Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6. Ngứa ngáy

Seokjin biết cậu nên về nhà nhưng cậu lại đến đây, cậu muốn chứng kiến hôn lễ của Jackson. Cậu biết địa điểm nên chỉ cần tới nhìn một chút rồi cậu sẽ đi ngay.

Khi Seokjin đến nhà thờ, cô dâu và chú rễ đang tuyên thệ. Lễ đường được trang trí rất đẹp với hoa tươi và băng rôn rất hoành tràn . Dù không được mời và thậm chí là bị đuổi ra khỏi buổi tổng duyệt tối qua thì cậu vẫn mừng cho hắn. Seokjin có thể thấy cặp đôi đứng giữa giáo đường kia yêu nhau tha thiết đến mức nào qua cách họ nhìn đối phương.

Khóe mắt Seokjin cay cay vì nghĩ đến mẹ cậu sẽ phản ứng ra sao nếu bà cũng được chứng kiến cảnh tượng thiêng liêng này. Bà rõ ràng là phải đứng ở đây lúc này.

"Cậu làm gì ở đây?"

Seokjin hoảng hồn khi nghe giọng nói quen thuộc của bố. Ông cùng Mary tràn đầy lo lắng nhìn cậu, lo lắng theo hướng tiêu cực. Cánh tay cậu bị ông tóm lấy, kéo ra khỏi nhà thờ.

"Cậu làm gì ở đây, Jin?" Người hỏi là Mary, giọng bà rất nhẹ nhàng. "Con trai, chúng ta muốn mời con nhưng sau những gì con đã làm với em trai mình thì chúng ta không thể để con đến gần nó. Bên cạnh đó, bố con quyết định không để con biết về hôn lễ này."

"Bố, con không hề có ý làm hại Jackson." Seokjin run rẩy nói.

"Cậu đã cố giết em trai cậu, Seokjin! Hệt như những gì mà mẹ cậu đã làm với ta và Mary!"

"Mẹ chỉ là bị bệnh!"

"Mẹ cậu không bệnh, Seokjin. Bà ta bị điên. Cậu cũng hết thuốc chữa như bà ta. Mary muốn cho cậu một cơ hội nhưng sau vụ việc của Jackson, cậu không xứng đáng để ở gần gia đình ta. Chúng ta sẽ tốt hơn nếu không có cậu."

Seokjin cảm thấy như có ngàn mũi tên xuyên vào tim mình bởi những lời mà bố cậu nói. Cậu phải đi đâu về đâu đây? Dù đã biết trước rằng gia đình này chẳng muốn cậu nhưng nghe chính miệng cha ruột nói ra khiến cậu thấy...ngứa ngáy.

"Cút khỏi đây và đừng bao giờ quay lại." Ông quát.

Cậu rời khỏi giáo đường, những hạt nước mắt to tròn lăn dài trên má. Khởi động xe xong việc cậu làm tiếp theo là xé bỏ áo sơ mi đang mặc trên người, cả cơ thể cậu đang ngứa ngáy, cực kỳ ngứa ngáy. Chộp lấy túi đồ, cậu đem cồn đổ khắp người mình nhưng vẫn không có tác dụng.

Cảm giác khó chịu đó bắt đầu lớn dần, ăn mòn cơ thể Seokjin. Bố cậu đã nói đúng, cậu quả thật là hết thuốc chữa.
________

"Chúc mừng Taehyung! Làm tốt lắm. Chủ tịch rất ấn tượng về báo cáo của em."

Namjoon vỗ vai Taehyung. Hội đồng quản trị cực kỳ vừa ý với phần trình bày của anh và dĩ nhiên anh sẽ không thể hoàn thành nó nếu không có sự hỗ trợ của Jin. Những tờ ghi chú của cậu đã giúp ích rất nhiều, nhờ cậu mà báo cáo chưa bao giờ dễ dàng như thế.

Hai người cùng với vài nhân viên khác đang bàn bạc về kết quả của cuộc họp trên đường đi. Đột nhiên, Taehyung nhớ mình còn chưa trả tài liệu cho Seokjin. "Mọi người, giờ em phải đi đây."

"Em định đi đâu? Còn sớm mà. Đi uống chút gì đã chứ." Namjoon đề nghị.

"Em cần phải đưa nó lại cho Seokjin." Anh giơ tài liệu trong tay lên.

Namjoon gật đầu, mỉm cười thấu hiểu. Taehyung cá rằng y đang nghĩ rằng anh và Seokjin hiện tại rất hòa thuận, mà đúng thật bởi anh đã bắt đầu thấy cậu rất thú vị.

"Được rồi. Đi đi."

Cất bước về phía lối ra. Taehyung tin rằng Seokjin sẽ ngạc nhiên lắm nếu anh đưa cậu bản sao của tài liệu đã được hoàn thiện, cậu chắc chắn sẽ rất vui. Sau một khoảng thời gian cùng làm việc, Taehyung nhận ra Seokjin là một người cẩn trọng và chi tiết, chỉ cần là việc do cậu phụ trách thì sẽ chẳng thể tìm ra lỗi sai nào dù là nhỏ nhất.

Dừng xe trước nhà Seokjin. Taehyung bước xuống, bàn tay giơ lên muốn gõ cửa đột nhiên dừng lại vì anh chú ý thấy xe Seokjin đang ở trong gara, đèn trước vẫn còn sáng.

Taehyung nhanh chóng chạy đến nhưng vì là kính một chiều nên anh không thể nhìn thấy gì. Gõ nhẹ vào cửa kính vài lần, cuối cùng nó cũng trượt xuống. "Này, cuộc họp kết thúc rồi. Cấp trên rất ấn tượng." Anh cười toe toét nói.

Nụ cười của Taehyung vụt tắt khi ánh nhìn của anh rơi vào đôi mắt đỏ hoe của cậu, mũi anh còn ngửi được mùi cồn y tế từ trong xe,

Seokjin mỉm cười. "Tốt quá, giám đốc." Giọng người nhỏ hơn chao đảo.

Taehyung nhíu mày, không nói lời nào, anh mở cửa bước vào, nắm lấy tay cậu để cậu đối mặt với mình.

"Đừng!" Cậu kháng nghị. Những vết đỏ chói mắt dày đặc trên phần da thịt lộ ra ngoài, trải dài từ cánh tay lên đến tận cổ và cả ngực.

"Cậu bị làm sao vậy?"

Seokjin lắc đầu, nước mắt trào ra khỏi khóe mi. "Không có gì, giám đốc. Tôi chỉ ăn trúng thứ gì đó thôi."

"Là món gì?!" Taehyung hỏi. Anh không biết mình nên cảm thấy thế nào khi nhìn vào cơ thể Seokjin, da thịt trắng mịn phủ đầy từng mảng đỏ tươi nổi bật, đây không phải là dấu hiệu tốt. Lỡ như cậu là bị dị ứng thì sao? Bạn anh đã từng suýt chết vì dị ứng với thực phẩm, anh cần phải đưa cậu đến bệnh viện ngay. Mình không muốn cậu ấy gặp cảnh tương tự.

"Xuống xe!" Anh lớn tiếng khiến Seokjin giật mình.

Cậu làm theo anh, vừa bước xuống vừa nức nở khóc. Taehyung ngồi vào ghế lái, đến lúc anh kêu Seokjin vào thì cậu lại đứng chôn chân ở ngoài, liên tục lắc đầu, thậm chí còn không cho anh động vào cậu.

"Lên xe đi! Tôi đưa cậu đến bệnh viện!" Taehyung sốt ruột nói.

Mái đầu nhỏ lắc lắc. "Tôi không sao. Tôi chỉ cần—"

"TÔI NÓI CẬU LÊN XE!" Anh quát.

Hài lòng nhìn cậu ngồi vào ghế phụ, anh nhanh chóng nổ máy.

"Cậu đã ăn gì?" Taehyung hỏi trong lúc đi vào bệnh viện nhưng Seokjin không đáp.

"Ngài cần giúp gì ạ?" Y tá ở bàn lễ tân nói.

"Cậu ấy bị dị ứng. Tôi không biết cậu ấy đã ăn gì nhưng triệu chứng rất nghiêm trọng."

"Cháu đã ăn phải thứ gì?" Vị bác sĩ lớn tuổi hỏi.

Nhưng tất cả những gì ông nghe thấy chỉ là tiếng thút thít của Seokjiin, hệt như biểu hiện lúc ở phòng đựng đồ ăn lần trước, cậu gần như không thở được.

"Ngài vui lòng đợi ở đây nhé." Y tá thông báo với Taehyung rồi đưa Seokjin vào phòng cấp cứu

Anh đứng nhìn theo cậu, anh muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với thư ký của mình. Ngay bây giờ, anh chẳng biết phải làm gì, đứng đợi ở đây khiến anh thấy khó chịu. Chợt nhớ ra cần phải báo cho gia đình Seokjin, Taehyung trở lại xe để lấy điện thoại từ giỏ của cậu.

Đôi mắt anh ngưng động nhìn những đồ vật trong giỏ. Bốn chai cồn y tế khác hiệu, bốn chai gel sát khuẩn, khăn giấy ướt, khăn giấy khô, quần áo và rất nhiều thứ khác nhưng lại không có điện thoại. Mở ra quyển ghi chú ban nãy đã nhìn thấy, có một số điện thoại được highligh – Dì Ria, anh quyết định gọi cho người này.

Ria nhanh chóng bắt máy và Taehyung nói cho bà biết về tình hình của Seokjin, sau khi bà bảo sẽ đến ngay thì anh ngắt máy.

Trở lại bệnh viện, Seokjin vẫn ở trong phòng cấp cứu. Taehyung thật sự lo lắng cho cậu, có lẽ là vì anh đã từ từ xem cậu như một người bạn mặc dù điểm xuất phát của hai người có chút sai.

Đó là ba mươi phút dài nhất trong cuộc đời Kim Taehyung.

Y tá bước ra, đưa cho anh một tờ giấy để điền thông tin. Nhưng vấn đề là mục duy nhất mà anh biết ghi là tên của Seokjin. Kể cả nhà cậu dù anh đã đến nhiều lần nhưng chỉ là nhớ đường rồi đi chứ không biết chính xác địa chỉ.

"Kim Taehyung?" Giọng của ai đó truyền tới. Taehyung nhìn lại, là một người phụ nữ tuổi ngoài bốn mươi, bà mặc váy đen, bên ngoài khoác blazer màu trắng, ngũ quan thanh tao. "Cậu là Kim Taehyung? Người đã gọi cho tôi?"

"Vâng ạ. Dì là dì của Seokjin?"

"Ừm. Tôi là Ria. Thằng bé đang ở đâu."

"Cậu ấy đang ở trong phòng cấp cứu vì bị dị ứng. Cháu không biết cậu ấy đã ăn phải thứ gì trước khi cháu đến. À cháu là sếp của cậu ấy." Taehyung lễ phép nói.

Ria gật đầu rồi quay sang người đi cùng. "Bác sĩ, làm ơn."

"Đừng lo, Ria. Tôi sẽ nói chuyện với họ."

Taehyung và Ria cùng ngồi đợi bên ngoài, lúc này điều duy nhất anh muốn là Seokjin sẽ ổn.

Ria nhìn anh. "Cậu có biết gì về tình hình trước đó của thằng bé không? Ý tôi là nơi nó đi hoặc thứ gì đó khiến nó không vui?"

"Cháu không biết, thưa dì. Cháu tình cờ đến nhà cậu ấy để đưa tài liệu thì phát hiện cậu ấy khóc trong xe." Taehyung đáp.

Một lúc sau bác sĩ đi cùng Ria ra khỏi phòng cấp cứu và gật đầu với bà. "Cảm ơn cậu Kim, tôi sẽ chăm sóc cho thằng bé nên cậu về nghỉ ngơi đi nhé." Bà nói với anh, thái độ rất mềm mỏng nhưng rõ ràng là không muốn anh ở lại.

Taehyung đưa cho Ria chìa khóa xe Seokjin và nói tạm biệt rồi rời đi. Anh bắt taxi về Kim gia còn xe để ở nhà Seokjin thì kêu người đến lái về.

Ngồi dưới mái hiên trước cổng rào, Taehyung nghĩ về Seokjin, chuyện xảy ra với cậu khiến anh băng khoăn không ít, anh thật sự lo cho cậu.

Chuyện gì đã xảy ra?

Cậu ấy nói là do cậu ấy ăn phải thứ gì không hợp?

Vậy rốt cuộc là thứ gì?

Sao giọng cậu ấy nghe quá buồn bã?

Sao cậu ấy buồn?

Rất nhiều câu hỏi chạy loạn trong đầu Taehyung nhưng ý nghĩ của anh bị cắt ngang khi bắt gặp người đứng ngoài cổng.

"Taehyung. Hoseok nói anh đang ở đây."

"Yoongi..." Anh đứng dậy.

"Taehyung, vào nhà đi." Mẹ Kim xuất hiện, ánh mắt liếc qua người mới đến. "Để chồng con vào. Thật xấu hổ khi nó đứng ở ngoài như thế."

Anh nhìn mẹ Kim nhưng bà chỉ quay lưng bước vào trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #taejin#vjin