Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Chương 10

Những thứ xúc tu từng ẩn dưới đủ loại ngụy trang kia cứ như bị nhổ ra từng cái từng cái, thế cục Thượng Hải bất thình lình xoay chuyển, rất nhiều chuyện cơ hồ đều bị bày lên mặt nổi, chạm một cái sẽ bùng nổ ngay cuộc chiến tranh mới. Đội 76 cũng không thể tránh thoát ma trảo góc tối, mỗi người trong ban đều tự biết điều, rất sợ cấp trên không hài lòng sẽ trút lửa giận lên đầu mình.

Biên Bá Hiền sửa sang lại cổ áo, chỉnh mũ lính trên đầu cho ngay ngắn, xong xuôi mới nhấc tay gõ cửa.

Tiết xuân se lạnh, dư âm trời đông quét ào ào qua thành phố Thượng Hải. Đấu tranh cách mạng đã tiến hành đến giai đoạn cực kỳ quan trọng, không có phe nào sẽ khoan nhượng cho bản thân xảy ra bất trắc vào thời điểm này.

"Hứa xử, ngài tìm tôi ạ."

Biên Bá Hiền rất hiếm khi lộ vẻ mặt nghiêm túc như vậy, quân phục thẳng thớm mặc trên người y có một loại ma lực thay da đổi thịt nào đó, khiến y trút bỏ mấy phần ngây thơ. Hứa Xương Hải vặn bút máy, hất cằm, ra hiệu cho y ngồi xuống.

Trên người Biên Bá Hiền mơ hồ toát ra loại khí chất khang khác nào đó, vẻ non nớt, do dự như lần đầu rời tháp ngà kia, chẳng rõ tự bao giờ, đã bị mài nhẵn hoàn toàn. Hứa Xương Hải nhíu mày, một lát sau gã mới ý thức được, kiểu thành thạo đó của Biên Bá Hiền, chính là giống Phác Xán Liệt như đúc.

"Tiểu Biên à," đuôi mắt Hứa Xương Hải hướng lên thành ánh nhìn khôn khéo lão luyện, ngón tay gã vuốt đầu bút, vỏ bút kim loại dưới mặt trời phản xạ ra tia sáng lạnh buốt, xuôi theo động tác của gã, chút mũi nhọn ấy rất nhanh đã biến mất tăm, "Nghe nói mấy hôm trước cậu đi gặp Phác Xán Liệt?"

"Vâng, dù sao cũng là sư ca tôi kính trọng thời đi học, tôi không đi thăm anh ấy... thì còn có ai đi thăm đây."

Hứa Xương Hải híp mắt, bút trong tay bị gã tùy ý đặt trên bàn. Gã đứng dậy, hạ tầm mắt nhìn Biên Bá Hiền đối diện, im lặng hồi lâu, mới tình ý sâu xa nói: "Lần đầu tiên lúc chúng ta gặp nhau ở khách sạn Hoa Mậu, là thằng nhóc Phác Xán Liệt kia thay cậu phạt rượu dẫn cậu rời đi..."

Gã ngừng nói, mắt nhìn chằm chằm Biên Bá Hiền, như đang có ý ám chỉ. Biên Bá Hiền không hiểu được một lượt câu chữ bất thình lình này có dụng ý gì, hô hấp của y loạn cả lên, tim gần như là đập lệch nhịp.

Trên mặt Hứa Xương Hải treo nụ cười, song Biên Bá Hiền lại không cười nổi. Chỉ nghe thấy người nọ dùng tông giọng hùng hồn âm trầm chậm rãi nói: "Bây giờ sư ca của cậu gặp chuyện, cậu dự định sẽ làm gì đây?"

Gần như là trong khoảnh khắc dứt câu, Biên Bá Hiền đã hiểu ý của lão cáo già Hứa Xương Hải này. Gã kiêng dè nhưng lại không thể không trọng dụng Phác Xán Liệt, giờ đây Phác Xán Liệt bị bắt, về trong lẫn ngoài gã đều cực kỳ đối phó.

"Tôi chỉ nói chuyện bằng chứng cứ."

Biên Bá Hiền nghĩa chính ngôn từ, sắc mặt y bình thản, tựa như đang nói một chuyện không liên quan đến mình.

"Về tư, tôi thật sự hy vọng và tin tưởng sư ca không phải nằm vùng. Về công..." Y ngẩng đầu lên, mắt sáng như đuốc, "Tôi nhất định sẽ trả anh ấy công đạo."

Nghe vậy, trên mặt Hứa Xương Hải mang theo ý cười.

"Những việc đó không quan trọng lắm, quan trọng hơn là, cậu có làm được không?"

Biên Bá Hiền ánh mắt kiên định nhìn gã, trịnh trọng gật đầu.

"Được." Y nói, "Tôi làm được."

Sư ca của y vẫn còn đang ở trong ngục chịu đựng cực hình sống không bằng chết, Tiểu Điệp còn đang đợi bước hành động kế tiếp của y, vô luận y có làm được hay không, giờ phút này cũng chỉ có thể kiên trì tiến lên.

Y đi ra từ phòng làm việc của trưởng ban, đụng phải Trương Tự Lâm đối diện. Biên Bá Hiền nở nụ cười lạnh nhạt hời hợt, chỉ gật đầu với đối phương. Trông thấy y lại đi ra từ chỗ trưởng ban, Trương Tự Lâm hết sức bất an. Hắn ta xoa xoa tay, vô cùng khẩn thiết nói: "Biên đội đi đâu đấy ạ?"

"Xử lý vài việc vặt," Biên Bá Hiền né né người, nhíu mày, "Sao, cậu tìm Hứa xử có chuyện à?"

"Đâu có đâu có," Trương Tự Lâm ở trước cửa văn phòng nhìn quanh quất, sau đó thấp thỏm lo lắng rời đi. Hắn ta sợ ngày nào đó Biên Bá Hiền sẽ đem chuyện hắn ta tự dùng cực hình với Phác Xán Liệt ra đâm thọt tới chỗ Hứa Xương Hải, lạc đà dễ chết hơn ngựa to, vị trí của Phác Xán Liệt đối với Hứa Xương Hải trong lúc nhất thời vẫn không ai dao động được.

Sau khi Phác Xán Liệt bị bắt, nhiệm vụ trong ban hầu như đều đè trên vai Biên Bá Hiền. Hiện tại đang là thời điểm Hứa Xương Hải trọng dụng y, y tới tới lui lui trong ban cực kỳ thường xuyên, lại không ngờ lá gan của Trương Tự Lâm nhỏ như vậy, vừa có biến động nhỏ một cái, liền thần hồn nát thần tính ngay.

Y xử lý xong công vụ thì trời đã rất khuya rồi, lúc chạy tới Bách Nhạc Môn, chính là thời điểm Bách Nhạc Môn ngông cuồng hoang lạc nhất. Biên Bá Hiền bước vào, tiếng chuyện trò, tiếng cười đùa tràn ngập bên tai.

Y thu tâm trạng lại, tiện tay tháo nút cổ áo, tay áo tùy ý vén lên mấy vòng, sơ mi bị kéo lỏng lẻo, áo khoác cũng nửa mặc nửa không choàng trên người. Khóe miệng y treo nụ cười thành thạo lãng tử tình trường phảng phất như Phác Xán Liệt, xuyên qua lớp lớp biển người, cuối cùng tìm được Tiểu Điệp tại ban công lầu hai.

Khi ấy vây quanh cô là một nhóm các cô nàng, chẳng biết mấy người họ nói gì mà cười một trận kiều diễm. Biên Bá Hiền đưa tay ra, làm tư thế mời.

"Tôi có thể mời cô nhảy một điệu chứ, thưa quý cô?"

Đường nhìn của Tiểu Điệp dính quện xoay nửa vòng trên người y, tiếp đó xua tay.

"Không nhảy." Cô xoay thân hình như rắn nước câu người kia, khóe miệng kéo ra một nụ cười khôi hài, sượt qua vai Biên Bá Hiền muốn đi, "Anh không biết tôi là người của Phác Xán Liệt à?"

Biên Bá Hiền xoay người vừa định đuổi theo, sau lưng đã ríu rít tiếng trêu chọc oanh oanh yến yến.

"Chao ôi sĩ quan nhỏ, đừng đi mà, chị Tiểu Điệp không nhảy với anh đâu, chúng tôi nhảy với anh nhé!"

Y tránh thoát người phụ nữ lòe loẹt phấn son, sải bước lôi Tiểu Điệp vào sàn nhảy, trong lòng không sao nói rõ được, một chút thương hương tiếc ngọc cũng chẳng có.

"Tôi không biết tại sao cô lại không phối hợp." Tiếp đó y nghiêm mặt, ghé vào tai Tiểu Điệp truyền tin, "Hôm nay tôi thăm dò thái độ của Hứa Xương Hải, gã ta không phải là không tín nhiệm Phác Xán Liệt, cũng không hẳn là tín nhiệm tôi. Bên phía cô chuẩn bị thế nào rồi?"

Cánh tay mềm mại của Tiểu Điệp khoác trên vai y, xương ngón tay lại chuẩn xác chống sau cổ Biên Bá Hiền, môi cơ hồ muốn dán lên tai y. Khóe miệng cô ngậm ý cười, ngữ điệu lại tàn nhẫn quả quyết.

"Những chuyện cỏn con đó tôi mà không xử lý được sao? Nếu cậu không làm tốt thì gái già đây sẽ là người đầu tiên bắn chết cậu."

"... Cô yên tâm, Phác Xán Liệt là sư ca của tôi, tôi nhất định sẽ dốc sức ứng phó."

"Bên tôi xử lý ổn thỏa rồi, cụ thể thì không tiện tiết lộ quá nhiều..." Tiểu Điệp nhìn vào mắt Biên Bá Hiền, gằn từng chữ, "Xem thời cơ hành động, cứu Phác Xán Liệt ra."

Tình hình Thượng Hải biến hóa khôn lường, không cho phép bất kỳ hành động sai lầm nào.

Biên Bá Hiền đứng ngoài phòng thẩm vấn, hơi khép mắt, nghe âm thanh truyền tới từ bên trong. Tiếng roi xé toạc không trung quất lên da cứ như vang ngay bên tai y, giọt nước bốc hơi xèo xèo trên kềm sắt nung đỏ, chưa rơi xuống đất, đã cuồn cuộn hóa thành một luồng sương mù.

Bên tay trái là phòng tra tấn mà Phác Xán Liệt từng câu cổ y cầm bàn ủi và xiên nướng đùa giỡn, ở nơi đó Phác Xán Liệt từng nói với y, đội 76 là một đám ăn cơm trộn máu. Nhưng loại thân phận giống như bọn họ, lại phải núp trong cống ngầm, băng qua mũi dao, dốc hết toàn lực quên sống quên chết, biết rõ không thể làm mà vẫn làm.

Biên Bá Hiền đạp một cú đá mở cửa phòng tra tấn, tầm mắt đảo một vòng quanh căn phòng âm u ẩm lạnh. Phác Xán Liệt miễn cưỡng ngẩng đầu, mồ hôi lẫn máu từ trán chảy xuống dính lên mắt, trước mặt phản chiếu một cái bóng mơ hồ.

Bóng người Biên Bá Hiền được phác họa dưới quân phục phá lệ chỉnh tề, cặp chân dài càng thêm nổi bật vào thời khắc này. Y khua khua tay với trợ thủ của Trương Tự Lâm, kềm sắt nóng hừng hực cách y không quá một mét đang vang lốp bốp, y gắng sức nhắm mắt, suýt nữa không nhịn được xung động mà nhặt kềm lên chào hỏi bản mặt của tên kia.

Người thẩm vấn sáp đến kéo ra một nụ cười nịnh hót, hỏi: "Biên, Biên đội, ngài tới đây có việc gì dặn dò ạ?"

Trợ thủ này của Trương Tự Lâm trước giờ là một kẻ chó cậy thế chủ, bây giờ chủ vắng mặt, cả người gã cũng co ro không thôi. Biên Bá Hiền tiến tới cạnh lò than, ánh mắt lướt qua mỗi một tấc vết thương mới cũ lưu lại trên người Phác Xán Liệt.

Toàn thân Phác Xán Liệt cứ như vừa bị ngâm vậy, trên dưới ướt nhẹp, đuôi tóc dính một chỗ, để lộ vầng trán đẹp. Chẳng qua trên trán hiện giờ phủ đầy vết thương, chẳng rõ là bị đánh ở đâu, mặt hắn tràn trề đều là máu tươi.

Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt, hồi lâu mới cất cao giọng: "Đưa vào."

Y xoay người nhìn những kẻ đã hãm hại bán đứng Phác Xán Liệt kia, trong con ngươi hừng hực sát khí, ánh mắt lạnh buốt sắc bén khiến người ta không có chỗ dung thân.

"Làm phiền," giây kế tiếp, y lại nở nụ cười với người thẩm vấn đang run run rẩy rẩy rúc một bên, "Giúp tôi thẩm vấn mấy người này."

Đợi người đi hết rồi, Biên Bá Hiền mới tiến vài bước tới gần Phác Xán Liệt. Sức lực vừa chống đỡ được thả lỏng, cả người y cũng bắt đầu đau nhức. Tầm mắt y có phần mơ hồ, càng đến gần, lại càng mơ hồ.

Đường nhìn di chuyển từng li từng tí trên người Phác Xán Liệt, nhưng kỳ thực chẳng dám nhìn, chẳng dám dừng ở bất cứ đâu.

Biên Bá Hiền run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng vén tóc Phác Xán Liệt, vết thương trên trán hắn vẫn còn rỉ máu, từng giọt li ti thấm ra từ trong da.

"Đau không?"

Y khẽ hỏi.

Phác Xán Liệt cọ cọ đầu trong lòng bàn tay y, khóe miệng chậm rãi kéo ra một nụ cười.

"Đừng khóc, sư ca không đau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro