Đệ nhất.
Thu nhận người già neo đơn là người tốt đúng không?
Thu nhận người không gia đình là lương thiện đúng không?
Không đánh người già là nhân tính đúng không?
Trả lời chi ba câu hỏi trên: Có! Một chữ rõ ràng rành mạch, nghìn năm không đổi á!!!
Phác Xán Liệt đỡ trán nhìn người đang ngồi thảnh thơi trên ghế kia... Rõ ràng làm như vậy là người tốt, là người lương thiện, là có nhân tính, vì sao lại thấy hối hận giữ vậy cà...
Chuông cửa rất phối hợp kêu lên một cái...
Phác Xán Liệt ra mở cửa. Đứng ngoài là anh giao hàng đẹp trai nọ...
Anh giao hàng đẹp trai: "Xin chào, tôi đến từ công ty XX, tôi đến để giao hàng. Số nhà 6104 hai cái Pizza thịt bò đúng không?"
Phác Xán Liệt gật đầu:
"Đúng vậy."
Anh giao hàng đẹp trai: "Mời anh kí vào đơn nhận hàng rồi thành thật đem tiền ra đây trả. Nhanh lên một chút, lâu quá tôi không đợi được!"
Phác Xán Liệt: ... =_= Vì cớ gì mình lại có cảm giác như mình hay quỵt nợ người ta vậy?
Là một thanh nhiên chính trực, đối với suy nghĩ này, Phác Xán Liệt chỉ biết im lặng giữ kín trong lòng, hướng vào trong nhà hô lên:
"Biện Bạch Hiền, ví ở trên mặt bàn! Đem ra đây hộ cái!"
Biện Bạch Hiền, nguyên là người già neo đơn mà Phác Xán Liệt thu nhận, bộ dạng chân chó đem ra cái ví. Lúc đem ra còn hảo hảo bảo hộ nó trong lồng ngực:
"Nè!"
Phác Xán Liệt nhận lấy cái ví, sau rút tiền đưa anh giao hàng, còn có, kí một chữ kí thật đẹp, thật truất'ss lên tờ giấy cho anh giao hàng đẹp trai kia :)))
Anh giao hàng nhận lấy, dùng khuôn mặt chân thành nói:
"Tôi nói, cậu có bệnh thì mau đi khám. Có biết tự kỉ nói chuyện một mình là phạm pháp không!"
Phác Xán Liệt một phen đỡ trán: ... Ai...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro