Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 02

Một

Thành phố phương Bắc khi vào thu, nhiệt độ không khí liền thẳng tấp giảm xuống, lá cây cũng ngã sang một màu vàng óng sáng, sau đó nhẹ rơi trong gió. Trên đường lớn xe bus chạy qua lưu lại một mảng khói bụi, cô giáo trẻ diện lên mình chiếc váy dài nữ tính, nhìn ngắm những khuôn mặt trẻ thơ đang tươi cười hồn nhiên làm cô bất giác cũng mĩm cười: "Nào nào, sắp đến lượt chúng ta tranh tài rồi, các bạn nhỏ có lo lắng không?"

"Không lo lắng gì hết ạ!"

"Cô giáo ơi, không có chút xíu lo lắng nào hết ạ!!"

"Chúng ta nhất định sẽ giành chiến thắng ạ!"

"Tốt lắm, nhóm Tiểu học đỉnh nhất!!"

Biên Bá Hiền nhìn sang đám bạn học đang bảy miệng tám lưỡi tranh nhau trả lời câu hỏi của cô giáo, không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, thấy tầm mắt cô giáo dời sang hướng cậu thì vội vàng quay mặt ra ngoài cửa sổ. Phác Xán Liệt vốn đang chơi đùa cùng nhóm bạn lại thấy Biên Bá Hiền treo lên mình dáng vẻ hết sức ủ dột, nhanh chóng chạy vù sang.

"Này, cậu đừng lo lắng nữa có được không ~"

Biên Bá Hiền đầu cũng chả buồn quay lại: "Con mắt nào của cậu thấy tớ đang lo lắng?!"

"Hai mắt đều thấy được nè." Phác Xán Liệt cười: "Tớ á hả, chỉ cần nhìn liếc mắt qua ót cậu thôi cũng biết là cậu đang lo lắng!"

Biên Bá Hiền bật cười vì độ chém gió của thằng nhóc nối khố, sau cùng vẫn xoay người sang: "Xem như cậu có năng lực."

Phác Xán Liệt nhếch môi nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp: "Cậu hát hay như vậy, khẳng định không có vấn đề đâu." Nhóc còn cẩn thận giúp Biên Bá Hiền chỉnh lại chiếc nơ nhỏ trên cổ, "Perfect!"

"Hôm qua mới học mà hôm nay cậu đã lấy ra sài rồi à."

"Hí hí hí, học đi đôi với hành mà." Phác Xán Liệt ngại ngùng gãi gãi đầu, "À....ừm...cậu đừng lo lắng, tớ luôn ở sau lưng cậu đó."

Biên Bá Hiền bắt gặp ánh mắt này của Phác Xán Liệt, chẳng hiểu sao lại có chút vô thố, cố hạ tầm mắt xuống trước mũi tên kia, "Ừm, tớ biết rồi."

Hai

"Yah yah yah, hồn nhập lại chưa!!" Kim Chung Nhân táng mạnh vài cái mới có thể lôi được hồn phách Biên Bá Hiền trở về, "Ôi thần linh, giờ phút này rồi mà anh còn thất thần được à? Hay là do tôi đui mù lé mắt?"

"A Nhân à, chỉ là kiếm cơm ăn thôi mà, cậu làm như thật vậy." Biên Bá Hiền qua loa xoay xoay cái eo, coi như đáp lại.

"Ông chủ của tôi, anh đang vung tiền đó!" Kim Chung Nhân nghe xong lời này của cậu thật muốn quỳ lạy, "Còn chưa kể thái độ hờ hững này của anh sẽ ảnh hưởng đến năng lực phát huy của tôi nha!" Lời chưa dứt đã qua quýt bắn ra vài lần, ai cũng chả còn hứng thú để tiếp tục vật nhau nữa. Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường, vội vội vàng vàng bò dậy, chân bước vào phòng tắm tay vớ lấy tiền đưa cho Kim Chung Nhân.

Kim Chung Nhân vốn mang một bụng tức, nay quần còn chưa kịp mặc đã bị người ta đuổi đi, mẹ nó, bực như chó, cậu ta vừa mặc quần vừa chạy đến cửa phòng tắm gào to.

"Này! Biên Bá Hiền!!!"

Biên Bá Hiền đang luống cuống tay chân vệ sinh thân thể, còn chu mỏ ra cố trấn an A Nhân bé bỏng: "Haizz cậu lấy thêm vài tờ đi, phắn lẹ lên, nhớ giúp tôi đi quăng rác!"

"Đcm, tôi là bảo mẫu của anh hả!!" Kim Chung Nhân mắng, oán hận rút thêm vài tờ 'Ông nội Mao', "Biên Bá Hiền, tôi nói cho anh biết, có bệnh thì phải sớm lo chữa đi!!"

Cậu vốn muốn gào trả nhưng vừa rướn thân thì chân trượt một phát thiếu chút nữa vỡ cmn mồm trong phòng tắm, Biên Bá Hiền huơ tay túm lấy vòi nước mới đứng vững được, nước lạnh theo đó xối xuống, ướt nhẹp đầu và cổ.

Ha, lúc này xem như hoàn toàn tỉnh táo rồi.

Biên Bá Hiền dứt khoát chẳng thèm vội nữa, cong lưng đứng trước gương ung dung cạo râu, bọt trắng quấn đầy nửa khuôn mặt, máy cạo râu vo ve trượt qua từng đường nét, gương mặt tươi cười cứng nhắc cũng theo đó mà hiện ra.

"Má nó chứ!!" Biên Bá Hiền chung quy vẫn không nhịn được, đấm mạnh một cái vào mặt gương "Loảng xoảng" ngay lập tức các vết nứt lan ra như mạng nhện, "Khốn nạn, chuyện chó má gì đây?"

Ba

Khi Phác Xán Liệt bước vào cửa cũng là lúc Biên Bá Hiền mới vừa quăng tấm drap dơ vào máy giặt.

"Sao chỉ có một mình cậu vậy, Lưu Quả Nhiên đâu?"

"Đỗ xe." Phác Xán Liệt nói xong vác giỏ trái cây bự chà bá đặt lên bàn, "Cổ nói tớ đem cái này lên trước cho cậu rửa."

Biên Bá Hiền triệt để cạn ngôn: "Em gái cậu, không phải nói đến đón tôi đi ăn cơm với khách hàng à, cớ gì phải lượn lên nhà tôi ngồi chút nữa? Chỉ là sếp thôi mà, có mẹ gì ghê gớm đâu, hai người các cậu sao không mua về cho cô giúp việc rửa đi?"

Phác Xán Liệt buông một tay ra, trả lời hết sức đương nhiên: "Vì tớ cũng muốn ăn nữa."

Biên Bá Hiền bực mình chẳng muốn để ý đến hắn, tha cái giỏ vào phòng bếp rửa, vừa rửa trái cây vừa mắng chửi mười tám đời tổ tông cái đám tư bản lắm tiền nhiều của, lẩm bẩm với quả cà chua: "Mày cũng cho rằng đám tư bản nhiều tiền đó nên cút hết xuống địa ngục đúng chứ!" Thế nhưng vừa dứt lời cậu lại nhíu mày, thầm nghĩa bản thân mình thật sự đang bị coi thường, xoa xoa trái cà chua nhỏ không tình chẳng nguyện mà mắng: "Phi phi phi!"

Phòng bên này cậu đang cật lực rửa chà, phòng bên kia Phác Xán Liệt cật lực gào thét: "Biên Bá Hiền, điện thoại!"

Biên Bá Hiền đương nhiên hét ngược lại hắn: "Xem thử ai gọi!"

Ai ngờ đâu Phác Xán Liệt không thèm trả lời cứ thế cầm điện thoại đi thẳng vào phòng bếp đưa cho cậu: "Mẹ cậu gọi."

"Hả, mẹ tôi thì cậu nghe đi, quen biết lâu như vậy rồi."

Phác Xán Liệt nghe thế sắc mặt lập tức trầm xuống, đặt điện thoại trên bồn rửa: "Không nhất thiết phải như vậy."

"Hừm...." Biên Bá Hiền chả biết hắn đang nổi điên cái mẹ gì, vội lau tay cầm điện thoại, "Alo, mẹ à, sao thế?"

Biên mama vừa mở miệng đã mang theo tia bực mình: "Biên Bá Hiền, lần trước mẹ gửi ảnh sang, mày không xem à?"

"Có, con có xem mà." Chưa cần nghe điện thoại Biên Bá Hiền đã biết mẹ cậu gọi chính là vì việc này, giục cậu mau mau kết hôn, không phải chỉ mới một hai năm gần đây mà khi cậu vừa tốt nghiệp đại học đã nhắc đến chuyện này nhiều lần rồi.

"Vậy mày có ưng được ai chưa? Đừng nói với mẹ rằng mày không vừa ý ai hết nha? Mẹ đã nói với mày....bao nhiêu là cô gái xinh xắn, haizz....mẹ thấy cô bé Tiểu Mai mà dì Trương giới thiệu thích hợp với con nhất đó, người vừa đẹp, công việc lại ổn định, gia đình cũng khá, con xem —-"

"Được rồi, được rồi mẹ à, bây giờ con phải ra ngoài gặp khách hàng với sếp, không tiện nói với mẹ nữa, cô gái kia tên Tiểu Mai đúng không, con biết rồi, tối nay về con sẽ tìm hiểu kỹ xem." Biên Bá Hiền một bên nói chuyện điện thoại một bên phiêu mắt nhìn về phía Phác Xán Liệt, chỉ thấy hắn lạnh mặt dựa lưng vào khung cửa, ánh mắt không biết đang dạt tới nơi nào.

"Biết ngay là mày chưa từng mở ảnh ra xem mà!"

"Dạ dạ dạ, con xin thề tối nay về sẽ xem ngay!" Biên Bá Hiền không đợi mẹ nói xong đã cúp luôn máy, cậu nhìn Phác Xán Liệt, vẫn bộ dáng mất hứng không vui đó, tiếp tục cúi đầu rửa trái cây.

Phác Xán Liệt vốn tưởng rằng Biên Bá Hiền chí ít cũng giải thích vài câu, thế nhưng người kia làm như chẳng có việc gì trong mắt chỉ có lê, táo và cà chua, nhịn không được Phác Xán Liệt mở miệng: "Mẹ cậu giục cậu tìm đối tượng kết hôn à?"

"Ừ." Biên Bá Hiền không mặn không nhạt đáp.

Phác Xán Liệt ngại ngùng tiếp tục cuộc hội thoại: "Cũng đến lúc rồi mà.

"Ừ."

"Mới nãy nghe nói cô Tiểu Mai gì đó...ảnh của cô ấy cũng cho tớ xem chút đi, nhìn thử xem là cô gái thế nào có thể lọt được vào mắt Dì."

Biên Bá Hiền đầu vẫn không ngẩng: "Bên cạnh điện thoại trong phòng khách."

Phác Xán Liệt nhìn nhìn chút liền thấy được sấp ảnh đặt cạnh điện thoại, cầm ảnh tựa vào cửa phòng bếp giở từng tấm ra xem, luôn miệng bình luận linh tinh, "Cô này đẹp nè" "Là Tiểu Mai đây á hả?" "Tớ thấy Vương Hoan xinh hơn Tiểu Mai nhiều", Biên Bá Hiền vẫn không phản ứng lại hắn. Phác Xán Liệt không dễ dàng gì mà lật xem từng tấm ảnh, xong rồi mới ngẩng đầu lên hắn há mồm thở ra nghĩ nghĩ thế nào lại tiếp tục im lặng. Hắn há mồm lần nữa, nuốt nước miếng xuống. Rốt cuộc ở lần há mồm thứ ba hắn mới nói ra thứ mình muốn nói: "Biên Bá Hiền, mấy năm nay cậu hẹn gặp được bao nhiêu cô rồi?"

Biên Bá Hiền vốn tích một bụng lửa giận, nghe đến đây không nhịn được nữa, vứt trái táo đang cầm vào bồn nước gào lên: "Khốn nạn!! Phác Xán Liệt cậu có để tôi được yên không? Tôi không yêu đương hẹn hò thì liên quan đéo gì đến cậu? Tôi và cậu là loại quan hệ gì mà mấy chuyện này cậu cũng dám quản? Thế nào, hay là cậu muốn giới thiệu bạn gái cho tôi? Oke thôi, giới thiệu cho tôi vài cô gái lắm tiền giống như vợ cậu vậy, dù tôi có phấn đấu ba mươi năm cũng chẳng bằng người ta mà!!"

Phác Xán Liệt cầm sấp ảnh đứng sững sờ tại đó, không biết nói gì, hắn tiến về phía trước, Biên Bá Hiền liền lùi về phía sau.

Tròng mắt Biên Bá Hiền bất tri bất giác đỏ hoe, cậu cũng chẳng thể hiểu nổi vì sao bản thân lại mất bình tĩnh đến vậy, cố gắng áp chế giọng nói: "Phác Xán Liệt, cậu có thể tránh xa tôi một chút được không?"

Bốn

Lưu Quả Nhiên loay hoay đỗ xe dưới lầu nhà Biên Bá Hiền, cả nửa ngày không được thì thôi còn quẹt tè le vào đuôi xe người khác. Kết quả đại tiểu thư đến hoa quả cũng chẳng thèm ăn, lôi Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt xuống niệm thần kinh chú một trận tơi bời, trước trách xe Phác Xán Liệt khó lái, sau trách bãi đỗ xe dưới tiểu khu Biên Bá Hiền ở phân ô quá nhỏ.

Rachel đứng cạnh đương nhiên nghe không lọt tai, đẩy mạnh Lưu Quả Nhiên ra chỗ khác: "Cô thì hay lắm à, xe người ta bị quẹt trúng đang đòi trả tiền bảo hiểm thì tính sao đây?"

Sự việc trước mắt khiến Biên Bá Hiền lắp bắp kinh hãi, ai mà ngờ được một Trợ lý nhỏ bình thường thì ù ù cạc cạc, hóa ra ngay tại thời điểm mấu chốt biểu hiện lại đỉnh vcl!!

Lưu Quả Nhiên sống chết không chịu lái xe, bảo tên Phác Xán Liệt vừa mới lấy giấy phép không bao lâu lái, một mình Phác Xán Liệt đương nhiên không dám chạy, phải kêu Biên Bá Hiền ngồi cạnh hắn, quân sư cho hắn thế nào là lái lụa.

Lòng Biên Bá Hiền thầm nghĩ, kiếp trước bổn cung đã tạo cmn nghiệp gì mà giờ đây bị hai vợ chồng tên này liên thủ tra tấn, cơ mà Phác Xán Liệt lái xe cũng ok và tập trung lắm, không há miệng nói chuyện quá hai câu.

Lưu Quả Nhiên lại liến thoắng không ngừng, tất cả đều là nghiệp vụ kinh doanh, những người còn lại sống chết chẳng ai ư hử, cô nàng quá quê độ sẽ không nói tiếp nữa.

Một lát sau, trong xe quá sức yên lặng ngột ngạt, cô lại ồn ào đòi Phác Xán Liệt mở nhạc.

Biên Bá Hiền thấy hắn đang tập trung rẻ trái, thuận tay bật radio lên, vừa vào khúc dạo đầu cậu liền biết lại là bài ca Liên Xô cũ ấy, tức mình nhỏ giọng mắng: "Thứ chết giẫm, thứ ám quẻ!!"

Âm nhạc vang lên khiến Lưu Quả Nhiên trở nên vui vẻ: "Ê ê Phác Xán Liệt, được đó nha "Đêm ngoại ô Moskva", sao cậu không nghe "Năm mươi sáu dân tộc như năm mươi sáu nhánh hoa" hả?"

Phác Xán Liệt một chút cũng không cười: "Lưu Quả Nhiên, cô có học văn hóa không vậy? Bài đó tên là "Tôi Yêu Trung Hoa"! Với lại "Đêm ngoại ô Moskva" thì sao chứ? Một ca khúc kinh điển động lòng người thế này! Quá xá hay, tụi mình hồi trước còn hợp xướng với nhau giành giải nhất ha Bá Hiền?"

"Hả? Ừ...." Biên Bá Hiền dường như bị lôi về khoảng thời gian ấy, khi đó Phác Xán Liệt còn giúp cậu chỉnh lại nơ đeo cổ, mẹ còn bên cạnh cậu, khi đó hai người họ vẫn chưa trưởng thành.

Nhưng lần này Phác Xán Liệt tựa hồ không phát hiện được Biên Bá Hiền đang dần suy sụp, chỉ lầm lũi lẩm bẩm theo lời bài hát chất chứa nhiều kỉ niệm.

"Muốn bày tỏ với em nhưng ta quá ngại ngùng, bao nhiêu lời nói đều giữ lại trong lòng."

"Chỉ mong từ nay về sau, em và ta đều vĩnh viễn không quên, đêm ngoại ô Moskva."

Là bản nhạc mà chap trước BBH ngồi taxi nghe á, chừ ư, cái này nó có mấy tiểu tiết nhỏ nhỏ, để ý sẽ thấy đẹp và hay vcllllllllllllll ai cú toaiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii ಥ‿ಥ

Bản của Châu Thâm với Bạch Tuyết, vietsub cũng rất thấm, các bạn ghé xem nha huhu link nè 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro