết nhưngko ai phản đối, ngược lại còn tỏ vẻ ưng thuận, vì 2 người ấy rất biết chừng mực, và có lẽ vẻ chín chắc mẫu mực của Thế Huân khiến mọi người hài lòng.
Chiều nay có buổi học thêm anh văn, vì lười nấu nên 2 đứa lôi nhau vào quán ăn nhanh gần đó ăn tạm. Khôngkhí trong quán khác hẳn với bên ngoài, ấm áp, nhạc nhẹ.
Gọi 2 suất gà rán cùng với 2 cốc kem cỡ bự, tôi vị hạnh nhân, Trúc Vũ vị dâu. Cắm cúi ăn.
- Haiz, anh Huân dạo này ấy hả,chỉ lo mỗi cuộc thi bóng rổ thôi, lúc nãy còn bận đi tập nữa kìa. Bỏ mặc tớ.
- Lo bóng rổ còn hơn lo gái.
- Hắn dám.
Đang vừa ăn vừa nói chuyện, Lộc Hàm đột nhiên đá đá chân tôi :
- Ngừng ăn chút đi, nhìn kia kìa.
Tôi ngước mắt nhìn theo hướng Vũ chỉ.
Một cô gái trẻ trung, tóc hạt dẻ uốn nhẹ buông xõa quá vai, áo cánh dơi cách điệu đi với chiếc quần jean bó sát ôm lấy thân hình chuẩn. Đặc biệt, đôi cao gót khiến người nhìn cũng cảm thấy sợ, có lẽ là…10 phân. Hầu như tất cả mọi người trong quán đều hướng nhìn cô ấy.
- Hoài vân, chị ấy cũng tới đây nữa sao – tôi hớn hở.
Cái tên rất đỗi quen thuộc với chúng tôi, 19 tuổi, hiện đang là sinh viên trường sân khấu điện ảnh , tham gia 1 số vai diễn nhỏ của một vài bộ phim, và bây giờ chị ấy đang là Mc cho một chương trình teen…Có thể nói chị ấy là 1 hot girl đa zi năng .
Trong trường chúng tôi, chị ấy còn được nhắc đến với vai trò là cựu học sinh và còn là cháu ngoại hiệu trưởng.
Lúc tôi vào lớp 10 thì chị ấy đang học lớp 12, lúc đó chị ấy còn chưa có chút tiếng tăm như bây giờ, chỉ làm người mẫu teen cho một số trang báo. Nhưng đối với tôi nói riêng và toàn thể học sinh trường nói chung thì đó là một điều rất đáng để tự hào và đem đi khoe vs trường khác.Vì thế, chúng tôi rất ủng hộ chị, kể cả khi chị ra trường, tờbáo nào có chị chúng tôi mua bằng hết, fim nào có chịchúng tôi mua vé rủ nhau xem, …Cũng bởi một phần dochị rất đáng yêu, vẫn hay nhắc về trường cũ và hay giới thiệu mình từng là học sinh trường này.
- Mà hình như kia là Bùi Quang nhỉ ? Đẹp đôi thế.
Tôi nhíu mày nhìn người con trai đứng nhỉnh hơn Hoài vânmột chút, áo thun quần jean mài , tóc nhuộm vàng , khuyên tai bên trái lấp lánh, mang theo vẻ bụi bặm. Tôi cũng chả lạ gì với tên này, thứ hai đầu tuân nào tên hắncũng được nêu ra với nhiều lído cũng vô cùng phong phú.
” Thứ 5 tuần vừa rồi, em Bùi Quang lớp 12C1 đã đánh nhau với bạn Nguyễn Nghĩa lớp 12C3.Thứ 4 tuần vừa qua, em Bùi quang lớp 12C1 đã có hành vi vỗ lễ đối với cô giáo bộ môn.…. ”
Toàn là tiếng xấu, nhiều đến nỗi hôm chào cờ nào, ko thấy nhắc đến hắn thì cảm thấy lạ, sau rồi mới biết tuần trước hắn bỏ học nguyên tuần nên ko có lỗi nào.Mà mỗi lần bị nêu tên, hắn đứng trên bục , vênh mặt tỏ vẻ bất cần. Lúc đó tôi chỉ muốn tút dép ném.
Thậm chí tôi còn nghe nhómbạn Thế Huân kể gặp hắn đua xe , đánh nhau …Còn nghe đám con gái lớp tôi bảohắn đào hoa, yêu rất nhiều em.
Một tên lăng nhăng thì có.Tôi xem thường, so với tiêu chuẩn của tôi thì hắn hoàn toàn trái ngược,chỉ được chiều cao cũng xấp xỉ 1m80 ,người như hắn chỉ làm xấu cái xã hội này, buông thả , vôtrách nhiệm với chính cuộc sống của mình, uổng công ba mẹ hắn .
Tôi xúc một thìa kem bự nhétvào miệng cho bõ tức. Này nhé, một đứa con thương yêu ba mẹ như tôi gặp hắn ko bực mới lạ.
Nhưng mà …rồi thì…lạnh…vậy là… bị sặc rồi. Tôi ho sặc sụa.
Trúc Vũ vỗ vỗ lung tôi, thì thầm :
- Cậu thật quá thủ đoạn, cách này quá hay, bây giờ cậu là tâm điểm chú ý của Bùi Quang rồi đấy,chị Hoài vân cũng đangg nhìn cậu kìa.
Tôi ho càng dữ dội. Trúc Vũ lại thì thầm :
- Đóng đạt lắm, giờ thì ngoảnh lên xem.
Ngừng ho rồi, tôi từ từ ngẩngđầu lên. Hai người ấy đã ngồivào bàn từ lúc nào. Hoài Vânnhìn tôi có đôi chút lo lắng, còn … tên chết bầm kia khoanh tay nhìn tôi .Nhìn bộ dạng khinh khỉnh của hắn, cơn bực lại dâng lên, lại ho nữa.Hắn còn trợn mắt nhìn.Tôi lao ngay vào Wc, để ho cho đã, thứ hai là để lấy lại bình tĩnh.
Ngày hôm nay sao xui vậy chứ, lúc sáng thì gặp tên Nguyễn Phương kia, giờ thì lại đụng ngay phải tên Bùi Quang này. Hai tên đáng ghét như nhau.
Nhìn tôi trong gương mà xem, mặt đỏgay, xấu hổ quá. Tôi khoát nước lạnh vào mặt, hít thở sâu, bước ra. Hừ, có chút chuyện cỏn con này làm gì phải trốn tránh.
Vừa nhìn, đập vào mắt tôi là cảnh tượng hai người tíu tít trò chuyện còn một người gác chân lên ghế bên cạnh, cầm cốc bia lắc lắc, lâu lâu quay sang phía 2 người kia gật gật đầu.
- Cậu không sao chứ Vy anh? – Vừa thấy tôi, Lộc hàm lo lắng hỏi nhưng tôi thừa biết đó là giả bộ.
Tôi cười nhẹ gật đầu tỏ vẻ ổn.
- Lại đây ngồi đi em. – Hoài Vân vẫy vẫy tôi gọi thân thiết.
Đúng là quá dễ mến, độ hâm mộ của tôi với chị tăng lên ngùn ngụt.
Nhưng mà vừa định ngồi thì…chiếc ghế trống còn lại bị gác mà tên kia chả biết ý hạ chân xuống.
Tôi lấy chân đá đổ ghế , chânhắn rơi xuống ko khí, đồng thời tôi cầm ghế lên nện xuống người hắn.
Một đoạn phim hành động vụt qua đầu tôi nhanh như chớp, nhưng mà tôi là 1 đứa nghĩ 1 đường làm 1 nẻo, có gan… nghĩ mà ko có gan làm.
Trở về hiện thực.
- Mình ngồi được ko ? – tôi lịch sự.
Hắn ko thèm nhìn tôi, thở dài1 tiếng tỏ vẻ khó chịu , nhưng mà cũng chịu bỏ chânxuống.
Được lắm, giờ thì độ biến thái của hắn hơn Nguyễn Phương kia rồi đấy.Tôi lấy giấy ăn lau lau ghế rồi mới ngồi, ha, tưởng mình là ai nào .Hắn lườm tôi. Tôi lườm lại. Đông người như thế này, tôi sợ hắn chắc, cùng lắm là…chạy.Không khí cũng trở nên quái lạ.
Lộc Hàm nhanh miệng :
-Ôi, gà chiên ăn nóng mới giòn chứ .
Hoài Vân gật đầu :
- Ừ, ăn thôi , đói quá rồi, mọi người cùng trường cả. Đừng ai làm khách đó .
Chị biết cũng phải, hôm nay đầu tuần hai đứa còn mặc đồng phục, trách gì lúc nãy ho, chị lại để ý quan tâm tôi.Tôi yêu chị mất.
Giờ tôi mới để ý, trên bàn ngập thức ăn, mà toàn món mới, hình như cũng chưa ai ăn gì, là chờ tôi à. Nhưng mà đồ lúc nãy đâu nhỉ, kem hạnh nhân, gà rán nữa…
Bùi Quang bỏ một miếng khoai tây chiên vào miệng, thấy tôi còn lơ ngơ thì nói :
- Kem với gì gì tôi kêu họ bỏ đi hết rồi, vướng . Lạnh như thế mà con kem, chả giống ai.
- Ko nói được thế, mỗi người một sở thích – tôi nhấp một ngụm trà sữa.
- Thế nên mới có người ho tới chết. – hắn nhìn tôi tháchthức.
Rồi hai người lại lườm nhau.
- Trà sữa ko tồi chứ, tớ gọi riêng cho cậu đấy. – Lộc Hàm đá chân tôi.
- Anh ko phải nói là đói sao ?– Do nhìn nhầm hay ko mà tôi lại thấy thoáng qua tia khó chịu trong mắt chị .
Bây giờ mà ăn cũng ko tiêu nổi, tôi đứng dậy nhìn chị nói:
- Chiều bọn em còn học anh văn nữa, giờ phải về chuẩn bịrồi. Chị ở lại ăn ngon miệng nhé – Tôi cười nhấn mạnh câu cuối , ko thèm liếc tên kia, nhớ là chỉ mình chị ngon miệng thôi đấy .
- À quên mất còn học chiều, vậy gặp anh chị sau nhé . – Lộc Hàm hiểu ý tôi , đứng dậy chào theo .
- Ồ, vậy à, tiếc thật, lâu lắm rồi chị mới gặp được học sinh trường mình, muốn các em kể thêm chuyện cho nghe mà phải về rồi sao. Nhớ học tốt nhé . – Chị mỉm cười.
Bùi Quang vẫn cúi ăn.
Lúc định đến trả tiền, Lộc Hàm bảo Bùi Quang thanh toán luôn rồi .
Tôi bĩu môi :
- Tỏ vẻ ga lăng cơ à.
- Tính anh ấy vốn thế mà – Lộc Hàm mắt long lanh.
Tôi sởn da gà :
- Cho cậu ăn một bữa mà đã thay đổi xưng hô rồi , lúc trước toàn kêu tên đó, hắn cơmà . – Tôi trèo lên yên xe đạp – Tính gì, phá tiền ba mẹlà giỏi .
Trúc Vũ vừa đạp vừa nói :
- Cậu cũng đừng có ác cảm với người ta như thế, Bùi Quang cũng ko đến nỗi, với tiêu chuẩn của cậu thì giàu có, đẹp trai, cao ráo đều có còn gì.
Tôi nhéo Hàm :
- Cậu dám so sánh hắn với lí tưởng của tớ hả .
- Ui , thì có lăng nhăng, phá phách,học ko giỏi …thôi mà.
- Có thế thôi à, chưa gì đã bênh chằm chặp rồi .
- Haha, nói chung cũng đángghét, nhưng mà thấy anh ấy với chị vân của bọn mình là một đôi thì tớ lại thấy thiện cảm .
- Cái gì ? Sao lại một đôi ?
- Con gà này, ko một đôi mà lại cùng nhau đi ăn trưa tình cảm như thế sao ?
- Tưởng gì, bạn bè thì sao , tớko tin chị ấy mọi thứ đều tốt mà mắt thẩm mĩ lại tệ như thế.
- Ko phải cậu vừa nói mỗi người một sở thích ? Biết đâuchị ấy thích kiểu bad boy , koxấu ko yêu ấy ?
- Nếu vậy tớ cầu nguyện chị ấy sớm tỉnh ngộ –
Tôi lẩm bẩm .
- Đâu đến nỗi thê, hai người đó cũng xứng đôi mà, lúc tớ hỏi 2 người đang quen nhau hả cậu biết họ phản ứng sao ko ?
Tôi suýt té xe, gặp nhau có chút mà đã hỏi thẳng người ta như thế rồi.
- Chị Vân thì ngại ngùng gật đầu, Bùi Quang im lặng cũngchả biểu lộ gì nhưng mà đâu qua nổi con mắt nhạy cảm của tớ, thừa biết anh ta đang rất vui, há há.- Tự khen mìnhxong, Lộc Hàm cười một cách mất hình tượng.
- Vui là đúng, cá xấu mà có được bạn gái đáng yêu như thế.
- Cậu dìm người ta ghê thế.Này, có phải đa số phim tình cảm lãng mãn, bắt đầu fim nữ chính cũng ghét cay nam chính ấy nhỉ ?
- Ừ, cuối fim, nữ chính hùng dũng đứng trước mộ nam chính.
- Hự, cậu chuyển sang xem fim kinh dị bao giờ ?
- Ko có coi, ghét cay thì kết cục sẽ thế chứ sao ?
- Haiz, ko phải,kết là sau này thì yêu nhau tới sống chết. Tớ đang nghĩ biết đâu Bùi quang là người cậu tìm bao lâu nay .
- Cậu có vẻ sung bái hắn quá ha, vậy đã xem qua mấy bộ fim nữ chính lãng quên bạn trai mà đi thầm mến mộttên dở người chưa hả. Nếu như thế thì để cho tớ Thế Huân , tuy anh ấy ko đủ với tiêu chuẩn của tớ, nể tình từng là bạn trai cậu, tớ sẽ châm chước.Lộc Hàm phanh xe cái kít, quay lại đánh vào vai tôi :
- Á à, cậu dám .
Rồi hai đứa cười vang .Rồi tuần đó, chúng tôi lao đầu vào học, vật lộn với mấy tiết kiểm tra giữa kì.
Lộc Hàm với đội bóng thì lao vào luyện tập chuẩn bị cho vòng loại chung kết. Phù, tên Nguyễn Phương ko tới phá tôi, vì độ dở hơi của hắn tỉ lệ thuận với thành tích học tập, có thê nói là một con mọt sách dở người, cho nên hắn cũng tập trung thi giữa kì.
Mọi thứ vẫn bình thường nhưthế, chỉ có một điều, nếu gặp Bùi quang, hắn nhìn thẳng vào mắt tôi.
Từ lúc theo đuổiThế Huân , Lộc Hàm hay kéo tôi đi xem họ tập luyện, rồi cổ vũ, rồi còn phục vụ nước uống, cái đó Lộc Hàm gọi là ghi điểm trong mắt người ấy lẫn bạn bè thân , rồi sau nàykhi trở thành người yêu Huân , hai đứa tôi đã kiêm luôn chức bảo mẫu đội bóng, Lộc Hàm lại gọi đó là tạo chỗ đứng trong mắt bạn thân người ấy để khi người ấy có à ơi với em nào thì kiểu gì cũng bị hội đồng.
Cất xe xong, hai đứa tôi khệ nệ mang túi lớn túi nhỏ đi tìm chỗ ngồi. Cuộc thi này là do một tập đoàn lớn tổ chức riêng cho thế hệ sinh viên học sinh, mục đính chính là từ thiện, vì thế, các trường đều đăng kí tham gia ủng hộ và để kêu gọi các nhà đầu tư khác. Quả ko tồi, đúng là cuộc thi thu hút rất nhiều người xem, các băng rôn quảng cáo các nhãn hàng cũng san sát, may mà hai đứa tranh thủ tới sớm. Len lỏi tới đươc thì hàng ghế đầu ko còn chỗ trống, mà 2 đứa tôi lúc nào cũng muốn ngồi ghế đầu cho dễ xem. Vậy là chia nhau, 1 đứa dãy bên trái1 đứa dãy bên phải, xem đổi chỗ cho ai được ko. Tôi đangđịnh hỏi một đôi kia thì Lộc Hàm lôi tuột tôi ngồi xuống ngay chỗ ghế gần lối đi :
- Sao nào, thấy bạn cậu có giỏi ko, có nhanh ko ?
- Bạn tớ cũng nên thế chứ.
- Ha ha , biết tớ thấy ai ko ?
Tôi xếp túi lớn túi nhỏ xuống…cho hai đứa kê chân rồi tiện hỏi :
- Chắn chắn là trai đẹp mới làm cậu sung sướng như thế.
- Đúng là chỉ cậu mới hiểu tớ– Lộc Hàm chỉ tay xuống hàng ghế đằng sau
– trai đẹp của cậu kìa.
Tôi ngoảnh xuống,cười đắc chi nhưng ngay lập tức, đơ hết cơ mặt .
- Ko ngờ, gặp anh em lại vui đến thế – Nguyễn Phương cũng cười toe.
Tôi quay ngoắt người lại, trợn mắt :
- Cậu chơi tớ.
- Ha ha ha, ,mà anh Phương nhà cậu cũng tình cảm lắm, bảo ko có chỗ là nhường chocậu liền
- Cẩn thận tớ xô cậu xuống sân, mà sao có chỗ cho cậu nữa vậy ?
- Bí mật, lát nữa sẽ biết ngay ấy mà.- Trúc Vũ nháy mắt .
Vòng loại chung kết.Trận đầu tiên , trường tôi đấuvới trường phổ thông B.Đội ra sân, nhìn thấy chúng tôi thì đưa tay lên vẫy vẫy, 2 đứa tôi cũng nhiệt tình cười toe toét giơ ngón cái lên .Nhưng mà , có một ánh mắt nhìn tôi, khẽ nhếch miệng.Mặt tôi đơ lượt 2…Lại nữa , đằng sau là ai ? Là tên mọt sách dở hơi , còn đó là ai ? Là tên quậy phá dở người.Lộc Hàm còn mãi đưa tay làmhình trái tim với Thế Huân , thấy tôi như thế liền ghé sát nói nhỏ :
- Nói cho cậu biết, lúc nãy Bùi Quang ngồi đây, nhưng mà phải ra sân nên nhường tớ đấy ,mà hắn đang nhìn cậu kìa,cậu sướng thật, đi xem bóng mà 2 chàng đều có mặt ha.
- Ngừng , tên kia tại sao lại ra sân thế, Huân nhà cậu làm đội trưởng kiểu đó đó hả – Mắng ko đã, tôi còn hằm hằm nhìn Thế Huân .
- Ơ, sao cậu lại trách Huân nhà tớ, cậu ko biết chứ tên kia chơi ko có tồi .- Trúc Vũ bênh người yêu đồng thời bênh luôn tên dở người đó.
Tôi xí một tiếng rồi bắt đầu lấy đồ ra ăn ăn.Lộc Hàm nhún nhún vai với Thế Huân đang nhìn tôi vô tộirồi ra hiệu đừng chấp kẻ hâmnhư tôi.
Cả trận đấu, tai tôi bị hành hạ tới chết.Thế Huân hú hét chán chê, lại thì thầm :
- Tớ nói rồi mà, Thế Huân nhàtớ đâu có bừa bãi như thế, Bùi quang ko tồi là ko tồi mà,tuy vẫn kém xa Thế Huân nhàtớ.
Nghe mãi đến nỗi tai tôi bị ám bởi từ Thế Huân nhà tớ.
Chưa đủ, cái tên Nguyễn phương kia , một lúc lại thò đầu lên :
- Đưa anh gói bò khô kia, em biết anh thích ăn loại nào rồi đấy.
- Khát quá, nước loại anh thích .
Cứ mỗi lần như vậy , tôi lại đưa bừa cho hắn, ko ngờ vậymà hắn lại thốt ra :
- em chu đáo thật, mọi sở thích của anh đều nắm rõ , anh bắt đầu để ý tới em hơn 1 chút rồi đấy.
Ko ngờ hơn, hắn nói được như thế mà mặt vẫn tỏ ra là đương nhiên.Vậy là, bao nhiêu hào hứng nhiệt huyết lúc trước xem như mất hết, định xả hơi cuốituần xem như hết.Sao hai tên này lại có thế ámngười dã man vậy chứ.Tôi ủ rũ ôm mớ đồ ăn, ngồi…nguyền rủa.
Trên sân, đội chúng tôi năng lực khá đều, ừ thì Thế Huân nhỉnh hơn chút.Nhưng mà có vẻ hôm nay, đội kia đang chiếm ưu thế.Tôi cũng tập trung hơn, Lộc Hàm cũng ko còn hò hét.Trận đấu này có lẽ khá quan trọng đối với Thế Huân , chưa bao giờ tôi thấy Thế Huân tậpluyện nhiều như thế. Cũng chưa bao giờ thấy đội chơi hết sức như vậy. Nhưng mà, kết quả ko hề đáng mong đợi, thua, bị dẫn trước 4 điểm
Thế Huân đột nhiên cười toe , nhéo má tôi :
- Lúc nãy thái độ như thế với anh là sao hả ?
Tôi làm lại hành động lúc nãy rồi kéo 2 người kia lại một góc, nghiêm trangnói :
- Sao anh lại cho Bùi Quang kia vào đội ?
- Là cậu ấy bảo anh muốn tham gia, chưa bao giờ a nghĩ cậu ấy lại chủ động xin anh vào đội bóng như thế , anh cũng ngạc nhiên lắm,trong thời gian luyện tập cậu ấy thể hiện khá tốt nên anh chấp nhận.
Lộc Hàm xụ mặt :
- Anh đó, bừa bãi.
Thế Huân cười vang , cố tình nói to :
- Hôm nay thua có gì là đâu, trường B thể thao có tiếng đấy, đội bóng rổ được huấn luyện chuyên nghiệp, đào tạo bài bản, chứ ko phải như bọn anh, tự tập với nhau, bị dẫn 4 điểm là bọn anh đỉnh quá rồi.
Mọi người nãy giờ vẫn im lặng , vừa nghe Thế Huân nói vậy thì bùng nổ :
- Ừ , phải đó, đội kia huy chương chất đống kìa. – mộtngười bắt đầu nói.
- Còn chưa biết ai thua, đội đó có mơ cũng ko được 2 người đây chăm sóc thế này.– một anh cầm mấy gói bánh giơ giơ lên.
- Chỉ cần 2 em vẫn làm những người phụ nữ đứng đằng sau lung những người đàn ông thất bại thế này thì bọn anh rất cảm động – một anh nhìn chúng tôi giả bộ rưng rưng.
Tôi cũng bắt đầu lấy đồ chia cho mọi người, cười cười nói nói, đây mới đúng là đội mà tôi quen chứ. Chỉ có duy nhấtBùi Quang từ đầu đến cuối chỉ ngồi im uống nước. Nhìn sang bên đội trường B đang ăn mừng kia.
- Hàm với Bạch Hiền ở đây xem trận sau với mọi người luôn đi.- Mấy người nói.
- Tất nhiên, chỗ ngồi tốt như thế này, vừa thoải mái, dễ nhìn nữa.- Lộc Hàm nói dối kochớp mắt, bằng chứng là nói xong nhìn Thế Huân say đắm,tiếp tục chăm choThế Huân từ ăn tới uống
.- Vâng, dù sao ngồi trên kia em cũng sợ bị ám. – tôi vừa nói vừa nghĩ tới tên mọt sáchkia.
Nhưng mà một…hai…ba giây sau, hai đứa đồng thanh :
- Trận sau là sao ?
- Ko phải như mọi hôm xong trận là đi ăn sao ?
- Em cũng đặt chỗ quán Munluôn rồi .
- Có phải trẻ con đâu mà ăn uống hoài vậy – Bùi quang nhíu mày nhìn đống đồ ăn vặt.
Có vài người ho nhẹ, có vài người toe toét :
- Đây là luật rồi, quản lí sắp xếp sao bọn em nghe vậy.
Lộc Hàm nghe vậy liền đắc ý :
- Ngoan, chơi mệt rồi thì phảiăn chứ.
Bùi Quang gật gật cười ra vẻ đã hiểu :
- À là vậy – sau đó tỉnh bơ nói
– là ăn kem đó hả – nói xong còn cố tình nhìn tôi khiêu khích .
- Thật ra chỗ đó cũng có chè, cocktail , trà sữa nữa – tôi cũng tỉnh bơ.
Tưởng còn cợt nhả lâu nữa, ko ngờ Bùi Qung chỉ nói :
- Trận sau ở lại đi, hay đấy.
Tôi với Lộc Hàm nhìn quanh, thấy ai cũng tỏ vẻ đồng tình, ko có gì là muốn đi ăn cả.
- Trận sau trường Đại Học Kinh tế Quốc Gia và Đại Học thể dục thể thao đó .
- Ko xem phí lắm, Xán Liệt cũng có tham gia thì phải.
- Hứa hẹn gay cấn lắm đấy, ĐH thể dục thể thao chưa chắc thắng ĐH kinh tế đâu .
Mấy người kẻ tung kẻ hứng , mong chờ nhưng mà 2 đứa vẫn xụ măt.
- Con trai trường Đại học kinh tế đẹp trai lắm đấy.
Ai, ai lại lôi trai gái gì vào vụ này vậy ? Quá hay, chỉ một câu đã đánh gục 2 đứa , ăn á,sao mà bằng ngắm mấy anh này được.Hai đứa mắt mong đợi, ngoan ngoãn ngồi yên.Cả đội thấy vậy thì bổ nhào ngã ngữa, nhìn Thế Huân khâm phục.
Tiếng loa thông báo sắp bắt đầu trận đấu vang lên. Gần chỗ chúng tôi bước ra, đội áo đỏ bước đi hiên ngang, vênh váo, dáng người ai cũng cao, săn chắc , nhìn là biết những người thuộc trường Đh thể dục thể thao.
Nghe tiếng reo hò, tôi phóng tầm mắt về phía bên kia, những áo trắng điềm nhiên bước đi, mang vẻ tri thức tự tin, Đại Học Kinh tế quốc gia là đây.
Chợt, mắt tôi ko thể rời , tim tôi đập hỗn loạn, những thùynão như muốn nổ tung … Bởitôi đang nhìn thấy một người.
END CHẠP
xán liệt đã xuất hiện *lau mồ hôi * edit mệt ghê lại = đt nữa chứ, 4 ngàn mấy chữ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro